CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Vì không có chứng cứ, sao có thể khẳng định là bà, huống chi bà không cần phải lộ ra chính mình!" Như Ý bình tĩnh quả quyết, cô lúc này trở nên tỉnh táo dị thường.

Như Ý nói vậy, ánh mắt đại phu nhân trở nên có thần thái. Chỉ là sau đó lại ảm đảm, người này nói thì có tác dụng gì, người quan trọng nhất cũng đã không tin mình, còn có tác dụng gì.

Như Ý giống như hiểu suy nghĩ của đại phu nhân, nắm bàn tay lạnh lẽo của đại phu nhân: "Nếu tin nô tỳ, thì để nô tỳ đến làm!"

Như Ý muốn điều tra, vì chính cô, vì Tiểu Nhã, cũng vì tình cảm của đại phu nhân.

Ban đêm, yên tĩnh và đen mịt, mang theo tất cả sợ hãi và dũng cảm, Như Ý xâm nhập vào linh đường của Tiểu Nhã.

Thực ra vào trong này, Như Ý nên sợ hãi, nhưng tại sao cô không chỉ không chút sợ hãi nào, mà còn có sự vui vẻ khi điều tra phá án, mà phán đoán của cô không vì sự u ám lúc này mà có bất kỳ phản ứng nào.

Nhìn quan tài dày nặng, Như Ý nhíu nhíu mày, cô không có bất kỳ thứ gì có thể mở, nếu không mở được làm sao phát hiện vấn đề.

Như Ý nhớ tới sức mạnh kỳ quái của mình ngày hôm đó, cố gắng nín thở, nhẹ nhàng Như Ý cảm thấy một luồng khí từ bụng di chuyển sau đó từ từ dâng lên, lại sau đó truyền khắp toàn thân.

Cuối cùng cảm thấy lòng bàn tay phải của mình tập hợp đủ sức mạnh, Như Ý dùng tay phải đẩy một cái, quan tài thật sự bị đẩy ra.

Như Ý trong lòng vui mừng, châm lửa chiếu tìm xem có manh mối gì.

Miếng vải rách đó đã bị Vệ quốc công mang đi.

Như Ý nhìn mắt Tiểu Nhã, có dấu vết kích động, cũng chính là trước khi cô ấy chết, nhìn thấy người nào hoặc vật gì làm cô ấy kinh hoảng, mà sự kinh hoảng này hẳn là sinh ra với người quen thuộc nhất, người Tiểu Nhã quen thuộc nhất có ba người, một là Vệ quốc công, một là nhị phu nhân, còn có một người Tiểu Nhã nói không rõ, nhưng Như Ý mơ hồ biết có liên quan với đình viện kỳ quái đó.

Tiếp tục nhìn xuống, Như Ý lại phát hiện ngón tay Tiểu Nhã đã nắm cái gì, mà vật đang nắm là vật rất cứng, tuyệt đối không phải miếng khăn rách mà nhị phu nhân nói.

Như Ý muốn mở lòng bàn tay Tiểu Nhã, nhưng lại phát hiện có chút tốn sức, Như Ý chỉ có thể cúi xuống, cô mơ hồ nhìn thấy một chữ có chút mờ, là chữ Triết? Có chút giống, Như Ý có chút không chắc chắn, nhưng điều này nói rõ trên thứ này có khắc chữ.

"Ai!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói.

Như Ý kinh ngạc, thổi tắt nến, nằm vào trong quan tài, lúc này cô không có sự lựa chọn, nếu núp ở nơi khác, e rằng sẽ bị phát hiện.

Quả nhiên, khi Như Ý núp vào, bên ngoài lập tức xuất hiện hai người, hai người đó rất cẩn thận kiểm tra, phát hiện không có gì khác thường.

"Không có gì cả, xem ra là nghe lầm rồi!" Một người trong đó mở miệng nói.

Người con lại ngáp một cái: "Không có gì cả, trễ thế này ai vào đây?"Sau đó hai người cùng rời đi.

Như Ý nghe thấy tiếng đóng cửa của hai người, lúc này mới yên tâm.

Đẩy quan tài ra lần nữa, cô bò ra khỏi quan tài, nhìn khuôn mặt Tiểu Nhã, trong lòng âm thầm thề nhất định phải tìm được hung thủ, cầm chứng cứ rời đi.

Như Ý lấy thư ra nghiên cứu lần nữa, cô còn nhớ Tiểu Nhã thỉnh thoảng vươn cổ nhìn đồ trong tay mình, kinh hô một tiếng: "A, lại là Triết?"

Như Ý cũng từng hỏi Tiểu Nhã việc này, kết quả Tiểu Nhã che che giấu giấu không nói rõ ràng, Như Ý chỉ có thể từ lời này phân tích, đó chính là cô ấy từng nghe thấy từ chỗ nương mình, chỉ là Như Ý không dám đoán mò, lúc đầu cô ấy còn im lặng trong thư cũng xuất hiện một người như vậy.

Tiểu Thúy gần đây cũng trở nên yên lặng hơn, Như Ý nhớ cuộc nói chuyện lần trước với Tiểu Thúy, có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Vệ phủ này là nơi thay đổi tính cách người ta, là nơi làm người ta thay đổi không giống chính mình.

Nếu không thì sẽ không như vậy...

Như Ý nhìn phía bắc, sau khi im lặng, cúi đầu nhìn hai tay mình, cô muốn thử một chút tiềm lực của mình rốt cuộc lớn bao nhiêu, cô ngày càng cảm thấy trên người mình có sức mạnh vô hạn, chỉ là cô quên mất cái gì, ngay cả võ công mình biết cũng đã quên rồi, ban đầu cô cũng cho rằng mình không biết võ công, nhưng chuyện lần này lại làm cô có chút hoài nghi.

Như Ý tập trung tất cả suy nghĩ về một điểm, nhắm mắt, cố gắng làm cho linh hồn cô luôn cảm thấy tồn tại nơi sâu trong lòng mình dẫn dắt cô.

Như Ý cảm thấy kỳ tích lại xuất hiện lần nữa, thật sự có giọng nói dẫn dắt mình, vận khí như thế nào, ngưng tụ ở ngực như thế nào, cô cảm thấy khí trong lòng từ từ hoàn toàn dung hợp với mình, điều duy nhất cô bắt đầu cảm thấy không thích hợp là độ ấm chỗ ngực ngày càng cao, cao đến mức dường như làm cô không thở nổi.

Tiếp đó một giọng nói kéo lại ý thức sắp mất của cô, kêu cô tỉnh lại, tỉnh lại.

"Phụt!" Như Ý cảm thấy mùi tanh ở cổ, Như Ý nhìn đống máu đen đó, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ cô luôn có nút thắt trong lòng? Nút thắt này có phải chính là phần ký ức mất đi.

Như Ý đứng dậy, phát hiện cả người mình tinh thần sảng khoái, cô muốn thử nhìn sức mạnh trên tay mình, lại thần kỳ phát hiện trong đầu mình xuất hiện một số chiêu thức kỳ quái.

Như Ý nhặt nhánh cây lên, muốn tìm một nơi để vận dụng thử, chỉ cần cô điểm nhẹ một cái, cơ thể nhẹ nhàng như yến, lóe sáng qua lại trong màn đêm, áo trắng xuyên qua đêm tối.

Ngày hôm sau, rất nhiều nha hoàn xì xào bàn tán, nhưng đều là thảo luận cùng một đề tài, đó chính là quỷ hiện hình tối qua.

Họ đều cho rằng nhìn thấy một quỷ tóc dài mặc đồ trắng bay tới lui ở các nơi trong Vệ phủ.

Như Ý cười cười, đột nhiên cô có một phương pháp tốt hơn.

Tối hôm sau, Như Ý che mặt, mặc đồ trắng, thi triển khinh công bay tới lui trên không trung Vệ phủ.

Như Ý cảm thấy tính cách của mình tại sao lại bình tĩnh như vậy, sự bình thản này, hẳn có liên quan với thân phận của mình trước khi mất trí nhớ, cô đến tầng cao nhất của Vệ phủ, yên lặng đợi trên đó, cô có trực giác hôm nay sẽ có phát hiện mới.

Có lúc trực giác của con người thật sự rất chuẩn, giống như một cô gái mặc đồ đen bây giờ đang lén lén lút lút bay về một phía.

Như Ý nhíu mày, cẩn thận theo sát, cô nhìn về phía cô gái đó đi, lại là linh đường.

Ngày mai, Tiểu Nhã phải hạ táng rồi, tại sao tối nay còn có người hành động khả nghi như vậy.

Như Ý nhìn cô gái đó đi vào trong, cô phóng người đạp lên mái nhà, lấy một viên ngói nhìn vào trong.

Chỉ thấy cô gái đó đừng trước quan tài nhìn một cái, sau đó cực kỳ cảnh giác nhìn bốn phía, hai tay vận khí, nắp quan tài bị mở ra.

Cách cao như vậy, Như Ý vẫn nghe thấy mùi phân hủy của tử thi, nhưng cô gái đó mày cũng không nhăn, rõ ràng tìm kiếm gì đó trên người Tiểu Nhã.

Cách ánh đèn u ám, Như Ý nhìn không quá chân thật, có lẽ thứ đó quá quan trọng, cô đang suy nghĩ mình có cần đoạt lại thứ đó không, nhưng nếu phát sinh tranh chấp với người đó, mình có đả thảo động xà không.

Lúc cô suy nghĩ lựa chọn thế nào, người đó lại lấy ra một thứ giống vậy từ trong lòng đổ lên người Tiểu Nhã, điều này làm ánh mắt Như Ý căng thẳng, cô không thể quan tâm tới gì khác, một cây ngân châm đã ra khỏi tay.

"Bụp!" Bình chất lỏng đó lập tức rơi trên mặt đất.

"Xì!" Chỗ bị chất lỏng tràn tới lập tức biến thành thứ nước vàng bốc hơi.

Người đó cũng không ngờ tới mình bị người khác phát hiện, nhất thời có chút hoảng loạn: "Ai?" Người áo đen bị ngân châm xuyên qua tay, cảnh giác nhìn bốn phía.

Như Ý vẫn không động, cô thích nhìn ánh mắt kinh hoảng bối rối của con mồi, như vậy cô sẽ rất có cảm giác thành tựu, đối với những người tàn nhẫn như vậy, Tiểu Nhã đã đi rồi, họ còn muốn hủy thi diệt tích, trong lòng cô tràn đầy lửa giận. Cô không phải người tàn nhẫn, cũng không phải vua lương thiện, cô tuân theo ngươi bất nhân ta bất nghĩa.

Sự giằng co yên lặng này thắng nhờ tính nhẫn nại, nhưng không phải ai cũng nhẫn nại như vậy, rất rõ ràng người này không đủ nhẫn nại. Như Ý bình thường tính cách yên tĩnh, im lặng, sau đó chính là quan sát.

Cuối cũng người đó không nhịn nổi nữa: "Có gan theo dõi, chẳng lẽ không có gan đi ra? Nếu ngươi còn không ra, thì đừng muốn thi thể Tiểu Nhã này nữa!"

Như Ý vừa nghe vậy, lòng trầm xuống, ánh mắt có chút lạnh lùng, không nghĩ tới người này lại trực tiếp đâm vào chỗ yếu của mình.

Nhảy một cái, Như Ý từ trên mái đi xuống, đứng trước cửa linh đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mắt.

Người áo đen nhìn thấy ánh mắt cô gái áo trắng lạnh lùng như vậy, ý lạnh quanh người làm thân thể cô ta chấn động.

"Cô là ai?" Người áo đen cố làm ra vẻ thoải mái hỏi.

Như Ý chỉ cười nhạt, giống như tất cả vừa rồi chỉ là cảm giác sai lầm.

"Cái đó phải hỏi ngươi là ai trước?" Như Ý không muốn phí lời với cô ta, biết hỏi không được gì, chỉ có dùng vũ lực giải quyết, hơn nữa, cô muốn biết năng lực của mình rốt cuộc như thế nào.

Người áo đen không nghĩ tới Như Ý sẽ trực tiếp ra tay, hơn nữa nhanh mà quyết tuyệt. Cô ta phản ứng lại lủi về phía sau, lại vì Như Ý đột ngột ra tay, rõ ràng có chút hoảng loạn, sau lưng trực tiếp đụng vào phía trên quan tài.

"A!" Khẽ hô một tiếng, người áo đen nghiêng người né tránh.

Như Ý tà mị cười, lúc lướt qua người áo đen thì ra động tác mạnh.

Người áo đen vì chiêu thức quá kỳ dị của Như Ý, cô ta đã cảm thấy mình lực bất tòng tâm, đương nhiên không chú ý đến nụ cười quỷ dị của Như Ý.

Thấy khăn che mặt của mình sắp bị tháo ra, mặc dù may mắn mỗi lần đều trốn được, nhưng cô ta biết người ra chiêu với mình năng lực hơn mình rất nhiều, nếu thời gian kéo dài càng lâu, thì đối với cô ta mà nói thắng lợi càng ít.

Nghĩ đến đây, người áo đen tăng nhanh chiêu thức của mình, muốn thanh thủ thời cơ bỏ chạy.

Như Ý dường như biết cô ta muốn làm gì, cả người xông vào.

"Bang!" Một chưởng của Như Ý tiến tới, trực tiếp đánh người áo đen ngã trên đất, chỗ cánh tay cũng bị vũ khí sắc bén làm bị thương.

Như Ý nhìn người ngã trên mặt đất, thả lỏng thần sắc chuẩn bị cho thêm một kích.

"Tiếng động gì? Không phải quỷ đi!" Một giọng nam run rẩy thô tục từ ngoài cửa truyền tới.

Như Ý và người áo đen đều kinh ngạc, người áo đen tranh thủ lúc Như Ý sững sờ, phi thân qua cửa sổ chạy trốn ra ngoài.

Như Ý chửi thầm một tiếng bất cẩn, nhưng sau đó nhớ tới một điểm, mỉm cười, cũng không chần chừ nữa, thi triển khinh công rời đi.

Buổi tối nằm trên giường, Như Ý phân tích người mình gặp ở linh đường, đầu tiên là cô gái cỡ tuổi mình mới đúng, xem ra ngày mai cô cần phải đi xung quanh.

Nếu không nhìn thấy người nào, vậy thì...mấy chiêu của mình, người đó bị thương rất nặng, hơn nữa vết thương trên tay rất rõ ràng, như vậy nếu cô điều tra, có lẽ có thể tra ra manh mối, điều tiếc nuối duy nhất chính là không tra được chủ tử của người đó.

Bình luận

Truyện đang đọc