CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Hai ngày trôi qua rồi!

Kinh thành huyên náo.

Tiểu Bạch lại vẫn không có bất kỳ tin tức nào.

Giống như nó cũng đột nhiên mất tích.

Tiền thưởng từ 50 lượng bạc trở thành 50 lượng vàng!

Sau ba ngày lên tới 500 lượng vàng!

Mười ngày sau.

Số tiền treo thưởng đã phá vỡ kỷ lục tiền thưởng cao nhất của Thiên Tống Vương triều, 5000 lượng vàng!

Chỉ vì tìm một con mèo!

Chấn động toàn thành, mỗi người đều vội vàng tìm tung tích Tiểu Bạch...

Tuy nhiên...

Cuối cùng vẫn không có bất kỳ tin tức nào.

Tiểu Bạch giống như Như Ý biến mất trong không khí.

Công việc tìm kiếm tiến hành sôi sục hơn nửa tháng...

Dần dần, mọi người đều mất đi kiên nhẫn.

Hi vọng cũng trôi theo sự kiên nhẫn, những chút biến mất.

Cuối cùng...

Ngay cả Tống Thanh cũng từ bỏ.

Cậu biết, Tiểu Bạch cũng sẽ không quay về nữa!

Cậu vĩnh viễn mất đi sư phụ.

Cũng vĩnh viễn mất đi Tiểu Bạch.

Cậu cảm thấy mình rất có lỗi với sư phụ, sư phụ chết rồi, ngay cả Tiểu Bạch, cậu cũng không có năng lực thay sư phụ chăm sóc nó thật tốt...

Nếu sư phụ dưới suối vàng biết, nhất định hi vọng cậu có thể chăm sóc thật tốt Tiểu Bạch.

Nuôi Tiểu Bạch trắng trẻo mập mạp...

Làm nó mỗi ngày đều vui vẻ...

Tống Thanh biết, sư phụ nhất định hy vọng cậu làm vậy.

Nhưng, cậu lại không làm được.

Trong lòng Tống Thanh, có cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

Cậu cảm thấy mình thật xin lỗi sư phụ!

Cậu lại làm mất Tiểu Bạch rồi!

...

Qua vài ngày.

Trong kinh thành đột nhiên lưu truyền một truyền thuyết...

Nghe nói, trong rừng vịnh Tiềm Long ở phía bắc kinh thành không biết lúc nào xuất hiện một con quái thú hung mãnh thần bí.

Con quái thú này, cả người đầy lông trắng, kích thước bé, đi lại như thiểm điện. thường vào tiểu viện Lạc Vũ ở hậu viện Trác Vương phủ để ăn trộm quả hạch...

Nghe nói con quái thú này thích ôm một quả trứng kỳ quái...

...

Một ngày nọ, bạo quân ảm đạm lạnh lùng...

Ngây ngốc nhìn chân trời.

Trong miệng thì thào gọi: "Qua bốn tháng rồi. Nữ nhân, ngươi còn chưa quay về sao? Trẫm chỉ có thể sống nửa năm..."

"Ngươi ở đâu, nữ nhân?"

...

Bầu trời tối tăm mù mịt, đột nhiên mưa rơi tí tách...

Bốn năm sau...

Biên cương Thiên Duyệt Vương triều ở phía nam rất xa rất xa...

Phủ Vệ quốc công.

"Ngươi biết vận mệnh của mình sẽ thay đổi thế nào không? Ngươi biết rõ ý nghĩa trong đó không?" Hai mắt sáng quắc của Lý ma ma được yêu thích nhất bên cạnh đại phu nhân phủ quốc công dò xét cô gái đứng thẳng tắp, mắt có chút trống rỗng nhưng dung mạo lại uyển chuyển như tiên nữ hạ phàm trước mắt.

"Dạ."

Cô gái chỉ nhẹ gật đầu, ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước.

"Vậy ngươi thế nào? Ngươi đồng ý không?" Lý ma ma lại hỏi.

Đây là công việc của bà!

Mỗi nha hoàn bị bán đến quốc công phủ, trước khi được chính thức mua vào đều phải trải qua sát hạch tuyển chọn của bà, xác nhận tính cách thuần lương bối cảnh trong sạch, hơn nữa là người biết làm việc mới thông qua. Nếu không sau này những nha hoàn mới lại gây ra chuyện thì phải xử lý thế nào? Quốc công phủ không giống gia đình phú quý, đường đường Vệ quốc công là chư hầu một phương, địa vị cực cao, hiển hách vô cùng.

"Ngươi...đồng ý không?" Lý ma ma thúc giục.

"Đồng ý."

Cô gái có chút ngây ngốc, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên do dự, sau đó gật gật đầu.

Cô không có quyền phản đối.

Bốn năm trước. Lúc Ngưu thẩm nhặt được cô bên sông, toàn thân cô là máu, hơn nữa luôn hôn mê không tỉnh. Tất cả mọi người đều nói cô đã bị Diêm Vương gọi đi, nhưng Ngưu thẩm lương thiện lại kiên trì chỉ cần không ngừng thở thì nhất định sẽ có hy vọng tỉnh lại.

Hôn mê cả một năm, thêm ba năm lưu lại. Bốn năm ân tình và bỏ ra đã gây ra tổn hại cực kỳ to lớn cho gia đình vốn nghèo khó của Ngưu thẩm, Ngưu thúc, họ càng thêm túng quẫn. Đặc biệt là tháng trước Ngưu thúc té hôn mê, luôn trên giường dưỡng bệnh. Chi phí trong nhà, tiền thuốc khám bệnh, toàn bộ chất lên người Ngưu thẩm làm nô bộc giặt quần áo ở phủ quốc công.

Phương pháp duy nhất mà cô có thể báo đáp Ngưu thẩm Ngưu thúc chính là bán thân làm nha hoàn trong phủ quốc công.

Cô sao có thể không đồng ý?

Lý ma ma dò xét trước sau, chậc chậc nói: "Ngươi là mỹ nhân hiếm thấy, xinh đẹp thanh tú như tiên tử trên trời, chỉ đáng tiếc cũng là mệnh khổ, nhưng không cần căng thẳng, sau này ở phủ quốc công tuyệt đối sẽ không phải chịu lạnh lẽo đói khát. Ngưu thẩm thu lưu đứa con gái như ngươi cũng coi như là có phúc, chuyện của ngươi Ngưu thẩm nói hết rồi, bốn năm trước bị thương, hôn mê một năm mới tỉnh, mất đi toàn bộ ký ức, vì vậy tính cách khá tĩnh lặng, nhưng đây là phủ quốc công, yên lặng là chuyện tốt, nhưng thấy chủ nhân không thể thiếu lễ nghi, nếu không Lý ma ma ta phải chịu tội danh không dạy dỗ tốt."

"Dạ! Cảm ơn Lý ma ma." Cô gái nói.

"Được rồi, ngươi đi xuống trước đi. Ngưu thẩm sẽ dẫn ngươi đi chuẩn bị, quy củ và hoàn cảnh của quốc công phủ Ngưu thẩm đều rất quen thuộc. Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Như...Ý..."

Cô gái ngây ngóc nói ra hai chữ, đây là thứ duy nhất cô nhớ trong đầu óc trống rỗng!

"Tên này...à, không có gì, ngươi đi xuống trước đi!"

Lý ma ma bất giác nhíu nhíu mày, lại không nói nhiều, xoay người từ từ rời đi.

Nhìn bóng dáng lắc lư đó, đôi mắt trống rỗng của Như Ý đột nhiên lộ ra thần trí, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, cẩn thận nhìn hoàn cảnh bên người, đình đài lầu các, phồn hoa cẩm tú, còn có trang hoàng xa xỉ hiếm thấy, muốn tới Vệ quốc công phủ này quả nhiên không đơn giản, muốn ở đây cần chút kỹ năng mới được.

"Này, tỷ tỷ, tỷ xem hoa này thật diễm lệ, đệ rất thích!" Giọng nói ngọt ngào từ xa xa vọng tới.

"Nếu thích, vậy kêu nha hoàn ngắt mấy cành để trong phòng là được rời!" Người được gọi là tỷ tỷ mở miệng cười nói, có sự duyên dáng thành thục thiếu nữ, lại không mất đi ánh sáng, làm người ta thoải mái như tắm trong gió xuân.

Như Ý không nhịn được ngước đầu nhìn, muốn xem thử người có được giọng nói như vậy là người thế nào. Quả nhiên là phong hoa tuyệt thế, như tinh linh nhỏ bé rơi vào trần gian, lại như phượng hoàng to lớn cao quý.

Người được gọi là tỷ tỷ như cảm thấy ánh mắt di chuyển trên người mình, xoay người đối diện phía trước, muốn xem thử ai sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Như Ý phát giác được sự đột ngột của mình, cúi đầu, khom người: "Nô tỳ bái kiến đại tiểu thư, nhị tiểu thư!" Lúc nãy dò xét hai người, Như Ý sớm đã bắt đầu thu thập tin tức liên quan đến Vệ quốc công mà Ngưu thẩm cung cấp cho mình trong đầu, nhưng nói là cung cấp, không bằng nói là ngày thường hay nói trong nhà, chỉ là Như Ý quen đặt những thứ này vào một góc trong đầu mình.

Cô biết hai người lúc này là hai nữ nhi được yêu thương nhất dưới gối của đại phu nhân - tỷ tỷ Vệ Nhã Phượng, muội muội Vệ Linh Xảo, đồng thời cũng được Vệ quốc công coi trọng, nguyên nhân nhìn ra là ngoại trừ dung mạo của hai người, còn có hai miếng ngọc bội khắc hình chim ưng trên eo, đây là tượng trưng cho thân phận tôn quý nhất của họ.

"Ừ!" Vệ Nhã Phượng tùy ý lướt nhìn, thấy quần áo vải thô trên người cô, biết đây là người mới tới, gật gật đầu: "Người mới à!" Không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

"Thưa đại tiểu thư, nô tỷ hôm nay vừa tới!" Đều nói nói nhiều hỏng việc, Như Ý đương nhiên biết đạo lý này, cô luôn cúi đầu, kính cẩn thấp hèn trả lời câu hỏi của Vệ Nhã Phượng, trong hoàn cảnh thế này, chỉ có cẩn thận mới tốt, nếu không e là gây họa, đây là lời trước khi cô tới Ngưu thẩm đã nhắc nhở cô rất nhiều lần.

"Ngươi ngẩng đầu lên!" Lúc Như Ý cúi đầu suy nghĩ, Vệ Nhã Phượng đột nhiên yêu cầu mà giọng nói từ trên đầu truyền tới, Như Ý vừa nãy chỉ là có trực giác có người đến gần, nhưng cô cho rằng là mình cảm giác sai, bây giờ không biết đại tiểu thư lại đến bên mình nhanh như vậy.

Cô còn do dự dung mạo mình như vậy có mang lại phiền phúc không cần thiết không, dù dung mạo là người bạn tốt nhất của nữ giới, nhưng cũng là kẻ địch lớn nhất của nữ giới.

" Ai ya, tỷ tỷ, tỷ mệt không, chuyện gì cũng muốn quản, chúng ta đi thôi, tỷ không phải vừa nói tìm nha hoàn bẻ hoa cho muội sao? Cô ta đi, xem quần áo trên người cô ta, chậc chậc, thật sự có chút...à, cũ kỹ tan nát, có lẽ cũng là đứa trẻ nhà nghèo, cần gì làm khó cô!" Giống như tên cô, Vệ Linh Xảo thật sự rất linh động hoạt bát, chỉ vài câu vừa rồi, động tác cũng không ít, phối hợp với quần áo hoàn toàn là tinh linh nghịch ngợm.

Cho dù Như Ý không ngẩng đầu, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm giác được thiện ý của nhị tiểu thư Vệ Linh Xảo.

"Tỷ tỷ không làm khó cô, muội muội ngoan, trong mắt muội tỷ tỷ là quỷ dạ xoa à!" Như bị ảnh hưởng, Vệ Ưu Phượng không có uy nghiêm như vừa nói chuyện với mình lúc nãy, lúc này chỉ là một tỷ tỷ ôn hòa thân thiết.

"Tỷ tỷ tốt nhất, muội muội sao sẽ cho rằng tỷ là quỷ dạ xoa, muội chỉ là lo cho tỷ, tỷ tỷ muội thích nhất, tỷ tỷ, muội đói rồi!" Vệ Linh Xảo thân thiết kéo tỷ tỷ mình làm nũng, hình ảnh ấm áp như vậy xuất hiện trước mặt mình, nhất thời làm Như Ý có chút mê mang, ký ức trống rỗng của mình là gì.

"Heo nhỏ!" Kéo muội muội đang nhảy nhót rời đi.

"Cung tiễn đại tiểu thư, nhị tiểu thư!" Như Ý có chút cố sức nói mấy chữ này, từ lúc nãy cô luôn khom người, đại tiểu thư từ đầu tới cuối không cho cô đứng dậy, cũng không biết là cố ý hay vô tình, chỉ là đối diện đôi mắt đó, Như Ý cảm thấy đại tiểu thư này không đơn giản như vậy.

"Nhớ đem hoa đến phòng nhị tiểu thư!" Giọng nói xa xa của đại tiểu thư truyền tới rõ ràng, hoa cỏ bên người cũng bị kinh ngạc lắc lư, áp lực vô hình đè trên ngực Như Ý.

"Dạ, đại tiểu thư!"

Như Ý nhẹ ngẩng đầu, ngay cả bóng lưng cũng tôn quý bá khí như vậy, làm trong lòng cô thêm khắc ghi, mà nhị tiểu thư tinh nghịch làm mặt quỷ làm lòng cô mềm mại, nụ cười nhạt lướt qua khóe môi cô, nhẹ nhàng cất dấu vào trong lòng.

Thấy bóng người từ từ biến mất, Như Ý mới dám thật sự ngẩng đầu, nhìn hoa đó, trong mắt lướt qua nghi hoặc, lúc nãy đại tiểu thư kêu mình ngắt hoa nhưng không cho mình biết khuê phòng của nhị tiểu thư, chẳng lẽ đại tiểu thư cố ý thử mình, vì cô ấy rõ ràng biết mình mới tới, Như Ý nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó lại giãn ra, giống như đây không phải vấn đề gì to tát, cô có tự tin.

Bình luận

Truyện đang đọc