CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Bởi vì người ngày đó xuất hiện ở chỗ viện tử của Như Ý chính là nha hoàn này, tất cả mọi chuyện xảy ra thật nhanh, phải nói là người phía sau màn này ra tay đúng là quá nhanh.

"Các ngươi đi kiểm tra một chút xem nha đầu này vì sao lại chết?" Mặc dù Đại phu nhân cũng có chút không đành lòng nhưng lý trí của bà ta vẫn rất trấn định, bà ta chỉ vào quản gia phân phó sau đó rất nhanh rời khỏi căn phòng tràn đầy âm u này.

Đại phu nhân vừa đi khỏi cũng chẳng có người nào nguyện ý lưu lại đây nữa, những phu nhân kia đã sớm sợ hãi muốn rời khỏi từ lâu rồi.

Thời khắc Như Ý rời đi đó, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt Nhị phu nhân nhìn về phía nơi này, ánh mắt ấy dùng cái gì từ để hình dung được nhỉ, tiếc nuối? Đáng tiếc? Hay là đau đớn?

Kỳ thật Như Ý biết cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi, có lẽ sẽ điều tra thêm nhưng đến cùng có thể tìm ra kết quả hay không, có thể giải quyết được gì hay không, vậy thì có quan hệ gì đâu.

"Các ngươi đem người khiêng ra đi, người này tự sát!"

Như Ý không nghe lầm, quản gia nói là tự sát, nhưng làm sao có thể như thế, cô vừa mới nhìn ra khoảng cách giữa chân nha hoàn treo cổ kia cùng băng ghế rất hiển nhiên là không có khả năng chạm đến được, ngay cả vải lụa cũng không tới, chớ nói chi là tự sát.

"Nhanh lên, nhanh lên!" Mấy người gia nhân đem người khiêng lên đi ra ngoài.

Như Ý đi rất chậm, những người kia rất nhanh đi qua bên người cô.

Đột nhiên một đồ vật rất nhỏ từ trên tay nữ hài tử kia trượt xuống, rơi vào trong tuyết đọng thật dày, nếu như cô không sai thì đó là một viên phật châu, kia... Đáp án đã quá mức rõ ràng, nhưng vì sao lại là Nhị phu nhân được!?

Như Ý lại có một cảm giác đau lòng, loại đau lòng này thế mà làm cho thứ gì đó xông phá trí nhớ của cô, thế nhưng luôn có một cửa ải đưa nó ngăn trở về.

Phương bắc, một địa phương không thể đi đến, Như Ý rất muốn biết cái chỗ kia phải chăng cũng là nơi cô đã từng được là chính mình giống như Nhị phu nhân.

Gần đây, tiểu Thúy cũng bắt đầu trở nên bực bội, cảm xúc bất ổn, có khi sẽ mơ hồ nói vài chuyện, Như Ý biết thuốc kia đã bắt đầu có hiệu quả, nếu như người thả thuốc này thật sự do Nhị phu nhân phân phó, bà ta hành động như vậy là muốn các cô lúc điên cuồng nói ra một chút chuyện mà trong lòng cảm thấy sợ hãi, hoặc một số chuyện vẫn luôn đè nén, hay hoặc là chỉ muốn để cho Đại phu nhân lao tâm lao lực quá độ mà thôi.

Quỳ gối dưới đất, Như Ý không biết Đại phu nhân triệu kiến mình làm gì, bất quá cô vẫn có thể cảm giác được mấy ngày nay Đại phu nhân bắt đầu cảm thấy mệt mỏi trong người.

"Như Ý, nghe Ngưu thẩm nói ngươi đã từng hát mấy khúc hát có chút mới lạ!?" Đại phu nhân mở miệng nói thẳng vào vấn đề khiến cho thân thể Như Ý run lên.

Bất quá Như Ý vẫn rất bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Ngưu thẩm đứng bên cạnh bà ta, cô vẫn thắc mắc không biết hôm nay Đại phu nhân nghĩ như thế nào mà lại muốn gọi mình tới đây, nguyên lai là do Ngưu thẩm.

"Hồi Đại phu nhân, nô tỳ bị mất đi ký ức nên cái gì cũng không nhớ nổi, cho nên cũng không biết nô tỳ biết được tài nghệ gì, hơn nữa nô tỳ cố nhớ mãi cũng cảm thấy cái gì mình cũng không biết, bởi vì nô tỳ hát cũng không thành câu, chỉ là tùy ý ê a mà thôi!"

Đi theo mấy năm bên người Ngưu thẩm nên cô hiểu Ngưu thẩm rất rõ, mặc dù lời này rất có thể sẽ khiến cho trên lưng mình có thêm một cái tội danh lừa gạt chủ tử nhưng cô biết Ngưu thẩm là có hảo tâm, hiện tại cô lờ mờ có thể cảm giác được Ngưu thẩm đang lo lắng.

"Ồ? Mất trí nhớ?" Đại phu nhân là lần đầu tiên nghe được chuyện này, cũng do gần đây quá bận việc nên Đại phu nhân vẫn luôn không nhớ tới, lúc này mới nhớ tới cái này.

"Vâng!" Như Ý cũng không hề giấu diếm cái gì, từ lúc bắt đầu được cứu, cô đem mọi chuyện cần thiết kể lại một lần.

Bất quá, cô lại thấy ánh mắt của Đại phu nhân có chút kỳ quái, nhưng bà ta cũng không làm gì, cô cũng không có gì giấu diếm, dù cho giấu diếm cái gì thì dùng cái cớ mất trí nhớ cũng liền có thể che giấu được, dù sao chuyện mất trí nhớ này mọi người đều biết.

"Thật đúng là hài tử đáng thương!" Nghe xong Như Ý hồi đáp, Đại phu nhân có chút đau lòng cảm thán nói.

"Như Ý rất tốt, bởi vì Đại phu nhân đối xử với Như Ý rất tốt!"

Đại phu nhân phất tay để Ngưu thẩm lui ra, sau đó bắt đầu kéo Như Ý qua nói lên chuyện của mình.

"Đến đây, đi cùng ta một chút, tuyết này cuối cùng cũng tan, rất lâu rồi ta không ra ngoài đi dạo một chút." Đại phu nhân vươn tay để Như Ý đỡ đi ra ngoài.

Bên ngoài tuyết đã tan, nước đóng băng trong hồ cũng đã tan, tất cả đồ vật bị tuyết che lấp toàn bộ lại lộ ra diện mạo thật của nó, giống như chân tướng một số chuyện, tuyết tan mang theo một vài thứ, một chút vết tích xác thực lộ ra nguyên dạng của nó.

"Như Ý à, nói đến ngươi tới nơi này cũng đã nửa năm rồi nhỉ, thế nào, cảm giác ở Vệ phủ như thế nào?" Đại phu nhân vừa đi xem vạn vật, tùy tiện nói.

"Hồi phu nhân, Như Ý đương nhiên cảm thấy Vệ phủ không cách nào so cùng nhà Ngưu thẩm, việc cho Như Ý học đàn này học sách mà nói ở nhà Ngưu thẩm, Ngưu thẩm nuôi nô tỳ đã là gánh nặng cho thẩm ấy, Như Ý nào dám xa xỉ!"

Trong lòng Như Ý bất đắc dĩ, những người này thật sự không có vấn đề gì chứ cho nên mới đều hỏi vấn đề như vậy, có thể nói gì được đây, đối với chủ tử không tốt cũng phải nói tốt, huống chi cô thật sự sống tốt, phải nói là vô cùng tốt mới đúng.

"Ha ha, Như Ý à, ngươi nói làm sao mỗi lần ngươi nói chuyện gì ta nghe đều dễ chịu như vậy, cũng khó trách Ngưu thẩm lại quan tâm nữ nhi dở chừng như ngươi như thế!" Tâm tình Đại phu nhân hình như là rất tốt, nghe Như Ý nói xong thế mà lại cười ra tiếng.

"Nếu Đại phu nhân thích nghe, nô tỳ có thể nói thêm cho Đại phu nhân một chút, chỉ sợ Đại phu nhân lại ngại nô tỳ phiền!" Như Ý rất phối hợp nói mấy lời dễ nghe.

"Làm sao..."

"Ối ối!"

"Cứu mạng, cứu... mạng..." Đại phu nhân còn chưa kịp nói xong, liền bị tiếng kêu cứu rơi xuống nước kia đánh gãy.

"Mau đi xem một chút!" Đại phu nhân rất nhân tính lôi kéo cô đi đến chỗ kia.

"Cứu... mạng..." Người kia thấy thân ảnh Đại phu nhân và Như Ý xuất hiện, giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng vội vàng kêu cứu.

"Ối ối!" Không nên hỏi ý nghĩ của Như Ý lúc đó, cô liền nhảy xuống luôn, người kia cô không biết nhưng tại sao trong lòng lại nổi lên một cỗ chính nghĩa, một loại thương hại khiến cô làm ra phản ứng theo bản năng, thậm chí vấn đề cô không biết mình có thể bơi lội hay không cũng chỉ dừng lại một chút trong đầu như vậy, trong nội tâm cô có một thanh âm cho cô đáp án và dũng khí.

Nước mùa đông, đặc biệt là băng vừa mới tan thành nước căn bản không thể dùng từ rét lạnh thấu xương để hình dung, bởi vì chân chính về sau chính là lạnh đến chết lặng, chết lặng đến không còn cảm giác.

Cứu được người rơi xuống nước lên Như Ý đặt cô ta nằm thẳng xuống đất, cô đã tốn hao sức lực rất lớn thì sao có thể dễ dàng để người này ngừng thở trước mặt mình như vậy.

Đè ép ngực, một chút lại một chút, nhưng vô dụng.

Trong đầu một cái hình tượng chợt lóe lên, Như Ý không hề suy nghĩ xem đây có phải hành động kinh thế hãi tục hay không, cô trực tiếp hô hấp nhân tạo cho người kia.

Lặp lại động tác như vậy, sau đó lại đè ép ngực, người kia rốt cục đem nước trong bụng phun ra.

Đại phu nhân kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện, rất nhanh kịp phản ứng lại nhìn nha hoàn phía xa vội vàng kêu một tiếng, nha hoàn kia chạy qua rất mau.

"Các ngươi mau đỡ Ngũ phu nhân xuống chiếu cố thật tốt!"

"Vâng!" Hai nha hoàn kia cũng không chậm trễ, trực tiếp đỡ người rời đi.

Đại phu nhân quay đầu lại nhìn về phía Như Ý, trong mắt vậy mà lộ ra từ ái chi sắc, nhẹ giải cởi áo choàng trên người mình phủ lên cho cô.

Như Ý làm xong tất cả động tác mới phát hiện cơ thể mình đang tím tái phát run, một kiện áo choàng khoác ở trên người cô nhất thời truyền ấm áp đến trên thân.

"Phu nhân, cái này!?" Như Ý có chút lo lắng, nếu bởi vậy Đại phu nhân bị cảm, đó chính là tội lỗi của cô.

"Nhanh trở về đi, như thế này tất cả mọi người sẽ không lạnh!" Đại phu nhân ôn nhu cài khóa áo trên người cô, cùng với cô cùng nhau rời đi.

Nằm ở trên giường, Đại phu nhân ở bên cạnh, đây là vinh hạnh đặc biệt lớn như thế nào chứ, tiểu Thúy vừa lo lắng lại vừa cao hứng.

"Đại phu nhân, lạnh lắm, người cần nghỉ ngơi nhiều mới tốt!" Nằm ở trên giường, Như Ý vẫn còn có chút lo lắng nói.

"Như Ý, nếu như là ta, ngươi cũng sẽ làm việc nghĩa chẳng từ nan như vậy sao?" Đại phu nhân đột nhiên hỏi một câu như vậy, cái này khiến Như Ý đột nhiên cảm thấy nặng nề.

Nghĩ nghĩ, Như Ý lần nữa mở mắt nhìn về phía Đại phu nhân mang theo sự kiên định và trịnh trọng: "Đại phu nhân, nô tỳ không biết nàng ấy, Đại phu nhân đối tốt với nô tỳ nô tỳ luôn nhớ kỹ!"

Không thể không nói, Như Ý rất biết cách nói chuyện, bằng câu này mới biết cô xảo diệu như vậy, không quen biết, cô đều có thể làm việc nghĩa chẳng từ nan, như vậy đối tốt với cô, cô đương nhiên càng thêm không nề hà, thế nhưng phía sau còn có thêm một câu, nếu như đối với cô không tốt, cô cũng sẽ nhớ kỹ. Bất quá lời này cô đương nhiên không thể nói ra, cũng sẽ không nói.

Kỳ thật tất cả mọi người đều là người thông minh chẳng có ai là không hiểu, chỉ bất quá số mệnh mọi người khác biệt mà thôi.

Như Ý qua chuyện vừa rồi địa vị cũng cao lên một chút, những người lúc trước xem thường cô kia giờ phút này tối thiểu nhất có thể mắt nhìn thẳng cô, mặc dù cô không có công tích vĩ đại gì nhưng việc cứu được một người lại làm cho rất nhiều người hảo cảm.

Đương nhiên, điểm ấy chỉ có thể nói để cuộc sống của cô càng thêm tốt hơn chút, cũng không thể nói rõ các cô ấy liền cùng với cô thành một bang phái.

Năm mới càng ngày càng tới gần, cũng chính là mang ý nghĩa ngày Vệ Quốc Công trở về cũng càng ngày càng gần.

Từ lần trước Như Ý cứu người từ trong nước lạnh vẫn là rất không may bị cảm, sau đó Đại phu nhân cho cô nghỉ dưỡng bệnh, dưỡng tốt vừa vặn có thể giúp một tay chuẩn bị việc ăn tết.

Bản thân Như Ý là một người yên tĩnh, như thế cũng không sao, nhưng bên người cô lại có thêm một tiểu Thúy lắm lời nữa, cô cũng sẽ không buồn chán.

Gần đây tiểu Thúy thường xuyên nói mấy câu cô nghe không hiểu, cô biết dược hiệu kia càng ngày càng rõ ràng, cô cũng biết chuyện trong khoảng thời gian này Nhị phu nhân càng thêm yên tĩnh, càng thêm ít nói, càng hay niệm kinh, chính là tính tình càng thêm nhẹ nhõm.

Như Ý không biết có phải Nhị phu nhân chờ ngày tất cả mọi người trong viện tử trở nên điên cuồng hay không, cũng chính là đợi đến ngày ấy, vừa đúng là ngày lão gia trở về.

Bất quá cô ngược lại là muốn mau sớm khỏe lại, đầu tiên tìm hiểu chút tin tức.

Hiện tại giữa Đại phu nhân và Nhị phu nhân cô có chút không phân rõ đến cùng người nào đang yếu thế, người nào cường thế hơn, hoặc là nói người nào muốn tranh, người nào không muốn tranh.

"Như Ý, ngươi mau khỏe lên đi, không có ngươi nói chuyện ta rất là nhàm chán!" Tiểu Thúy lại bắt đầu phàn nàn.

"Ta khỏe rồi ngươi vẫn sẽ thấy nhàm chán!" Như Ý cười một tiếng, cô ta nói không sai, cô khỏe lại tiểu Thúy vẫn sẽ nhàm chán, bởi vì tính tình của hai người không đồng dạng.

"Được rồi, ngươi nói không sai!" Tiểu Thúy tự nhiên cũng biết.

Một lát sau, tiểu Thúy liền ngẩn người sau đó mơ mơ màng màng đi mở cái rương bách bảo của cô ta ra, không hiểu đang tìm kiếm cái gì, trong miệng còn nói lẩm bẩm: "Thứ này là Đại phu nhân khen thưởng, ngài ấy nói ta rất có năng lực!" Móc ra một cái vòng tay, vẻ mặt tiểu Thúy khoe khoang.

Bất quá Như Ý cho là cô ta muốn khoe khoang, liền hùa theo cùng cô ta.

Kỳ thật hiện tại tiểu Thúy chỉ là phát bệnh mà thôi, đoán chừng ngay cả chính cô ta cũng không biết là mình đang làm cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc