CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Mà lúc này Phinh Đình nhìn bóng lưng của Cát Băng, chỉ nghĩ lát nữa nên cùng vào chỗ chết với hắn ta thế nào, trong lòng mỗi người đều nghĩ những chuyện khác nhau, cũng không biết tiếp theo sẽ phát triển ra sao.

Cát Băng nhìn thấy một cánh cửa ở lối vào hang núi theo đánh dấu trên bản đồ, cửa đang đóng chặt, nhưng cũng có để lại một lỗ hổng bên trên, vì lỗ hổng không lớn khiến gió càng thổi mạnh hơn.

“Sao có thể mở cái cửa này ra được?”

Như Ý biết chắc chắn không thể mở bằng sức mạnh, nhất định sẽ có chốt mở gì đó, nếu không sẽ không hợp lý lắm.

Cát Băng lắc đầu, hắn ta chưa từng tới đây, rất nhiều thứ chỉ có thể tìm kiếm, hắn ta cúi người muốn xem thử xung quanh có thứ gì khác không.

Lúc này mọi người đều đứng trên cùng một chiến tuyến, điều cần làm là cùng nhau mở cánh cửa này ra, những ân oán khác đều để sang một bên.

“Không có gì khác thường? Đây là có chuyện gì vậy? Cát Băng, trên thứ kia của ngươi không có đánh dấu gì sao?” Như Ý thường xuyên nhìn thấy Cát Băng lấy miếng vải gấm kia ra xem, đoán rằng đó có thể là bản đồ, cho nên mới dò hỏi.

Cát Băng cũng không phủ nhận, chỉ tiếc nuối lắc đầu.

Ánh mắt của Phinh Đình đang đứng bên cạnh Hồng Đậu lúc này chợt trở nên mơ hồ, nhìn thấy một vài thứ hơi quen mắt, nhưng có làm thế nào cũng không nghĩ ra được, dường như nàng ta đang nhớ về cái gì đó.

Cái khăn! Phinh Đình nhớ tới cái khăn phụ thân để lại được Như Ý đưa cho mình lần đó, bên trên còn có hình vẽ này, nàng ta từ từ lấy cái khăn của mình ra, sau đó so sánh với bức tranh trên cửa đá này, từ từ tìm kiếm cái gì đó.

Mọi người đều khá bình tĩnh, ngoài Cát Băng, không ai thấy lạ vì cách làm của Phinh Đình, Cát Băng không hiểu cuối cùng sao nha hoàn này lại có bản lĩnh lớn như thế, cuối cùng thứ này có liên quan gì. Tuy trong lòng thấy nghi ngờ, nhưng hắn ta vẫn rất bình tĩnh đứng bên cạnh nhìn xem sẽ xảy ra chuyện gì? Có khi nào là Phinh Đình không? Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện khiến hắn ta hoảng hốt, lần trước nhìn thấy Phinh Đình tóc bạc, còn có máu chảy ra từ trong mắt, nhưng rõ ràng nha hoàn trước mặt là tóc đen mà!

“Tìm thấy rồi!”

Phinh Đình vui mừng kêu lên, cắt ngang sự nghi ngờ của Cát Băng.

Mọi người thấy nụ cười trên mặt Phinh Đình cũng lộ ra chút vui mừng, nhìn qua theo tay nàng ta.

“Mọi người có thấy không, trên cái khăn này có nhiều thêm một bông hoa, mà trên cái cửa đá này lại không có, ta nghĩ có lẽ đây là chốt mở, nhưng chỉ ấn thử mới biết được, chỉ mong là thế! Có thể vì quá nhỏ nên không ai chú ý đến điều này!”

Phinh Đình cau mày, tuy khi nãy hơi vui vẻ, nhưng dù sao đây cũng là sự thật, mọi người nghe Phinh Đình nhắc nhở như vậy cũng bắt đầu lo lắng không biết đây có phải chốt mở không.

Còn Như Ý lại cực kỳ bình tĩnh suy nghĩ, đây là phong cách làm việc của cô, bình tĩnh mà không hoảng hốt, giải quyết vấn đề có hiệu quả hơn lo lắng vì vấn đề đó nhiều.

“Có thể sử dụng nội lực thử xem!”

Khi Như Ý nói lời này thì đưa mắt nhìn về phía Cát Băng, chẳng lẽ Như Ý muốn bẫy Cát Băng?

Mấy người đều nói thầm trong lòng.

Như Ý vừa nhìn thì Cát Băng đã hiểu, đương nhiên những người này không biết, một cái chốt mở nhỏ thế này, khi sử dụng nội lực đánh xuống sẽ ảnh hưởng trên diện tích lớn. Nhưng Cát Băng lại khác, hắn ta từng luyện Đan Chỉ thần công, tình cờ có cơ hội thể hiện trước mặt Như Ý, bây giờ lại có thể được Như Ý nhớ đến.

“Sao lại là hắn ta?”

Phinh Đình bất mãn, loại thành kiến này rất rõ ràng, chẳng lẽ Như Ý ở lại nơi Đào viên sơn mạch này quá lâu nên lòng dạ đã thay đổi rồi sao, Như Ý không sợ lát nữa Cát Băng giở trò đi vào một mình ư.

“Hắn ta biết Đan Chỉ thần công, đúng lúc có thể nhắm chuẩn vào chỗ kia, chúng ta đều không làm được!” Tuy Như Ý không hoàn toàn hiểu rõ lời Phinh Đình nói, nhưng lo lắng của Phinh Đình cô vẫn biết.

Cát Băng đứng trước cửa đá, ánh mắt trở nên nặng nề sâu lắng, từ từ sử dụng lực, chỉ tay tới chỗ bông hoa kia.

“Ầm ầm ầm!”

Một âm thanh giòn giã vang lên, dường như đã có hiệu quả, vì cửa thật sự mở ra rồi.

Đương nhiên Như Ý biết Cát Băng sẽ không đi vào một mình, thứ nhất là hắn ta hoàn toàn không biết cuối cùng bên trong có nguy hiểm thế nào, thứ hai là Cát Băng cần Như Ý, cần Như Ý giải đáp điều bí ẩn của Hắc Huyền Lệnh.

Có lẽ vì sợ cửa đá này đột nhiên đóng lại, mọi người đều đi vào cực kỳ nhanh, sau đó chẳng mấy chốc cửa đá cách phía sau bọn họ không xa thật sự đóng lại.

Vốn cho rằng bên trong sẽ tối tăm, lạnh lẽo ẩm ướt.

Nhưng mọi thứ đều sai rồi, vì lúc này ở đây quá sáng, trên vách tường đều là dạ minh châu chiếu sáng ngời cả con đường.

Dưới chân bọn họ còn đang đi trên đệm lót màu vàng kim, của cải thế này có thể thấy rõ đây là kho báu lớn đến mức nào.

Cát Băng cũng bị chấn động, thậm chí anh ta còn không biết nhà mình có một nơi chất đầy châu báu lớn như thế, lúc trước hắn ta và đại ca của mình vất vả đến vậy, nếu biết có những thứ này thì đã không khổ thế rồi. Nhưng vì sao năm đó phụ thân không nói rõ ràng chứ!

“Ngươi nói xem, có phải Hắc Huyền Lệnh chỉ kho báu này không?”

Hồng Đậu cười châm chọc, dường như hơi kích động với phát hiện này.

Như Ý nhíu mày, nếu lúc đầu đã nói câu đố của Hắc Huyền Lệnh sắp được tiết lộ, nhất định phải có một người thật sự có thể tiết lộ, vậy chắc chắn đó không phải đó là những châu báu rõ ràng thế này.

“Ta nghĩ là không đâu, ít nhất chúng ta đến quá mức nhẹ nhàng rồi!”

Như Ý nhớ tới những gì mình trải qua lúc trước, trong lòng chợt sợ hãi, không biết vì sao, cô không nhịn được nhìn thoáng qua Mộ Dung Tinh Thần.

Khi đưa mắt nhìn qua, cô phát hiện dường như Mộ Dung Tinh Thần vẫn luôn nhìn mình, điều này khiến cô đỏ mặt một trận, hơi mất tự nhiên quay đầu đi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý thẹn thùng như vậy, khiến trong lòng hắn như có nai con đang chạy loạn.

Cát Băng không giải đáp được câu nói kia của phụ thân, trái tim của hai người, cho nên hắn cũng không cho rằng đây là bí mật thật sự của Hắc Huyền Lệnh, hơn nữa Như Ý còn chưa phát huy năng lực của mình.

“Tiếp tục đi về phía trước đi, nơi này hoàn toàn không phải điểm cuối, chắc chắn phía trước còn có gì đó, mọi người cẩn thận một chút!”

Vào lúc này, mọi người lại có thể không có mâu thuẫn về thân phận nữa, gần như đều chỉ để ý đến Hắc Huyền Lệnh, đây mới là mục đích chung của bọn họ, bây giờ những thứ khác cũng không còn quan trọng đến thế nữa.

Tiếp tục đi về phía trước, trang trí rất giống một cung điện, mọi thứ cực kỳ khí thế huy hoàng, mang lại cho người ta cảm giác thần thánh.

“Đợi đã!”

Cát Băng nhìn một vòng từng điểm quan trọng trong cung điện, hắn ta nhớ hình như vẫn có vài thứ trên bản đồ mình không nhìn thấy ở đây.

Vội vàng lấy bản đồ ra, nhìn thấy hai con rắn lớn, đó là cái gì?

Mọi người cũng đến gần, muốn xem thử.

“Đó là gì?”

Phinh Đình nhìn thấy thứ này, trong lòng vô thức hơi sợ hãi, một sát thủ lại sợ rắn? E rằng cái này truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười, nhưng nàng ta trời sinh đã sợ rắn, trước kia ngoài Cát Băng thì không ai biết cả, chỉ là khi đó bọn họ cảm thấy nàng ta còn giá trị lợi dụng cho nên không giống những sát thủ khác, huấn luyện không đủ tư cách chỉ có thể đối mặt với cái chết.

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ, hai con rắn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Chúng nó thè cái lưỡi thật dài, thân dưới quấn chặt lại với nhau, hơi giống với trẻ sinh đôi dính liền.

Như Ý cau mày, vì cô nhìn thấy bên dưới hai con rắn có để một cái hộp màu đen lại cực kỳ sáng, mắt cô sáng lên, như chắc chắn nó là Hắc Huyền Lệnh vậy.

Vào khoảnh khắc rắn xuất hiện, Mộ Dung Tinh Thần lập tức che trước mặt Như Ý, sợ cô bị doạ sợ.

Cát Băng hơi khó hiểu, sao thuộc hạ này của mình lại quan tâm Như Ý đến lạ thường, đến lạ thường? Ba chữ này làm hắn ta nhớ đến lúc đó khi ở trong mê hồn trận, có một người đàn ông cũng gọi tên Như Ý, nói cách khác người này biết thân phận của cô, người này rất có thể không phải thuộc hạ của mình.

“Ngươi là ai!” Cát Băng thoáng chốc kích động, không biết người này xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết hắn có quan hệ gì với Như Ý, suy đoán về quan hệ của bọn họ khiến hắn ta mơ hồ.

Mộ Dung Tinh Thần cười lạnh một tiếng, kéo da mặt của mình xuống: “Ngươi nói xem ta là ai?” Giọng nói lạnh như vậy, dường như lập tức khiến không khí ở nơi trống rỗng này đông cứng lại.

Cát Băng lùi về sau một bước, hơi giật mình nhìn Mộ Dung Tinh Thần, lại nhìn về Như Ý, hắn ta chạy nhanh tới muốn bắt lấy Như Ý.

Nhưng Mộ Dung Tinh Thần từng nói phải bảo vệ Như Ý, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi cô, Cát Băng mới di chuyển hắn đã biết hắn ta muốn làm gì, kéo Như Ý qua ôm vào lòng.

“Không phải bây giờ ngươi nên suy nghĩ xử lý hai con rắn lớn này thế nào sao!”

Mộ Dung Tinh Thần khinh thường nhìn qua, sau đó mắt sáng như đuốc giằng co với hai con rắn đang lè lưỡi.

“Làm sao đây?” Như Ý nhìn hai con rắn lớn, nếu liều mạng cũng không hợp lý lắm.

Cát Băng dời mắt đi, cẩn thận quan sát hành động của hai con rắn, hắn ta phát hiện một vấn đề là dường như chúng nó hành động rất giống nhau, nếu cùng nhau tấn công có thể sẽ có tác dụng!

“Mọi người nhìn đi!”

Cát Băng ném một thứ về phía hai con rắn lớn, muốn nói rõ điều gì đó cho mọi người.

Như Ý hơi mơ hồ nhìn động tác của Cát Băng, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của hai con rắn, cô đột nhiên hiểu ra.

“Xem ra suy nghĩ của hai con rắn này đều giống nhau, nếu chúng ta chia một nhóm người đến bên cạnh thu hút sự chú ý của nó, một nhóm người ra tay từ bên khác, chắc sẽ có hiệu quả nhất định!”

Như Ý cũng thấy vui vẻ vì phát hiện này, chỉ không biết cuối cùng hai con rắn này có sức mạnh gì.

Như Ý vừa giải thích như thế, những người khác đều hiểu ra.

Nhưng mọi người đều thấy khó xử về vấn đề phân công, nói một cách chính xác là hai bên Cát Băng và Hồng Đậu xuất hiện ý kiến khác nhau, mọi người đều biết nhóm thu hút sự chú ý của hai con rắn lớn này sẽ nguy hiểm hơn nhiều, còn chưa chắc có thể lấy được Hắc Huyền Lệnh.

Như Ý thấy hai người giằng co nhìn nhau, trong lòng cũng rất lo lắng, thật ra cho dù bên nào cô cũng thấy rất nguy hiểm.

“Nếu không để ta…”

“Không được!”

Không được!”

Như Ý còn chưa tự đề cử mình xong đã bị Mộ Dung Tinh Thần và Cát Băng gắt gỏng ngắt lời, hai người đàn ông giằng co.

Có lẽ loại ăn ý này chỉ xuất hiện giữa những người đàn ông với người phụ nữ mình yêu.

“Hai người bọn ta dụ rắn, mấy người phụ nữ khác đi bên kia, còn có Phong nữa, các ngươi bảo vệ cho Như Ý cẩn thận!” Cát Băng kêu thuộc hạ tên Phong của mình, cuối cùng ăn ý của hắn ta với Mộ Dung Tinh Thần là hai người bọn họ đi dụ rắn, mấy người Như Ý đi trộm hộp.

Lúc này Cát Băng và Mộ Dung Tinh Thần không còn là kẻ thù nữa mà đã trở thành đồng đội, cho nên rất nhiều lúc kẻ thù và đồng đội đều trái ngược nhau, nhưng có khi bạn bè là kẻ thù, kẻ thù cũng là bạn bè, hai người bọn họ đứng song song nhau, vận công cùng lúc, đánh một chưởng về phía rắn lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc