Như Ý nói: "Trên mảnh giấy viết gì?"
Như Ý đáp: "Trên giấy nói thừa tướng đã giúp chúng tôi tìm được chủ nhân, vì tôi không có ở đó nên ba người họ đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành gặp mặt thừa tướng trước, khi nào tôi nhìn thấy tờ giấy này thì hãy lập tức đến hội họp với họ."
Như Ý: "Vậy sao cô biết bọn họ đã xảy ra chuyện?"
Thu Vân đáp: "Lúc tôi đến nhà kho, chỗ đó âm u không một chút động tĩnh, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều cao thủ mai phục sẵn. Tôi đã dùng ám hiệu riêng của chúng tôi để liên lạc với họ nhưng không có hồi đáp gì! Nếu họ thật sự có ở đó thì nhất định phải có phản ứng lại! Vì vậy, họ một là đã bị giết, hai là bị bắt đi rồi."
Như Ý thắc mắc: "Ba người họ võ công cao cường như vậy, chắc sẽ không dễ dàng gặp chuyện đâu."
Thu Vân tiếp lời: "Hai thuộc hạ Song Ma Thương dưới trướng của thừa tướng vô cùng lợi hại, nghe nói lúc đầu thừa tướng vẫn chưa tin tưởng võ công của họ, ông ta liền tìm một cao thủ khác tới thử sức với họ, kết quả, Song Ma Thương giao chiến ác liệt, sau hơn ngàn chiêu mới chịu thua."
Như Ý: "Một ngàn chiêu! Đúng là ghê gớm!"
Thu Vân hỏi: "Ngài có biết cao thủ đó là ai không?"
Như Ý: "Giao chiến một ngàn chiêu? Không lẽ là cao thủ của nhà Đường Bắc- Đường Bắc Cương?"
Thu Vân gật đầu lia lịa: "Đúng, chính là Đường Bắc Cương, lúc đó Đường Bắc Khôi còn cười nói có thể giao chiến một ngàn chiêu mới bại dưới tay Đường Bắc Cương, thiên hạ này có không quá năm người! Với võ công của họ, ngoại trừ bậc đệ nhất tông sư, nếu không không ai có thể uy hiếp được chúng!"
Như Ý nói: "Tối đó không phải có một người đàn ông thần bí đánh bại được hai bọn chúng sao?"
Thu Vân trả lời: "Đường Bắc Khôi cũng rất tò mò về người đàn ông bí ẩn đó, chắc cũng là một đệ nhất cao thủ tầng thứ chín còn trẻ tuổi!"
"Cao thủ tầng thứ chín còn trẻ tuổi?"
Như Ý có chút kinh ngạc.
Số lượng đệ nhất cao thủ tầng thứ chín chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại có thể ở vương triều Thiên Tống này thần thần bí bí.
Là vì muốn trở thành cao thủ tầng thứ chín thậm chí còn khó hơn lên trời.
Thứ nhất, nhất định phải bắt đầu luyện võ từ khi lên hai, ba tuổi, khiến xương cốt, kinh mạch trở nên rắn rỏi.
Thứ hai, phải có thiên phú luyện võ, tài năng hơn người mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.
Thứ ba, phải tu luyện một loại võ học huyền diệu.
Võ công trong thiên hạ vô cùng phong phú.
Kiếm pháp, đao pháp, côn pháp, ám khí, đoản kiếm, xích sắt, trường thương…
Mấy trăm loại binh khí, hàng ngàn bí kíp võ công.
Chỉ có tuyệt học võ công huyền diệu nhất mới có thể khiến con người đạt tới cảnh giới cao nhất của võ học.
Đây là lý do vì sao mà trong tứ đại tông sư có tới ba người xuất thân thế gia.
Với hàng trăm năm kinh nghiệm chắt lọc và tích lũy, mỗi một thế hệ với sự dày công nghiên cứu và cải tiến, đã khiến cho các bí kíp võ học gần đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.
Nhưng chỉ có ba điều này cũng chưa đủ.
Điều thứ tư còn quan trọng hơn.
Đó chính là vận may.
Nếu không thể phá bỏ những ràng buộc, hạn chế thì độ khó sẽ tăng gấp nhiều lần.
Mà những ràng buộc của tầng thứ tám đã đạt tới giới hạn của con người.
Rất nhiều cao thủ như Song Ma Thương, Đường Bắc Khôi, Trác Công Quý…đều đã phá giải được tầng thứ bảy, nếu may mắn, Trác Vân Phong thậm chí còn dễ dàng vượt qua, trở thành cao thủ tầng thứ tám.
Chỉ cần hội tụ được ba điều kiện phía trên, để trở thành cao thủ tầng thứ tám cũng không phải quá khó.
Trác Vân Phong là nhân vật điển hình nhất của đệ tử con nhà thế gia.
Cậu ta xuất thân thế gia, tư chất cao, chỉ muốn hơn hai mươi tuổi đã trở thành cao thủ tầng thứ bảy, hơn nữa rất nhanh có thể phá giải.
Nếu không có gì thay đổi, cậu ta trong ba năm nữa rất có thể sẽ trở thành một cao thủ tầng thứ tám trẻ tuổi.
Chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành cao thủ tầng thứ tám, đây là chuyện hiếm có, nhưng cũng không phải là không thể.
Trác Vân Phong bỏ xa những người cùng thời, nếu mọi việc tiến triển thuận lợi, với tốc độ tiến bộ như vậy…
Khoảng đến năm 40 tuổi cậu ta có thể luyện tới tầng thứ chín.
Tư chất và vận khí kém hơn một chút ít như Đường Bắc Khôi, Trác Công Phú, Trác Công Quý, đến khoảng 50 tuổi, bọn họ có thể đạt tới tầng thứ chín.
Nhưng để phá giải được tầng chín này, trở thành cao thủ thật sự là vấn đề khó khăn nhất.
Vô số các cao thủ tầng thứ tám, khổ công tu luyện mấy chục năm, thậm chí là cả đời.
Cuối cùng tất cả họ đều là không thể phá giải, hồn bay phách tán.
Trong một nghìn người ở tầng thứ tám cũng chỉ được một người có thể thực sự trở thành cao thủ tầng thứ chín.
Còn những người khác đều sẽ trở thành vật hi sinh.
Cũng chính vì tầng thứ chín quá đáng sợ, tỉ lệ phá giải vô cùng vô cùng nhỏ, một khi thất bại chỉ còn con đường chết!
Vì vậy, rất nhiều cao thủ tầng thứ tám, khi không nắm chắc được phần thắng, đều chấp nhận dừng lại ở cảnh giới tầng thứ tám! Không tiếp tục tiến lên nữa, thà rằng dùng nhiều năm để tích lũy công lực và kinh nghiệm chiến đấu, nâng cao năng lực của bản thân.
Nhưng những thứ được tích lũy đó cũng không có gì đáng kể.
Những cao thủ như Đường Bắc Khôi, Trác Công Quý, ở bất kì mặt nào cũng đều dễ dàng đánh bại những cao thủ tầng thứ tám xuất thân bình thường khác…
Nhưng một khi gặp phải cao thủ tầng thứ chín- dù là người mới luyện đi chăng nữa thì họ cũng không có cửa để chống đỡ.
Mỗi khi tiến lên một tầng, sức mạnh được tăng lên hàng chục, thậm chí hàng trăm lần.
Mười cao thủ tầng thứ tám cũng không đánh lại được một cao thủ tầng thứ chín.
Điều này có thể giải thích vì sao một cao thủ tầng thứ chín tồn tại không khác gì một vị thần thánh.
Nhưng để làm được điều đó, có khó không?
Khó như lên trời.
Trong Tứ đại tông sư có ba người xuất thân thế gia! Trong những đệ tử của thế gia, có không ít người đã định sẵn trở thành vật hi sinh.
Tam đại thế gia, đều dốc hết sức để bồi dưỡng ra một cao thủ tầng thứ chín.
Để bồi dưỡng thành công, sẽ phải tiêu tốn toàn bộ sức lực của cả gia tộc.
Trác Vân Phong chính là người kế thừa trẻ tuổi nhất của Trác Vương Phủ.
Hắn ta sẽ được bồi dưỡng để trở thành cao thủ tầng thứ chín.
Khi hắn phá giải tầng thứ tám, tất cả cao thủ của Trác Vương phủ đều ở bên cạnh hộ pháp, canh giữ, đảm bảo cho hắn ta có thể thành công.
Tuyệt đỉnh thế gia mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một vị đệ nhất cao thủ tầng thứ chín.
Nhưng cũng phải đối mặt với không ít thất bại và hi sinh.
Nhưng người bình thường muốn làm được như vậy còn khó hơn lên trời.
Mấy trăm năm nay, cao thủ tầng thứ chín toàn bộ đều xuất thân từ thế gia.
Trường hợp đặc biệt như Ma Kiếm Khách
thì thật là hiếm có!
Ma Kiếm Khách có thể trở thành cao thủ tầng thứ chín, người ta đã nhìn ra được chút ít manh mối.
Hắn ta vô cùng cuồng đao kiếm.
Cả đời chỉ say đắm kiếm thuật, hoàn toàn đoạn tuyệt với nhân gian thế tục.
Không người thân, bạn bè, không thành gia lập thất, lấy vợ sinh con…
Hắn ta mấy chục năm chỉ ẩn cư nơi sơn lâm tập trung tu luyện…
Chỉ có những người vô cùng say mê và điên cuồng như vậy, mới có thể thành công phá giải tầng thứ chín.
Nếu lại xuất hiện thêm một cao thủ tầng thứ chín nữa…
Thiên hạ chắc chắn sẽ lại một phen chấn động.
Nếu người này còn là một vị trẻ tuổi...thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy khi Đường Bắc Khôi nghe tin ở Tam Lâu xuất hiện một cao thủ tầng thứ chín, ông ta đã không tin.
Đến Như Ý khi biết được cũng đa phần hoài nghi hơn tin tưởng.
Chỉ là cô cũng không tuyệt đối nghi ngờ như Đường Bắc Khôi!
Ít nhất, trên đời này có gì là không thể chứ?
Không phải cô ta hai mươi tuổi đã trở thành tuyệt học thiên hạ?
Hơn nữa, còn là cao thủ tầng thứ mười!
Nếu nói cao thủ tầng thứ chín là thần thánh thì tầng thứ mười nhất định là chủ của các vị thần thánh!
Năm cưa Trác Thiên Hành chẳng phải đã đánh bại thiên hạ, quét sạch biên cương, xây dựng nên một thiên hạ yên bình và phồn vinh suốt một trăm năm, để bách tính sống một cuộc sống yên ổn…
Chỉ đáng tiếc, Trác Thiên Hành lại chết trẻ.
Thu Vân thấy Như Ý trầm ngâm không nói gì, liền nói: "Song Ma Thương võ công quá lợi hại, một mình tôi căn bản không phải là đối thủ của họ. Hơn nữa, bản thân thừa tướng Đường Bắc Khôi cũng là tuyệt đỉnh võ học. Nghiêm công tử, giờ chỉ có ngài mới có thể cứu ba người họ thôi, hi vọng ngài có thể ta tay tương cứu! Chỉ cần ngài chịu giúp đỡ, bắt tôi làm gì cũng được!"
Như Ý nói: "Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, hãy vừa đi vừa nói."
Thu Vân cảm kích gật đầu: "Được."
Tống Thanh nói: "Sư… Nghiêm công tử, cái hòm sắt trong phòng người..."
Như Ý cười nói: "Đợi khi ta về sẽ xem sau. Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!"
Thu Vân cùng với Như Ý, Tiểu Bạch cùng nhau thi triển khinh công, rất nhanh đã biến mất trong không trung…
Tống Thanh nhìn theo bóng họ đã đi xa, thầm nghĩ Thu Vân cô nương này… thật xinh đẹp.
Ở ngoại thành.
Trong nhà khô bị bỏ hoang.
Cỏ cây um tùm rậm rạp trong đêm tối tĩnh lặng, lắc lư trong gió như đang kể cho nhau nghe những câu chuyện cổ từ xa xưa.
Thu Vân và Như Ý nấp trong bụi cây, chăm chú quan sát nhà kho trong khung cảnh hoang vu trước mắt...
Một màu đen kịt, không có chút ánh sáng.
Xung quanh im lặng như tờ.
Cảm giác như không có bóng dáng của con người…
Nhưng với những cao thủ như Như Ý và Thu Vân, họ có thể cảm nhận một cách rõ ràng mùi sát khí nồng nặc ở quanh đây…
Thu Vân thì thầm: "Nghiêm công tử, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Như Ý: "Yên lặng, giờ các bạn của cô đều đã bị bắt hoặc bị giết. Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không giết họ. Đợi đến lúc quan trọng sẽ dùng họ để uy hiếp cô, vì vậy chỉ cần cô không xuất hiện thì họ tạm thời sẽ không nguy hiểm tới tính mạng."
Thu Vân tiếp lời: "Vậy chúng ta làm cách nào cứu người đây?"
Như Ý nói: "Cô ở đây đợi tôi, một mình tôi đi cứu họ."
"Không được, ngài là người đến giúp tôi cứu người, sao tôi có thể để một mình người đi vào chỗ nguy hiểm chứ?"
"Tôi vào trong thám thính thực hư, cô ở ngoài này canh chừng giúp tôi, lỡ may tôi xảy ra chuyện gì, cô có thể đến tiếp ứng."
"Vậy ngài nhất định phải cẩn thận đấy."
Trên mặt của cô hiện lên vẻ quan tâm, lo lắng.
"Tiểu Bạch."
"Chúng ta đi đánh kẻ xấu thôi."
Như Ý ôm Tiểu Bạch, đang chuẩn bị xuất phát.
"Quả quả."
Tiểu Bạch hưng phấn cất tiếng gọi, thích thú khua tay múa chân.
Như Ý đột nhiên nhớ lại dáng vẻ hung bạo của Tiểu Bạch, nếu đưa nó đi theo, để nó nhìn thấy những cảnh tượng đánh nhau, giết người này, rất có khả năng sẽ làm trỗi dậy tính cách bạo lực tiềm tàng của nó…
"Tiểu Bạch, ngươi cứ ở lại đây, khi nào ta gặp nguy hiểm, ngươi xông vào trong cứu ta, biết chưa?"
Như Ý không muốn để Tiểu Bạch nghĩ mình vứt bỏ hay xem thường nó, nên cố ý nói là giao cho nó một nhiệm vụ quan trọng.
"Quả quả!"
Tiểu Bạch thấy được trọng dụng, đắc ý gật đầu.
Như Ý mỉm cười: "Ngoan lắm, ngươi và Thu Vân tỷ tỷ ở đây, không được đi lung tung! Chỉ khi nào ta gặp nguy hiểm mới được vào trong, nếu không tuyệt đối phải ngoan ngoãn ở đây, không lên tiếng, không chạy lung tung, biết chưa?"
"Quả quả!"
Tiểu Bạch chăm chú gật đầu, ánh mắt chứa đầy sự vui sướng.
Như Ý biết Tiểu Bạch rất nghe lời, sẽ ngoan ngoãn chấp hành theo lời cô.