CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Một đặc vụ luôn xoay quanh chính trị và tình báo quốc tế đương nhiên biết chính trị là gì!

Hắn ta nhất định phải có cơ hội âm mưu nào đó để một lưới quét sạch Phủ Trác Vương!

Đó là lý do tại sao cô không vạch trần hắn luôn...

Người đàn ông này có một toan tính khác!

Giờ khắc khẩn cấp quan trọng như thế...

Khoảng thời gian ngắn như vậy...

Tâm trí hắn đã có thể phân tích và xây dựng âm mưu một cách bình tĩnh...

Nếu hắn được rèn luyện đào tạo đặc vụ, chắc chắn sẽ trở thành đặc vụ rất đáng sợ!

Như Ý cảm thấy sợ hãi rùng mình.

Cô chưa bao giờ thấy một người bình thường đáng sợ như vậy!

Một người bình thường có thể tàn nhẫn và bình tĩnh đến mức cực đoan như thế...

Quả thật rất đáng sợ!

Mặc dù Như Ý không biết âm mưu của Hoàng đế.

Nhưng có một điều cô rất chắc chắn là: Phủ Trác Vương gặp xui xẻo rồi!

Trực giác của đặc công… thường rất chính xác.

Phủ Trác Vương.

Hầm ngục.

Khắp cơ thể Trác lão tam toàn máu, còn phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt đỏ ngầu lên như một con thú, nhìn chằm chằm Trác Công Quý đang tay cầm roi da, căm hận như thể muốn xác ông ta ra vậy!

Trác Công Quý nói một cách vô tình: "Lão tam! Cho ngươi cơ hội cuối cùng! Khai, hay là không khai!"

"Ta khinh! Cha không có ở đây, ngươi liền lấy việc công để trả thù riêng sao? Ngươi đánh đi! Tốt nhất là dùng nội lực để đánh, dù sao, nội lực của ta cũng không bằng ngươi, ngươi cứ đánh đi!" Trác lão tam cười khẩy.

Trác Công Quý giơ roi trong tay lên...

Có một tia buồn bã xoẹt qua mắt hắn...

"Chát!"

Cây roi đập mạnh vào ngực của Trác Lão tam...

Vết thương vừa ngừng chảy máu lại nứt ra, máu tươi chảy không ngừng...

Trác Lão Tam không nói một lời, nhưng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Trác Công Quý!

"Chát!" "Chất!"

Trác Công Quý lại quất mạnh thêm hai cái nữa...

Trác Lão Tam hộc máu miệng, vẻ mặt ông ta kinh hoàng và hung tợn, cười điên dại: "Nhị ca! Sao lại dừng thế, tiếp tục đánh đi! Đánh đi! Đánh!!"

Hắn gào lên!

Trác Công Quý nghiến răng, lạnh lùng nói: "Lão Tam! Ngươi thật sự làm cho chúng ta quá thất vọng! Là một thành viên của Trác gia, ngươi lại dồn Trác gia vào chỗ nguy hiểm như vậy! Người có biết, ngộ nhỡ chiếc Hộp Thần rơi vào tay người khác thì Trác Vương phủ sẽ nhà tan cửa nát hay không! Lẽ nào đây chính là thứ ngươi muốn nhìn thấy sao?"

Trác Lão Tam lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải nhắc nhở ta! Trác Lão Tam ta có thể lấy đầu ra để đảm bảo rằng Hộp Thần sẽ không bao giờ rơi vào tay người khác! Ta sớm đã nhận ra, người đó không phải là người bình thường, người đó ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để chiếc Hộp Thần rơi vào tay người khác!"

Trác Công Quý nói: "Người đó? Người đó là ai? Có phải ngươi vẫn còn đồng bọn? Kẻ đó cũng là người của Trác gia sao? Là đàn ông hay phụ nữ?"

Trác Lão Tam cười điên dại: "Hahaha! Ngươi muốn biết thì tự đi mà điều tra! Sau đó, giết người đó đi! Dù sao, ngươi có thể ra tay tàn nhẫn với chính con trai và em trai mình thì còn có chuyện gì mà ngươi không làm được nữa?"

"Nhị thúc. Có chuyện không hay rồi. Lão hồ ly Đường Bắc Khôi đến rồi!" Trác Vân Phong đột nhiên vào mật thất thông báo.

"Hắn đến đây làm gì vậy? Con cáo già này,chẳng bao giờ có ý tốt!" Trác Công Quý hỏi.

"Hắn nói đến để nghênh tiếp hộp thần hồi cung!" Trác Vân Phong nói.

Không khí trong ngục tối đột nhiên đóng băng...

Trác Công Quý cau mày lại, ông ta nhìn về phía Trác Công Vinh đang bị trói vào sợi xích sắt trên tường, chăm chú nói: "Tam đệ! Mạng của riêng chúng ta không quan trọng, trăm năm vinh quang của Trác Gia không thể bị đánh bại! Nếu cây lớn ngã, vô số người sẽ phải chịu tai ương! Đường Bắc Khôi đã đến, nói không chừng hắn ta đã nghe phong phanh gì đó... giao hay không giao chiếc Hộp Thần ra, ngươi tự xem xét đi!"

Nói xong, hắn ném cây roi dính máu trên tay xuống đất, quay người rời đi.

Trác Vân Phong lo lắng nói: "Tam thúc. Đừng cố chấp nữa! Bây giờ đã là lúc nào rồi? Đường Bắc Khôi phụng lệnh của Hoàng đế đến đưa sính lễ cho cửu muội, đồng thời nghênh đón Hộp Thần về, nếu hắn ta phát hiện ra Hộp Thần không còn ở Phủ Trác Vương nữa, chắc chắn sẽ không tha cho Trác gia của chúng ta!"

Trác Công Vinh cười nói: "Vân Phong. Cháu cứ yên tâm, dù cho có chuyện gì xảy ra, thúc của cháu sẽ một mình gánh vác! Nếu đã có khả năng đánh cắp Hộp Thần, Trác lão tam ta đã dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như thế này!"

Trác Vân Phong bất lực nói: "Tam thúc! Từ đầu đến cuối cháu vẫn không hiểu, tại sao thúc lại đánh cắp Hộp Thần chứ? Việc này thì có lợi gì với thúc? Vả lại, bây giờ sự diệt vong của Trác gia đang ở thời điểm quan trọng, thúc đừng đùa nữa. Tình trạng bây giờ đang như lửa đốt, nếu thúc không cho chúng ta biết hộp thần đang ở đâu, con cáo già Đường Bắc Khôi đó chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này để giết sạch người của Trác gia chúng ta mất!"

Trác Công Vinh cười: "Vân Phong, cháu vẫn còn là một đứa trẻ! Về vấn đề chính trị, cháu không hiểu rõ bằng nhị thúc và cha cháu! Trác gia sẽ không sao đâu. Sau giai đoạn quan trọng họ sẽ diễn lại bài cũ, giống như khi đối xử với Trác Lỗi vậy, chỉ cần đẩy một mình ta ra gánh tội là được rồi! Mọi người trên thiên hạ đều biết Trác lão tam ta là một kẻ đần độn, Hoàng đế sẽ không bao giờ diệt toàn bộ phủ Trác Vương chỉ vì việc ham chơi nhất thời của ta đâu! Cho dù ông ta đã từng có suy nghĩ như thế, nhưng không có lá gan đó! Ông nội của cháu là thiên hạ đệ nhất cao thủ! Một nửa đại quân binh quyền đều nằm trong tay ông ấy! Cháu ngốc, mau đi đi! Cháu yên tâm, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, Trác lão tam ta sẽ một mình đứng ra chịu trách nghiệm, tuyệt đối sẽ không bao giờ để liên lụy đến bất cứ người nào trong Trác gia!”

Trác Vân Phong lắc đầu nói: "Tam thúc. Sao thúc lại phải như thế chứ? Không đáng để thúc hy sinh tính mạng mình như vậy!"

Trác Công Vinh nói: "Tiểu tử ngốc! Cháu có biết không? Nếu có thể phá vỡ bí mật của Hộp Thần, vậy thì Trác Lão Tam ta sẽ lưu danh muôn đời! Tài năng lãnh đạo quân sự của ta không bằng cha của cháu, âm mưu chiến lược không tốt bằng nhị thúc của cháu. Võ công không bao giờ có thể sánh bằng ông nội của cháu, trong mắt cả thiên hạ này Trác Lão Tam ta là một phế vật! Một tên khốn! Bây giờ, có một cơ hội có thể khiến ta lưu danh muôn đời! Cho dù ta chết đi, Trác Lão tam ta cũng không hề nhăn mày! Thắng làm vua thua làm giặc! Chẳng phải cha cháu đã dạy cháu như thế sao? "

"Haizzz!"

Trác Vân Phong thở dài, rồi đi ra khỏi mật thất.

Anh cảm thấy tam thúc đã tẩu hỏa nhập ma mất rồi!

Anh không thể hiểu được cách làm cực đoan và điên rồ của Tam thúc!

Vì một hy vọng hầu như không tồn tại...

Phải tự kéo theo tính mạng của mình sao?

Đã hơn một trăm qua không ai phá được bí mật của Hộp Thần...

Thúc ấy làm như vậy chẳng phải tự tìm đến cái chết hay sao?

Thúc ấy vốn là một người cao cao tại thượng...

Được hưởng sự đối xử tối cao của một người thiếu niên thiên tài.

Từ khi còn nhỏ đã được giao trách nhiệm trong việc kế thừa sự nghiệp của Trác gia.

Trưởng thành trong sự nâng đỡ kính trọng của mọi người...

Nhưng làm sao chúng ta có thể hiểu tâm trạng và hoàn cảnh của Trác Công Vinh đây?

"Trác lão gia tử, xin chúc mừng, chúc mừng. Phủ Trác gia thực sự đầy tài năng, lại có thêm một vị Hoàng hậu. Thừa tướng ta hy vọng rằng phủ Trác Vương sẽ ngày càng thịnh vượng hơn! Cũng chúc phúc cho Trác Lão gia tử sức khỏe dồi dào, càng già càng dẻo dai!"

Thừa Tướng Đường Bắc Khôi mỉm cười, gọi các vệ sĩ cung điện và hoạn quan bê những hộp thùng sính lễ vào trong.

Đôi mắt của Trác Lão gia tử khẽ nheo lại, không thể nhìn thấy rõ những biến động cảm xúc trên mặt ông, ông chỉ bình tĩnh nói: "Lão thần đa tạ ân đức của hoàng thượng, và cũng đa tạ thừa tướng đã đích thân mang sính lễ đến cho Tiểu Cửu!"

Thừa tướng nói: "Hoàng thượng rất coi trọng cuộc hôn nhân giữa Hoàng tộc và Trác gia. Ban đầu dự định chờ đến khi chính thức tổ chức hôn lễ mới hạ sính lễ, nhưng Vu Sư nói rằng hôm nay là ngày tốt, hoàng thượng liền mệnh lệnh cho hạ quan mang theo thánh chỉ và sính lễ đến tiếp kiến Lão gia tử. Đúng rồi, Lão gia tử, người của Trác gia đã tập hợp đủ chưa? Hạ quan phải tuyên chỉ rồi! "

Trác Công Quý, người vừa bước vào, nói: "Tất cả đều đủ rồi."

Thừa tướng khẽ mỉm cười, liếc qua một lượt Trác gia từ trên xuống dưới, rồi nói: "Sao không nhìn thấy Trác tam gia vậy?"

Trác Công Quý nói: "Đệ ấy không ở trong phủ."

Thừa tướng nói: “Cửu cô nương đâu rồi? Hay là cùng mời ra đây tiếp chỉ? Cũng để hạ quan găpj mặt Hoàng hậu tương lai?"

Trác Công Quý lạnh lùng nói: "Tiểu nữ đang học lễ nghĩa ở trong đó, ta đoán thừa tường cũng biết?"

"Nơi đó sao?"

"Ồ."

Thừa tướng đối với cái đó không có hứng thú, gật đầu, lấy thánh chỉ từ trong ngực áo: "Trác lão gia tử, phải chăng nên phái người mang theo Hộp Thần? Hạ quan phải tuyên chỉ rồi đây! Là một thánh vật của triều đình và là tín vật của cuộc hôn nhân giữa hai bên, nên mang Hộp Thần ra cùng quỳ tiếp chỉ."

Trác lão gia tử nói: "Hộp Thần có người bảo vệ chặt chẽ ở mật thất. Không nên tùy ý di chuyển. Thừa tướng cứ trực tiếp tuyên chỉ đi."

Đường Bắc Khôi xảo quyệt dường như đã nghe được một số manh mối, nói: "Trác lão gia tử, hạ quan không có ý làm khó mọi chuyện, nhưng... Hoàng đế giao phó để hạ quan đưa sính lễ tới, đọc thánh chỉ và mời Hộp Thần hồi cung! Nếu hộp thần không có ở đây, e rằng không hay lắm. Nếu Trác lão gia tử lo lắng về sự an toàn của Hộp Thần, hạ quan tin rằng không aidám có ý định với Hộp Thần ở nơimà có nhiều cao thủ như Trác gia, điều này có đúng không? Đây cũng là lý do mà Hoàng thượng yên tâm để Hộp thần ở trong Trác vương phủ. "

Trác Công Quý giận dữ nói: "Có phải Thừa tướng không nghe thấy lời cha ta vừa nói không? Người tuyên chỉ là được rồi! Sự an toàn của Hộp Thần đương nhiên là trách nhiệm của Trác gia chúng ta! Nếu Hoàng thượng đã đem Hộp thần để lại Trác Vương phủ, thì chứng tỏ là ngài ấy tin tưởng vào năng lực bảo vệ Hộp Thần của Trác gia! Hay là Thừa tướng nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng?"

Đường Bắc Khôi cười khẩy: "Mời Hộp Thần hồi cung, chính là việc Hoàng thượng đích thân hạ chỉ. Trông dáng vẻ Trác lão nhị lo lắng như vậy, thậm chí còn ngang nhiên chống lại thánh chỉ. Có ý gì? Hay là, Hộp thánh đã không còn ở trong Trác Vương phủ nữa? Các người không mang được Hộp thần ra đây, nên mới kháng chỉ? "

Trác Công Phú nói thầm: "Lần này Trác gia gặp tại họa rồi!"

Trác lão gia tử vẫn không thay đổi sắc mặt, vẫn vững chắc không chút sóng gió như núi Thái Sơn.

Đường Bắc Khôi hung hăng nói: "Trác nhị gia, lẽ nào bị ta nói trúng rồi? Hộp Thần không còn ở trong Trác gia nữa sao?"

Trác Công Quý tức giận nói: "Đừng nói nhảm!"

Trong lòng Đường Bắc Khôi đã đoán ra được điều gì đó, mặc dù hắn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cả nhà Trác gia kiên trì nhất quyết không mời hộp thần ra...

Nhất định phải có nguyên nhân.

Trong lòng Đường Bắc Khôi vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt vẫn còn rất sắc sảo: "Trác nhị gia! Nếu muốn xua tan những lo lắng của Hạ quan, xin hãy lấy Hộp Thần ra! Nếu không, hạ quan không thể không nghĩ ngợi được, lý do nào khiến Trác gia bất chấp kháng chỉ cũng không mời hộp thần ra đây?"

Trác Công Quý nói: "Ông lo tuyên chỉ là được rồi!"

Đường Bắc Khôi nói: "Chính miệng Hoàng thượng dặn dò ta mời Hộp thần hồi cung..."

Trác Công Quý nói: "Trong thánh chỉ có viết như thế không?"

Đường Bắc Khôi nói: "Cái này..."

Trác Công Quý cười khẩy: "Nếu trong thánh chỉ viết rõ ràng, Hoàng thượng muốn Thừa Tướng đại nhân nghênh tiếp Hộp thần trở về, chúng ta sẽ ngay lập tức đưa Hộp thần ra đây! Nhưng nếu trong thánh chỉ không hề viết như vậy, thì Thừa tướng có thể phải chịu tội danh truyền giả thánh chỉ rồi đó! Hôm đó, Hoàng thượng đã đích thân hạ chỉ, hộp thần tạm thời đặt ở Trác Vương phủ, do Trác gia bảo quản! Vào thời điểm đó, Thừa tướng cũng nghe thấy! Trác gia chúng ta không dám chống lại thánh chỉ của Hoàng thượng đâu!

Đường Bắc Khôi cẩn thận nhìn thánh chỉ lại một lần nữa, sắc mặt thay đổi rõ rệt!

Trong thánh chỉ đúng là không viết rằng phải mời hộp thần về cung!

Sắc mặt của Đường Bắc Khôi trở nên rất khó coi.

Trác Công Quý nói: "Thừa Tướng? Sao rồi? Xin mời tuyên chỉ! Trác Vương phủ chúng ta nhất định sẽ tuân theo thánh chỉ, tuyệt đối không bao giờ dám trái lệnh! Thánh chỉ nói thế nào, chúng ta sẽ làm theo cái đó!"

"Đối với những gì không được viết trong thánh chỉ..."

"Chúng ta không thể chỉ nghe từ một phía của Thừa Tướng được!"

Khí thế củaTrác Công Quý thật lạnh lùng và khắc nghiệt!

Đường Bắc Khôi rất tức giận!

Ông ta rõ ràng có thể cảm nhận được, Trác Vương Phủ có âm mưu gì đó!

Chắc chắn Hộp Thần đã xảy ra chuyện gì rồi!

Trác Vương Phủ vốn không thể mang hộp thần ra!

Không phải là bị hỏng thì chính là bị đánh cắp!

Nhưng, ông ta lại không có bằng chứng để chứng minh điều đó!

Không có cách nào để buộc tội Trác gia đã mang hộp thần ra ngoài!

Vịt đã chín rồi còn bay mất, làm sao mà ông ta không tức giận được cơ chứ?

Trác Công Quý lạnh lùng nói: "Thừa Tướng vẫn chưa tuyên chỉ hay sao? Cha ta tuổi đã cao rồi, không có thể lực mà dây dưa với Thừa Tướng đâu!"

Mắt Thừa Tướng khẽ lóe lên tia hung ác, ông ta nói: "Hôm nay, Thừa Tướng ta phải làm rõ chân tướng! Người đâu!"

"Thừa Tướng có gì căn dặn?" Một tướng thị vệ dẫn đầu chạy qua.

Đường Bắc Khôi nói: "Ngươi ngay lập tức quay về cung điện bẩm báo với Hoàng thượng! Mời Hoàng thượng đích thân đến đây một chuyến!"

Tướng thị vệ nói: "Lý do là gì ạ?"

Đường Bắc Khôi nói: "Chỉ cần nói rằng Thừa Tướng đang gây rắc rối ở Trác gia, làm cho các cao thủ của Trác gia tức giận, mời Hoàng thượng đến để hòa giải!"

Thị vệ liếc nhìn những khuôn mặt khó coi của Trác gia, rồi lại nhìn sắc mặt trắng đen không ổn định của Đường Bắc Khôi, không dám nói thêm gì.

Đường Bắc Khôi nói: "Ngoài ra! Phái một nhóm thị vệ đến phủ Thừa Tướng! Mang theo lệnh bài của Thừa Tướng ta, mời thúc thúc của ta là Đường Bắc Cương lập tức đến Trác Vương Phủ một chuyến!"

Ông ta lấy lệnh bài của Thừa Tướng từ thắt lưng ra rồi đưa nó cho thị vệ kia.

Đường Bắc Cương?

Bô lão uy danh nhất của gia tộc Đường Bắc?

Một trong mười đại tôn sư đương thời?

Đệ nhất cao thủ của gia tộc Đường Bắc, võ công không hề kém Trác Lão gia tử?

Đường Bắc Cương!

Cái tên này vừa nói ra...

Mọi người bất giác cảm thấy hơi hoảng hốt!

Người nhà Trác gia biết rằng, lần này Đường Bắc Khôi đánh liều một phen được ăn cả ngã về không rồi đây!

Ông ta mời Đường Bắc Cương, người đã sống ẩn dật nhiều năm ra ngoài, rõ ràng chỉ có một mục đích!

Đối phó với Trác lão gia tử!

Đường Bắc Khôi nghiêm khắc ra lệnh: "Đi nhanh về nhanh! Không được để xảy ra sai sót!"

"Vâng! Thừa Tướng!"

Thị vệ vội vã rời khỏi Trác gia cùng với một nhóm binh lính nhỏ!

Khuôn mặt của Trác Công Quý tối sầm lại, ông biết rằng, lần này, sợ là mọi việc sẽ trở nên tồi tệ hơn!

Ông ta bình tĩnh lùi lại hai bước, đến gần Trác Công Phú, thì thầm: "Đại ca! Sợ rằng lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi! Huynh lập tức gọi thuộc hạ điều quân Thanh Long đến bảo vệ Trác Vương phủ! Ngoài ra, các trại quân sự lớn bên ngoài thành cũng phải tăng mức độ phòng bị, chuẩn bị tốt cho trận chiến!"

Trác Công Phú đã ở trên chiến trường nhiều năm, dũng mãnh và thận trọng, nhưng trí tuệ và tính toán lại không tốt bằng nhị đệ này của mình. Vì vậy, việc trong gia đình, hắn luôn nghe Trác Công Quý.

Lúc này, nghe Trác Công Quý nói vậy, ông ta lập tức hiểu ra, gật đầu rồi lặng lẽ gọi hai thuộc hạ ra mệnh lệnh, sau đó để họ nhân lúc Đường Bắc Khôi không chú ý lén ra khỏi Trác Vương Phủ.

Trong lòng Trác Công Quý biết rõ.

Trác gia đang gặp phải một tai họa lớn...

Lần này, Trác Vương Phủ thực sự gặp rắc rối lớn rồi!

Cơ nghiệpmấy trăm năm của Trác gia, sợ rằng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát...

Đêm nay...

Sẽ bất an mà đứng ngồi không yên.

Toàn bộ kinh thành dường như đang lặng lẽ điều quân...

Dưới sự che phủ của màn đêm, hầu hết binh lực ở kinh thành, vô tình đều tập trung xung quanh Trác Vương Phủ...

Bạo quân dẫn theo thái giám tổng quản Lý Liên Khang, hai vị Vu Sư cùng với quan tổng đốc của kinh đô Hà Thiên Chiếu cùng đến Trác Vương Phủ.

Hà Thiên Chiếu mặc quân phục, tay cầm kiếm, vừa bước vào liền ra lệnh cho binh lính của mình tản ra để bao vây toàn bộ Trác Vương phủ.

Người hộ tống hoàng đế tiến vào trong Trác gia là Đường Bắc Tĩnh của gia tộc Đường Bắc!

Đường Bắc Tĩnh mang theo năm trăm cung thủ, năm trăm khiên kiếm và năm lính giáp sắt để hộ tống hoàng đế cùng tiến vào trong Trác Vương phủ...

Đại sảnh của Trác Vương phủ bị dồn vào chen chúc đầy người.

Tất cả người đứng đầu của Trác gia đã tập hợp đông đủ, bao gồm Trác lão gia tử, Trác Công Phú, Trác Công Quý, Trác Viễn Hải, Trác Viễn Thanh, Trác Viễn Khê...

Trong số các đệ tử đích truyền, đại công tử Trác Vân Phong, tam công tử Trác Địch, ngũ công tử Trác Đình, v.v., tất cả đã trở thành lực lượng thứ hai đứng sau những người lớn tuổi trong Trác gia...

Nhị công tử Trác Văn Hi, bị điều chuyển đến một nơi khác.

Tứ công tử Trác Lỗi bị trục xuất khỏi Trác gia.

Ngoại trừ hai người này, hầu hết các đệ tử nam của Trác giađều đã đến hiện trường, trong khi các đệ tử nữ, do Trác Uyển dẫn đầu, đã dẫn dắt Trác Linh bảo vệ gia quyến lớn nhỏ khác.

Trác gia trước nay luôn được đào tạo bài bản, khá trật tự ngay ngắn.

Đặc biệt là trong trường hợp xảy ra thảm họa, Trác gia trên dưới hợp tác, đoàn kết với nhau để trở thành một thế lực mạnh mẽ và vững chắc.

Sự xuất hiện của bạo quân đã khiến bầu không khí căng thẳng trong cuộc đối đầu ban đầu của Trác Vương Phủ lên đến đỉnh cao!

"Vi thần tham kiến Hoàng thượng!"

Thừa Tướng quỳ xuống trước để nghênh đón bạo quân.

Sau đó, Trác Công Phú và Trác Công Quý dẫn theo hàng loạt người từ lớn đến nhỏ của Trác gia cùng yết kiến Hoàng đế.

Chỉ có một mình Trác Lão gia tử, có thể gặp hoàng đế mà không phải quỳ, lên triều mà không cần đứng.

Đường Bắc Tĩnh hét lớn: "Người đâu! Bao vây hết Trác gia cho ta! Nếu có ai dám manh động, lập tức giết chết!"

Bạo quân liếc nhìn những người trong hai phe, nói một cách rất bình tĩnh: "Hôm nay Trác Vương Phủ thật náo nhiệt! Nhiều người tập trung ở đây như thế! So với lên triều còn thú vị hơn nhiều rồi đó! Thừa Tướng đâu?"

Đường Bắc Khôi đứng ra, nói: "Có vi thần."

Bạo quân lạnh lùng giận dữ, nói: "Ngươi làmThừa Tướng kiểu gì thế? Trẫm lệnh ngươi đến đây tuyên chỉ hạ sính lễ, sao ngươi lại biến Trác Vương Phủ thành chiến trường thế này?"

Đường Bắc Khôi vội quỳ xuống.

"Hoàng thượng nguôi giận. Vi thần một lòng trung thành với hoàng thượng, không dám buông lơi. Nhưng có một số người lại không nghĩ như vậy."

Bạo quân nói: "Ngươi hãy đứng dậy nói chuyện. Ở đây cũng không có người ngoài..."

Đường Bắc Khôi nói: "Dạ!"

Hắn đứng dậy, sau đó thì thầm vào tai của bạo quân, miêu tả lại đại khái những gì vừa xảy ra.

Cuối cùng, thêm vào dự đoán của mình: "Hoàng thượng! Vi thần nghĩ rằng Trác gia chống cự một cách công khai như thế, chắc chắn là đang che giấu một âm mưu lớn!"

Trác Công Quý nói: "Âm mưu? Âm mưu chính là Thừa Tướng luôn muốn đàn áp hãm hại Trác gia thì đúng hơn?"

Đường Bắc Khôi lạnh lùng nói: "Trác gia của ngươi đã phạm rất nhiều tội ác! Đúng là đại nghịch bất đạo!"

Trác Công Quý nói: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người!"

Đường Bắc Khôi nói: "Tội thứ nhất! Tứ công tử của Trác gia đã mưu sát con trai của Thừa Tướng ở Kinh thiên lầu. Có người đã tận mắt nhìn thấy!"

"Tội thứ hai!"

"Tứ công tử Trác gia đã tự mở nơi in ấn sách mưu phản, bêu xấu hình ảnh của Hoàng thượng. Tội đáng chém chết!"

"Tội thứ ba!"

"Tự ý cất giấu thánh vật triều đình là hộp thần, mưu đồ phản loạn!"

Đường Bắc Khôi hung hăng chèn ép người.

Trác Công Quý nói: "Đây là tất cả đều là chuyện vô căn cứ!"

Đường Bắc Khôi cười lạnh lùng: "Có phải là chuyện vô căn cứ hay không, ngươi chỉ cần hỏi con trai ngoan của ngươi là biết ngay thôi! Người đâu! Đưa Trác Lỗi lên đây!"

Hai người lính hộ tống Trác Lỗi, người đang bị trói bởi sợi xích, ném anh ta xuống sàn.

Đường Bắc Khôi cười khẩy: "Ngươi tự hỏi đi! Trác Nhị gia! Hừ!"

Khi Trác Lỗi nhìn thấy mọi người trong Trác gia, anh vội vàng nói: "Cha! Ông nội! Con tuyệt đối không mưu sát Đường Bắc Huy! Con vốn không biết võ thuật, cả thiên hạ đều biết rõ! Sao con có thể mưu sát hắn cơ chứ?"

Trác Công Quý nhìn thấy mặt hắn bị thương, liền biết rằng hắn bị Đường Bắc Khôi đánh đập.

Đường Bắc Khôi chế nhạo: "Bằng chứng chất cao như núi thế kia mà ngươi còn dám ngụy biện? Hoàng thượng niệm tình Trác gia các người có công lớn với triều đình! Với lòng từ bi vĩ đại, vốn muốn giữ lại thẩm vấn ngầm, để giữ mặt mũi cho Trác gia! Nhưng các người đã phụ đi hậu ái của Hoàng Thượng, đúng thật là vong ơn phụ nghĩa!”

Trác Công Quý im lặng không nói gì.

Nhìn vào Trác Lỗi, đứa con trai duy nhất của mình, trong lòng ông ta tràn đầy lửa giận, một lời cũng không thể nói ra được.

Trong lòng Trác Lão gia tử rõ như gương, ông lão đột nhiên ho hai tiếng, rồi nói: "Hoàng thượng, lão thần có vài lời muốn nói."

Bạo quân đương nhiên không dám bất kính với Trác lão gia tử, liền nói: "Mời Lão gia tử nói."

Trác Lão gia tử nói: "Hoàng thượng, Đường Bắc Huy đã chết như thế nào? Việc này vừa phức tạp vừa ly kỳ, e rằng cần phải điều tra rõ ràng! Không thể đổ oan cho người tốt! Còn về bằng chứng chất như núi của Thừa Tướng, dựa vào khả năng của Thừa Tướng đây, tạo thêm vài ngọn núi cũng không phải chuyện khó khăn gì."

Đây rõ ràng là cáo buộc Đường Bắc Khôi giả mạo bằng chứng.

Đường Bắc Khôi tức giận, nhưng không dám đắc tội Trác lão.

Đường Bắc Cương còn chưa đến.

Đường Bắc Khôi âm thầm chịu đựng.

Bạo quân gật đầu: "Lão gia tử nói có lý! Việc này còn rất nhiều điểm nghi vấn. Thực ra, khi Thừa Tướng bẩm báo với Trẫm, Trẫm cũng nghi ngờ rất nhiều, vì vậy đã không vội vàng hỏi tội, tránh việc đổ oan cho Trác Lỗi."

Cuộc đối thoại giữa hai người.

Người ngoài nghe không ai hiểu cả.

Trác lão gia tử đêm đó hộ tống bạo quân đến Kinh Thiên lầu để điều tra danh tính của Hắc Tường Vi.

Họ đã tận mắt chứng kiến Đường Bắc Huy bị Hắc Tường Vi dọa cho đến chết...

Mặc dù Trác lão gia tử biết Hắc Tường Vi chính là Như Ý.

Hung thủ chính là người của Trác gia.

Nhưng, chắc chắn không phải như những gì Đường Bắc Khôi đã nói, Trác Lỗi là hung thủ giết người!

Đây rõ ràng là hãm hại!

Mà biết việc này, ngoài Trác lão gia tử ra, còn có bạo quân!

Tất nhiên, bạo quân không dám thẳng tay chỉ ra Trác Lỗi là kẻ giết người trước sự chứng kiến của Trác lão gia tử. Thừa Tướng có thể vu cáo hãm hại hắn ta, nhưng ông ta không thể vu cáo hãm hại Trác gia được!

Trác lão gia tử tiếp tục nói: "Còn về sách phản loạn. Thừa tướng đọc Tây du ký thì cũng là sách phản loạn? Thực ra, lão thần cũng đã từng đọc cuốn sách này, đánh giá cao quan niệm tuyệt vời kỳ diệu của cuốn sách này! Mà Đường Tăng trong cuốn sách có vài phần giống với Hoàng thượng, việc này lão thần cũng cảm thấy nghi ngờ!"

Bạo quân nói: “Lão gia tử nhìn nhận việc này thế nào?"

Trác lão tử gia nói: "Thực ra, vấn đề này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ! Thật là bất kính khi sử dụng chân dung của Hoàng đế vẽ lên cuốn sách! Tuy nhiên, nói ngược lại, mặc dù nhà sư Đường trong cuốn sách hơi lải nhải một chút, nhưng ông ta lại là người rất lương thiện. Đại diện cho công lý và chiến thắng! Thử hỏi, ngoài Hoàng thượng ra, còn ai có thể đại diện tốt hơn cho nhân vật này cơ chứ?"

Đường Bắc Khôi hét lên: "Đúng là ngụy biện!"

Trác lão gia tử trầm giọng bình tĩnh nói: "Ở trong Trác Vương Phủ không đến lượt ngươi hỗn láo!"

Đường Bắc Khôi giật mình sợ hãi phải lùi hai bước!

Hắn biết rằng ông già này không dễ gây chuyện!

Nếu như gây chuyện với ông ta, ngay cả Hoàng đế cũng sẽ không ra mặt nổi cho hắn!

Trác Vương phủ ngày càng kiêu ngạo hung hăng rồi!

Đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ từ xa truyền đến!

Một ông già béo đột nhiên bay tới, dáng người như ma quỷ...

Đường Bắc Khôi vui mừng khôn xiết, hành lễ: "Cháu tham kiến thúc thúc!"

Bình luận

Truyện đang đọc