CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý không muốn đuổi tận giết tuyệt, Trác lão gia cũng không xấu xa như Thái bát gia kia, vậy nên liền đề nghị so đấu nội lực.

“Được! Họ Trác ta vô cùng bội phục kiếm pháp của các hạ, sợ là trên đời này ngoại trừ tuyệt kỹ võ công thì không thể tìm ra kiếm pháp nào có thể so sánh với các hạ! Nhưng nói về tu tập nội lực, lão phu đã tu luyện hơn sáu mươi năm, người trẻ tuổi, ngươi phải coi chừng đó!”

Trác lão gia lúc này cũng nổi lên lòng quý mến người tài, coi như là cảm kích Như Ý đã không hùng hổ hung dữ khiến cho ông ta xấu mặt vì vậy mới mở miệng nhắc nhở.

Đương nhiên là Trác lão gia có ý tốt. Về chuyện này đúng là thời gian tu luyện càng lâu, công lực càng thâm hậu. Hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu và tâm tư tình cảm lúc chiến đấu cũng sẽ ảnh hưởng đến sự thắng bại, so đấu nội lực lại vô cùng nguy hiểm, nên Trác lão gia mới mở miệng nhắc nhở.

“Cảm ơn Trác lão gia có lòng tốt.”

Như Ý cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay lên, màu đỏ sậm lập tức biến mất, lộ ra hai bàn tay thô ráp như vỏ cây cổ thụ. Rất rõ ràng, cô mang bao tay.

“Lực mạnh quá!”

Trác lão gia kinh sợ trong lòng.

Cuộc đời ông ta chưa bao giờ gặp được đối thủ nặng ký như vậy, không thể khinh thường!

Vốn ông còn định chỉ dùng bảy phần nội lực, hiện giờ không dám khinh địch nữa, sử dụng toàn bộ mười phần nội lực, một đôi tay mạnh mẽ chưởng ra!

Vững vàng!

Chậm rãi!

Nhìn qua tưởng như không có gì khác thường…

“Gào…”

Đột nhiên…

Gió lớn rít gào!

Cả căn phòng trang nhã như bị một cơn bão hung hăng thổi bay lên, một lực mạnh như con sóng mãnh liệt ập tới…

Khuôn mặt Như Ý dưới mặt nạ mỉm cười, hai chưởng nghênh đón.

“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”

Mãnh liệt mà hung hăng va chạm, như hai chiếc xe thể thao đang chạy như bay chợt mạnh mẽ đâm sầm vào nhau.

Tia lửa văng khắp nơi!

Toàn bộ lầu Quỳnh Thiên đất rung núi chuyển.

Hai chưởng lực cực lớn va chạm nhau trong giây lát, cả thế giới liền như bị động đất.

“Ầm!” “Ầm!”

Tiếng vang rung trời lấn át mọi thứ, tai bị chấn động đến mức đau nhức.

Sắc mặt Trác lão gia đỏ hồng, rõ ràng ông ta đã dùng hết toàn lực.

Mặt nạ hoa tường vi đen dữ tợn, lạnh như băng mà cứng ngắc, nhìn không ra bất cứ biểu cảm gì! Chuyện này, không thể nghi ngờ đã giúp cô chiếm thế thượng phong. Ít nhất, đối thủ không thể thấy rõ tình trạng của cô!

Đột nhiên…

Như Ý bỗng cảm thấy chưởng lực của đối phương như từng cơn sóng hung hăng ập tới.

Cô thầm nghĩ: “Không ổn!”

“Trác lão gia đã thực sự liều mạng!”

“Cứ tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là cả hai cùng bị thiệt!”

Nội lực của cô dồi dào hơn một chút, hơn nữa còn trẻ tuổi, phương thức huấn luyện quanh năm gian khổ như ở địa ngục của đặc công khiến cho tố chất cơ thể cô vượt xa giới hạn của loài người.

Cứ dốc sức liều mạng mà đấu như vậy, cuối cùng người thua thiệt chắc chắn là Trác lão gia.

Dù sao ông ta cũng lớn tuổi rồi!

Như Ý kêu to: “Trác lão gia!”

Thế nhưng vừa mở miệng, nội lực lại không ngừng tuôn ra, cô chỉ có thể tiếp tục tăng lực, dùng nội lực mạnh mẽ hơn để phản lại nội lực của Trác lão gia.

Nếu không, cô cũng sẽ bị nội lực mạnh mẽ làm nát cả thân thể lẫn nội tạng.

Nhưng mà, cô đánh trở lại toàn bộ nội lực, vậy thì Trác lão gia sẽ bị đánh trả…

Đây chính là chỗ nguy hiểm của việc so đấu nội lực!

Hai nội lực mạnh mẽ cùng hợp lại làm một, như là cơn sóng mãnh liệt ập về phía Trác lão gia…

“Cẩn thận!”

Như Ý thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà cô đã không thể nào rút tay lại, cô chỉ hi vọng Trác lão gia nội lực thâm hậu có thể ngăn cản nổi con sóng lớn này! Nếu không, ông ta nhất định sẽ bị chấn nát nội lực ngay tại chỗ, hộc máu mà chết…

Chợt…

Một bóng dáng màu đen đánh úp lại!

Cũng không phải nhào về phía Như Ý, mà là về phía Trác lão gia!

Thì ra là bạo quân.

Thời điểm mấu chốt, đột nhiên bạo quân chưởng một cái vào sau lưng Trác lão gia, nội lực kì lạ lại mạnh mẽ như dời sông lấp biển mà tràn vào cơ thể Trác lão gia, trong nháy mắt liền làm tăng công lực của Trác lão gia.

Ầm!!

Một tiếng nổ cực lớn!

Ba người cùng lúc bị lực cực lớn làm văng ra.

“Võ công của các hạ mới là đệ nhất thiên hạ! Lão phu tâm phục khẩu phục, hẹn ngày sau gặp lại!”

Thân pháp Trác lão gia như hồn ma, đỡ bạo quân lên, chớp mắt liền biến mất không còn bóng dáng.

“Ông, con không phải cố tình làm ông bị thương.”

Như Ý thở mạnh, hơi khó chịu trong người.

Nhưng cô biết, Trác lão gia và mỹ nam càng bị thương nặng hơn.

Vết thương của cô chỉ cần điều trị tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏi, còn Trác lão gia chỉ sợ mấy tháng sau vẫn không ổn.

Điều này làm trong lòng cô hơi áy náy.

Trác lão gia cũng không phải là người xấu tội ác tày trời.

Đúng ra cô không nên so đấu nội lực với ông, bây giờ lại khiến ông bị thương nặng như vậy…

Còn mỹ nam nữa…

Mỹ nam?

Rốt cuộc hắn là ai?

Khí chất tà mị âm u kia, ánh mắt hung ác tàn bạo, càng kỳ lạ hơn nữa chính là võ công đáng sợ kia…

Hắn lại có thể chen vào trận chiến động trời của Như Ý và Trác lão gia!

Công lực của hắn, chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu.

Nếu không, hắn chắc chắn không chịu nổi phản lực mạnh mẽ như vậy!

Không biết tình trạng của hắn thế nào?

Đúng rồi.

Bí kíp võ công!

Như Ý vừa định rời khỏi lầu Quỳnh Thiên liêu xiêu sắp sập này, chợt nhớ trên thi thể Thái bát gia còn có bí kíp võ công trong truyền thuyết!

Như Ý móc ra một phong thư cũ đến ố vàng từ trong ngực Thái bát gia, thoạt nhìn như đã hơn trăm năm.

Hẳn là bản gốc.

Trên bìa viết bằng chữ của triều đại đó: Bí kíp võ công.

“Bí kíp võ công” quả nhiên là một bức thư.

Trác Lỗi nói không sai. Nhưng Trác Lỗi cũng nói bên trong căn bản không có kho báu và bí kíp gì.

Bên trong rốt cuộc là gì?

Như Ý vừa mở ra nhìn, liền thấy nội dung bên trong toàn bộ đều là tiếng nước T.

Nội dung bên trong bí kíp võ công vậy mà cũng giống như tuyệt kỹ võ công, đều là tiếng nước T?

Sau khi xem xong, Như Ý càng kinh ngạc!

Bởi bí kíp võ công không chỉ viết bằng tiếng nước T giống tuyệt kỹ võ công, mà nội dung bên trong còn rất liên quan đến tuyệt kỹ võ công.

Nguyên văn bức thư như sau:

“Tuyệt kỹ võ công hội tụ kiếm pháp của hàng vạn tông phái trong thiên hạ, gồm quỷ, kỳ tuyệt. Xứng đáng là kiếm pháp xuất sắc nhất, võ học cao cấp nhất. Bản thân ta lúc nhỏ học tuyệt kỹ võ công, thời niên thiếu luyện được, sau đó sở hữu kiếm, trên đời này chưa từng có đối thủ có thể địch nổi! Tuyệt kỹ võ công, xuất sắc tuyệt vời đến mức người người phải thán phục, người đời đều cho rằng thần kỹ đứng đầu thiên hạ chính là tuyệt kỹ võ công, thật ra là sai! Tuyệt kỹ võ công chẳng qua chỉ là phần đầu, còn có phần sau khiến cho quỷ thần phải khiếp sợ, tên là ‘,Quỳ Hoa bí lục’. Trên đời này, thứ có thể địch nổi tuyệt kỹ võ công cũng chỉ có ‘Quỳ Hoa bí lục’.”

“Trác Thiên Hành viết.”

Sau khi Như Ý xem xong, kinh ngạc đến ngây người, cả buổi không nói nên lời.

“Thì ra tuyệt kỹ võ công chỉ là nửa phần trên của bí tịch, nửa phần dưới tên là ‘Quỳ Hoa bí lục".”

“Quỳ Hoa bí lục ghê gớm hơn tuyệt kỹ võ công?”

“Quỳ Hoa bí lục?”

“Cái tên này… Sao lại nghe quen như vậy?”

“Nhiệm vụ lúc trước của mình hình như là đến trụ sở chính của FBI ở Mỹ để trộm một quyển sách cổ, tên là ‘Quỳ Hoa bí lục".”

“Trời ạ!”

“Thật trùng hợp!!”

“Không ổn! Mình bỏ ‘Quỳ Hoa bí lục’ vào rương đặc công của mình, nhét chung với một đống đồ trang điểm!”

“Không biết rương đặc công của mình ở đâu rồi?”

“Không lẽ đã chìm xuống đáy biển lúc bị nổ rồi sao?”

Như Ý hơi thất vọng mà nghĩ…

Chuyện Trác Thiên Hành để lại ‘bí kíp võ công" không phải là truyền thuyết, mà là chuyện có thật!

Nhưng Trác Lỗi cũng không nói sai, trong bí kíp võ công căn bản không có bí mật lớn gì, không có kho báu gì, cũng không có bí tịch võ công tuyệt thế gì, mà chỉ đơn giản là một phong thư ông ta lưu lại.

Trác Lỗi nói ‘bí kíp võ công" bị người có ý đồ xấu lan truyền, từ đó về sau đã không thể cứu vãn, trở thành một bản đồ kho báu thần bí và bí kíp võ công…

Mà Trác Thiên Hành lại khuyên con cháu Trác gia, rằng bí kíp võ công cũng không phải kho báu gì, tuyệt đối không nên lãng phí tinh thần và công sức vì nó!

Người này phải là chính Trác Thiên Hành!

Đây là Như Ý đoán.

Bí kíp võ công viết bằng tiếng nước T, ở thế giới này căn bản không thể có người có thể xem mà hiểu được.

Cho nên người duy nhất biết rõ bí mật này, cũng là người đã viết bức thư này.

Người này chính là – Trác Thiên Hành!

Suy đoán như vậy, thì vì sao Trác Thiên Hành lại phải cố ý đồn thổi nói rằng bên trong bí kíp võ công có chứa bí mật về kho báu và bí tịch?

Vì sao hắn phải viết bằng tiếng nước T?

Tất cả những thứ này đều là một bí ẩn!

Trác Thiên Hành là người của một trăm năm trước, đã chết từ lâu.

Như Ý không thể nào đi tìm Trác Thiên Hành để giải đáp bí ẩn này.

Nhưng mà, chuyện khiến cô cảm thấy kỳ quái không phải là Trác Thiên Hành cố tình làm ra vẻ huyền bí.

Mà là…

Làm sao Trác Thiên Hành biết được tiếng nước T?

Đây mới là chuyện khó hiểu nhất!

Không lẽ hắn không học mà biết, xem hiểu tuyệt kỹ võ công bí tịch, nên cũng xem hiểu được tiếng nước T? Sau đó lại dùng tiếng nước T đi viết một bức mật thư, cố ý đồn thổi ra ngoài để người đời tranh giành mật thư. Thật ra mục đích chỉ là muốn mượn người trong thiên hạ để truyền ra một bí mật: Tuyệt kỹ võ công chỉ là nửa phần trên, còn có nửa phần dưới tên là ‘Quỳ Hoa bí lục’.

Chỉ bằng một quyển bí tịch mà có thể tự học tự biết, thông thạo tiếng nước T?

Chuyện này quá vô lý!

Cho dù hắn là một thiên tài, nhưng thiên tài cũng không phải thần tiên!

Những thứ này phức tạp như một đống lộn xộn, rắc rối khó hiểu. Trong đó hình như có mối quan hệ đặc biệt nào đó, nhưng Như Ý không tìm ra được mấu chốt của vấn đề.! Dù sao thì chuyện cũng đã qua hơn 100 năm, rất nhiều sự thật và chứng cứ cũng đã biến mất theo thời gian trôi qua…

Nhưng mà trực giác của một người đặc công nói cho cô biết, phải đem tất cả những bí mật, điều đáng nghi, chuyện kỳ lạ này chắp nối với nhau.

Sẽ tìm được một vật mấu chốt!

Một thứ có thể kết nối tất cả những bí mật, điều đáng nghi, chuyện kỳ lạ đó lại với nhau, như một vật trung gian.

Nhưng mà… cho dù vật đó có thật sự tồn tại, thì cũng đã qua hơn trăm năm. Giống như bức mật thư trước mặt này, đã tồn tại hơn 100 năm, nát đến nỗi không nhìn ra được chữ viết tay.

Cho dù có vật đó, cũng không biết đã lưu lạc đến chỗ nào rồi!

Cuối cùng, Như Ý quyết định không thèm nghĩ những chuyện phức tạp này. Dù sao, có nghĩ cũng nghĩ không thông.

Chỉ là có một việc khiến cô thấy tiếc.

Cái kia chính là rương đặc công của cô!

Thuyền của cô trên biển nổ tung nhưng chiếc hòm đặc công chắc chắn sẽ không hỏng. Bởi nó đã được áp chế bằng kim loại thái hợp với kỹ thuật đặc thù có thể chống lại lửa nhiệt độ cao, đóng băng, nổ mạnh.

Dao chẻ súng bắn cũng không hề hấn!

Nước lửa cũng không thể phá hủy!

Trừ nổ hạt nhân ra gần như không ngoại lực nào có thể phá hủy được hòm đặc công của cô!

Trong mật thư Trác Thiên Hành có đề cập đến cuốn Qùy hoa bí lục, được cô cất giấu trong hòm đặc công.

Chỉ tiếc là...

Bây giờ hòm đặc công chắc chắn đã bị vụ nổ làm cho chìm sâu ở một nơi nào đó trong đại dương mênh mông rồi...

Như Ý vội vàng rời khỏi Quỳnh Thiên Lâu.

Đây là tửu lâu hào nhoáng nhất kinh thành nhưng cũng đã bị tàn phá nghiêm trọng trong trận đánh kịch liệt, lung lay sắp đổ.

Như Ý tính quay về khách điếm Bách Hợp nhưng cô đột nhiên nhớ ra một chuyện!

Thái bát gia nói có một cao thủ thần bí mà đáng sợ muốn đến phủ Trác Vương báo thù!

Trác lão gia đã bị thương, nếu như lúc này kẻ thù lại tìm tới cửa...

Mặc dù Trác gia cao thủ nhiều như mây, Trác Công Phú, Trác Công Quý đều là cao thủ đệ nhất, hơn nữa người của Trác gia rất đông, cho dù không có Trác lão gia cao thủ đệ nhất thiên hạ này trấn áp, chế ngự, chỉ sợ cũng không có e ngại bất kỳ nhân vật lợi hại nào. Nhưng Như Ý vẫn có chút không yên lòng...

Trong lòng hơi do dự, cô không về khách điếm Bách Hợp nữa mà chạy thẳng về phủ Trác Vương.

“Hoàng thượng! Người không sao chứ?”

Trác lão gia kéo bạo quân chạy như điên một hơi liền mười dặm. Khi chắc chắn an toàn rồi mới dừng lại, vừa mở miệng nói lập tức nôn ra một ngụm máu đen!

Bạo quân nói: “Trác lão gia, nhìn ngươi mới giống có vấn đề!”

Mặt Trác lão gia tái nhợt như tờ giấy trắng, dùng nội lực hít sâu vào một hơi: “Lão thần không sao, chỉ là nội lực đảo lộn, huyết mạch chấn thương, nghỉ ngơi điều hòa một ngày sẽ hồi phục! Hoàng thượng không sao là lão thần yên tâm rồi!”

Bạo quân nói: “Ái khanh trung quân ái quốc, hôm nay trẫm thật sự cảm động sâu sắc! Trác lão gia sao không về cung, trẫm sẽ cho ngự y tận lực chữa trị cho ngươi...”

Trác lão gia khua tay, nói: “Tạ ơn ý tốt của Hoàng thượng. Vết thương nhỏ này không có trở ngại gì lớn với lão thần, chỉ là vài tháng tới e rằng không thể sử dụng nội lực rồi.”

Bạo quân nói: “Như vậy thì tốt.”

Trác lão gia nhìn gương mặt không chút gợn sóng của bạo quân rồi lại nghĩ đến lúc ở Quỳnh Thiên Lâu, trong thời khắc mấu chốt bạo quân đã truyền nội lực cương mãnh mà kỳ dị cho ông ta, Trác lão gia tinh thông võ học trong thiên hạ đương nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trong mắt bạo quân hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Lão biết rồi?” Bạo quân nhạy bén quan sát.

“Vâng.” Trác lão gia gật đầu.

“Nếu như lão muốn khuyên trẫm thì không cần phải phí lời!” Bạo quân dường như đã dự đoán được lời tiếp theo mà Trác lão gia muốn nói.

“Hoàng thượng...”

“Ái khanh, ngươi nên biết có những lời trẫm không muốn nghe.”

“Cho dù hoàng thượng không muốn nghe, lão thần vẫn muốn nói. Hoàng thượng, ma công người tu luyện...”

“Trác ái khanh!!”

Bạo quân gầm lên một tiếng.

Trác lão gia buồn bã lắc đầu nói: “Nếu hoàng thượng không vui, lão thần cũng không nhiều lời nữa. Nếu như sau này khi hoàng thượng luyện công có gì phiền toái xin hãy cho người thông báo với lão thần, lão thần sẽ hết sức giúp đỡ!”

Lúc này bạo quân mới bớt giận, nhàn nhạt nói: “Đa tạ lão gia quan tâm.”

Trác lão gia nói: “Lão thần nên đa tạ Hoàng thượng mới phải. Đêm nay nếu như không có Hoàng thượng kịp thời ra tay cứu giúp, e rằng lão thần chỉ còn đường chết.”

Bạo quân lạnh nhạt nói: “Trẫm với ái khanh cùng ngồi trên một con thuyền, trẫm giúp ái khanh cũng là giúp bản thân trẫm! Hai người quân thần chúng ta liên thủ mới miễn cưỡng cầm hòa được với Hắc Tường Vi. Nếu như tác chiến đơn độc, hai người chúng ta đều không phải đối thủ của hắn!”

“Người đó quá đáng sợ rồi!”

Trác lão gia nhớ lại trận chiến chấn động lòng người lúc ấy, trong lòng đột nhiên nhiệt huyết dâng trào!

Ông ta đã bảy mươi tuổi, nhiều năm rồi vẫn đứng sừng sững chưa từng ngã xuống, sư tôn một đời, thiên hạ vô địch. Đêm nay gặp được cao thủ chân chính khiến ông ta tin phục, Trác lão gia không hề cảm thấy nhục nhã chút nào mà còn khơi dậy ý chí chiến đấu và lòng nhiệt huyết khi còn trẻ của mình.

“Người đó rốt cuộc là ai? Từ đâu đến? Trẫm và Trác lão gì liên thủ cũng không thắng được hắn. Vương triều Thiên Tống của ta có cao thủ khủng bố như vậy, không biết là phúc hay là họa...”

Khóe miệng bạo quân cong lên đường cong cổ quái.

“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, lão thần đưa người về cung.”

“Không cần. Nơi này cách Hoàng cung không xa, trẫm sẽ tự về cung. Trác lão gia đang bị thương vẫn nên về phủ nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai trẫm sẽ cho ngự y đến phủ Trác Vương chữa trị cho lão gia!”

Lời nói của bạo quân không phải đang trưng cầu ý kiến mà là mệnh lệnh.

Trong sự lạnh lùng mang theo một loại từ trên cao nhìn xuống, một khí thế không thể trái nghịch.

Bạo quân như quân vương trong bóng tối, thân ảnh nháy mắt biến mất trong đêm đen.

Trác lão gia cũng không hộ tống nữa, ông biết với võ công của bạo quân dù không là thiên hạ vô địch nhưng cũng không mấy ai có thể khiến ngài ấy bị thương.

Người ngoài chỉ nói người tàn bạo bất nhân, cổ quái hiếm gặp nhưng không ngờ ngài lại âm thầm tu luyện ma công đáng sợ như vậy.

Càng khó có được là ngài ấy lại trẻ tuổi như vậy, bụng dạ thâm sâu, thiên hạ hiếm thấy. Đế vương một đời nhưng lại không hề khoe ra, hành động phách lối nhưng làm việc lại khiêm tốn.

Phí khách và lòng nhẫn nại này người bình thường khó mà làm được!

Đêm nay kề vai tác chiến, quân thần một lòng, một ngày nào đó nếu phải đối đầu thì người này sẽ là kẻ địch lớn nhất, đáng sợ nhất của phủ Trác Vương!

Trong lòng Trác lão gia thất kinh.

Ông ta sớm đã biết Hoàng tộc từ lâu đã nảy sinh nghi ngờ và bất mãn với Tam đại thế gia. Chỉ là Tam đại thế gia thâm căn cố đế, thế lực lớn mạnh, là mối đe dọa nghiêm trọng đối với quyền lực và địa vị của Hoàng thất.

Hoàng thất từ lâu đã âm thầm diệt trừ dã tâm của Tam đại thế gia!

Diệt trừ Tam đại thế gia thì dễ nhưng muốn nhổ tận gốc những thế lực liên quan thì lại là một chuyện không hề đơn giản.

Quan trọng hơn là mấy trăm năm qua, Tam đại thế gia có thể bình an vô sự chính bởi vì kìm chế lẫn nhau và cân bằng lẫn nhau mới có thể duy trì bề ngoài bình lặng và giang sơn ổn định. Nhưng một khi Hoàng thất đã có đủ lực lượng để ổn định giang sơn thì sẽ không cần đến sự kìm chế tương hỗ của Tam đại thế gia nữa, khi đó Tam đại thế gia sẽ mất đi giá trị lợi dụng.

Giữ lại sẽ chỉ là mối đe dọa với Hoàng thất!

Khi đó...

Hoàng thất sẽ không chút do sự phát động cuộc tàn sát tàn khốc, máu lạnh nhất với Tam đại thế gia!

Nơi Nam hoang hẻo lánh của Nam Phương bạch tộc; Thừa tướng gia tộc Đường Bắc mặc dù quyền thế nghiêng về vua và dân nhưng lại làm quan viên văn chức nên mối đe dọa đối với Hoàng thất tương đối nhỏ. Nhưng phủ Trác Vương ở nơi quan trọng trong kinh thành và vùng lân cận nắm binh quyền hùng hậu lại trở thành tế phẩm đầu tiên bạo quân tiêu diệt Tam đại thế gia!

Bạo quân...

Ông e rằng đây là Đế vương đáng sợ nhất của Hoàng thất trong vòng một trăm năm nay!

Trác lão gia đã sống đến bảy mươi tuổi, lần đầu tiên trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi sởn tóc gáy...

Mà lúc này, phủ Trác Vương đã loạn hết cả lên.

“Toàn bộ phụ nữ, trẻ em và hầu gái đều trốn ra hậu viện đi!”

“Gia đinh võ giả bậc hai trở xuống và hộ viện bảo vệ toàn bộ phủ Trác Vương, tăng cường phòng bị, canh phòng nghiêm ngặt kẻ địch đánh lén!”

“Đệ tử võ giả bậc ba trở lên và hộ viện, phân thành bốn đội tuần tra, cùng nhau tuần tra một lượt phủ Trác Vương! Bất kỳ ngóc ngách, bụi cây ngọn cỏ nào cũng không được bỏ qua!”

“Trác Văn Hiên, ngươi cầm thủ dụ và binh phù của ta đến doanh trại quân đội gần nhất ngoài kinh thành, điều động 3000 bộ binh Thanh Long, 1000 người bắn cung lập tức đến giải vây cho phủ Trác Vương! Trên đường nếu như gặp phải cản trở thì nhất loạt giết chết, không cần biết tội gì! Không chuyện gì có thể sánh với cơ nghiệp trăm ngàn năm của phủ Trác Vương!”

“Những đệ tử cấp năm trở lên, tất cả theo ta đến phòng khách!”

Trác Công Quý gặp biến không loạn chỉ huy từng người trong phủ Trác Vương, khống chế dần dần thế cục hỗn loạn...

Ông ta tự mình dẫn đầu Trác Công Phú, Trác Vân Phong, Trác Viễn Hải và hơn ba mươi cao thủ tinh nhuệ nhất của phủ Trác Vương nghênh chiến cường địch...

Nửa canh giờ trước...

Một nam nhân thần bí lôi thôi dựa vào một cây chùy trong tay đánh gục người gác cửa phủ và hơn mười hộ viện, rồi như vào chốn không người xông thẳng vào phòng khách phủ Trác Vương.

Trác Công Quý, Trác Công Phú cầm đầu, dẫn theo cao thủ liên quan của Trác gia đi đến phòng khách.

Người nam nhân lôi thôi, râu ria đầy mặt đứng như một cọc gỗ chính giữa phòng khách, hai tay khoát lên cây côn gỗ đen tuyền, nhìn thế nào cũng giống một tên ăn mày nghèo túng.

Nhưng...

Một chiêu hắn xuất ra lại đánh ngã hơn mười hộ viện võ nghệ cao cường của Trác gia.

Trác Công Quý biết, đây là một cao thủ chân chính!

Cao thủ đột kích mà Trác lão gia lại đúng lúc không ở phủ!

Trác Công Quý lấy thân phận người dẫn đầu chỉ huy tác chiến đâu ra đấy, rất có phong độ tướng lĩnh nhất phái.

“Con rùa già Trác đâu?”

Kiếm khách lôi thôi nhắm mắt, mở miệng nói.

Trác Công Quý hỏi: “Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Vì sao đêm khuya lại đột nhập phủ Trác Vương ta?”

Kiếm khách lôi thôi lạnh lùng hừ một tiếng: “Lão tử đã đợi nửa canh giờ rồi! Con rùa già Trác lẽ nào không dám xuất hiện? Chỉ dám phái binh hèn tướng nhát đi tìm cái chết?”

Trác Công Quý rõ ràng không bị kích động, bình tĩnh trả lời: “Các hạ, phụ thân không ở trong phủ! Các hạ không ngại thì hãy nói danh tính, đợi phụ thân về ta sẽ nói lại với ông ấy!”

Kiếm khách lôi thôi nâng mí mắt lên, hơi liếc nhìn Trác Công Quý rồi lại nhắm mắt, đầu tóc bẩn thỉu bù xù, lâm vào trạng thái trầm tư...

Dường như hắn không muốn nói chuyện với Trác Công Quý.

Mục đích của hắn chỉ có một...

Trác lão gia!

Trác Công Quý nói: “Các hạ! Phủ Trác Vương ta luôn luôn công bằng nghiêm minh, cho dù là quan trường khắp chốn cũng lấy đối xử nghĩa khí với bằng hữu ưu tiên hàng đầu. Các hạ có gì bất mãn với phủ Trác Vương ta, nếu không ngại thì nói ra nghe xem!”

Kiếm khách lôi thôi lạnh lùng hỏi: “Tiểu tử, ngươi tên gì?”

Trác Công Quý đã gần năm mươi lại bị một tên có dáng vẻ ăn mày gọi là tiểu tử.

Nhưng ông ta cũng không hề tức giận.

“Trác Công Quý!”

Trong miệng ông ta phun ra ba chữ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Lão nhị Trác gia! Được! Quả nhiên khẳng khái, khí phách của mẫu thân, bình tĩnh trầm ổn!” Kiếm khách lôi thôi vậy mà lại thật lòng khen ngợi một câu.

“Các hạ biết gia mẫu?”

Trác Công Quý tìm đủ mọi cách để khách sáo, chí ít ông muốn biết lai lịch của đối phương.

Kiếm khách lôi thôi lại không nói gì.

Hắn chỉ bình tĩnh đứng đó giống như một cái cây khô tĩnh lặng.

Hai tay chống trên cây côn đen tuyền dựng thẳng, phảng phất ngọn đuốc trong phòng củi.

Một tên hèn mọn lúc này lại lộ ra khí phách vương giả vô địch...

Bình luận

Truyện đang đọc