CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Âm thanh này quá rõ ràng, một lần cũng đủ để khiến cho người ta nhớ kỹ, Như Ýche giấu bản thân để không bị phát hiện, mấy người hầu bình thường khác có lẽ sẽ không dễ dàng phát hiện ra mình, nhưng nơi này là phủ Vệ quốc công, Vệ quốc công có thể dám làm chuyện của mình một cách trắng trợn, có thể thấy ông ta có thể khiến cho người mà ông ta không thuận mắt nháy mắt biến mất, hơn nữa ông ta nổi tiếng văn võ song toàn, vô cùng mẫn cảm, nên Như Ý nhất định phải cẩn thận.

Từ xa Như Ý nhìn thấy Vệ quốc công đi vào nơi mà mình mỗi ngày đưa cơm tới.

Cho đến nay Như Ý vẫn luôn giống như một con rùa, những việc mình có thể né tránh thì đều cố gắng né tránh, nên cô chỉ giới hạn ở mức nghe đối với thứ gì đó ở bên trong, cô không muốn đi xem hay đi thăm dò thử, nhưng lúc trước cô tưởng chỉ có Đại phu nhân biết đến sự bất thường của nơi này, một lần tình cờ cô bắt gặp Nhị phu nhân nhìn chằm chằm vào viện này mà ngẩn người, rất lâu rất lâu.

Bây giờ ngay cả Vệ quốc công cũng đi vào, nơi này cũng quá kỳ quái.

“Lão ca, tiểu đệ đến thăm ca!” Một tiếng này của Vệ quốc công trực tiếp làm Như Ý khiếp sợ, lão ca, Vệ quốc công có anh trai? Nhưng sao anh trai của ông ta lại ở đây, hơn nữa Đại phu nhân và Nhị phu nhân đều biết sao!

Như Ý muốn nghe rõ hơn, nhẹ chân tiến về phía trước một bước.

“Ai?” Quả nhiên võ công không kém, một chút tiếng vang như vậy ông ta cũng có thể nghe được.

Như Ý thầm kêu một tiếng thảm rồi, vừa phản ứng lại với việc phải đối phó như thế nào.

“Phụ thân, là Tiểu Nhã!” Tứ tiểu thư đột nhiên chạy ra.

Vệ quốc công sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng vẫn có chút xanh mét: “Ai cho con tới đây?” Vệ quốc công lớn tiếng hỏi.

“Phụ thân, Tiểu Nhã nhớ người, Tiểu Nhã đã rất lâu không gặp phụ thân rồi, nhưng dường như phụ thân rất bận, cũng không có thời gian ở bên cạnh Tiểu Nhã, lúc nãy Tiểu Nhã nhìn thấy phụ thân, muốn đuổi theo phụ thân, nhưng phụ thân lại đi rất nhanh, giờ Tiểu Nhã mới bắt kịp!” Tiểu Nhã có vẻ rất ủy khuất đứng một bên nhìn Vệ quốc công.

Đều nói trái tim con người cũng là thịt, cho dù như thế nào Tiểu Nhã vẫn là con gái của ông ta, Vệ quốc công nghe thấy lời này, sắc mặt dịu xuống, nhìn Tiểu Nhã nói: “Đều là lỗi của phụ thân, nhưng phụ thân sẽ đi cùng Tiểu Nhã, chúng ta cùng đi chơi!” Vệ quốc công ôm Tiểu Nhã vào trong ngực, giờ phút này trở thành một người cha hiền từ, bữa trưa một người bạn trên chiến trường còn hẹn ăn với ông ta.

Như Ý nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô nhất định phải học một vài kỹ năng mới được, bằng không vấn đề này còn chưa tìm ra, mình đã đi gặp Diêm La trước.

Tận dụng khoảng trống này, Như Ý nhìn xung quanh, rồi vô cùng cẩn thận đi vào cái viện kia.

Nơi này thực sự rất yên tĩnh, không có hơi người, nhưng tại sao mỗi ngày còn muốn cô đưa cơm tới, nếu không có ai ăn, vậy mà cơm mỗi ngày cô đưa tới cơm đều hết, ngay cả bát cũng được ăn sạch sẽ, điều này khiến cho Như Ý không thể hiểu được.

“A, a!” Lại là thanh âm kia, Như Ý ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, rõ ràng không có bóng ai, lại có tiếng người, cô vô cùng mong đợi tiến lên phía trước, chỉ nghĩ khám phá ra bí mật nào đó.

Bộp, một bàn tay khoát lên vai cô: “Ngươi không nên đến đây!”

Như Ý quay đầu nhìn người tới, tâm mới buông lỏng, lúc nãy suýt chút nữa cô đã kéo cái tay kia quật ngã người lên phía trước, nhưng giọng nói kia đã ngăn hành động của cô lại.

“Vậy tại sao ngươi đến đây?” Không trả lời, cô hỏi lại, ném trả lại quyền chủ động!

“Ngươi đã lựa chọn chưa? Có vài bí mật ngươi không biết thì tốt hơn!” Dì Mộng giống như một chút cũng không kỳ quái mà hỏi lại, mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế đá.

“Ta không có lựa chọn!” Nếu cô có lựa chọn, giờ phút này cô nên nằm ở trên giường, nghe Tiểu Thúy lải nhải.

“Không, ngươi có, nhưng nếu ngươi đưa ra lựa chọn tốt, kết cục cuối cùng sẽ như thế nào cũng không biết được!” Dì Mộng không nói rõ chân tướng, lại luôn thích vòng vo nói mấy lời vô nghĩa.

“Có lẽ vậy, bởi vì không có nếu, cho nên ta không nghĩ về kết quả có thể xảy ra, nếu thật sự phải nói ra một kết quả, vậy đó là thắng!” Đối với Như Ý mà nói, mất đi trí nhớ đã rất đau khổ, vậy bắt đầu sống lại lần thứ hai, cô nhất định sẽ để mình sống tốt hơn, đồng thời để cho những người xung quanh cô được sống tốt hơn!

Dì Mộng cũng không nói gì thêm, quay đầu nhìn về phía Như Ý: “Nơi này không thích hợp cho ngươi đến, ít nhất là bây giờ không thích hợp cho ngươi đến, có lẽ có một ngày, ngươi phát hiện lựa chọn của mình là sai, đến tìm ta, ta cho ngươi những gì mà ngươi muốn!” Dì Mộng nói xong, cơ thể chợt lóe rồi biến mất khỏi viện.

Nhìn vào căn phòng kia, cuối cùng Như Ý không bước lên nữa, cô cảm thấy dì Mộng nói đúng, bây giờ cô biết cái này cũng vô dụng.

Từ trong viện đi ra, Như Ý liền nhìn thấy một người đứng ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn không rời đi.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đi ra rồi!” Tiểu Nhã chạy qua chỗ Như Ý, nhìn thấy Như Ý vui vẻ tựa như thấy được ngày mai vậy.

Như Ý giật mình, lúc nãy cô rõ ràng đã xác định xung quanh không có ai.

“Tiểu Nhã, tại sao muội lại ở đây!” Như Ý ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Nhã, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

“Tỷ tỷ, thật ra lúc nãy muội đã nhìn thấy tỷ, nhưng sợ phụ thân phát hiện ra tỷ, cho nên muội mới chạy ra!” Tiểu Nhã vẻ mặt khờ dại trả lời.

Nhưng lại khiến cho Như Ý kinh hãi, lúc nãy Tiểu Nhã vì giải vây giúp mình nên mới đi ra, vậy không phải cô bé đi theo cha mình.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không nên đi theo phụ thân, lỗ tai của phụ thân rất thính, cái gì cũng có thể nghe thấy, nếu như tỷ bị phụ thân phát hiện, sẽ rất thảm! Mẹ muội nói, đi theo người khác là thói quen không tốt, nên...” Tiểu Nhã có chút khó xử nhìn Như Ý, như là sợ lời mình nói ra khiến cho Như Ý tức giận.

Như Ý sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Vậy tỷ tỷ đáp ứng Tiểu Nhã, về sau tỷ tỷ sẽ nghe lời, nhưng chuyện lần này muội không được nói cho bất cứ ai, được không!?” Như Ý phát hiện thì ra cô dỗ trẻ con lại mạch lạc rõ ràng như vậy.

“Được!” Tiểu Nhã nghiêm túc đồng ý: “Mẹ muội gọi tỷ đến chỗ mẹ chơi đó!” Trong suy nghĩ của trẻ con chỉ có chơi.

Nhị phu nhân tìm mình, Như Ý ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều, đang muốn đến lại vừa lúc có thể đến, còn chưa cần cô phải suy nghĩ.

Không biết có phải bởi vì sau chuyện lần trước hay không, Đại phu nhân từ lúc suy tàn đến lúc bắt đầu bị lãng quên đi, mà Nhị phu nhân bắt đầu đi lên chủ vị, rất nhiều thứ cũng do Nhị phu nhân tiếp quản.

Tuy nhiên, Như Ý lại cảm thấy Nhị phu nhân như vậy lại khiến cho cô có cảm giác rất giống với Đại phu nhân lúc trước, mà bây giờ Đại phu nhân lại giống Nhị phu nhân lúc trước, tuy cảm thấy nói như vậy có chút khó giải thích, nhưng tính tình của mình lạnh nhạt trời sinh, tương tự đối với những người có tính tình như vậy lại có loại cảm xúc khác lạ, cho nên vẫn cảm thấy Nhị phu nhân lạnh nhạt yên lặng như vậy bởi vì một chuyện mà biến đổi, cũng thay đổi cả cái nhìn của chính mình.

“Ngươi không hỏi ta tìm ngươi đến làm gì sao?” Nhị phu nhân đợi hồi lâu, rốt cục vẫn mở miệng hỏi.

So sánh về sự trầm mặc đương nhiên bà không phải đối thủ của Như Ý, tính tình của Như Ý rất lạnh lùng, lạnh đến mức tĩnh lặng, lại tĩnh lặng đến mức chỉ có mình cô.

“Nhị phu nhân muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho nô tỳ, nô tỳ chỉ cần đợi là được!” Như Ý bình tĩnh nói, nếu Nhị phu nhân tìm cô đến đây, vậy tự nhiên bà ta sẽ nói.

“Như Ý, có phải ngươi cảm thấy ta rất xấu xa hay không!? Nhị phu nhân uống ngụm trà, sau đó chậm rãi đặt cốc trà xuống rồi nói.

Như Ý trầm mặc, trầm mặc nghĩ, cuối cùng vẫn không thể cho đáp án: “Nô tỳ không dám phán xét bừa!” Cô không nói phải, nhưng cũng không phủ nhận, mặc dù trong suy nghĩ mơ hồ của cô những việc này cũng không là gì, nhưng cô không phải ma đầu thích giết người, tự nhiên sẽ không cảm thấy tranh đấu như vậy có ý nghĩa gì.

Nhị phu nhân thở dài: “Tuy ngoài miệng ngươi nói như vậy, nhưng ta đã biết được đáp án, nhưng Như Ý à, có rất nhiều thứ không có lựa chọn nào khác!” Nhị phu nhân bắt đầu rơi vào ký ức.

“Tựa như ta không có cách nào để lựa chọn ta sẽ gả cho ai, cùng ai làm bạn đời, thậm chí ta không tranh giành, lại vẫn có người không cho là như vậy!”

Như Ý có chút nghi hoặc, lời này như là bà ấy không thích Vệ quốc công, vậy bà ấy còn muốn đi tranh cái gì, chỉ bởi vì con thỏ kia? Cái này có vẻ quá mức qua loa rồi.

“Lúc trước ta khóc nói không muốn lập gia đình, nhưng vì gia tộc của ta, ta phải cứu bọn họ, mà nữ nhân như chúng ta, một khi bước trên một con đường, vậy không có cách nào quay đầu lại!” Một loại cảm giác bi thương hiện trên mặt Nhị phu nhân, tất cả sự đau khổ đều tràn ra.

“Nhị phu nhân, quá khứ của ngươi, ngươi không có cách nào lựa chọn, nhưng tương lai thì sao?” Như Ý vừa nói đến đây, lại cảm thấy tất cả đã không còn ý nghĩa, cô thật sự đã bước ra khỏi con đường này rồi, vậy sẽ không có cách nào dừng lại.

“Ha ha, tương lai? Không có tương lai!” Nhị phu nhân cười, đứng dậy, nhìn cây hoa mai đã rụng hết kia, sự nở rộ này sẽ mãi mãi chỉ tồn tại trong nhất thời.

“Nhưng cứ tiếp tục như vậy, sẽ còn dùng biết bao nhiêu sinh mạng của con người để lấp đầy, còn có, còn có Tiểu Nhã nữa!” Như Ý thật sự không chịu nổi tính cách như vậy của Nhị phu nhân, tiêu cực không có hy vọng.

“Đã có rồi, không phải sao? Một mạng là tội, nhiều mạng cũng là tội!” Nhị phu nhân đã không còn có loại yêu thương như đối xử với con thỏ kia, những lời bà nói lúc này cũng lạnh như băng như vậy.

Như Ý nghe lời này mà trái tim cũng thắt lại, Nhị phu nhân nói như vậy có phải đang thừa nhận những việc này đều do mình làm hay không, vậy biểu tình lúc đó là sao.

“Nếu như một tội là một tầng địa ngục, nhiều tội như vậy người nói là bao nhiêu tầng đây, hơn nữa đều nói tương lai của đửa trẻ là nhân quả mà cha mẹ tích!” Như Ý không muốn nói thêm gì nữa, cô không tranh, cô là người ngoài cuộc, cô chưa từng trải quả, cho nên cô không thể đưa ra nhiều phán xét hơn.

Từ trong phòng Nhị phu nhân đi ra, Như Ý đặc biệt chú ý đến cái người đã đưa thứ đồ kia ở trong phòng bếp vào lần trước, cô phải xác định người nọ có phải là người bên cạnh Nhị phu nhân hay không, bởi vì thứ đồ đó chắc chắn là nguyên nhân chủ yếu khiến hai người kia phát điên.

Nhưng cô phát hiện tất cả đều không có manh mối, cô đã không còn phương hướng.

Đột nhiên cô nhớ tới cái người mà mình đã cứu lần trước kia, không biết thế nào rồi.

Núi này không có tuyết, lại vẫn lạnh hơn dưới chân núi, ngày hôm qua gặp dì Mộng, cô cũng chưa hỏi cái người được chữa từ ngựa chết thành ngựa sống và Người Câm kia như thế nào rồi.

Đúng rồi, cái người Người Câm kia, Như Ý có thể hỏi thử xem, có lẽ cô ta biết chút gì đó.

“Chờ ngươi đã lâu!” Dì Mộng đứng ở xa nói.

Như Ý không thể không nói, dì Mộng này không phải là một người đơn giản bình thường, đầu tiên võ công phi phàm, thực tế cách làm của cô dì Mộng luôn có thể nghĩ đến.

“Sao ngươi biết ta sẽ đến!” Như Ý muốn biết vài tin tức hữu dụng.

Dì Mộng cười: “Trò chơi này cũng bắt đầu rồi, cũng phải tìm vũ khí đúng không, vũ khí này không được, ngươi sẽ phải đổi!” Dì Mộng có thể đoán trước mọi thứ bởi vì bà coi như hiểu biết Như Ý, càng quan trọng hơn chính là bà hiểu biết nhiều thứ trong Vệ phủ hơn so với Như Ý.

Đi vào sơn động, nơi này lại ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài, ban đầu Như Ý còn lo nơi này sẽ lạnh, không ngờ nơi này ấm áp như vậy.

“Người Câm, đến gặp ân nhân của ngươi đi!”

Dì Mộng nói xong, một dáng người nhỏ bé chạy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc