CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Đồ quan trọng của tôi, nơi này không có chỗ nào hay để xem, không bằng chúng ta đi ăn tối, thuận tiện nghiên cứu một chút, mấy giờ tối nay mới ngủ…Có lẽ giống với tối qua, uống chút rượu càng có tình thú.” Mắt Minh Ngôn Hạo lộ ra tràn đầy sắc tình.

Như Ý ngây ngốc nhìn anh, một câu cũng không nói ra lời.

Anh muốn làm gì?

Đột nhiên, Như Ý nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Minh Ngôn Hạo, mới hiểu ra, tên khốn này cố ý, tuyệt đối là như vậy.

Chính vào lúc cô muốn giằng ra, Minh Ngôn Hạo lại đột nhiên thì thầm bên tai cô: “Không muốn tôi lộ ra bí mật của em, thì em cứ lên tiếng!”

Như Ý nghe vậy, chần chờ.

Đáng chết! Tại sao tối qua lại kích động như vậy, nói tất cả bí mật không nên nói cho tên khốn này.

“Nếu không có chuyện gì, chúng ta đi thôi, vợ chưa cưới thân yêu à!” Minh Ngôn Hạo kéo tay nhỏ của cô đi ra cửa.

Vợ chưa cưới!?

Lần này, cho dù là Giai Tử Trạch, hay là Như Ý cũng đều kinh ngạc nói không ra lời, Như Ý trừng to mắt, khó tin nhìn Minh Ngôn Hạo, không rõ tại sao anh muốn nói ra lời này.

Quả nhiên, Giai Tử Trạch vội chạy ra, kéo một tay khác của Như Ý, mắt híp thành một đường thẳng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Minh Ngôn Hạo nói: “Anh nói gì?”

Nhất thời, một tay khác của Như Ý bị kéo chặt, Minh Ngôn Hạo cũng không dám dùng quá sức, chỉ đành dừng lại, nhưng sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Buông tay!”

Như Ý đứng giữa hai người, nhất thời không biết nói gì.

Hai người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, lại ở đây tranh cãi vì một người phụ nữ, đây là trường hợp gì, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ không tin, đặc biệt là Minh Ngôn Hạo, với tướng mạo đẹp trai và tài sản không đếm hết của anh, tùy tiện ngoắc ngoắc tay, cũng sẽ có vô số phụ nữ nhào tới, bây giờ lại làm chuyện thế này.

“Anh giải thích rõ ràng, anh vừa nãy nói gì? Tối qua…”

Giai Tử Trạch không bị khí thế của anh dọa sợ, cũng lạnh lùng nói.

Nhiều ngày như vậy không nhìn thấy Như Ý, tất cả tâm tư đều đặt trên người cô, bây giờ vừa gặp mặt đã bị người ta dẫn đi, tình cảm của anh ta nên đặt ở đâu.

Đây là chuyện anh ta tuyệt đối không cho phép xảy ra, kể cả đối phương là Minh Ngôn Hạo đi chăng nữa.

“Giải thích? Haha!” Minh Ngôn Hạo cười lạnh: “Anh cho rằng tôi cần phải giải thích cho anh sao, Giai Tử Trạch, anh không phải đối thủ của tôi, từ đầu tới cuối đều không phải, anh kêu tôi nói cho anh biết, thì tôi nói cho anh biết đi, Như Ý bây giờ là người của tôi, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”

“Cái gì?”

Giai Tử Trạch và Như Ý đồng thanh nói.

Tranh thủ lúc Giai Tử Trạch thất thần, Minh Ngôn Hạo bèn kéo Như Ý ra sau lưng, cười lạnh nói: “Không tin? Vậy có thể xem báo ngày mai!” Nói xong, liền kéo Như Ý vào thang máy.

Cho đến lúc cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Như Ý nhìn thấy ánh mắt vô cùng thất vọng của Giai Tử Trạch, Như Ý mới tỉnh ngộ, lật tay cho Minh Ngôn Hạo một bạt tai.

“Quá đáng lắm rồi!” Minh Ngôn Hạo hét lên chỉ trích.

“Em dám đánh tôi?” Minh Ngôn Hạo che mặt, bộ dạng khó tin nhìn Như Ý, sắc mặt đó, giống như muốn ăn cô.

“Anh đáng đời!” Như Ý trào phúng.

Nhưng một khắc sau, cô thấy cú đấm của Minh Ngôn Hạo dần phóng đại trước mắt mình, sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Binh!

Thang máy rung lên kịch liệt.

Cú đấm của Minh Ngôn Hạo nặng nề đánh vào thang máy, mà vị trí chính là bên cạnh đầu Như Ý.

Tên khốn này, không phải thật sự phát điên chứ! Ánh mắt Như Ý nhìn Minh Ngôn Hạo có chút đỏ, nhất thời nói không ra lời.

Minh Ngôn Hạo chậm rãi dán sát vào cơ thể mềm mại của cô, hơi thở toàn thân bao trùm cô, nhìn hàng mi dài của cô, lạnh lùng nói: “Em chán sống rồi sao?”

“Tôi…”

“Em cho rằng tôi như vậy là sai sao?”

“Đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, anh đã tổn thương Giai Tử Trạch…” Như Ý thử giải thích.

“Em hiểu đó!” Minh Ngôn Hạo hét lên trước mặt cô: “Nếu em ở cạnh anh ta, trong vòng một tháng, em nhất định phơi thây đồng hoang!”

Nghe vậy, Như Ý trừng to mắt, khó tin nhìn Minh Ngôn Hạo, hỏi: “Anh nói…gì?”

“Có người nhìn trúng em…và tôi!” Minh Ngôn Hạo lạnh lẽo nói.

Nghe thấy câu này, hi vọng cuối cùng trong lòng Như Ý bị hủy diệt, cô sững sốt nói: “Có người muốn giết tôi và anh?”

“Rất rõ ràng!” Minh Ngôn Hạo nhíu mày, trong đôi mắt sắc đầy ý trào phúng nói: “Em bây giờ còn cho rằng tôi hại em sao?”

Rất hiển nhiên, anh khá hài lòng với phản ứng của Như Ý.

“Tôi trước giờ chưa từng cho rằng anh đang hại tôi, tôi chỉ là không quen anh dùng phương thức như vậy đối với tôi.” Như Ý lắc lắc đầu nói.

“Phương thức gì? Cưỡng chế cướp em từ bên cạnh anh ta đi?” Minh Ngôn Hạo nói: “Nếu em thích, em hoàn toàn có thể quay về cạnh anh ta, nhưng nhắc trước, em trả cho tôi hai mươi mốt tỷ trước, sau đó rồi nghĩ cách giải quyết rõ chuyện buổi trưa với truyền thông, nếu không, em liền ngoan ngoãn ở cạnh tôi…”

Tên khốn này!

Lần nào cũng lấy hai mươi mốt tỷ đó uy hiếp cô.

Như Ý trừng anh, Minh Ngôn Hạo lại thản nhiên tiếp nhận.

“Anh ngoại trừ biết uy hiếp người khác, anh còn biết gì?” Như Ý hung ác nói.

“Em ngốc sao?” Minh Ngôn Hạo hỏi ngược lại.

“Cái gì?” Như Ý cho rằng mình nghe nhầm, lại hỏi.

“Em là đồ ngốc nhưng tôi không phải, nắm bất kỳ nhược điểm nào của người khác, đây là điều kiện cần có của một thương nhân, mà lợi dụng nhược điểm này để thu lợi cho mình, đây mới là một người thương nhân thành công!” Minh Ngôn Hạo cười lạnh.

“Bỉ ổi!” Như Ý mắng.

Thương nhân quái gì, còn điều kiện cần có nữa, cả đời này cô cũng không trở thành thương nhân, thôi bỏ đi, cô lại không phải người nhỏ nhen như vậy, cô mới lười tính toán so đo với Minh Ngôn Hạo.

Vừa ra khỏi thang máy, Minh Ngôn Hạo đã kéo tay cô trực tiếp đi tới BMW mui trần.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Như Ý vội hỏi. Minh Ngôn Hạo khởi động xe, đeo kính râm, không để ý tới cô. Như Ý ngồi bên cạnh tức giận nghiến răng ken két.

“Này! Anh điếc sao, không nghe thấy tôi nói à?” Như Ý hét to bên tai anh, lại bị Minh Ngôn Hạo vươn một tay che miệng cô lại.

“Minh…Ngôn Hạo!” Như Ý rất gian nan mới di chuyển được tay Minh Ngôn Hạo.

Tên khốn này rốt cuộc muốn thế nào, kéo cô từ bên cạnh Giai Tử Trạch đi, cô không kịp nói cả một câu với Giai Tử Trạch, bây giờ ra ngoài rồi, lại không lên tiếng.

“Còn nói nữa, tôi sẽ vứt em xuống khỏi xe.” Minh Ngôn Hạo hời hợt nói.

“…”

Như Ý cạn lời, hôm nay không biết Minh Ngôn Hạo uống nhầm thuốc gì, nói không chừng thật sự có thể làm ra chuyện điên cuồng này.

Trên đường, Như Ý không nói câu nào nữa, nhìn Minh Ngôn Hạo lái xe tới một cửa hàng cao cấp dừng lại, sau đó nói với cô: “Xuống xe!”

Như Ý chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe, Minh Ngôn Hạo đi tới cạnh cô kéo tay cô.

Như Ý không quen cảm giác kỳ quái này, chỉ đành giãy ra. Minh Ngôn Hạo lại dừng bước chân, nhìn khoảng cách tay của hai người, khẽ nhíu mày, mặt không nhìn ra buồn vui.

Tên khốn này, hôm nay có phải uống nhầm thuốc không, sao động chút là nổi giận.

Chính vào lúc cô chuẩn bị giải thích, Minh Ngôn Hạo lại kéo tay cô, khẽ nói bên tai cô: “Bảo mẫu, thì nên có giác ngộ của bảo mẫu, nơi này là Hong Kong, không phải đại lục…ở đây, chính là thiên hạ của tôi…” Nói xong, liền kéo tay nhỏ của cô, cưỡng chế đi vào.

Như Ý đối diện với sự kiêu ngạo của Minh Ngôn Hạo, trong thoáng chốc không thể thích ứng được.

Tại sao, tính tình anh lại đột nhiên trở nên thế này.

Chẳng lẽ tối qua cô cảm giác sai?

Nhưng mà, lúc Minh Ngôn Hạo kéo tay cô, lòng bàn tay to lớn truyền tới độ ấm, khiến cô cảm thấy an tâm.

Lúc cô còn chưa phản ứng kịp, thì đã đi vào cửa hàng này, bên trong mười mấy nam nữ mặc đồng phục đứng ngay ngắn ở một bên, cung kính nói với Minh Ngôn Hạo: “Xin chào tổng giám đốc!”

Chính vào lúc Như Ý chấn động, Minh Ngôn Hạo không dừng lại, trực tiếp kéo cô ngồi xuống ghế ở lầu hai, nhìn đồng hồ, nói với những người đi theo lên: “Các người chỉ có một tiếng!”

“Dạ!” Như Ý còn không hiểu, đám người đó đã nhào về phía cô như lang như hổ.

Một tiếng sau, một Như Ý mới toanh đã đứng trước gương trang điểm to lớn.

Tóc cô vốn đen bóng, đã được nhuộm màu đỏ rượu nhàn nhạt, mái tóc thẳng trước đó được uốn đuôi gợn sóng, xõa trên vai, có cảm giác quý phái.

Mà trên người cô mặc bộ lễ phục trễ ngực màu vàng nhạt, chân mang giày cao gót gót nhọn.

Vào lúc Như Ý vẫn còn đang chấn động, một nhân viên đưa cho cô chiếc túi màu trắng.

“Thưa cô, túi của cô đây!”

“A! Cảm ơn.” Như Ý tiếp nhận nói.

“Tổng giám đốc! Đã làm xong rồi.” Một nhân viên nói với Minh Ngôn Hạo đang nhàn nhã xem tạp chí.

Minh Ngôn Hạo chậm rãi đặt tạp chí xuống, một giây sau, đôi mắt sắc lóe sáng.

Trước mặt anh, một cô gái như tiên nữ đang chậm rãi xoay người lại, thanh thuần và thành thục kết hợp lại với nhau, khuôn mặt nhỏ tinh xảo không có bất kỳ đồ hóa học nào, lễ phục tối trên người như được chế tác riêng dành cho cô, hoàn toàn phù hợp, xuống phía dưới… Minh Ngôn Hạo bất giác nhìn ngây ngốc.

“Minh Ngôn Hạo!” Như Ý vươn tay lắc lắc hai cái trước mặt anh, Minh Ngôn Hạo mới hồi thần.

“Sao vậy?”

“Sao vậy?” Như Ý nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, nói: “Tôi hỏi anh làm sao vậy, không nhúc nhích, gọi anh cũng không phản ứng.”

Minh Ngôn Hạo đương nhiên sẽ không thừa nhận vừa nãy anh nhìn ngây ngốc, sắc mặt bình thường, nghiêm túc nói: “Xong rồi?”

“Ừ! Xong rồi.” Như Ý nhìn sửa soạn trên người mình, nói với Minh Ngôn Hạo: “Anh kêu tôi tới, sẽ không phải chính là vì giúp tôi…”

Minh Ngôn Hạo này, tại sao lại làm những việc nhàm chán này.

Nhưng trong lòng Như Ý lại cảnh giác sâu sắc, vô sự hiến ân cần, phi gian tắc đạo! Cô không thèm tin Minh Ngôn Hạo có lòng tốt như vậy.

“Quay về rồi nói!” Minh Ngôn Hạo đứng dậy, kéo tay cô liền rời đi.

“Tổng giám đốc đi thong thả!”

Đám nhân viên cung kính đưa tiễn, Như Ý lên BMW của Minh Ngôn Hạo, lập tức rời đi.

Như Ý nhìn Minh Ngôn Hạo lái xe, không hiểu tại sao Minh Ngôn Hạo lại đột nhiên đưa cô tới đây, còn làm nhiều thứ cho cô như vậy.

Nhưng Minh Ngôn Hạo dường như sớm đã biết suy nghĩ trong lòng cô, đầu cũng không quay lại, nói: “Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, bây giờ…có lẽ chúng ta nên đi uống ly cà phê, sau đó nói chuyện một chút, giải đáp nghi vấn của cô.”

Cũng tốt, cô cũng vừa khéo có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Rất nhanh, Minh Ngôn Hạo đã dẫn cô tới một quán cà phê yên tĩnh.

“Một ly Latte! Cô thì sao?” Vừa ngồi xuống, Minh Ngôn Hạo đã hỏi Như Ý.

Bình luận

Truyện đang đọc