CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác Lỗi cười cay đắng, rồi nói: "Như Ý, huynh phải đi giúp tam thúc làm chút chuyện. Muội có thể giúp huynh đưa hai đứa bé này về nhà không?"

Như Ý liếc nhìn hai hai người kia rồi gật đầu.

Trác Công Vinh nói: "Như Ý không đi cùng với thúc sao? Ông nội của con đã dặn thúc nếu gặp được con thì phải đưa con về nhà đó."

Như Ý nói: "Con sẽ đưa họ về nhà trước, sợ rằng lát nữa gặp phải đám ác bá đó lại phải chịu thiệt thòi."

Trác Công Vinh nghĩ một chút rồi gật đầu: "Thế cũng được, con nói cho thúc biết hiện giờ con đang ở đâu, có thời gian rảnh thúc sẽ đến tìm con."

Như Ý nói: "Nhà trọ Bách Hợp."

Chị em Tống Thanh và Tống Mẫn thì ra là một cặp trẻ mồ côi. Từ nhỏ hai chị em đã dựa vào nhau mà sống. Phải chăm sóc một bà lão đã nhận nuôi hai chị em họ, bà lão bị bệnh, nằm trên giường hàng ngày đều phải uống thuốc, một tháng trôi qua tốn rất nhiều tiền bạc. Vì thế mà Tống Thanh và Tống Mẫn phải ra ngoài bày sạp bán sách.

Thực ra, lợi nhuận từ việc bán sách là rất ít, nhưng hai chị em không có mối quan hệ, không có người chống lưng, càng không có vốn. Tống Mẫn lại có chút tài nghệ, có một đôi tay biết vẽ, vì vậy đã mở một gian hàng nhỏ, Tống Thanh bán sách, còn Tống Mẫn bán một số thư pháp hội họa cũng miễn cưỡng sống qua ngày.

Từ những lời kể của Tống Thanh và Tống Mẫn, Như Ý còn biết rằng Trác Lỗi đã quen biết họ vài tháng rồi, còn đối xử rất tốt với hai chị em họ.

Như Ý là một người hiểu biết, cuối cùng đã hiểu tại sao Trác Lỗi lại rơi vào cảnh bán sách rồi.

Thực ra, với khả năng và mối quan hệ của Trác Lỗi, trên người cũng có chút vốn, mở một cửa tiệm nhỏ để buôn bán. Sinh hoạt chắc chắn không có là vấn đề. Hóa ra hắn làm người bán sách thực ra là có dụng ý khác!

Tống Thanh rất cao to, cực kỳ nhút nhát, trên đường đi mang theo tất cả những cuốn sách, đi đằng sau chị gái và Như Ý, không nói một lời.

"Đến rồi!"

Tống Mẫn đột nhiên dừng lại trước một sân được bao quanh bởi một hàng rào tre nhỏ.

"Hai người sống ở đây sao?"

"Dạ phải. Cảm ơn tỷ, nữ hiệp." Tống Mẫn rất lễ phép, giống như là một người phụ nữ có học thức.

Như Ý khẽ mỉm cười: "Nói không chừng sau này còn là người một nhà, cần gì phải khách sáo?"

Tống Mẫn nói: "Đệ đem sách mang vào nhà trước đi. Trác tiểu thư, nếu cô không chê nhà đơn giản, mời vào trong ngồi."

Như Ý từ chối: "Thôi không cần đâu, cảm ơn, ta vẫn còn việc phải làm. Cô cũng vào trong đi, hai người đến nhà an toàn, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành."

"Đợi đã!"

Đột nhiên, Tống Thanh từ bên trong xông ra ngoài, mặt đỏ ửng.

Như Ý nhìn nhiều vết sẹo trên mặt và cơ thể hắn. Để bảo vệ chị gái, hắn không sợ bản thân bị thương, nhưng cũng là một cậu bé dễ thương và tốt bụng.

"Tiểu thư có thể dạy đệ võ công không?"

"Hả?"

"Vài câu của tiểu thư cũng có thể khiến hơn hai mươi tên ác bá sợ chạy mất, tiểu thư còn là người của phủ Trác nổi tiếng như cồn, nghe nói người của phủ Trác đều giống như thần tiên, tiểu thư nhất định rất lợi hại. Tiểu thư có thể dạy đệ võ công không?" Tống Thanh lấy hết can đảm, cuối cùng cũng nói xong.

Như Ý nhìn cậu bé cao hơn một mét chín và hỏi: "Ngươi muốn học võ công như vậy sao?"

“Đúng vậy.”

Tống Thanh gật đầu, đôi mắt hắn sáng rực lên sự kiên định.

"Thế ngươi có thể cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn luyện võ không?"

"Nếu võ công của đệ lợi hại, những kẻ ác bá đó sẽ không bao giờ dám bắt nạt tỷtỷ nữa, cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, để bà đệ có tiền chữa bệnh!"

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười sáu tuổi."

"Ngươi nói với ta, rốt cuộc ngươi muốn học võ, hay muốn bảo vệ gia đình mình?"

"Cái này...có gì khác biệt sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc