CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Các người đều phải chết, lại dám đối xử với ta như vậy, ha ha, đều phải chết!” Một nha hoàn đột nhiên nổi điên lao về phía bàn ăn, hai tay lật bàn, tất cả các món trên bàn đều đổ, luôn nói một câu: “Cũng không được chết tử tế, lại đối xử với ta như vậy!”

Nha hoàn kia còn không hết giận, nhặt chiếc bát vỡ trên mặt đất, cầm lấy mảnh vỡ kia chém mọi người khắp nơi.

“Giết, ha ha, giết!” Người nọ khí lực lớn kinh người, hơn nữa rất linh hoạt.

“Á...”

“Á...”

Vài vị phu nhân bị dọa đến mức chạy tán loạn.

Như Ý bảo vệ Tiểu Thúy ở phía sau, cô có chú ý tới nha hoàn kia trong quá trình cầm mảnh vỡ nhỏ khua loạn tự cắt vào tay mình, cơ thể có run run một chút, rồi đột nhiên lại nổi điên gặp người liền chém.

“Người đâu!” Vệ quốc công không còn sự vui vẻ lúc nãy nữa, vẻ mặt đều là sự tức giận, nhìn về phía người phụ nữ điên loạn kia càng thêm phiền muộn.

“Giết, a, tất cả các người không được chết tử tế, thiếu của ta, phải trả lại!” Nha hoàn bị binh lính dẫn đi, miệng vẫn mắng, hét loạn phải trả nợ, người phải trả nợ rốt cuộc là ai, đại phu nhân? Nhị phu nhân? Nhưng Như Ý nhìn thấy rất rõ ràng sự hoảng loạn và giật mình của hai người.

“Ngữ Yên, cho ta một lời giải thích, chuyện này là sao!” Vệ quốc công vẻ mặt tức giận nhìn người đang quỳ gối phía dưới.

Ngữ Yên là tên của đại phu nhân: “Thiếp thân cam nguyện chịu phạt!” Tuy sắc mặt của đại phu nhân tái nhợt, lại vẫn thừa nhận tội của mình, bà biết rõ tội này bà không thể không nhận, người là người trong viện bà, không có dấu hiệu gì, không có bệnh trạng gì, lại giống như tất cả mọi chuyện này là nha hoàn kia đã muốn làm từ lâu, vừa vặn chọn hôm nay mà thôi.

“Được, tốt lắm, Ngữ Yên, lúc nãy còn khích lệ ngươi quản lý mọi việc trong phủ rất tốt, không ngờ ngươi lại cho ta một lễ vật lớn như vậy, những chuyện trong phủ này đừng tưởng ta không biết, ngươi tự mình đóng cửa suy ngẫm đi!”

Nói xong Vệ quốc công phẩy tay áo bỏ đi, tất cả mọi chuyện xảy ra rất đột ngột, đột ngột phá hủy sự ấm áp vừa nãy, dư lại chỉ còn có đống hỗn độn khắp phòng này.

Như Ý có chú ý vẻ mặt của nhị phu nhân, nhưng không phải nụ cười đã thực hiện được, lại có vẻ điềm tĩnh, bình tĩnh, là cảm giác thành tựu không đủ sao? Hay còn gì khác?

Đại phu nhân chỉ ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, sau đó chậm rãi đứng dậy, trên mặt đã không còn biểu tình khủng hoảng lúc nãy, tựa hồ bà rất rõ kết cục này.

Như Ý kéo Tiểu Thúy cũng chuẩn bị rời đi đại sảnh tràn ngập các loại hương vị này, tựa như cảm xúc và tâm tình của mọi người đều hòa quyện vào trong bầu không khí này.

“A, các người trả, phải trả!” Khi mọi người tưởng rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc, lại một nha hoàn nổi điên khác xông vào.

“Cẩn thận” Như Ý nghĩ Tiểu Thúy còn bên cạnh, cơ thể đi qua chắn cho Tiểu Thúy, nhưng bởi vì phản ứng này, lại sơ sót để nha hoàn kia xông tới.

Như Ý nghĩ trực tiếp xoay tròn né tránh, lại không nghĩ rằng một bóng người càng nhanh, trực tiếp đẩy cô ra phía sau, chắn ở phía trước, nha hoàn kia trực tiếp bắt được người che ở trước Như Ý.

“Ngươi đi chết đi,!” Nha hoàn kia tựa như thần trí không rõ, liều mạng bóp cổ đại phu nhân.

Người vừa đẩy Như Ý ra là đại phu nhân, điều này khiến cho Như Ý cũng không nghĩ tới.

“Khụ khụ, ngươi...” Đại phu nhân hơi thở càng ngày càng mỏng manh, mỏng manh đến nói cũng không ra lời.

“Phu nhân!” Tiểu Thảo phi tới bổ một chưởng về phía nha hoàn kia, nha hoàn kia lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Phu nhân, người sao rồi!” Tiểu Thảo nhìn cơ thể của đại phu nhân xụi lơ trên mặt đất, nhất thời có chút lo lắng.

Như Ý bình tĩnh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bắt mạch cho đại phu nhân, lúc này mới yên lòng: “Đại phu nhân không sao, chỉ là vừa mới bị chút kinh hách, trở về nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi!” Nói xong kéo Tiểu Thúy còn đang trong trạng thái dại ra rời đi.

Cô không quan tâm đến tầm mắt phía sau, tất cả mọi người cần phải tự mình lo liệu, cũng bao gồm cả cô.

Vừa nãy cô thấy hai nha hoàn bất thường kia đúng là người đã ăn thứ đồ mà một người khác đưa trong phòng bếp, giọng kia trong ký ức của Như Ý vẫn còn rất mới mẻ.

Vốn cô tưởng nhị phu nhân chờ Vệ quốc công trở về, để cho những người kia tuôn ra chuyện gì đó, nhưng loại tình huống này cô lại không đoán trước được, mùi truyền đến trong đại sảnh kia có thể là một loại dược thảo có thể tăng nhanh hiệu quả thúc giục, nhưng điểm đáng ngờ duy nhất chính là thứ đồ lúc nãy rốt cuộc là cái gì, bằng không sẽ không khiến cho bọn họ phát điên.

Lúc nãy Như Ý nhìn thấy ánh mắt của người thứ hai trống rỗng không có suy nghĩ, giống như là bị cái gì đó khống chế, hai chữ “cổ độc” máy mắt hiện lên trong đầu cô.

Nhưng tại sao nhị phu nhân lại có biểu tình kia, rõ ràng chuyện này còn có rất nhiều bí ẩn, cô có nên đi thăm dò tra xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào hay không, nếu không Tiểu Thúy cũng có thể bị hại.

Lúc nãy đại phu nhân kia quên mình, coi như mình thiếu người ta một nhân tình đi, cũng không biết đại phu nhân như thế nào rồi.

“Nô tỳ bái kiến đại phu nhân, cơ thể của đại phu nhân như thế nào rồi?” Như Ý nghĩ, cô là người có ơn ắt báo, đại phu nhân đối đãi với mình như vậy, mình sao có thể mặc kệ không để ý tới.

“Ta biết ngươi sẽ đến, ta không nhìn lầm ngươi!” Đại phu nhân vừa thấy Như Ý đến, vẻ mặt có chút sáng lên, tựa như thấy được ánh mặt trời.

“Các ngươi lui ra trước đi!” Liếc nhìn người bên cạnh, đại phu nhân phân phó nói.

“Như Ý, ngươi cũng thấy đấy, hiện tại ta là một người suy tàn, nhưng ngươi vẫn có thể nhớ rõ giờ phút này lại đây xem ta!” Đại phu nhân lời này tuy rằng nói có vẻ hơi khoa trương, nhưng cũng có ý như thế, một khi mình suy tàn, vậy vô luận là những thiếp thất hay nha hoàn cũng không còn cung kính như trước, nhưng bà lại biết Như Ý không phải người như vậy.

Như Ý vừa nghe đại phu nhân lại có thể nói những lời như vậy, hoàn toàn đã không còn sự thờ ơ như bình thường, giờ phút này bà mang theo nỗi thương cảm vô tận.

“Đại phu nhân, lão gia chỉ nhất thời nổi nóng, hơn nữa chuyện này cũng không phải là lỗi của đại phu nhân, lão gia sẽ điều tra rõ ràng!” Kỳ thật Như Ý nói những lời này cũng tương đương với không nói gì, bởi vì không có người chủ tử nào sẽ để cho nha hoàn trong viện mình đi giết người một cách trắng trợn như vậy.

“Ha ha, Như Ý, ngươi sao lại tin không phải là ta? Nhưng ta quả nhiên không có nhìn lầm, ngươi tinh tường hơn nhiều so với những người kia.” Đại phu nhân đạm mạc cười, nhìn vào mắt Như Ý còn có loại chờ đợi.

“Phu nhân, Như Ý chỉ đang nhìn vào mọi thứ mà nói thôi!” Như Ý không nghĩ tới đại phu nhân coi trọng mình như vậy,hoặc là nói đại phu nhân đã sớm bắt đầu chú ý đến mình, bằng không sẽ nói như vậy.

“Như Ý, ngươi giúp ta đi!” Không cần nhiều lời, đại phu nhân biết Như Ý hiểu được.

Cơ thể Như Ý chấn động, đại phu nhân nói trắng ra như vậy, là kéo hay là đẩy, cô rốt cuộc nên đưa ra quyết định gì.

“Đại phu nhân, bà vì sao lại cho rằng là tôi?” Như Ý biết ý nghĩa của cái giúp này, ý nghĩa chính là mình muốn đưa ra lựa chọn, cũng ý nghĩa cô không có cách nào bứt ra, càng ý nghĩa cô sắp sửa phải đấu trí đấu dũng với những điều ẩn giấu nào đó.

“Ngươi hôm nay đến đây, ta chỉ biết là ngươi, biết ban đầu lần đó cứu người ta hỏi ngươi cái gì không? Nếu là ta ngươi sẽ cứu sao? Như vậy đổi lại, hôm qua ta cứu ngươi, ngươi tất nhiên sẽ hồi báo ân của ta!” Sự yếu đuối lúc nãy của đại phu nhân, giờ phút này đã bị sự phân tích khí phách của bà đánh tan thành mây khói.

“Đại phu nhân, bà có biết ngày hôm qua nguy hiểm cỡ nào không? Bà chỉ vì muốn tôi giúp bà, lại suýt chút nữa hy sinh chính mình!” Như Ý không hiểu, còn sống không tốt sao? Vì sao phải mạo hiểm phiêu lưu đi làm loại chuyện này, thành công đương nhiên là tốt, nhưng nếu thất bại, nếu lúc ấy không ai cứu, như vậy một mạng đã không còn.

“Ha ha, Như Ý, ngươi ngốc sao!” Đại phu nhân nghe Như Ý hỏi như vậy biết cô quan tâm mình, cũng biết cô là người ngoài lạnh trong nóng: “Có đôi khi rất nhiều chuyện bản thân không thể biết trước kết quả, rất nhiều người nhìn đến sự quang vinh của chúng ta, nhưng không nhìn được thời khắc chúng ta đều đi vào nơi đầu sóng ngọn gió, thời khắc đều là nguy cấp.”

Như Ý hiểu được, cũng không muốn thừa nhận cách làm này: “Đại phu nhân, bà muốn chết rồi lại được tái sinh sao? Như vậy bà tính là thành công không!”

Nhìn Như Ý, đại phu nhân từng chữ từng chữ nói: “Ta dùng một lần sinh của ta, đổi một lần sinh của ngươi, đều sinh, vậy giúp ta đi, ngươi có biết ta cảm động ngươi vì cái gì không? Ngươi có người mà ngươi muốn bảo vệ, cho dù không có trí nhớ, ngươi rõ ràng ngươi đang làm cái gì? Ta càng cảm động phấn đấu quên mình ngày đó của ngươi, ta nghĩ nếu có người cũng có thể vì ta mà làm như vậy, vậy cũng đáng giá!” Mỉm cười, đại phu nhân tiếp tục nói: “Ngươi xem bây giờ nơi này của ta quạnh quẽ biết bao, một người nam nhân có thể quên ngàn vạn lần tốt của ngươi, lại chỉ vì một lần không phải lỗi của ngươi lại quên đi ngươi, có lẽ còn có cơ hội được hắn nhớ lại, lại có lẽ sẽ bị quên đi đến hết nửa đời sau.”

“Phu nhân, sao bà biết tôi sẽ đáp ứng?” Như Ý không muốn, là thật sự không muốn tiếp nhận việc này, nhưng tại sao lại có thanh âm bên trong chính mình nói rằng phải nhận.

“Ngươi sẽ đáp ứng? Bởi vì ngươi thiếu ta, ngươi là người trọng tình nghĩa, hơn nữa ngươi từng nói qua chỉ cần đối với ngươi tốt, ngươi sẽ phấn đấu quên mình cho dù nhảy xuống nước lạnh cũng sẽ cứu người lên!” Đại phu nhân giữ chặt tay Như Ý vỗ vỗ, bà từ trước đến nay nhìn người rất chuẩn, lần này cũng không ngoại lệ.

Đại phu nhân nhìn sự trọng tình nghĩa của Như Ý, Như Ý rất muốn từ chối, nhưng cô biết chính mình không có cách nào từ chối, đại phu nhân nói đúng, mình sẽ đáp ứng, nếu đã đáp ứng, như vậy tất cả sẽ không phòng bị giống như trước nữa, mà là cần tiến công, từng bước từng bước đánh bại bí mật của Vệ phủ này.

“Đại phu nhân, Như Ý có câu không biết có thể nói hay không?” Như Ý nhìn chăm chú vào đại phu nhân, muốn xác định những lời này sẽ khiến đại phu nhân có loại phản ứng nào.

“Không cần khách khí, chúng ta đều là người cùng trên một chiếc thuyền!”

Như Ý hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân nói từng từ từng câu: “Đại phu nhân, bí mật của Vệ phủ này có rất nhiều, có cái bà biết, có cái bà không biết, bà xác định muốn ta đánh bại tất cả sao? Nếu đánh bại, có thể sẽ xảy ra rất nhiều kết cục không đoán trước được, bà có thể thừa nhận tất cả sự thật mà không hối hận không?”

Lời nói của Như Ý tựa như một đoàn mây đen che khuất ánh sáng của đại phu nhân, bà cũng không ngờ Như Ý sẽ nói ra những lời như vậy, hoặc là hiện tại những việc mà Như Ý biết còn nhiều hơn so với mình, nhưng đã giương cung, sao có thể không bắn tên đây.

“Như Ý, ta không còn đường lui, ta sớm đã không còn đường lui!” Lúc đại phu nhân nói nhưng lời này mang theo nhiều sự thương cảm cùng trống rỗng.

Bước ra khỏi sân viện của đại phu nhân, trái tim của Như Ý như đè nặng một tảng đá, bây giờ cô nên lên kế hoạch bắt đầu từ đâu, bởi vì nghi vấn trong lòng rất nhiều.

Hoặc là bây giờ cô nên đến gặp nhị phu nhân.

Cô nhịn không được nhìn về phía phương bắc một lần nữa, trí nhớ rốt cuộc khi nào thì mới có thể có khôi phục đây, giờ phút này cô đột nhiên rất muốn khôi phục trí nhớ, như vậy cô có thể bứt ra hay không.

“Các ngươi lui xuống trước đi, ta muốn ở một mình!”

Bình luận

Truyện đang đọc