CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, nghe thấy lời nhị phu nhân, cô hơi nghi hoặc nhưng sắc mặt lại vẫn bình thản: “Nhị phu nhân pha thì đương nhiên càng ngon không còn lời để nói rồi!” Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi nhưng Như Ý lại thấy nụ cười của nhị phu nhân có phần kỳ lạ, một mùi thơm lan toả khắp trong không khí. Như Ý là người nhạy bén, cuối cùng cô cũng biết ánh mắt đó là có ý gì, chỉ là điều Như Ý hoài nghi là thần trí của cô rất tỉnh táo dường như cô có sức đề kháng với những loại độc này.

Có điều, trong lòng Như Ý lập như hoa nở rộ, ánh mắt nhìn nhị phu nhân cũng đờ đẫn.

Nhị phu nhân thấy vẻ mặt tối tăm của Như Ý, trong lòng vui mừng, ngay cả nguỵ trang cũng không cần nữa, lạnh lùng cất lời: “Như Ý à, ban đầu chúng ta cũng coi như đồng tâm, chuyện lần này ngươi cũng làm đi, nhớ kỹ, để người kia chết! Để người kia chết…” Nhị phu nhân không ngừng lặp lại câu nói này, nhìn Như Ý ngây ngốc lặp lại lời mình nói, nụ cười trên mặt đã phơi phới.

“Để người kia chết…” Ngoài miệng Như Ý nói vậy nhưng trong lòng cô lại sáng tỏ, sáng đến mức lại có một kế sách hiện lên trong lòng.

Nhị phu nhân thấy Như Ý lặp đi lặp lại câu nói đó, khi bà ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi liền nhẹ nhàng phun ngụm trà trong miệng ra, dập tắt ánh sáng ngọn nến thơm.

Sau đó rõ ràng nhìn thấy người Như Ý lung lay, khôi phục lại thần thái.

“Ngươi nhớ kỹ cách pha chế trà này chưa?” Nhị phu nhân thổi lá trà trong cốc, rất ít khi cao ngạo quét mắt nhìn Như Ý hỏi.

Như Ý cười lạnh trong lòng, rõ ràng không dạy cái gì mà còn làm ra dáng vẻ này, Như Ý cảm thấy mưu kế của nhị phu nhân sâu nhưng cũng dối trá.

“Nô tỳ nhớ rồi!” Như Ý giả vờ như đã hiểu cúi người với nhị phu nhân, mang theo vẻ cảm kích đầy bụng.

Như Ý thẳng thắn ngược lại khiến nhị phu nhân có phần ngoài ý muốn, có điều đây không phải trọng điể, vậy bà ta cũng không cần phải tính toán điều gì: “Vậy ngươi về sớm đi, nếu không đại phu nhân đợi sẽ sốt ruột!” Nhị phu nhân còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ đại phu nhân, chính là thích để Như Ý và đại phu nhân nảy sinh khúc mắc.

“Nô tỳ tham kiến lão gia!” Như Ý trở về nhưng không về thẳng nơi đại phu nhân mà là tới thư phòng của Vệ quốc công.

Vệ quốc công cho cô đặc quyền để cô có suy nghĩ tốt, thậm chí có chuyện gì đều có thể tới tìm ông ta, vì mỗi lần Như Ý đến đều mang tới thu hoạch khác biệt cho ông ta.

“Như Ý, đứng lên đi, có chuyện gì vậy?” Vệ quốc công cười tươi cũng coi như cho Như Ý mặt mũi.

Có điều Như Ý vì đã thấy bộ mặt giả dối của Vệ quốc công nên với sự nhiệt tình của ông ta cũng hiểu ý ông ta, giữ bình tĩnh thi lễ với Vệ quốc công: “Nô tỳ nghĩ tới một chút, hy vọng có thể san sẻ nỗi lo với lão gia!” Như Ý nói rất chân thành, nhìn Vệ quốc công tin tưởng không nghi ngờ.

“Ồ? Lời này nói thế nào?” Vệ quốc công cũng vô cùng tò mò với lời Như Ý nói.

“Nô tỳ cảm thấy, người bị bắt lần trước khả năng còn có ẩn tình, nô tỳ nghĩ tới một mưu kế!” Vừa nói Như Ý vừa chú ý tới vẻ mặt Vệ quốc công, cô có thể phán đoán ông ta muốn quan tâm chuyện này, hay là đến đó rồi thôi.

“Lời Như Ý nói có lễ độ, mưu kế này của ngươi…” Thực ra Vệ quốc công đã có ý định điều tra chuyện này từ lâu, gần đây ông ta cảm thấy có chuyện gì đó đang ngăn cản mình nên tạm thời không tìm ra phương pháp giải quyết, mà lời của Như Ý không thể nghi ngờ đã không thắp đèn cho ông ta.

Theo yêu cầu của Vệ quốc công, Như Ý mau chóng nói ra suy nghĩ của mình cho ông ta.

Vệ quốc công nghe xong lời Như Ý nói, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp và mâu thuẫn, có diều vẫn đồng ý đề nghị của cô.

Như Ý thấy Vệ quốc công gật đầu, ý cười được như ý nguyện cuối cùng cũng lộ ra.

Ngày hôm sau, Như Ý đứng bên cạnh Vệ quốc công, nhìn người bị bắt lần trước trên mặt không có bất kỳ dao động nào, bình tĩnh tự nhiên như không liên quan đến anh ta, ngoài vẻ khôn khéo lộ ra trong đôi mắt kia mới biết anh ta vẫn đang sống.

Vệ quốc công cũng rất long trọng và nghiêm túc dường như chuyện này cực kỳ quan trọng.

“Hoàng Xung, ngươi tự ý xông vào Vệ phủ còn kinh động đến nhị phu nhân, lại không nói rõ về tội danh này, xử chết!” Vệ quốc công ra lệnh, một người đàn ông hung mãnh cầm dao phay đi tới.

Cho dù người kia có che đầu hay không ngừng nghẹn ngào lung lay cơ thể thì cũng chỉ có chờ chém đầu.

Nhị phu nhân ngồi bên cạnh Vệ quốc công, nhìn người đàn ông đang không ngừng đung đưa kia, nghe thấy tuyên bố của Vệ quốc công lại nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Như Ý (trong mắt bà ta đó là vẻ đờ đẫn), cuối cùng trên mặt cũng có được vẻ đắc ý, quả nhiên mình vẫn thông minh lanh lợi, bà ta cũng nghĩ như vậy.

Đại phu nhân ngược lại càng sốt ruột, trong mắt có phần không đành lòng, ngược lại dẫn tới ánh mắt khinh bỉ của nhị phu nhân, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng cũng đủ để nắm bắt, Như Ý càng thêm thất vọng về nhị phu nhân.

“Chém!”

Vệ quốc công ra lệnh một tiếng, đao giơ lên hạ xuống chỉ trong chớp mắt, nơi đầu người rơi xuống trong khoảnh khắc đó cũng máu chảy đầy đất, sau đó sàn nhà bằng phẳng liền mang theo mùi tanh kích thích lỗ mũi moi người, rất nhiều a hoàn ở bên nhìn cũng không chịu được cảnh máu tanh này, có người bị doạ run rẩy, có người thì bị doạ kêu ra tiếng, còn có một số người quay mặt đi không dám nhìn.

Nhị phu nhân hơi nhíu mày, sau đó sự thư thái viết đầy trên mặt.

Vẻ mặt Như Ý hờ hững, trong lòng không nói ra được cảm xúc gì, chỉ là mưu kế trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đã sớm hiện lên.

Đại phu nhân hiển nhân vẫn rất không quen cảnh tượng thế này, khi đao chém xuống, thần kinh bà ta gấp rút chuyển động, chỉ xoắn ngón tay mình rồi nhắm mắt lại, có lẽ là đang cầu xin trời xao tha thứ cho trừng phạt này.

Đêm tối, khi tiếng mõ đầu tiên truyền khắp Vệ phủ, Như Ý xoay người rời giường, mặc quần áo vào, tung người ra khỏi phòng mình, bay thẳng về một nơi.

Lật một mái ngói ra, Như Ý nhìn theo, quả nhiên thấy nhị phu nhân đứng dậy, chỉ là điều duy nhất cùng với dự liệu của Như Ý là lúc này nhị phân không phải tiếp kiến người nào mà là muốn đi gặp người nào, vì bà ta đang mặc y phục dạ hành.

Trong lòng Như Ý vui mừng, xem ra tối nay có thứ đáng để xem rồi, cô biết nhị phu nhân có vấn đề nhưng không ngờ bà ta lại sốt ruột như thế.

Nhị phu nhân chuẩn bị sẵn sàng sau đó phi thân ra ngoài, Như Ý thấy nhị phu nhân bay đi thì cũng lập tức đuổi theo.

Mặc dù nhị phu nhân rất sốt ruột nhưng sau khi người kia chết, lập tức chuẩn bị ra ngoài, có điều vẫn rất cẩn thận.

Đi theo nhị phu nhân rẽ hết chỗ này tới chỗ khác, cuối cùng Như Ý cũng theo bà ta tới một nơi xa lạ, nhìn có vẻ vô cùng bí ẩn. Nhị phu nhân nhìn trái nhìn phải một lượt, không phát hiện có người khả nghi, vì thế nhanh chóng đi vào.

“Chủ tử nói thế nào?” Nhị phu nhân bàn bạc gì đó với người vẻ mặt lấm lét.

Lại là chủ tử? Như Ý rất lấy làm kỳ lạ, rốt cuộc ai là chủ tử mà vẫn luôn không che mặt.

Như Ý nghe tiếp, không ngờ lời tiếp theo của hai người lại khiến trái tim cô phải giật mình.

“Chủ tử nói, lần này Vệ quốc công muốn để người tên Như Ý tiếp tay buôn bán…” Nhị phu nhân vừa nói tới Như Ý hiển nhiên có phần kích động, tay cũng nắm thật chặt.

Như Ý nghe thấy lời nhị phu nhân, trên mặt lộ ra nụ cười sục sôi như núi, cô thích nhất là thách thức, hơn nữa tranh đấu với nhị phu nhân, muốn thắng cô thì cũng phải xem bà ta có bản lĩnh hay không, nếu đã cố ý muốn cô hợp tác thì cô sẽ phối hợp thôi.

Nhị phu nhân làm việc xong, không chần chừ chút nào, lập tức che mặt quay về.

Như Ý đương nhiên cũng không có lý do ở lại, vốn cho rằng nhị phu nhân sẽ về thẳng phòng, không ngờ bà ta lại tới một nơi khác.

“Tỷ tỷ, muội tới thăm tỷ này!” Ngoài vùng ngoại ô của núi, ở phía trước một sườn núi nhỏ không dễ thấy, nhị phu nhân quỳ ở đó, có vẻ nặng nề mà bi thương.

Như Ý không biết, nhị phu nhân bây giờ ngoài trái tim có lẽ vẫn là màu đỏ ra, bà ta còn có gì để chứng minh mình vẫn còn thiện lương.

Tỷ tỷ? Nghe thấy từ này, Như Ý nhớ tới dáng vẻ tự cho là đúng, còn có vẻ mặt vênh vang đắc ý khi nói chuyện của nhị phu nhân mỗi lần đứng trước mặt đại phu nhân, đây lại là ai nữa? Một thê tử khác của Vệ quốc công? Như Ý lại tự giễu mình ngu ngốc, đại phu nhân và nhị phu nhân đều còn sống thì lấy đâu ra người tỷ tỷ trên danh nghĩa của nhị phu nhân?!

“Tỷ tỷ, chuyện năm đó mặc dù không phải ta trực tiếp hại tỷ âm dương cách biệt với ta, nhưng ta cũng coi như là một hung thủ gián tiếp, nhưng ta thật sự rất yêu chàng, cho nên ta mới… tỷ tỷ, thật xin lỗi!” Nước mắt lại có thể thương tiếc nhị phu nhân để bà ta có khả năng khóc ra được. Sườn núi nhỏ này ngay cả bia mộ cũng không có lấy một cái, Như Ý đang nghĩ nước mắt nhị phu nhân có phải là thật không? Nhưng nếu không phải là thật thì bây giờ bà ta đang khóc cho ai nhìn?!

“Tiểu thư không có muội muội như bà, rốt cuộc bà còn đến làm gì?” Một giọng nói tang thương phá vỡ không khí tĩnh lặng này, đến nước mắt trên mặt nhị phu nhân cũng dừng lại.

Bình minh đã sắp lên rồi, màu trắng bạc chân trời cũng càng rõ hơn, nước mắt nhị phu nhân cũng thấy rõ hơn, lướt qua trước mắt người xuất hiện lại chỉ nhận được sự khinh thường và trào phúng.

“Mộng…” Nhị phu nhân nhìn thấy người đến, biểu cảm trên mặt có phần ngạc nhiên cũng có phần kích động, đứng dậy muốn đến gần nhưng lại sợ bị từ chối.

Khoảnh khắc Như Ý nghe thấy giọng dì Mộng cũng không nén nổi tò mò, ùn ùn kéo đến. Cô nhìn hai người chằm chằm, đến chớp mắt cũng cảm thấy là một loại xa xỉ, vì cô không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm, một động tác nào.

“Bây giờ bà là phu nhân Vệ quốc công cao quý, nô tỳ chỉ là một a hoàn, không nhận được biểu cảm này!” Mặc dù nói lời này dì Mộng hơi nhún nhường nhưng bà lại nhếch miệng, cười nhạo nhị phu nhân đang khoe khoang tình tỷ muội.

Với lời của dì Mộng, nhị phu nhân chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện khi đó, bà ta… haiz, nhị phu nhân cũng không nguyện ý nói điều gì, xoay người rời đi.

Dì Mộng phía sau nhìn bóng lưng có phần chán nản đó, trên mặt chỉ có vẻ độc ác: “Nhị tiểu thư, sai rồi sẽ phải trả giá đắt!”

Nhị phu nhân loạng choạng, cuối cùng cũng không nói gì, tiếp tục đi về, chỉ là Như Ý nhìn ra được, đoạn đường này bà ta đi rất khó khăn nhưng chỉ là khó khăn mà thôi, dường như nhị phu nhân đã quyết định phải đi tới cùng, không hề quay đầu.

Như Ý vốn định dời đi nhưng không ngờ dì Mộng nhìn sườn núi không có chút sự tôn kính nào, chỉ là cười, cười đến bi thương. Điều này khiến Như Ý nghi hoặc, trong sườn núi này là ai? Thân phận của dì Mộng là gì? Còn nữ tử bị bệnh vô phương cứu chữa lại là ai?

Những điều bí ẩn liên tiếp chiếm cứ trong đầu Như Ý, có một sức mạnh kéo cô lại để cô thăm dò đến cùng.

Dì Mộng tuỳ ý liếc mắt nhìn sườn núi kia rồi phi thân rời đi, Như Ý cũng nhanh chóng đuổi theo, thân phận dì Mộng vẫn luôn đáng ngờ trùng điệp nhưng lại không có bất kỳ đầu mối nào.

Đi theo dì Mộng, Như Ý có thể cảm nhận rõ ràng công phu cao thâm của dì Mộng, mặc dù cô không biết so với mình thì ai sẽ lợi hại hơn nhưng người bình thường chắc chắn không phải đối thủ của bà ta, điểm này Như Ý rất rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc