CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Đường Bắc Huy hét lên: "Ta không quan tâm! Dù sao, ta sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào!"

Trác Lỗi nghiến răng nói: "Đầu ngươi có vần đề sao!"

Đường Bắc Huy nổi giận: "Trác Lỗi! Ngươi chính là loại hèn nhát bỏ đi còn dám làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Người dựa vào đằng sau có tiểu mỹ nhân hay là tên tiểu nam nhân lỗ mãng đó chứ hả?"

Tống Thanh hét lên: "Giữ miệng ngươi sạch sẽ đi!"

Đường Bắc Huy dẫm lên bụng dưới của anh ta, đá anh ta xuống đất, nói một cách dữ dội: "Mẹ kiếp ngươi nghĩ mình là ai vậy? Ngươi còn có đủ tư cách để nói chuyện với lão tử hay sao chứ? Người đâu! Đánh! Đánh chết tên tạp chủng này cho ta!"

Một vài tên cường đạo tiến lên, vừa đấm vừa dùng chân đá Tống Thanh. Tỷ tỷ của hắn Tống Mẫn lo lắng đến phát khóc, nhưng lại không thể làm gì được.

Trác Lỗi hét lên: "Đường Bắc Huy! Ngươi không cần phải bắt nạt một đứa trẻ như thế này chứ? Có bản lĩnh thì đến bắt nạt ta đây này! Trác Lỗi ta không sợ ngươi!"

Đường Bắc Huy tức giận: "Được! Lão tử sớm đã muốn giáo huấn ngươi rồi! Lần trước ngươi có một vệ sĩ lợi hại bên cạnh, bây giờ vệ sĩ không ở đây, ngươi lại bị Phủ Trác Vương đuổi ra ngoài, Hừ! Hôm nay lão tử sẽ đánh chết ngươi!"

"Ai nói giết cháu trai ta thế?"

Một giọng nói lớn từ trên trời rơi xuống.

"Tam thúc!" Trác Lỗi vui mừng.

Người tiến đến là Trác Công Vinh! Trong Trác gia là người có tính khí nóng nảy nhất, Trác lão tam cũng là người thương cháu trai Trác Lỗi này nhất!

Trác Công Vinh đấm một tên cường đạo bay ra xa, xông vào nói dữ dội: "Bà nội nó, ai dám bắt nạt cháu trai của Trác Công Vinh ta? Đứng ra đây nói chuyện, đừng nhút nhát như vậy chứ!

Đường Bắc Huy giật mình, nói lớn: “Thì ra là Trác lão tam!"

Trác Công Vinh nói: "Được lắm, Đường Bắc Huy, ngươi bây giờ có gan quá nhỉ! Ngay cả người của Trác gia của chúng ta cũng dám bắt nạt! Nếu người nhìn không thuận mắt người của Trác gia ta, thì đến tìm tam gia ta này!"

Sao mà Đường Bắc Huy dám? Cho hán mượn một trăm lá gan cũng không dám chọn giận Trác Công Vinh!

Trác Công Vinh là người liều lĩnh lỗ mãng nổi tiếng ở kinh thành, vũ lực còn rất biến thái! Cho dù là người trong Trác gia, sức mạnh võ thuật của hắn chắc chắn không thua kém hai người anh trai!

Người như hắn chỉ cần ngươi ném cho hắn một hòn đá nhỏ, hắn sẽ ngay lập tức ném trả lại hàng trăm viên gạch!

Vẻ kiêu ngạo của Đường Bắc Huy lập tức co rúm lại.

Trác Công Vinh phẫn nộ mắng: "Một đám khốn nạn! Sau này còn để cho ta biết người bắt nạt kẻ yếu một lần nữa, ngươi chết chắc rồi!"

Đường Bắc Huy thản nhiên nói: "Tam gia, ông dám động đến người của Phủ thừa tướng Đường Bắc sao? Phủ Trác Vương và Phủ thừa tướng Đường Bắc là hai thế gia. Chẳng ai thua kém ai. Nếu ông giết ta, gia tộc Đường Bắc tuyệt đối sẽ không chịu để yên đâu! "

Trác Công Vinh đã phẫn nộ bởi câu nói này: "Tiểu súc sinh! Ngươi có dám thử xem không? Xem Tam gia ta có dám diệt đi tên tiểu súc sinh như ngươi không!"

Đường Bắc Huy vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng đột nhiên anh lại mạnh dạn hơn nhiều: "Tam gia, ông đừng có dọa ta! Với tính khí của Tam gia người, nếu đổi thành người khác thì sớm đã ăn nắm đấm của Tam gia người rồi. Nếu ông thực sự dám cậy lớn ăn hiếp nhỏ, ta chắc chắn sẽ trở về xuyên tạc sự thật mà tố cáo người, đến lúc đó thì Trác phủ các người tới số rồi!”

Trác Công Vinh rất tức giận, nắm đấm giơ cao: "Súc sinh! Ngươi có tin hay không Tam gia ta sẽ đánh chết ngươi!" Nhưng nắm đấm cuối cùng lại không hạ xuống, đồ bỏ đi Đường Bắc Huy này, lần này là một dự đoán rất thông minh về suy nghĩ của Trác Công Vinh.

Đường Bắc Huy cực kỳ sợ hãi, nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, ngoài mạnh trong yếu mở miệng nói: "Không...Không tin. Nếu như ông dám thì sớm đã động thủ rồi, còn ở đó mà nói mấy lời vớ vẩn ấy với ta chứ?"

"Chi bằng ta thử xem sao!"

Như Ý đứng ở đằng xa quan sát đã bước lên và nói: "Tam gia không phải không dám, chỉ là không muốn bị tiếng xấu là cậy lớn bắt nạt nhỏ. Tên cặn bã như ngươi, cũng không cần Tam gia tự tay động thủ!"

"Là ngươi!"

Bình luận

Truyện đang đọc