CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý khẽ cười nói: “Cô rất thông minh!”

Ám Tinh nói: “Cô chính là muốn tạo ra một hiện tượng giả là mọi người xếp hàng mua đồ làm đẹp, xếp hàng muộn sẽ không mua được, để mọi người giành giật xếp hàng để mua, những người vốn không muốn mua, hoặc còn đang suy nghĩ xem có nên mua hay không, cũng sẽ xếp hàng cùng mọi người để mua?”

Như Ý nói: “Toàn bộ đều trả lời đúng!”

Ám Tinh đột nhiên thở dài: “Thật ra cô không nên đến cái hậu cung phức tạp mà nguy hiểm này! Nếu cô đi làm kinh doanh, nhất định sẽ là một thiên tài kinh doanh!”

Như Ý hỏi: “Vậy còn cô? Thật ra cô cũng không thích hậu cung này? Cô giả vờ bản thân lạnh lùng vô tình, chỉ là vì bài xích cuộc sống ở hậu cung này? Thật ra, cô rất muốn đi ra thế giới bên ngoài, cùng với sư tỷ của cô, đúng không?”

Khuôn mặt Ám Tinh đột nhiên trở nên u ám, không nói gì.

Như Ý nói: “Cô không nói điều này với thái hậu sao?”

Ám Tinh lắc đầu.

Như Ý nói: “Tại sao cô không nói suy nghĩ của cô với thái hậu? Trực tiếp nói với thái hậu những suy nghĩ trong lòng cô, nói không chừng thái hậu sẽ phái cô xuất cung làm nhiệm vụ, như vậy có thể rời khỏi cái hoàng cung đáng ghét này, lại có thể ở cùng với sư tỷ của cô….”

Ám Tinh nói: “Thái hậu….thái hậu sẽ không cho phép bất cứ ai ngỗ ngược với bà ấy!”

Như Ý cười nói: “Bà ta cũng chỉ là một bà già bước vào thời kỳ mãn kinh! Cô không nên vì sự sợ hãi và kính nể của mình, mà tưởng tượng ra bà ta lợi hại như vậy!”

Ám Tinh thở dài nói: “Cô không nên nghĩ thái hậu không làm được việc gì! Thái hậu….phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều!”

Như Ý nói: “Một bà già đã ở trong hậu cung mấy chục năm, có thể phức tạp đến mức nào chứ?”

Ám Tinh nói: “Cô biết lai lịch của thái hậu không?”

Như Ý gật đầu: “Nghe nói là người nhà họ Bạch.”

Ám Tinh nói: “Vậy cô có biết việc tôi đến đền thờ để đánh cắp hộp thần lần trước không?”

Như Ý gật đầu: “Tất nhiên là nhớ rồi.”

Ám Tinh nói: “Thực ra lúc đó là thái hậu ra lệnh cho tôi đi lấy trộm hộp thần.”

Như Ý ngạc nhiên nói: “Hả? Thái hậu? Tại sao thái hậu lại ra lệnh cho cô đi trộm hộp thần?”

Ám Tinh nói: “Tất cả những gì tôi có thể nói với cô chỉ có những thứ này! Nói tóm lại, thái hậu tuyệt đối không phải là một người đơn giản! Tôi hầu hạ bên cạnh thái hậu rất lâu rồi, nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc thái hậu đang làm cái gì, nhưng có một điều chắc chắn, thái hậu đang bí mật trù tính cái gì đó, hơn nữa đã tiến hành rất nhiều năm rồi!”

Như Ý nói: “Theo như cô nói, bà ta đang tiến hành một âm mưu lớn và rất thần bí?”

Ám Tinh lắc đầu: “Tôi cùng không biết là gì. Tôi cũng không thể nói với cô những chuyện khác. Tôi nói với cô những điều này, chỉ là muốn nhắc nhở cô. Tốt nhất cô không nên đối đầu với thái hậu! Cô tuyệt đối không đấu lại thái hậu!”

“Ám Tinh cô nương. Cảm ơn lời nhắc nhở của cô.”

“Được rồi. Đã muộn rồi. Vở kịch của cô tôi cũng phối hợp với cô diễn xong rồi! Tôi cũng nên quay về Thục Ninh cung bẩm báo với thái hậu rồi!”

“Đợi đã!”

“Cái gì?”

“Lẽ nào cô không muốn biết bản thân cô đẹp đến mức nào sao?”

“Quay về soi gương đồng là biết rồi!”

“Gương đồng? Haha, sai lệch quá nhiều!”

“Vậy có cách nào không? Có cái gì có thể chân thật hơn gương đồng sao?”

“Có”

“Cài gì?”

“Bảo bối này!”

Như Ý cầm máy tính bảng trong tay nói: “Cái này là máy ảnh có độ phân giải cao 18 megapixel! Thậm chí còn cao cấp hơn một chiếc máy ảnh DSLR thông thường!”

“Máy ảnh DSLR là cái gì?”

“Đó là máy chụp ảnh phát một…bỏ đi, dù có nói cô cũng không biết. Cô cứ ngồi xuống đừng di chuyển là được rồi! Tôi giúp cô chụp ảnh!”

Ám Tinh nghe lời, ngồi rất ngay ngắn.

Khuôn mặt đầy sự nghiêm túc và thờ ơ….

Như Ý nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp dưới ống kính, nhưng lại không có chút tươi cười hay tức giận nào….

Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: “Ám Tinh cô nương! Hay là cô tạo một tư thế ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đi?”

“Phù!”

Ám Tinh nhớ lại câu chuyện lúc nãy, lại không chịu được liền bật cười.

“Tách!”

Chính là lúc này!

Như Ý ấn nút chụp ảnh.

Trên màn hình của máy tính bảng, dừng lại hình ảnh một nụ cười thoải mái xinh đẹp động lòng người….

Ám Tinh nghe thấy “tách” một tiếng, theo đó là một ánh sáng lóe lên, có chút tò mò hỏi: “Như vậy cũng được sao?”

Như Ý nói: “Đương nhiên rồi.”

Ám Tinh nói: “Họa sĩ vẽ giống cũng phải mất mấy giờ đó!”

Như Ý cười nói: “Cái này không phải là họa sĩ! So với họa sĩ còn lợi hại hơn mấy nghìn lần.”

Ám Tinh nói: “Để tôi xem xem?”

“Được!”

Như Ý giơ máy tính bảng qua, khuôn mặt tuyệt đẹp, tươi sáng rực rỡ, dường như giống hệt với cảnh thật….

Ám Tinh dường như coi nhẹ sự kỳ diệu này, ánh mắt hoàn toàn bị thu hút bởi khuôn mặt xinh đẹp trong bức ảnh….

“Đây….đây là tôi sao?”

Ám Tinh có chút không dám tin….

Như Ý cười nói: “Đương nhiên là cô rồi! Chỉ là đem hình ảnh của cô chụp lên máy tính bảng mà thôi! Đáng tiếc không có máy in, nếu không tôi sẽ in ra một tấm để tặng cho cô!”

Ám Tinh kinh hét lên: “Tôi…tôi… xinh đẹp như vậy sao?”

Như Ý nói: “Không cần nghi ngờ! Đây chính là cô! Cô có lẽ cũng nhìn thấy thứ thần kỳ này, gọi là máy tình bảng, có thể chụp lại tất cả mọi thứ một cách chân thật nhất sau đó lưu lại! Đoạn video tôi vừa chiếu, có lẽ cô cũng nhìn thấy! Tôi và hoàng thượng bên trong cũng giống như thật!”

Ám Tinh không thể rời mắt khỏi bức ảnh….

Nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, trong lòng dường như gợi ra vô số suy nghĩ viển vông….

Cuối cùng, cô vẫn không thể không rời khỏi Thanh Nhã Các quay về phục lệnh!

Rất nhanh, toàn bộ Thanh Nhã Các đều yên tĩnh trở lại!

Sau khi Trác Thanh Di kiên nhẫn xoa dịu những phi tần và cung nữ không mua được đồ trang điểm không rời đi, ầm ĩ nhất định phải mua được, toàn bộ Thanh Nhã Các trở nên yên tĩnh hơn!

Như Ý gọi những thị vệ và thái giám đến dọn dẹp.

Mà những cung nữ cũng đã bắt đầu thu dọn và đóng gói đồ làm đẹp…

Ngày mai, chắc chắn vẫn có một đợt bán nữa!

Sợ là….

Đến lúc đó hoàng cung sẽ bị đảo lộn mất!

Kiều phu nhân sau khi đếm số bạc xong, kinh ngạc nói: “Cửu tiểu thư, tứ tiểu thư. Hôm nay….hôm nay thu được 23000 bạc, còn có đồ trang sức giá trị khoảng 1200….tất cả….tất cả…bán được hơn 3200 nha!”

“Một đêm, bán được hơn 3200!”

“Trời ơi!”

“Nếu như Trác tứ gia biết được sợ là sẽ bị dọa chết mất!”

Trác Thanh Di cũng cười nói: “Nếu như cha ta biết Như Ý làm ăn lợi hại như vậy, ông ấy nhất định sẽ tức chết! Ông ấy cả một đời làm ăn, cũng chưa bao giờ một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy! Cho dù là một tháng, cũng không kiếm được nhiều như vậy!”

Như Ý biết Trác tứ gia.

Cũng là phụ thân của Trác Thanh Di.

Trác Công Hoa, vẫn luôn dựa vào thân phận thương nhân, phụ trách quản lý việc làm ăn của phủ Trác vương ở đất cả các địa phương trên toàn quốc….

Những việc làm ăn này, không hề dựa vào danh nghĩa của phủ Trác vương mà tiến hành….

Trác Công Hoa cũng không dựa vào thân phận người nhà họ Trác để buôn bán….

Nhưng việc làm ăn của phủ Trác vương, từ trước đến giờ không còn là bí mật.

Bất kỳ một thế gia nào hay một gia tộc hiển hách nào, đều có của cải gia tộc lên đến hàng triệu….

Những của cải hoặc việc buôn bán này đương nhiên phải cần người quản lý.

Phủ Trác vương làm việc luôn rất thận trọng, mà lại đứng ở vị trí cao, còn kiểm soát một nửa quân đội của triều đình….

Việc làm ăn của phủ Trác vương, đương nhiên cũng cần phải thận trọng.

Để đỡ phải bị mang danh tiếng xấu vơ vét của cải xương máu của nhân dân như phủ thừa tướng.

Việc làm ăn của phủ Trác vương, đều giao cho Trác Công Hoa bí mật quản lý, nhưng cũng chỉ vì gia tộc mà kiếm một chút tiền để chi trả mà thôi.

Không giống như phủ thừa tướng là để tích lũy của cải.

Dù sao….

Chỉ là một quân thần nhỏ chắc chắn là không đủ chi trả các chi phí hằng ngày của một gia tộc lớn như vậy.

Mà phủ Trác vương cũng không tham ô hay nhận hối lộ….

Đương nhiên chỉ cần bí mật kinh doanh một số sản nghiệp để kiếm tiền….

Vậy nên tất cả những người nhà họ Trác đều biết, thậm chí ngay cả những người ngoài cũng biết, tứ gia nhà họ Trác trên thực tế đã rời khỏi nhà họ Trác, với tư cách là một doanh nhân phụ trách quản lý toàn bộ việc làm ăn trên cả nước.

Chỉ là, ngay cả người của nhà họ Trác cũng không biết Trác tứ gia rốt cuộc làm ăn về cái gì.

Ngoài mấy người tâm phúc trung kiên của nhà họ Trác, ai cũng không biết Trác tứ gia đang ở đâu, làm cái gì….

Vậy nên lần này Bạo Quân bắt toàn bộ những người nhà họ Trác, ngay cả con cháu nhà họ Trác đang giữ chức quan ở nơi khác, hoặc những thân tín của nhà họ Trác giam lại.

Chỉ có một mình Trác tứ gia là thoát khỏi đại nạn.

Vì ông ta giống như một người vô hình du ngoạn bên ngoài phủ Trác vương.

Ai cũng biết có người này, nhưng không ai biết ông ta đang ở đâu….

Nếu như ông ta không trở về, ngay cả Trác lão gia cũng không biết người con này đang ở đâu….

Hơn 3200 bạc.

Kiều phu nhân và Trác Thanh Di đương nhiên vừa kinh ngạc lại vui mừng đến mức không ngủ được.

Như Ý khá tự tin nói: “Mới có ba mươi hai nghìn hai người đã vui thành như này, ngày mai, ít nhất có thể kiếm được một triệu hai! Đến lúc đó hai người không phải muốn quỳ xuống cảm tạ ông trời chứ?”

Trác Thanh Di nói: “Tiểu muội. Muội…muội nói thật sao?”

Như Ý nói: “Tứ tỷ, tỷ tự mình nói xem, hôm nay có bao nhiêu người mua đồ làm đẹp?”

Trác Thanh Di nói: “Ba mươi người!”

Như Ý nói: “Các phi tần chắc chắn rất có tiền, tiêu hơn 1200 bạc để mua một bộ làm đẹp đầy đủ sẽ không đau lòng, những cung nữ, không chắc chắn ai cũng có tiền, những cung nữ cấp bậc cao hơn giữ chức quan béo bở, bình thường thu nhập không chính đáng cũng khá nhiều có thể có chấp nhận được khả năng này, nhưng hầu hết cung nữ, đều không có hơn 1200, nhưng chỉ mấy trăm cũng không thành vấn đề, dù sao ở trong cung điện, không có nơi nào để chi tiêu, có tiền cũng chỉ tiết kiệm lại!”

Trác Thanh Di khẽ gật đầu nói: “Cũng gần như thế! Hôm nay một cung nữ ít nhất cũng mua hơn 120 bạc tiền đồ làm đẹp!”

Như Ý nói: “Ba mươi người, tổng cộng doanh thu là hơn 30000. Nghĩa là bình quân mỗi người ít nhất là 1200 bạc! Tứ tỷ, tỷ nói trong hoàng cung có bao nhiêu người đến?”

Trác Thanh Di nói: “Phi tần, thê thiếp, một vài nha hoàn thông phòng và cung nữ cấp bậc cao, tổng số sẽ không quá 3000, những cung nữ khác, nha hoàn, tổng số khoảng 30000.”

Như Ý nói: “Ngoài những cung nữ tuổi còn nhỏ, đã già và làm những việc lặt vặt, những cung nữ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, hi vọng nhận được sự sủng ái của hoàng thượng khoảng bao nhiêu?”

Trác Thanh Di nói: “Không dễ tính, nhưng có lẽ khoảng 1/3 tổng số.”

“1/3 là khoảng 10000.”

“Ừ.”

“10000 người, ngày mai ít nhất có 10% số người đó sẽ chạy đến để mua đồ làm đẹp! Chính là 1000 người! Trung bình mỗi người là 1200, một triệu hai đã là giữ đúng dự tính rồi!”

“Tiểu muội, chuyện này, thật sự có thuận lợi như muội tính toán không?”

“Đây là những số liệu được phân tích dựa trên khoa học! Hơn nữa, tỷ không nên đánh giá thấp khả năng yêu cái đẹp của phụ nữ!”

Như Ý thầm nói: thế kỉ 21, những công ty mỹ phẩm đều vơ vét tiền làm đẹp của phụ nữ, không biết là bao nhiêu tỷ nữa!

Kiều phu nhân sớm đã phục sát đất Như Ý rồi.

Mà Trác Thanh Di vẫn còn lo lắng về doanh số của ngày mai….

Cảnh nóng hôm nay, hoàn toàn làm cô ngạc nhiên.

Thật không ngờ một đoạn phim ngắn có năm phút, lại dấy lên một đợt tiêu thụ thịnh vượng như vậy.

Không biết ngày mai, sẽ còn thịnh vượng như vậy không?

Trác Thanh Di có thể không có tự tin giống Như Ý.

Áp-phích của các họa sĩ cung đình và phim của Bạo Quân, còn có sự tán tụng và theo đuổi điên cuồng của những người phụ nữ này….

Như Ý không hề lo lắng về tình hình tiêu thụ ngày mai.

Cô chỉ lo lắng vụ cá cược với Bạo Quân….

Con số ba triệu bạc.

Bình luận

Truyện đang đọc