CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Loại đau đớn đó không chỉ nỗi đau do dao đâm, còn là một loại đau đớn nhập vào xương tủy, sau đó truyền đi khắp người rồi cuối cùng xé nát trái tim của mình.

Như Ý vào giấy phút này có cảm giác ấy. Cô đột nhiên muốn cười nhạo bản thân. Lúc đầu Tiểu Thúy cũng thế, giờ ngay cả dì Ngưu cũng...

Cũng đúng vào lúc này, suy nghĩ của cô như muốn nứt ra vậy. Ký ức trong đầu cô không ngừng vẫy vùng, từng chút từng chút hành hạ ý chí của cô.

"Ha ha, Như Ý..." Nhị phu nhân ở phía ra nhìn thấy hành động của dì Ngưu thì rất vui. Chính bà ta đã bay qua đây, trong tay còn nắm một thanh đao ngắn. Mắt thấy bà ta như muốn đâm cho Như Ý một đao.

"Bịch!" Như Ý vào lúc đó rất tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức không muốn tránh nhát đao của Nhị phu nhân. Nhưng cô lại nghe thấy một tiếng bịch, không phải tiếng mà chính cô ngã xuống đất.

Vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Nhị phu nhân nằm trên đất càng ngày càng cách xa cô. Như Ý lúc này mới xác định Nhị phu nhân bị thương, mà cô được cứu rồi. Mà người cứu cô lại là người đàn ông ở phía sau đang dùng khinh công mang cô bay khỏi đó.

"Người phụ nữ này, cô không biết phản ứng lại sao?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đong đầy sự quyến rũ truyền đến tai Như Ý.

Như Ý bình tĩnh lại, trầm mặc đợi người đàn ông này dừng lại.

Cuối cùng ở ngoại ô, cũng vì không chịu nổi sự yên tĩnh của Như Ý, cũng có tể cảm thấy nơi này rất an toàn nên người này dừng lại ở ngoại ô. Người đó đặt Như Ý xuống.

"Người phụ nữ này, cô thế mà còn trầm mặc!" Người đàn ông cau mày nhìn người có khuôn mặt mơ hồ trước mặt. Chỉ là mơ hồ cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc.

Như Ý ghét giọng nói như này. Cô không biết vì sao, chính là một loại mâu thuẫn. Một loại mẫu thuẫn giữa vui và buồn khiến cô muốn trầm mặc mà rời khỏi đây.

Như Ý không để ý gì cả mà xoay người chuẩn bị rời đi. Vết thương trên người cô hoàn toàn bị cô bỏ qua, loại đau đớn này cũng giống như cơm bữa hàng ngày.

"Người phụ nữ này, cô..."

"Xẹt!" Người đàn ông không ngờ rằng Như Ý không những không cảm tạ mình mà lại huyệt hắn.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Như Ý cũng không để ý đến tất cả sự ngụy trang của mình.

Máu trên người đã chậm rãi khô lại. Cô muốn rời khỏi đây, còn đi đâu thì chính cô cũng không biết.

Vừa đề khí thì Như Ý đã bay người rời khỏi.

"Chủ nhân! Bây giờ thuộc hạ liền đuổi theo!" Người của người đàn ông đó rất nhanh đã giúp hắn giải huyệt, rồi cung kính nói.

Người đàn ông nhìn phương hướng mà Như Ý rơi đi, lắc đầu: "Để cô ấy đi. Chúng ta vẫn còn gặp lại!" Người đàn ông cười tính kế. Nếu như hắn đã đặc biệt đến nơi này thì còn sợ không tìm được cô sao?

Chỉ là Như Ý cũng không chống đỡ nổi giống như tưởng tượng của cô. Bay khỏi đó không lâu thì cô đã cảm thấy lực bất tòng tâm rồi.

"Bịch!" Một tiếng lại tiếp một tiếng, cuối cùng Như Ý cũng nhìn thấy ký ức bị mở ra. Cô biết ký ức đã chậm rãi khôi phục lại rồi.

Nhắm mắt lại, cô mệt rồi. Nghỉ ngơi một lúc cũng tốt!

"Thật sự không để người khác yên tâm mà, còn không giống trong tin đồn nữa!" Một người đàn ông khác xuất hiện và đón lấy Như Ý. Hắn ta cau mày nói, nhưng cũng không dám có chút chậm trễ nào. Sinh mệnh của Như Ý đang cạn kiệt dần.

Nhị phu nhân vĩnh viễn như vậy. Lúc hành sự là lẽ đương nhiên, sau đó vẫn đương nhiên như vậy. Giống như mọi hành động của bà ta là nên làm. Tất cả giống như có người khác nợ bà ta, bà ta muốn ai trả thì phải lập tức trả lại.

Nhị phu nhân nhận một chưởng cũng không nhẹ, nhưng quyết tâm của bà ta không phải chỉ vì chút chuyện mà biến mất. Bà ta chính là muốn kết thúc một người trước khi Như Ý quay lại.

"Các người nếu như vứt bỏ tất cả mọi thứ thì ta muốn cả Vệ Quốc Công này phải chôn cùng ta!" Nhị phu nhân vào lúc này càng trở nên điên loạn hơn, giống như không có người nào có thể ngăn cản mình vậy.

Đại phu nhân đương nhiên không muốn thấy mọi thứ xảy ra. Bà ta có thể ngăn cản mưu kế của Nhị phu nhân, hoặc mặc kệ Nhị phu nhân. Nhưng nếu như gây hại đến lão gia thì Đại phu nhân giống như con nhím dựng gai, sẽ không để bất cứ ai đến gần thứ mà mình bảo vệ.

"Cô muốn đi gặp Diêm Vương sao?" Đại phu nhân kinh thường nhìn Nhị phu nhân tiều tụy nằm trên đất, cố ý chế nhạo.

Nhị phu nhân cười to, không hề hấn gì.

Đại phu nhân biết điểm yếu của Nhị phu nhân ở đâu, bà ta cũng đâm thẳng vào vết thương của Nhị phu nhân.

"Bà không muốn đợi đến ngày Triết hồi phục sao?"

Đại phu nhân nói xong thì hài lòng nhìn Nhị phu nhân chần chờ do dự. Bà ta chỉ biết câu nói này có tác dụng.

"Nó có thể khỏi sao? Nó... hu hu!" Nhị phu nhân nghĩ đi nghĩ lại thì đã bật khóc rồi, khóc đến tan nát cõi lòng.

"Đều do bà, nếu không sẽ không gặp phải cảnh ngộ như này. Đều do bà!" Nhị phu nhân kích động đánh vào người Đại phu nhân, giống như một đứa trẻ đang ăn vạ.

"Đúng, nhưng đây đã là kết cục đã định. Cô không phải nên nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho nó mới phải sao?" Đại phu nhân tiếp tục thêm dầu vào.

Nghe thấy lời của Đại phu nhân thì Nhị phu nhân dừng khóc lóc lại. Ánh mắt có chút xa lạ, càng căm ghét nhìn Đại phu nhân.

Vệ Quốc Công vì bàn chuyện làm ăn nên vẫn không để ý chuyện bị che giấu, vì thế mới để mọi chuyện gặp sao hay vậy.

Nhưng chuyện lần này sẽ không duy trì lâu vì có vị khách quan trọng đến thăm.

"Hoàng thượng, người trên đường đã vất vả rồi!" Hoàng thượng lấy thân phận người thường xuất hiện ở nơi này, rõ ràng rất kỳ lạ.

Người được gọi là Hoàng thượng rõ ràng rất bình tĩnh. Ánh mắt nhìn Vệ Quốc Công cũng rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy bất cứ điều gì vậy.

Phút dừng này dường như rất lâu rất lâu, cuối cùng hắn cũng chịu nói: "Ta muốn tự mình nhìn thấy "Khu lều trại từ thiện"!"

Giọng điệu này, khí thế này không hề có chút chần chờ. Chính là bá đạo như thế, không cho người khác cơ hội phản bác.

Vệ Quốc Công lau mồ hôi trên trán, cung kính trả lời: "Thần lĩnh chỉ!" Nói xong thì Vệ Quốc Công liền rời đi!

Ông ta vội vàng để người đi tìm tửu lầu tốt nhất, như vậy có lẽ có thể sắp xếp một cách thỏa đáng.

Hoàng thượng thấy Vệ Quốc Công lui xuống thì trên mặt lộ ra vẻ mặt bí hiểm khó dò, giống như nhớ đến điều gì. Hắn quay người dặn dò thuộc hạ vài câu, xong tự mình ra ngoài.

"Cảm ơn!" Sau khi Như Ý tỉnh lại thì nói hai chữ này, xong không hé răng nữa.

Nếu như Như Ý ngẩng đầu nhìn thì cô có thể nhìn thấy người đàn ông anh tuấn cao lớn đó dịu dàng nhìn cô. Trong đôi mắt toàn là ý cười.

Như Ý không phải không cảm nhận được ánh mắt này. Nhưng cô rất rõ ràng ánh mắt này xuất phát từ người nào. Mặc dù cô không nhìn hắn ta nhưng cô cũng biết người này không phú thì quý, hoặc có thể vừa phú vừa quý. Có điều những thứ này với cô bây giờ không hề quan trọng.

"Cô không tò mò thân phận của ta sao?" Mất một lúc, người kia cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

Như Ý cuối cùng cũng bằng lòng nhìn thẳng người đàn ông này, nhưng vẻ mặt vẫn không chút biến hóa: "Anh sẽ nói cho tôi biết sao?"

Như Ý không phải kẻ ngốc. Nếu như bằng lòng nói cho cô biết thì cũng sẽ nhìn cô đợi cô chủ động hỏi. Như Ý thừa nhận bản thân cô nhìn hắn nhiều, nhưng chút lý lẽ này cô vẫn biết là cô đơn phương tình nguyện.

"Ha ha, cuối cùng cũng biết cá tính của cô như thế nào rồi!" Với câu trả lời này của Như Ý thì người này không những không tức giận mà ngược lại còn cười, giống như hài lòng với hướng đi của mọi thứ.

"Cô nghỉ ngơi cho tốt, khỏe rồi thì quay về đi!" Người này nói xong thì rời đi. Không có giới thiệu cũng không có giải thích. Tất cả giống như đều là dư thừa, thậm chí Như Ý thoáng cũng trở thành dư thừa.

Bản thân cô tối hôm qua có chút ngốc, thế mà lại không muốn nói chuyên. Như Ý cảm thấy mình thật sự ngốc, nếu không sao lại nghĩ như vậy.

Trong hai ngày sắp tới thì Như Ý thật sự nghỉ ngơi, sau đó tự mình quay về Vệ phủ.

Nhưng lần quay về Vệ phủ này, Như Ý luôn cảm thấy không khí khác với thường ngày.

"Như Ý cô nương!" Như Ý đang đi đến thì nghe thấy rất nhiều người gọi cô. Chẳng lẽ cô lại có công tích vĩ đại nào sao?

Cuối cùng, lần này Như Ý không nhịn nổi rồi, kéo một người hầu lại hỏi: "Xin hỏi, mọi người đây là..."

"Cô không biết sao? Nghe nói lần này có một nhân vật lớn đến, chúng tôi đang chuẩn đi đây!" Nha hoàn đó nhìn giống như có chút hưng phấn. Cô ta nhìn Như Ý đến mức cô hơi xấu hổ rồi lại có chút cạn lời.

Như Ý tự mình biết vết thương của cô còn chưa khôi phục hẳn, cũng không muốn nghĩ nhiều nên quay người chuẩn bị rời đi.

"Á!" Người đứng sau đột nhiên bị cô quay người đụng phải vết thương, nên Như Ý rên lên một tiếng.

Như Ý không còn hơi sức để giáo huấn người bình thường này, cô trực tiếp bước qua hắn đi về phòng.

Giây phút người đó nhìn thấy cô thì trong mắt tràn ngập sự không thể tin. Hắn nhớ rõ ràng rằng cô đã mất rồi, không ngờ rằng...

Chính vào lúc hắn ngơ ngác thì Như Ý đã biến mất trong tầm mắt của hắn. Hắn cố gắng dụi mắt của mình mới phát hiện tất cả giống như là ảo giác vậy. Cái gì cũng không có mà chỉ có vài nha đầu đang bận rộn.

Hoàng thượng than thở buồn thương. Hắn thật sự quá nhớ cô rồi nên mới xảy ra ảo giác.

"Hoàng thượng, người đang nhìn gì vậy?" Vệ Quốc Công nhìn hoàng thượng đang đơ người thì bước đến nhìn hoàng thượng hỏi.

Hoàng thượng âm u liếc mắt nhìn Vệ Quốc Công nhưng không hề nói gì, mà xoay người rời đi.

Vệ Quốc Công nhìn thấy ánh mắt đó thì trong lòng sợ hãi. Đều nói hoàng thượng vui buồn thất thường, bây giờ vẻ mặt này khiến ông ta cảm thấy lo lắng vô cùng. Thật sự là ông ta đã nhiều lời rồi.

"Vệ Quốc Công, người vừa nãy là sao?" Ngồi trên vị trí trước, hoàng thượng nhìn Vệ Quốc Công có chút mơ hồ.

Vì Vệ Quốc Công vốn không biết hoàng thượng rốt cuộc là nghĩ gì.

"Thưa hoàng thượng, người kia vẫn còn sống!" Ban đầu ông ta nghe lệnh hoàng thượng giấu người đó trong phủ của mình, hoàng thượng chỉ có một yêu cầu đó là vẫn còn sống.

Hoàng thượng nghe thấy Vệ Quốc Công nói vậy thì chỉ có gật nhẹ đầu, nhưng không nói gì cả.

Vệ Quốc Công nhìn thấy ánh mắt của hoàng thượng nhìn về nơi xa xăm, nhưng vẫn luôn trầm mặc.

Vào lúc ông ta tưởng rằng hoàng thượng sẽ trầm mặc cho hết khoảng thời gian hai người ngồi với nhau, hoàng thượng đột nhiên nói: "Trẫm muốn gặp chủ nhân của "khu lều trại từ thiện", có điều ta chỉ đứng nhìn còn người làm chủ!"

Vệ Quốc Công đầu tiên là kinh ngạc, sau đó quỳ người xuống: "Thần lĩnh chỉ!"

Như Ý vừa về phòng, vạch quần áo của mình nhìn vết thương đã hơi chảy máu. Trong lòng có chút thê lương, không ngờ rằng người đàn ông đó nhìn có vẻ không cường tráng nhưng lại mạnh mẽ như vậy.

Hai tấm lệnh bài trong tay vẫn nặng nề như cũ. Trong đầu Như Ý không ngừng nhớ lại một đao kia của dì Ngưu. Cô rất muốn biết dì Ngưu đã xảy ra chuyện gì, chú Ngưu đó lại là sao? Còn có Nhị phu nhân kia, vì sao dì Ngưu chú Ngưu lại trung thành với bà ta như vậy.

Vết thương rất gần với tim, lúc này khiến cô cảm thấy đau đớn. Nhưng không biết vì sao trái tim của người không có quá khứ như cô, trôi dạt như beo trôi như cô vẫn luôn nghiêng ngả không yên, không hề có cảm giác bình yên.

"Ai, mọi người có nghe thấy không? Sự việc của Nhị phu nhân là bị oan uổng. Bây giờ Nhị phu nhân đã được thả ra rồi!" Giọng nói của một nha hoàn không phải nhỏ bình thường nhưng Như Ý ở trong phòng vẫn như cũ nghe thấy rõ ràng.

"Ồ? Mọi chuyện là như thế nào? Chẳng lẽ Đại phu nhân... Nhưng bình thường Đại phu nhân không giống người như vậy!" Một nha hoàn khác cũng rất thích nghe tin đồn, nên lập tức tiếp lời.

"Hừ, người chẳng lẽ không biết tranh đấu giữa đàn bà đáng sợ như thế nào! Đại phu nhân nói không chừng là..."

Người ban đầu nói câu này vừa nhìn thấy Như Ý bước ra thì lập tức ngậm miệng lại, chỉ sợ vì những lời nói kia mà bị Như Ý cáo trạng với Đại phu nhân.

Nhị phu nhân được thả rồi? Thật kỳ lạ, Như Ý không khỏi cảm thấy sự việc quanh co có uẩn khúc. Nhị phu nhân không những không bị Vệ Quốc Công giam lại mà còn vì chuyện này càng được cưng chiều.

Như Ý không hiểu sự việc phát triển như thế nào, cũng không biết khi cô đến sân nhỏ này sẽ có sự việc nào xảy đến với cô.

Nghe nói Như Ý quay về rồi thì có người không kiềm chế nổi. Nhưng người này không phải Nhị phu nhân cũng không phải Vệ Quốc Công mà lại là Đại phu nhân. Đại phu nhân hôm nay rõ ràng không còn thân thiện như cũ nữa, ánh mắt nhìn Như Ý luôn có một sự nghi ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc