CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Đối với vẻ mặt này của Như Ý, Thác Bạt Liệt rất nghi hoặc, hắn không biết mình đã đồng ý lúc nào?

Như Ý thấy Thác Bạt Liệt mơ mơ màng màng, trong lòng ảm đạm, khả năng Thác Bạt Liệt vẫn chưa nhớ ra, trong lòng xoay chuyển, cô đang nghĩ làm cách nào để nhắc nhở Thác Bạt Liệt một cách uyển chuyển.

“Tôi vẫn nhớ khi mình còn chưa mang gương mặt này, ngài đã từng đồng ý với tôi, nếu như Trác phủ giúp ngài bắt được Vệ Quốc Công, ngài phải đồng ý với một yêu cầu của tôi!” Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt không chớp mắt, dường như sợ hắn đổi ý.

Thác Bạt Liệt lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ, gật đầu: “A, trẫm nhớ ra rồi, vậy nàng nói thử xem yêu cầu của nàng là gì đi!” Thác Bạt Liệt cười nhìn Như Ý, sắc mặt rất vô hại.

Trong lòng Như Ý vui vẻ, cô cho rằng Thác Bạt Liệt đã đồng ý với yêu cầu của mình, vậy cô có thể nói thẳng ra rồi.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là thả Trác phu nhân ra!” Như Ý cảm thấy yêu cầu này không quá đáng chút nào, thậm chí còn không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến lợi ích của Thác Bạt Liệt, có lẽ việc thả người với hắn là không khó mới đúng.

Nào ngờ, Thác Bạt Liệt cười rất là quái dị: “Trác phu nhân mà nàng nói là ai? Trẫm nhớ phu nhân của Trác Tuấn vẫn ở Trác phủ, sao nàng lại đòi người với trẫm hả?

Cuối cùng Như Ý cũng biết vì sao Thác Bạt Liệt lại cười đến mức vô hại như vậy. Vì sao vẻ mặt lại tự nhiên như thế, hóa ra hắn đã sớm nghĩ ra cái hố để cho Như Ý nhảy thẳng vào trong đó.

“Người tôi nói đến là vợ của Trác lão tướng quân, người bị bắt tại quý phủ Vệ Quốc Công, đừng nói với tôi là không có, ngài biết tôi sẽ không tin mà!” Như Ý hơi tức giận, không ngờ Thác Bạt Liệt sẽ xử sự qua loa có lệ với mình như vậy, cơn giận nhanh chóng dâng lên trong lòng, chỉ một lát thôi trong lòng đã tràn đầy tức giận.

Thác Bạt Liệt thấy Như Ý phùng mồm trợn mắt, cũng biết cô có chút tức giận, có điều nếu đồng ý với lời hứa này, thì không biết sẽ sảy ra chuyện gì.

“Làm sao nàng khẳng định người trẫm bắt được chính là người mà nàng nói?” Thác Bạt Liệt không hiểu nổi, làm sao mà chuyện gì hình như Như Ý cũng biết, lúc nào cũng để cho cô dễ dàng trông thấy được kết quả.

Như Ý lạnh lùng hừ một cái: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!” Nói xong cô nhìn về phía mật thất mà lần trước cô trông thấy.

Thác Bạt Liệt cũng nhìn theo ánh mắt của Như Ý, tất nhiên đã hiểu dõ chuyện gì đang xảy ra, trong lòng có chút buồn bực, chỉ cần cho rằng chuyện có liên quan đến Trác Lỗi, có liên quan đến Trác phủ, sự nhiệt tình của Như Ý liền làm cho hắn rất khó chịu.

“Yêu cầu của nàng không phải đã nói rồi sao? Tại sao lại nói thêm một cái nữa, thế thì thành hai cái rồi!” Thác Bạt Liệt khẽ cong môi, nói như đang để ý lắm.

Như Ý có chút nghi ngờ nhìn Thác Bạt Liệt: “Tôi đề cập tới lúc nào?”

“Yêu cầu trả Vệ Quốc Công lại cho Vệ phủ! Đây sẽ là yêu cầu của nàng!” Thác Bạt Liệt trịnh trọng nói lên suy nghĩ của mình.

Nghe xong lời này mặt Như Ý suy sụp hẳn, hai chuyện này sao có thể giống nhau, cô thật sự không còn lời nào để nói nữa: “Chuyện đó là suy nghĩ trong lòng ngài, tôi không nghĩ như vậy, nếu ngài vẫn muốn cưỡng ép, thì Thác Bạt Liệt, ngài biết tính của tôi rồi đấy!” Như Ý ghét nhất bị người khác coi như chó con mà đùa giỡn, đối với cô mà nói, cô quá mức thông minh, đồng thời cũng quá mức kiêu ngạo, cho nên đối với việc bị người khác đùa giỡn, trong lòng cô rất khó chịu.

Thấy hình như Như Ý có chút tưởng thật, Thác Bạt Liệt cũng không dám nói đùa thêm với Như Ý nữa, thật ra Thác Bạt Liệt cũng không thể nói ra được cảm giác của mình lúc này thế nào, khi nhìn thấy Như Ý lần nữa, cảm thấy trên người cô ngoài phần thông minh như trước đây, bây giờ còn nhiều thêm một chút tài năng, nhưng đồng thời cũng có thêm một chút khí phách, hắn càng thích hơn nhưng cũng có chút lo lắng, sợ lần sau, lúc Như Ý vứt bỏ chính mình mà đi, nỗi sợ này dường như đến từ sâu bên trong.

“Trẫm có khả năng không phải là người như nàng nghĩ, người nàng nói trẫm có thể thả, nhưng mà nàng biết đấy trẫm là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thì phải nói một là một, hai là hai, nàng nên biết phải báo đáp cho sự vất vả của trẫm thế nào!” Giờ phút này, Thác Bạt Liệt giống như một con sói vậy, ánh mắt cứ nhìn Như Ý chằm chằm.

Như Ý nhìn bầu trời bên ngoài, rồi nhìn lại ánh mắt Thác Bạt Liệt, trên mặt nóng bừng, đỏ ửng lên, nói thật ở hiện đại vì làm nhiệm vụ, Như Ý thật sự đã có bạn trai, lại càng không phải nói đến chuyện hẹn hò, Thế mà lúc này muốn cô chủ động….

Thác Bạt Liệt giả vờ trợn mắt nhìn Như Ý, cảm nhận được sự thẹn thùng của cô, trong lòng hắn rất vui, còn giả vờ nghiêm túc nói: “Trẫm cũng không có tính nhẫn nại!”

Như Ý xoay người một cái, ngang nhiên hôn lên môi Thác Bạt Liệt, lúc đó cô đã dùng hết can đảm rồi.

Thác Bạt Liệt nhếch miệng lên, cố gắng đáp trả Như Ý, phải biết rằng hắn rất thích tính cách này của cô, cho nên mới dung túng cô như vậy.

Lập tức, bởi sự chủ động của Thác Bạt Liệt, làm Như Ý ngược lại bị mê đắm trong nụ hôn của hắn, cả người cũng nhũn ra tựa vào trong ngực Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt cười, ôm lấy Như Ý đi đến trước một chiếc giường lớn phía sau.

Đến lúc ấy, cả Ngự Thư Phòng không phải đều tràn đầy mùi mực nữa, mà trở nên đong đầy tình cảm.

Vệ Quốc Công vì trốn tránh quá nhiều thứ, cũng ứng nghiệm lời Như Ý nói, vì vậy ông ta bị điên rồi, đồng thời cũng vì câu nói sau cùng kia, lúc này ông ta đang giả vờ điên điên khùng khùng, sau đó đi về Vệ phủ.

Tuy rằng ông ta bị bắt, nhưng mà có điều rất kỳ lạ là, trong phủ vẫn còn có đồ đạc, còn có người, rất nhiều thứ vẫn còn tồn tại, mà giờ phút này, ông ta lại bị giải đến nơi giam giữ những tội phạm quan trọng.

“Khóa cho kỹ, chủ tử đã căn dặn rõ ràng, ông là phạm nhân, nên có quy củ của phạm nhân, nếu như muốn chạy trốn hay thế nào nữa, chủ tử nói ông nên từ bỏ những suy nghĩ này sớm đi, nếu không, những người của Vệ phủ, sẽ bị xử lý thế nào, hoàn toàn được quyết định bở thái độ của ông!” Người nọ không quan tâm chút nào xem gã ngốc Vệ Quốc Công có nghe hiểu không, đây là yêu cầu của Thác Bạt Liệt đối với bọn họ, cho dù Vệ Quốc Công nghe có hiểu hay không, chỉ cần là Vệ Quốc Công cần, thì hắn ta sẽ đi làm.

Vệ Quốc Công cũng không mở miệng nói gì cả, dù sao vẫn đang giả vờ ngốc, ông ta vẫn muốn lấy được những đồ vật bẩn thỉu kia, chỉ cần ông ta cảm thấy có thể, ông ta đều không xoi mói.

Đối với những hành động này của Vệ Quốc Công những người kia không để ý đến chút nào, dường như cảm thấy tất cả những chuyện này đều rất đơn giản.

Nhanh chóng đem khóa trong tay mình, dùng tốc độ nhanh nhất khóa tay Vệ Quốc Công lại.

Cuối cùng đã làm xong hết những việc kia, sau đó bọn họ không khách khí đi khỏi.

Lúc này, chỉ còn có hai người ở đó, vừa rồi rất kỳ lạ, Vệ Quốc Công bị giam, nhưng Trác lão tướng quân không có chút phản ứng nào cả, không kêu gào, cũng không cười, giống như người bình thường vậy.

Nhưng mà sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Vệ Quốc Công lại cười: “Bạn cũ, lại gặp rồi!” Tuy rằng cười rất ngu ngốc.

Nhưng mà, ông ta cảm thấy mình thể hiện như vậy, vị Trác lão tướng quân này nhất định có thể nghe hiểu.

Trác lão tướng quân cười ha hả: “Đáng ghét, như con gấu vậy.”

Lời này làm Vệ Quốc Công tức giận, có điều ngay lập tức, trên mặt Vệ Quốc Công lại vui mừng.

“Tôi nói rồi mà, lão già này không bị điên, quả nhiên không sai, lão già, ông cũng biết trước đây Hoàng Thượng đối xử với ông thế nào, sao ông vẫn còn trung thành với hắn ta như vậy, ông thấy không, kết quả của tôi, tiếp theo là kết quả của chúng ta, đã hiện ra rất rõ ràng.” Vệ Quốc Công nói những lời này ngược lại dường như hiện lên sự trầm trọng, có điều dương như không làm Trác lão tướng quân đứng bên cạnh giao động, Trác lão tướng quân còn vui vẻ, nở nụ cười, nhưng mà không tiếp lời Vệ Quốc Công.

Hiện tại tuy rằng Vệ Quốc Công nói như vậy, nhưng mà cũng không dám can đảm làm thế, phải biết rằng chắc chắn vẫn có người theo dõi một khoảng thời gian nữa, cũng cố vượt qua khoảng thời gian này, không biết chuyện này có gian khổ không.

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của ông ta rất đúng, ở chỗ này, cái gì cũng không có, rất nhiều chuyện đều không thể làm, chứ đừng nói đến còn bị giam ở chỗ này.

“Ông không cần giả vờ, tôi biết rõ căn bản ông đang lừa người khác, ngoài cái hiệp ước kia, tôi còn chưa nghĩ thông suốt, đến cùng thì trong lòng ông vẫn còn lo lắng điều gì!”

Vệ Quốc Công mang vẻ mặt khinh bỉ, có điều ngay lúc đó nghe thấy tiếng người đi đến, lại nhanh chóng giả vờ làm mặt xấu.

Lúc này Trác lão tướng quân nở nụ cười, cười càng vui vẻ hơn, cũng không biết vì dáng vẻ của Vệ Quốc Công, hay là vì những lời ông ta nói.

“Ông cười cái gì? Tôi nói cho ông biết, nếu như ông cứ giả vờ như vậy, thì thiên hạ này…. Ha ha ha!” Lời Vệ Quốc Công còn chưa dứt, ngược lại đã cười to trước, không kiêng kị chút nào, dường như cảm thấy kẻ điên thì nên cười như thế.

Khi Trác Lỗi xuất hiện ở trong căn phòng mà quá lâu rồi không có người đến, sự nóng vội không hiểu này làm cho hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Ha ha, …” Tiếng cười của Vệ Quốc Công vẫn còn vang vọng trong căn phòng này giống như bóng ma, phiêu du, cứ như vậy không kiêng nể gì cả.

Trác Lỗi cho người canh gác lui lại, sau đó đi vào, nhìn về phía Vệ Quốc Công đang mang vẻ mặt khoa trương.

Ngay tại lúc này, cảm giác đầu tiên của Trác Lỗi chính là Vệ Quốc Công đang giả điên, chẳng trách Như Ý sẽ nói như vậy.

“Ông Vệ, ông thật là ung dung tự tại, quả nhiên không phải điên!” Trác Lỗi, người còn chưa tới, mà giọng nói đã tới trước.

Tiếng cười của Vệ Quốc Công tạm ngừng, sau đó lại tiếp tục, không biết không nghe thấy, hay vẫn đang giả vờ cho Trác Lỗi xem.

Trác Lỗi đi vào, mắt nhìn thẳng Vệ Quốc Công, sau đó cười nói, chỉ là nụ cười kia dường như không có chút thiện ý nào.

Đối với vẻ mặt của Trác Lỗi, Vệ Quốc Công tuyệt đối không để trong lòng, có điều hình như ông ta đã quên mất một vấn đề rất quan trọng, Như Ý đã từng nói, hắn đến đây, chứng tỏ Như Ý có thể làm được, như vậy có lẽ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Như Ý, Trác Lỗi xuất hiện tất nhiên cũng có ý nghĩa của nó.

“Cha, cho dù thế nào, cha cứ yên tâm, tất cả nhân quả, đều sẽ kết thúc!” Trác Lỗi nói lời này, tuy rằng giống như đang lẩm bẩm, nhưng mà ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người Trác lão tướng quân, cứ nhìn sâu như vậy, xem ông ta cúi đầu, lông mi nhẹ nhàng giật giật.

Trong lòng Trác Lỗi run lên, nếu như cần dùng những động tác như vậy để cất giấu tất cả bí mật, tự mình thừa nhận, tất cả chuyện này sẽ đánh vỡ hết đau thương của hắn, trong lòng Trác Lỗi thầm nói như vậy, rồi nhẹ nhàng nhìn lên trời, hắn hiểu cha mình, mỗi lần cha khó chịu, khổ sở, ông ta sẽ giật giật lông mi của mình, từng giọt từng giọt nước mắt được ông ta giấu sau mi mắt của mình.

Nghe thấy Trác Lỗi nói như vậy, có những khi Vệ Quốc Công thật sự đau lòng, đau lòng, cả đời ông ta đều tho đuổi cái gọi là danh lợi kia, thế mà cuối cùng, vẫn cô đơn, nhưng nghĩ lại, Vệ Quốc Công lại biến thành một ác ma, ông ta cảm thấy tất cả chỉ mới bắt đầu, ông ta còn chưa thua.

Trác Lỗi quay đầu, thấy một chút thay đổi trong tâm trạng của Vệ Quốc Công.

“Vệ Quốc Công, đến cùng thì ông vẫn còn đang chờ đợi điều gì? Hiện tại đứa bé kia đang ở trong tay ai, ông cho rằng ông thật sự có thể dựa vào đứa bé đó mà xoay người sao?” Ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Vệ Quốc Công, hiện tại Trác Lỗi không cần che giấu bất kỳ điều gì nữa, cứ như sương lạnh đóng băng từng chút một trên người Vệ Quốc Công.

Vệ Quốc Công vẫn giả vờ điên nhìn Trác Lỗi, vốn đang cười ha ha, sau đó lại quay đầu nhìn về phía dây xích sắt, bắt đầu khóc hu hu.

Dáng vẻ cực kỳ giống một đứa bé, nếu không phải Như Ý đã nói, thì Trác Lỗi thật sự đã cho gằng Vệ Quốc Công này đúng là điên rồi, có điều dường như tất cả không đơn giản như vậy, vì sao Vệ Quốc Công vẫn luôn không buông tha cho cha mình, đến cùng ông ta muốn lấy được tin tức gì từ chỗ ông ấy.

Trên đường đi, Trác Lỗi vẫn suy nghĩ mãi, làm sao để cha mình nói cho mình gánh nặng mà ông đang mang, hôm nay Vệ Quốc Công cũng bị nhốt ở chỗ đó, điều này làm cho Trác Lỗi càng không thể tìm được lúc nào để nghiên cứu tìm hiểu vấn đề này.

Bình luận

Truyện đang đọc