CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Cô đang trượt bánh sau!

Nhưng cho dù nhìn như thế nào, động tác trượt bánh sau này thật sự không thể gọi là quá tiêu chuẩn, chí ít thì Âu Dương Tuyệt cũng cho rằng như vậy, bởi vì một phần ba thân xe ít nhất cũng đã chạy ra đường quốc lộ, chỉ cần thân xe xê dịch ra một chút nữa thôi thì anh ta và Như Ý lập tức rơi xuống vách núi, chết ngất ngưỡng.

Nhưng, người phụ nữ điên bên cạnh vẫn hồn nhiên không biết gì, cánh tay trắng nõn vẫn thuần thục khống chế phương hướng, động tác nhanh chóng này hiển nhiên làm cho Âu Dương Tuyệt hoa mắt…

Vốn dĩ anh ta vẫn có cảm giác lo lắng đề phòng, nhưng nhìn thấy động tác tương đối điêu luyện đó, lúc tăng tốc quẹo cua, cô thế mà càng đi nhanh hơn…

Người phụ nữ điên này vừa nãy vẫn là một dáng vẻ không biết quẹo cua, nhưng hiện giờ lại quẹo cua vô cùng điêu luyện.

Âu Dương Tuyệt nghĩ nhiều như vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đã đi qua chỗ khúc quẹo, gia tăng thêm lực, đuổi theo sau hai chiếc xe kia.

“Cô biết trượt bánh sau? ” Âu Dương Tuyệt nhịn không được hỏi.

Như Ý ở trong mắt anh ta vốn dĩ đã là một câu đố, thân thủ không chỉ tốt mà còn hỏi anh ta một vài chuyện rất kỳ lạ, hiện giờ thậm chí lái xe cũng tốt như vậy, cô còn chuyện gì không biết chứ, Âu Dương Tuyệt thật sự rất muốn biết…

“Nếu như không muốn lên trang báo đầu tiên của ngày mai nói rằng phát hiện hai thi thể trên núi Tự Sơn thì anh câm miệng lại cho tôi!” Như Ý vừa lái xe, vừa lạnh giọng nói.

Cô giống như biến thành một người khác, hiện giờ trong đầu của cô chỉ muốn đuổi kịp hai tên đua xe khốn kiếp kia, sau đó treo ngược hai tên đó lên đánh một trận!

“Thật đáng ghét, thật sự quá đáng ghét rồi! Không muốn sống cũng thôi đi, còn muốn hại người khác.” Lửa giận trong lòng Như Ý chỉ tăng chứ không giảm, chỉ có thể đạp mạnh lên chân ga.

Khúc cua của núi Đại Tự tương đối nhiều, những nơi có đường thẳng cũng rất ít, trên đường thẳng chạy với tốc độ đến một trăm km đã rất nguy hiểm rồi, mà Như Ý đã vượt qua giới hạn đó, tốc độ này thậm chí đến Âu Dương Tuyệt cũng rất kinh ngạc.

Qua một lúc, Như Ý đã đuổi kịp tên lái Porsche đằng trước. Âu Dương Tuyệt cũng lên tiếng nhắc nhở: “Là chiếc Porsche màu cam đó.”

Như Ý giẫm đạp chân ga, càng gia tăng tốc độ, rất nhanh đã chạy song song với chiếc Porsche màu cam trên đường lớn, thật ra như thế này cũng rất nguy hiểm, dù sao thì Như Ý cũng chạy ngược hướng, hơn nữa tốc độ cũng nhanh như vậy, chỉ cần trên đường có bất kì một chiếc xe nào chạy song song hướng ngược lại với cô thì va chạm nhau là không thể tránh khỏi…

Lúc này, Như Ý cũng nhìn rõ được người lái chiếc xe Porsche kia, thế mà lại là một người đàn ông chỉ khoảng 20 tuổi, hoặc có thể nói là một nam sinh thì đúng hơn, ghế lái phụ của anh ta cũng là một người đàn ông trạc tuổi anh ta.

Bọn họ cũng đồng thời phát hiện sự tồn tại của Như Ý và Âu Dương Tuyệt.

Hai người đàn ông đó vốn dĩ muốn chửi Âu Dương Tuyệt, nhưng khi nhìn người lái xe lại là một cô gái, hơn nữa lại rất xinh đẹp, lập tức ngây người, rồi huýt sáo.

Một trong hai tên đó nói: “Mỹ nữ, sao lại đi cùng với một phế vật như vậy, xe cũng không biết lái…”

Tên còn lại với giọng điệu lưu manh nói: “Mỹ nữ, qua đây đi, lái xe có gì vui, anh đây để em cưỡi ngựa, nào nào nào…” Vừa nói, vừa làm ra tư thế cưỡi ngựa. ngôn tình hay

Như Ý ở trong chiếc xe bên kia, lạnh lùng nói: “Anh có biện pháp gì làm cho bọn họ lập tức ngừng lại không?” Như Ý vừa lái xe vừa hỏi.

“Không thể nào! Trừ phi cô cầm súng bắn bọn họ.” Âu Dương Tuyệt lắc đầu, nhìn hai tên lưu manh đó nói.

“A!”

Lúc anh ta quay người chỉ nhìn thấy Như Ý đã cầm một cây súng nhắm về phía chiếc xe Porsche.

“Để như này phải không?” Như Ý nhẹ giọng nói.

“Cô điên rồi…” Âu Dương Tuyệt vẫn chưa nói xong, trong ánh mắt tuyệt vọng của ba người, Như Ý đã bóp còi.

Vì sao lại là ba người, bởi vì còn có hai người là hai tên lưu manh trên chiếc xe Porsche.

“Pằng!”

Một tiếng vang thật lớn, bánh xe sau của Porsche theo tiếng súng mà nổ tung, Porsche trong nháy mắt bị lật nghiêng, bởi vì xe chạy với tốc độ nhanh, sau khi lộn mấy vòng liên tiếp ở trên đường, thì ngã vào bức tường của khúc cua rồi sau đó không còn tiếng động gì nữa.

Làm xong hết thảy mọi việc, Như Ý cũng không dừng lại để nhìn, mà cô đạp mạnh chân ga, thiếu chút nữa cũng làm cho chiếc xe thể thao màu đen của bọn họ cũng đi đời…

“Alo! 999 phải không?” Âu Dương Tuyệt lấy ra một chiếc khăn giấy, lau mồ hôi lạnh ở trên trán rồi nói.

“Xin chào, đây là trung tâm báo nguy 999, cho hỏi anh có việc gì không?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của người phụ nữ.

Âu Dương Tuyệt nhìn tình hình xung quanh, nói: “Núi Đại Tự, gần cây cầu cũ Hà Tây, xảy ra vụ tai nạn xe, các người tốt nhất nên phái người đến xem xem…”

Nói xong tất cả, Âu Dương Tuyệt cúp điện thoại, lại lần nữa nghiêm túc nhìn Như Ý.

“Không ngờ đến anh đột nhiên sẽ báo cảnh sát.” Như Ý nói.

Nhưng Âu Dương Tuyệt lại không trả lời câu hỏi này của cô, mà nói một cách bí ẩn: “Biết không? Như Ý… tôi thật sự càng ngày càng tò mò cô là người như thế nào đấy.”

“Tôi?” Như Ý sửng sốt, ngay sau đó nói: “Nếu như tôi nói, thậm chí đến bản thân tôi cũng không biết mình là người như thế nào, anh sẽ tin sao?”

Âu Dương Tuyệt trầm mặc…

“Anh cũng không tin lời của tôi, cho dù tôi nói ra, anh cũng sẽ nghi ngờ, không phải sao?” Như Ý nói: “Được rồi, hiện giờ tôi không có thời gian nói chuyện này với anh, chú ý chiếc xe màu đen đó cho tôi, tôi muốn đem nó đến cửa hàng sửa chữa…”

Âu Dương Tuyệt không nói gì nữa, mà là im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chớp mắt mệt mỏi.

Làm cho Như Ý thất vọng là, cô lái xe đến cuối của núi Đại Tự, cũng không nhìn thấy chiếc xe màu đen kia đâu.

Ở đây là vùng đất bằng phẳng giữa sườn núi, đây đã là đoạn cuối cùng mà xe có thể lái đến, đi lên phía trước nữa là bậc thang nhìn không thấy điểm đầu.

Đỉnh núi của núi Đại Tự là một ngôi chùa, nếu như là ban ngày, không ít người đến thắp hương bái Phật, để cầu bình an.

Mà lúc này, giữa sườn núi đã một mảnh yên tĩnh, Như Ý dừng xe lại bên một vùng đất bằng phẳng, đi ra ngoài.

Bởi vì lúc vừa nãy lái xe, lực chú ý chỉ tập trung vào việc đó, nên cả người căng cứng, hiện giờ xuống xe có chút không quen, cho nên Như Ý muốn hoạt động một chút.

Âu Dương Tuyệt lúc này cũng vừa xuống xe, nhìn tình hình chung quanh.

Cả vùng đất bằng phẳng này vừa liếc mắt đã có thể nhìn toàn diện, chỉ có một chiếc xe của bọn họ, không thể ẩn nấp được một chiếc xe nào khác mà không bị phát hiện.

“Sao không thấy vậy? Rõ ràng nhìn thấy nó được lái qua bên này, hơn nữa trên đường cũng chỉ có một một ngã rẽ này, không thể lái đến nơi nào khác được.” Như Ý vừa nói, đứng ở trên vùng đất bằng phẳng, nhìn qua nhìn lại, nói: “Không phải là rơi xuống núi, ngã chết rồi chứ?”

“Rất có khả năng…” Âu Dương Tuyệt thế mà lại đồng ý với quan điểm của cô.

“Không thể nào!” Như Ý nói: “Tôi nhìn ra được, người lái chiếc xe kia hiển nhiên là cố ý đâm phải xe chúng ta, có thể đua xe cùng với người khác, không có bản lĩnh làm sao có thể dám giả mạo được, cho nên anh ta tuyệt đối sẽ không phạm một lỗi lầm nhỏ như rơi xuống núi được.”

“Vậy cô cho rằng như thế nào?”

Như Ý quan sát xung quanh, nói: “Tôi cho rằng anh ta nhất định ẩn nấp rồi, hoặc là ở một nơi mà chúng ta không phát hiện ra được.”

Hiện giờ đã nửa đêm, xung quanh tĩnh lặng, Như Ý và Âu Dương Tuyệt cảnh giác nhìn xung quanh.

Đột nhiên, một tiếng còi xe cảnh sát truyền đến, hai người theo tiếng đó nhìn qua, chỉ nhìn thấy một ánh sáng màu xanh hồng lóe lên đang đi về phía bọn họ, hơn nữa rất nhanh đã dừng trước mặt bọn họ.

Lúc này, hai người mới nhìn rõ là xe của cảnh sát.

“Nhìn xem, chuyện khó giải quyết rồi.” Như Ý trợn mắt nhìn Âu Dương Tuyệt, nói: “Anh tự xử lí đi!” Nói xong, đi đến ghế lái phụ của chiếc Lamborghini.

Những cảnh sát này vừa mới đến là do Âu Dương Tuyệt báo, rất rõ ràng đến vì điều tra vụ tai nạn xe kia. Tuy người gây họa là cô, nhưng cô lại mặc kệ, loại người cặn bã đó, chết là tốt nhất, tai nạn xe trên thế giới này đều là từ những người đó mà ra.

“Xin chào hai vị, phiền đưa ra giấy chứng nhận…” Hai người cảnh sát đi đến, một trong hai người nhìn thấy Như Ý trở lại trong xe thì vội vàng nói.

Nhưng Như Ý không để ý anh ta, trực tiếp lên xe.

Người cảnh sát kia đang chuẩn bị đi qua cưỡng ép hỏi Như Ý, thì bị Âu Dương Tuyệt cản lại, Âu Dương Tuyệt cầm ra một cuốn sổ màu đen sáng chói, phía trên có khắc một đóa hoa dương tử kinh ném cho người cảnh sát đó, nói: “Người vừa nãy gọi điện thoại là tôi, có việc gì thì hỏi tôi, đương nhiên, nếu như các người không sợ phiền phức, cũng có thể đi hỏi cô ấy…” Âu Dương Tuyệt nói xong, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.

Người cảnh sát kia vốn dĩ vẫn ôm lấy một thái độ muốn tra xét phạm nhân đối với Âu Dương Tuyệt, nhưng sau khi mở cuốn sổ ra, thái độ lập tức chuyển hướng 180 độ, thiếu chút nữa làm rớt chiếc mũ xuống dưới đất, một mực cung kính truyền lại tấm thẻ cho Âu Dương Tuyệt, nói: “Thuộc hạ xin chào đại sứ, không biết đại sứ ở đây, làm phiền rồi.”

“Các người không cần thẩm tra một chút sao?” Âu Dương Tuyệt cười thu hồi cuốn sổ cất cẩn thận, sau đó nói: “Nói không chừng tội phạm vẫn đang ở gần đây.” Anh ta vừa nói, vừa đi về phía Như Ý, lộ ra nụ cười tà ác…

Anh ta nói quả thật không sai, người gây họa thật sự đang ở gần đó, hơn nữa đang ngồi trong xe trước mặt bọn họ…

Người cảnh sát kia đương nhiên cho rằng Âu Dương Tuyệt chỉ đang đùa, vội vàng nịnh nọt nói: “Đại Sứ nói đùa rồi, quyền cao chức trọng như anh ở đây thì làm sao có thể có tội phạm chứ, chúng tôi đã đi khắp nơi tìm kiếm hết rồi.” Nói xong, vội vàng chào hỏi rồi lên xe với một người đồng nghiệp khác.

Âu Dương Tuyệt tuy không quá tán đồng với cách làm này của người cảnh sát kia, thậm chí còn chưa điều tra đã đi rồi, nhưng anh ta cũng chỉ là một tên không có chức vị gì, cũng không có thực quyền, làm được cũng chỉ nhắc nhở mà thôi.

Anh ta bèn cười nói: “Vụ tai nạn xe vừa nãy trên núi các người nhìn thấy chưa?”

“Nhìn thấy rồi, đại sứ!”

“Hai người kia như thế nào rồi?” Âu Dương Tuyệt hỏi.

Người cảnh sát kia vừa kể lại tình hình lúc đó, vừa nói: “Một người chỉ bị thương nhẹ ở đầu, còn tên lái xe bên cạnh thì e là nửa đời chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi.”

“Ừ, ừ, biết rồi, phiền hai người rồi.” Âu Dương Tuyệt chào hai người cảnh sát, hai người cảnh sát sợ hết hồn, cũng vội vàng chào lại rồi sau đó mới vui vẻ rời đi.

Âu Dương Tuyệt trở lại xe lần nữa, chỉ nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Như Ý đang nhìn mình.

“Sao vậy?” Âu Dương Tuyệt sờ mặt của mình, nói: “Có gì không đúng à?”

Như Ý không nói chuyện, cả người chậm rãi dựa lại gần anh ta, Âu Dương Tuyệt thậm chí có thể ngửi được rõ ràng mùi thơm thoang thoảng trên người cô, anh ta khó khăn nuốt ngụm nước miếng, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên hai ngọn lửa dục vọng…

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Như Ý đột nhiên nói.

Âu Dương Tuyệt đột nhiên hoàn hồn lại, mới phát hiện cánh tay của anh ta không biết từ lúc nào đã chạm tới eo của Như Ý, mà khóe môi của hai người cũng tương đối gần…

Bình luận

Truyện đang đọc