CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Hồng Đậu hiểu rõ chủ nhân của mình nên cũng không cảm thấy kinh ngạc về việc chủ nhân của mình dễ dàng biết được có chuyện xảy ra ở sơn trang này: “Thưa chủ nhân, cả hai người đều trúng phi tiêu của Tịch Mịch Yên Vũ lâu….”

“Rắc!” Lời tiếp theo của Hồng Đậu còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nghe thấy một tiếng giòn tan, cái ly nắm trong tay nam nhân kia đã trở thành mảnh vụn, rơi xuống một ít từ khe hở giữa những ngón tay.

Hồng Đậu vốn dĩ thông minh nên hiểu chuyện cúi đầu không dám nói nữa.

Thế nhưng nét mặt nam nhân kia vô cùng bình thản, không có vẻ gì khác thường, tựa như hành động vừa rồi chỉ là ảo giác mà không phải là việc mà hắn vừa làm.

Hồng Đậu đè nén sự hoảng hốt trong lòng, có chút sợ hãi nói: “Chủ nhân, vừa rồi khi nam nhân kia đi ngang qua người thuộc hạ, thuộc hạ đã cẩn thận quan sát hoa văn trên phi tiêu kia, phát hiện chúng đều không phải là phi tiêu của Tịch Mịch Yên Vũ lâu chúng ta, thuộc hạ nghĩ rằng, có lẽ có kẻ muốn giá hoạ cho Tịch Mịch Yên Vũ lâu chúng ta!”

Nam nhân mặc áo đỏ nhíu mày, tuy rằng tựa như một cơn gió nhẹ trên mặt hồ yên tĩnh nhưng cũng đủ gợi lên từng làn sóng, trên gương mặt tinh xảo không có nửa phân để bắt bẻ kia của hắn xẹt qua một tia sáng: “Điều tra!” Ánh mắt không có tiêu cự của hắn nhìn ra ngoài, chỉ là không biết ánh mắt ấy rốt cuộc đang tìm kiếm, hay theo đuổi điều gì.

Hồng Đậu không lui ra ngoài, nghi ngờ của nàng ta đối với Như Ý có chút khó mở miệng.

Thấy Hồng Đậu không có ý rời đi, nam nhân áo đỏ này có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Còn chuyện gì?” Trong giọng nói lộ rõ sự không hài lòng.

Hồng Đậu hít sâu một hơi, rất lo lắng mà báo cáo với nam nhân này: “Chủ nhân, có thể nào Như Ý kia có vấn đề hay không, lúc trước thuộc hạ chỉ cảm thấy tiện để lợi dụng, người có bối cảnh trống rỗng như vậy dễ lợi dụng nhất, không ngờ tới nàng ta không chịu chút khống chế nào, loại người tự cho mình là thông minh thế này, không phải chủ nhân vẫn nghĩ rằng…..”

“Câm miệng, việc này không cần ngươi quan tâm đến, bây giờ điều tra ra chuyện này rồi nói, còn về những chuyện khác, ví dụ như Như Ý, có lẽ lần này còn có thể giúp ngươi, hơn nữa, nếu nàng ta bị ngươi nhìn thấu thì đó đã không phải là nàng rồi!” Vậy mà nam nhân áo đỏ lại lộ ra ý cười, tựa như một cánh hoa đào, đủ khiến kẻ khác phải say mê.

Hồng Đậu bình ổn lại trái tim đang bay nhảy liên tục không như bình thường của mình, nhanh chóng lui ra, chuyện mà chủ nhân đã giao phó, người mà chủ nhân đã tín nhiệm, bọn họ thân là thuộc hạ chỉ có thể tin tưởng và tín nhiệm.

Nam nhân áo đỏ lại lấy ra chiếc la bàn bản thân rất quý trọng, khẽ vỗ về, trên mặt có một tia say mê, trong đôi mắt kia còn lộ ra sự dịu dàng vô hạn.

Khi Hồng Đậu quay về, lúc này mới phát hiện Như Ý đã đợi mấy canh giờ trong phòng nàng ta, nếu không phải thấy nước trong ly và ấm không còn nhiều, nhìn biểu cảm kia của Như Ý, sẽ không ai nghĩ rằng cô tới lâu rồi bởi từ trên mặt cô, không thể tìm thấy một tia mất kiên nhẫn nào.

“Tỷ tỷ, người đợi tiểu muội có chuyện gì vậy?” Hồng Đậu kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bất mãn mà hỏi, tựa như trách cứ Như Ý vừa rồi cố ý tỏ ra xa cách.

Như Ý cười nhẹ, sau đó liền đi qua kéo Hồng Đậu, nói: “Sao thế? Không có việc gì thì ta không thể tới tìm muội sao? Đây không phải là vì lúc nãy ta không tiện sao? Chuyện kia không phải là không thể cho muội biết, chỉ vì suy nghĩ cho an nguy của muội mà thôi!” Như Ý đau lòng mà sờ sờ đầu Hồng Đậu, giải thích cẩn thận.

Hồng Đậu xoay người đưa lưng về phía Như Ý, dường như không tha thứ cho cô, nàng thì thầm trong miệng: “Tỷ xem muội là cái gì, xem thường muội là hạng người tham sống sợ chết sao? Hứ!” Hồng Đậu cố ý kéo dài âm cuối, thể hiện ý phản đối của mình.

Nếu là trước kia, chắc chắn Như Ý sẽ cảm thấy Hồng Đậu thật sự là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã hiểu được rất nhiều điều, càng thêm chú trọng để ý đến những người bên cạnh, bao gồm cả hành động nhỏ của Hồng Đậu, còn có biểu cảm được che giấu rất sâu kia, đã từng không chú ý thăm dò, bây giờ cô không dám tin tưởng một cách dễ dàng nữa.

Như Ý thiện chí mà kéo tay Hồng Đậu, dựa đầu lên vai nàng, vẻ mặt thuần khiết, có chút uất ức, nói: “Muội gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta mới quan tâm, để ý đến muội như vậy, bây giờ bị muội hiểu lầm như thế, tỷ tỷ thật sự hơi đau lòng! Nhưng tỷ tỷ hứa với muội, lần sau chắc chắn sẽ gọi muội, hơn nữa lần này tỷ tỷ đến còn không phải để kêu muội đi xem kịch hay sao!” Như Ý khẽ thở ra khiến Hồng Đậu cảm thấy hơi nhột.

Vừa nghe Như Ý nói đến kịch hay, Hồng Đậu liền quên mất chuyện vừa rồi, liền nhanh chóng trở nên hoạt bát nhanh nhảu, nàng xoay người suýt chút nữa làm Như Ý ngã xuống đất: “Kịch hay? Ở chỗ nào vậy? Vẫn là tỷ tỷ tốt, biết muội thích xem kịch, không che giấu chút nào!” Đôi mắt Hồng Đậu ánh lên tia sáng, tựa như kịch hay đã diễn ra rồi vậy.

Như Ý nói nhỏ vài câu bên tai Hồng Đậu rồi mới vừa lòng nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Hồng Đậu: “Được đấy được đấy, hắc hắc, xem kịch vui là chuyện muội rành nhất, hơn nữa không chỉ đơn giản là rành thôi đâu, đúng lúc muội còn có thể nhúng một chân vào!” Vừa nói đến đây, Hồng Đậu có cảm giác thân mình nhẹ như yến, phải bay đi ngay lập tức.

Biết tính tình Hồng Đậu, Như Ý vẫn luôn lôi kéo tay nàng ta, sợ nàng ta bay ra ngoài.

“Ay ay ay, muốn bắt đầu vở kịch này, còn phải chuẩn bị một phen nữa, vả lại buổi tối bắt đầu diễn, không phải càng có cảm giác thần bí sao!” Như Ý níu lấy thân thể như muốn bay lên của nữ nhân trước mặt, cười nói.

Lúc này Hồng Đậu mới quay lại chỗ ngồi, chậm rãi tự hỏi, sau đó trong ánh mắt lướt qua tia giảo hoạt, hơi kì lạ mà nhìn Như Ý: “Tỷ tỷ, là trò hay gì vậy? Tiết lộ một chút trước đi được không?” Nói xong còn chớp chớp đôi mắt nhu nhược động lòng người.

Như Ý cảm thấy may mắn vì mình là một nữ nhân, nếu không bị ánh mắt ngây thơ vô tội như vậy nhìn đến, chắc chắc sẽ nhịn không được mà nói cho nàng ta, cô ra vẻ thần bí nói: “Muốn kịch hay thì phải xem ngẫu hứng mới được, trước tiên tỷ tỷ tiết lộ một điều!” Nói xong, Như Ý đẩy tay Hồng Đậu ra, bước chân đầu tiên, ra cửa rồi mới quay đầu lại nhắc nhở: “Đợi lát nữa khi trời tối rồi, đừng quên chú ý đến phòng của nữ nhân kia, có trò hay để xem đấy!”

Hồng Đậu nhìn Như Ý biến mất ở cửa liền rơi vào trầm tư, chẳng lẽ thật sự như lời Như Ý nói, nữ nhân kia đã khôi phục lại thần trí, có lẽ nào nữ nhân kia thật sự biết Hắc Huyền lệnh, xem ra nàng ta cần phải đi chờ trực trước, nếu không miếng thịt ngon đã dâng tới miệng này sẽ bay đi mất.

Tin tức nữ nhân kia không sao lan truyền đi một cách nhanh chóng, tuy rằng rất nhiều người tỏ ra hoài nghi nhưng sau khi đối mặt với Huyền Dạ thề thốt phủ nhận, nói tất cả những chuyện này đều là sự thật, đi đến nơi nào Như Ý cũng nghe thấy được lời ngợi khen.

Nhưng Như Ý không kể công cũng không phủ nhận, rất nhiều người ở đây phỏng đoán, liệu Như Ý này có trở thành người biết rõ Hắc Huyền lệnh hay không.

“Lão đại, thuộc hạ làm việc tắc trách, xin lão đại trách phạt!” Nam nhân này chính là người xuất hiện trong phòng nữ nhân kia, giây phút này đang nơm nớp lo sợ mà quỳ gối trước một người che mặt.

Người nọ lộ ra đôi mắt sắc bén mang sự nhanh nhạy như loài sói, nhìn về phía người quỳ trên mặt đất, không nói lời nào.

Tên kia thấy lão đại không nói lời nào, cũng biết mình làm việc tắc trách, nhưng vì lúc ấy tình huống khẩn cấp, hắn chỉ lo chạy trốn, không ngờ tới thế nhưng lại phóng trật một tiêu kia, bây giờ mới xuất hiện kết quả này, khi ấy là do mình quá mức tự phụ, cho nên mới xảy ra loại sơ suất này, dựa theo quy củ mà lão đại đã đặt ra, chỉ sợ vào hồ rắn vẫn xem là nhẹ nhàng, so với điều đó, còn không bằng tự sát.

Nghĩ đến đây, một tay hắn vận công liền hướng về phía đầu mình.

“Phanh!” Chuôi kiếm đánh vào tay hắn, rơi trên mặt đất, phát ra từng tiếng giòn tan.

“Lão đại?” Người quỳ trên mặt đất vẻ mặt giật mình, chẳng lẽ lão đại sinh lòng từ bi.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt người nam nhân che mặt đều là một vẻ lạnh nhạt, âm thanh lạnh như băng truyền tới từ phía dưới khăn che mặt: “Nếu nhiễu loạn là do ngươi tạo thành, đương nhiên ngươi phải đi nhổ cỏ tận gốc, bây giờ cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nếu lại thất bại nữa, tự ngươi biết phải giải quyết như thế nào!” Nói xong, bóng dáng nam nhân đó chợt loé, biến mất trước mặt người đang quỳ.

Người đang quỳ cũng không phải kẻ tầm thường, lời lão đại nói đương nhiên hắn hiểu rõ, kế tiếp cần làm thế nào, cho dù gặp nguy hiểm thì hắn cũng phải hành động.

Màn đêm bao phủ khắp nơi, ánh sáng lại bị bóng tối nuốt chửng lần nữa, từng chuyện từng chuyện bị che dấu cũng dần dần bò ra, trở nên táo bạo lộ liễu.

Như Ý nhìn bóng đêm này, khoé miệng cười nhàn nhạt, chuyện kêu Hồng Đậu đi xem kịch vui này, một là thử, nguyên nhân khác là để đền bù việc mình đã ngó lơ hồi chiều, những chuyện khác cũng không cần cô tự mình đi xem, lát nữa tự nhiên sẽ có người đến tìm cô.

“Ai?” Người canh giữ ở chỗ nữ nhân kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ,o thời khắc mấu chốt như vậy không hề có nửa điểm chậm trễ.

Nhưng kẻ vừa rồi cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết nơi này đề phòng nghiêm ngặt, bây giờ ra tay để dẫn dắt người canh gác này đi trước.

Thủ vệ của sơn trang Huyền Thiết vừa thấy người nọ bay đi, nhanh chóng mang người đuổi kịp, thừa khoảng trống này hắn liền đột nhập vào trong.

Nhắm đến người trên giường, hắn phóng ra vài đạo phi tiêu: “Lần này, xem ngươi làm thế nào mà toàn mạng!” Nam nhân cười chế giễu, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Rốt cuộc là ai không thể toàn mạng đây?” Dưới sự dẫn dắt của Như Ý, Hồng Đậu cũng là người khôn khéo, vì điều tra kẻ hãm hại, cũng vì ra ngoài xem náo nhiệt, đương nhiên nàng ta phải ôm cây đợi thỏ, không ngờ tới kẻ này thật đúng là không màng tất cả cũng phải giết chết người.

Hồng Đậu lắc mình một cái, liên tiếp nhận lấy vài cái phi tiêu: “Bà đây chính là tổ sư gia của phi tiêu này, trước mặt ta mà thể hiện, ngươi còn non lắm!” Nàng ta không để ý chút nào mà nói lời này, nếu để người khác nhìn đến gương mặt hơi trẻ con này của nàng, đều sẽ hoài nghi tính chân thật trong lời nàng, nhưng động tác trên tay nàng mau lẹ khác thường, tay bên này nhận lấy phi tiêu, tay bên kia cũng đồng thời phóng phi tiêu vừa tiếp được ra ngoài, tập kích lên phần cổ và trán của đối phương.

Người nọ vừa thấy Hồng Đậu phóng phi tiêu nhanh như vậy, cũng biết gặp đối thủ, muốn né tránh thế tiến công của phi tiêu nên lắc mình rời đi, nhưng hắn không đoán trước được giữa đường phi tiêu này sẽ còn gia tốc, hoàn toàn không cho hắn cơ hội né tránh: “Ách….” Một cái phi tiêu trực tiếp phóng lên giữa trán hắn, một lát liền ngã xuống.

“Hừ, dám giả mạo cấp dưới của bà đây, đây là kết cục!” Nói xong, Hồng Đậu còn không khách khí mà dẫm lên.

“Hồng Đậu cô nương, cước hạ lưu tình!” Huyền Dạ vừa vào cửa đã thấy Hồng Đậu dùng sức đạp lên người kẻ đến giết nữ nhân trên giường.

Hồng Đậu quay đầu nhìn nhóm người đang tiến vào này, vừa mở lời liền mắng chửi: “Các ngươi nói xem các ngươi ngốc đến mức nào hả, người ta dùng kế điệu hổ ly sơn, thế mà các ngươi cũng trúng kế, nếu không phải có ta ở đây, người trên giường còn sống được sao?” Hồng Đậu nói với vẻ oán giận.

Bị một nha đầu như Hồng Đậu mắng, là nam nhân đều sẽ cảm thấy không thể nhịn được, một người tính tình nóng nảy, cũng không khách khí mà nói: “Ngươi thì có gì ghê gớm chứ, nói không chừng ngươi và tên này là cùng một bọn, hơn nữa phi tiêu trên người kẻ đã chết kia, cũng vừa lúc là phi tiêu của Tịch Mịch Yên Vũ lâu, điều này nói rõ là do chính Tịch Mịch Yên Vũ lâu các ngươi làm, ngươi ít ở chỗ này mèo khóc chuột giả từ bi đi!” Kẻ không nhẫn nhịn được này đúng là người bị Hồng Đậu trêu cợt lần trước – Huyền Tịnh, bây giờ thấy có cơ hội đòi lại mặt mũi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Bình luận

Truyện đang đọc