CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Tống Thanh gật đầu, nói: “Sư phụ! Người yên tâm! Tống Thanh nhất định sẽ nỗ lực luyện võ công, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ dành cho con, nếu sau này Tống Thanh lười biếng, cứ mặc sư phụ trách phạt!”

“Sau này, sợ rằng con phải tự dựa vào bản thân mình rồi, sư phụ không thể ở bên để chỉ điểm cho con được nữa.”

“Sư phụ, vì sao?”

“Ta...tóm lại, con phải tự mình cố gắng nỗ lực, ghi nhớ lời sư phụ, làm rạng danh bang Thanh Long chúng ta! Còn rất nhiều bách tính ngoài kia đang cần con cứu giúp!”

“Xin sư phụ yên tâm, Tống Thanh sẽ nghe lời người.”

“Vậy thì tốt.”

“Sư phụ, vì sao hôm này người lại nói những lời kì lạ như vậy?”

“Con đừng hỏi nhiều.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Tống Thanh nhìn Tiểu Bạch đang chơi đùa ở đằng xa, hiếu kì hỏi: “Sư phụ, quả trứng hóa thạch mà người vừa nói, là gì ạ?”

Như Ý nói: “Là trứng lưu lại từ rất nhiều năm trước, nhờ tác động của thời gian và môi trường, mà trở thành hóa thạch, gọi là trứng hóa thạch.”

Tống Thanh tặc lưỡi nói: “Quả trứng to như vậy, nếu mà ấp ra không biết sẽ ra sao nhỉ?”

Như Ý cười: “Ấp ra con đấy!”

Tống Thanh sờ đầu, bồn chồn: “Sư phụ, sao lại ấp ra con được?”

Như Ý nói: “Vì con là quả trứng ngốc đó!”

“Ngốc? Sư phụ, thì ra người đang mắng con.”

Tống Thanh có hơi giận dỗi.

Nhưng thấy thần sắc của sư phụ khá tốt, còn có tinh thần để đùa giỡn nữa, hắn đã yên tâm hơn nhiều.

Hắn vẫn luôn lo lắng cho thương thế của sư phụ.

“À đúng rồi! Sư phụ!”

Tống Thanh bỗng nhớ lại một chuyện.

Như Ý nói: “Chuyện gì?”

Tống Thanh nói: “Sư phụ, sao lại có kẻ muốn ám sát người chứ?”

Như Ý nói: “Võ công của đối phương rất cao cường, hơn nữa lai lịch không rõ, hiện giờ ta vẫn chưa có manh mối gì.”

Tống Thanh lo lắng nói: “Nếu đã vậy, sư phụ sau này phải cẩn thận hơn trước gấp nghìn lần!”

Như Ý nói: “Ta vốn dĩ định ở bên Tiểu Bạch thêm hai ngày nữa, nhưng thấy tình hình của nó hiện giờ khá tốt, hơn nữa cũng kết giao được bạn mới, nên ta định về hoàng cung luôn! Có lẽ, việc tìm ra kẻ ám sát ta, phải bắt đầu lần manh mối từ hoàng cung.”

Tống Thanh: “Sư phụ, người hiện giờ không thể về hoàng cung!”

Như Ý: “Tại sao?”

Tống Thanh: “Tứ Đại Mạc Khách đã đợi cả một đêm, hơn nữa hai vị lão gia Trác Công Vinh và Trác Vân Phong cũng đã tới đây từ sáng sớm...”

Như Ý: “Bọn họ đang ở đâu?”

Tống Thanh: “Hiện đang ở phòng khách đợi người!”

Như Ý: “Sao con không nói cho ta biết sớm hơn?”

Tống Thanh khổ não: “Sư phụ, người đang bị thương, con muốn người được ngủ thêm một chút nữa để bồi bổ tinh thần, nên mới không gọi người dậy! Bọn họ nghe nói hôm qua sư phụ bị người ta tấn công, cũng bảo con đừng làm phiền sư phụ, để người nghỉ ngơi cho tốt, Tống Thanh mới không dám kinh động đến sư phụ.”

“Con đó, sao có thể để khách chờ lâu đến vậy? Mau, mời bọn họ vào sảnh lớn đi, ta chuẩn bị một chút rồi ra.”

“Vâng, sư phụ.”

Tống Thanh nhận lệnh rồi đi!

Như Ý gọi: “Tiểu Bạch! Về nhà tắm rửa ăn cơm thôi!”

“Quả quả!”

Tiểu Bạch ôm quả trứng, trông cứ như kẻ say rượu ôm thùng nước to vậy, đi đứng loạng choạng, vô cùng thú vị.

Như Ý cười mắng: “Tiểu Bạch, người to gần bằng quả trứng, ôm nó đúng là làm khó ngươi rồi!”

Tiểu Bạch hình như có hơi tức giận, không muốn bị người ta coi thường, tứ chi nó quấn chặt lấy quả trứng hóa thạch, rồi chậm rãi bay lên...

Tiểu Bạch ôm quả trứng bay lên, hình như rất mất sức, tốc độ bay rất chậm, hơn nữa cả quá trình Tiểu Bạch luôn căng thẳng, mặt đỏ ửng lên, đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi khổ sở...

Như Ý nhìn bộ dạng nghiêm túc của nó, cười: “Đừng miễn cưỡng nữa! Được rồi được rồi, Tiểu Bạch lợi hại nhất! Giờ chúng ta đi tắm rửa một chút, ăn ít đồ trước, lát nữa lại chơi được không. Ngươi đặt trứng hóa thạch ở trong sân là được, nơi đây không có người lạ vào, hơn nữa trứng cũng không tự mọc chân chạy được đâu.”

Tiểu Bạch nghe Như Ý nói, đôi tai vểnh lên, như đang nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi tứ chi mới thả ra...

“Bụp!”

Trứng hóa thạch rơi cái bụp xuống mặt đất.

Như Ý nói: “Nhẹ chút! Đó mà là trứng khủng long thật thì chắc đã bị ngươi làm bể rồi!”

“Quả quả!”

Tiểu Bạch hé miệng, cười ngây ngô.

“Quỷ nghịch ngợm! Về mau!”

Như Ý xoa đôi tai nó, vừa đi vừa mắng...

Sau khi Như Ý bế Tiểu Bạch khóc huhu rời khỏi sân...

Sân đình không bóng người, trên bãi cỏ hơi ngả vàng, quả trứng hóa thạch đó, nằm yên tĩnh không hề động đậy...

Trông như một cục đá thật vậy...

Bỗng nhiên...

“Loạt soạt!”

Quả trứng bỗng hơi rung lên vài cái...

Như bên trong có thứ gì muốn phá vỏ ra ngoài vậy.

Sau khi động đậy vài lần, quả trứng yên tĩnh lại...

Dường như...

Chưa từng động đậy.

Tứ Đại Mạc Khách...

Như Ý nghĩ tới mình chỉ còn một tháng nữa thôi là phải rời khỏi thế giới này rồi.

Cũng không thể để bốn người bọn họ sống mà không biết đến bản thân mình như vậy chứ?

Bốn kẻ này quá trung thành với chủ nhân, không có lí tưởng của bản thân mình.

Lúc Như Ý gặp Kiếm Hàn Y và Thu Vân, trong lòng đã có chủ ý của mình.

“Chủ nhân. Người không sao chứ? Nghe nói người bị thương rồi, chúng tôi lo muốn chết! Hoa Lâu Vân và Hồng Chúc cũng tới rồi, nhưng chủ nhân chưa tỉnh, bọn họ đã về Tịch Mịch Yên Vũ lâu rồi. Thu Vân gặp được Trác Công Vinh và Trác Vân Phong, còn về sau thì không nói gì.”

Thực ra, câu tiếp theo cô muốn nói là: Hoa Lâu Vân và Hồng Chúc trở về giám sát Mộ Dung Tinh Thần rồi.

Như Ý nói: “Không việc gì! Chỉ là vết thương nhỏ thôi, là Mộ Dung Tinh Thần đã cứu ta, ngủ một đêm tỉnh dậy đã không sao rồi! Để mọi người chờ đợi và lo lắng lâu như vậy, ta thấy thật ngại quá!”

Thu Vân nói: “Chủ nhân, người đừng nói vậy. Người là chủ nhân của bọn ta, bảo vệ người là trách nhiệm bọn ta nên làm, không bảo vệ người cẩn thận, để chủ nhân bị thương, là bọn ta làm không tốt!”

Kiếm Hàn Y nói: “Từ nay trở đi, hai người bọn ta sẽ luôn theo sát bên bảo vệ chủ nhân!”

“Hả?”

“Sát bên bảo vệ?”

Như Ý nghe câu nói này mà giật cả mình.

Thu Vân vội vã giải thích: “Chủ nhân, bốn người bọn ta đã thương lượng rồi! Hiện giờ...chủ nhân đang bị thương, chúng ta không thể lại rời xa chủ nhân được nữa! Hoa Lâu Vân không muốn rời khỏi Tịch Mịch Yên Vũ lâu, Hồng Chúc đã mất một cánh tay, dễ khiến người khác nghi ngờ, vậy nên cô ấy cũng ở lại cùng Hoa Lâu Vân. Ta và Kiếm Hàn Y từ sau sẽ kề bên bảo vệ chủ nhân, bọn ta muốn cùng chủ nhân vào cung.”

“Vào cung?”

Như Ý nói: “Hai ngươi sao có thể vào cung?”

Thu Vân nói: “Ta có thể giả trang thành cung nữ hoặc tùy tùng! Kiếm Hàn Y, hắn tự có cách để thâm nhập vào cung, bốn người bọn ta có cách liên hệ bí mật riêng của mình, chỉ cần trong cung hắn gặp phải nguy hiểm gì, ta đều có thể đến cứu ngay lập tức.”

Như Ý nói: “Xem ra, các ngươi đã bàn bạc kĩ càng rồi nhỉ? Đến mai phục thế nào, ở đâu cũng tính kĩ cả rồi?”

Thu Vân nói: “Chưa xin được sự đồng ý của chủ nhân, bọn ta rất bất an, nhưng mong chủ nhân đừng cự tuyệt, bọn ta thật sự không muốn thấy chủ nhân gặp phải nguy hiểm nữa.”

Như Ý nghĩ một lát, nói: “Được rồi! Ngươi và Kiếm Hàn Y võ công cao cường, trong cung cũng có thể giúp ta làm việc, hai người các ngươi làm theo kế hoạch là được!”

Thu Vân rất bất ngờ mà nói: “Chủ nhân? Người không phản đối bọn ta làm như vậy sao?”

Như Ý cười: “Các người đều suy nghĩ cho sự an toàn của ta, sao ta lại phản đối chứ?”

Thu Vân không ngờ Như Ý lại thoải mái chấp nhận sự bảo vệ của bọn họ như vậy, không tự nhiên mà cảm tạ chủ nhân.

Như Ý nói: “Các ngươi tận tâm tận lực bảo vệ ta như vậy, ta phải cảm ơn các ngươi mới đúng!”

Thu Vân nói: “Chủ nhân đừng nói vậy, bảo vệ chủ nhân là nghĩa vụ của bọn ta.”

Ánh mắt Như Ý bỗng hơi sáng lên: “Ta bỗng nhớ lại, còn một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho các ngươi làm!”

Thu Vân: “Nhiệm vụ gì ạ?”

Như Ý nói: “Nhiệm vụ này có lẽ hơi khó, hơn nữa cần thời gian khá lâu!”

Kiềm Hàn Y: “Chủ nhân cứ phân phó! Tứ Đại Mạc Khách bọn ta nguyện chết vì chủ nhân! Dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, bọn ta cũng không chối từ!”

Như Ý cười nói: “Vậy thì tốt! Hiện giờ kế hoạch vẫn chưa hoàn thiện, đợi thời cơ đến rồi, ta sẽ nói với các ngươi! Chắc phải mất khoảng 1 tháng.”

Thu Vân và Kiếm Hàn Y cùng gật đầu, trong lòng thụ sủng nhược kinh.

Dù gì, đây là lần đầu tiên chủ nhân thật sự giao nhiệm vụ cho bọn họ.

Điều này nói lên cái gì?

Nói lên rằng chủ nhân đã thừa nhận thân phận của bọn họ!

Thật sự nhận sự bảo vệ của bọn họ!

Trong lòng Kiếm Hàn Y và Thu Vân tất nhiên vô cùng vui mừng.

Nhưng bọn họ không hề hay biết, nhiệm vụ mà Như Ý nói...

Thật ra lại là...

Nếu để bọn họ biết được, chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết mất...

Trác Công Vinh có hơi nhịn không nổi nữa, sắc mặt bắt đầu hơi khó chịu...

Như Ý mỉm cười nói: “Tam thúc, mới sáng sớm ai làm thúc tức giận đấy?”

Trác Công Vinh nói: “Tiểu Cửu! Con phải cứu lấy Phủ Trác Vương!”

Như Ý nói: “Ồ? Sao vậy?”

Trác Công Vinh nói: “Tình hình của Phủ Trác Vương hiện giờ, không phải con không biết đấy chứ?”

Thần sắc Như Ý nghiêm túc trở lại, nói: “Ta tất nhiên biết, chỉ là, Như Ý không hiểu ý của tam thúc!”

Trác Vân Phong nói: “Cửu muội, thực ra hôm nay ta và Tam Thúc tới tìm muội, là muốn muội...”

“Câm miệng!”

Trác Công Vinh bỗng quát Trác Vân Phong.

Như Ý rất tò mò.

Nhưng khi nàng thấy Trác Công Vinh cảnh giác nhìn Thu Vân và Kiếm Hàn Y ở đằng sau mình, Như Ý biết tam thúc đang cố kị cái gì!

“Tam thúc, bọn họ là tâm phúc của ta, thúc có thể yên tâm mà nói.”

Như Ý gạt đi nghi ngờ của Trác Công Vinh.

Trác Công Vinh do dự một lát, mới nói: “Bọn ta muốn nhờ con nghĩ cách giúp phủ Trác Vương, và và...”

Như Ý nói: “Và gì nữa? Tam thúc, thúc trước giờ không phải là người vòng vo!”

“Ám sát Bạo Quân!”

Ánh mắt Trác Công Vinh vô cùng phẫn nộ!

Lòng hận thù của hắn với Bạo Quân đã ăn sâu vào xương tủy!

“Hả?”

“Ám sát Bạo Quân?”

Đến Như Ý nghe những lời này còn phải bất ngờ, nàng biết quan hệ giữa phủ Trác Vương và Bạo Quân đã gần đến thời điểm tệ nhất, chỉ là không ngờ thù hận của phủ Trác Vương với Bạo Quân đã lớn đến nỗi không còn đường nào cứu chữa được nữa...

Nếu cứ tiếp tục thế này...

Cho dù toàn bộ người của phủ Trác Vương đến cứu viện, thì vẫn phải đối mặt với nguy hiểm.

Đối phó với Bạo Quân, chỉ có một con đường chết!

Như Ý không tự chủ được mà bắt đầu lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc