CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Lý công công nhìn Thác Bạt Liệt đuổi kịp thần thú, trong mắt có gì đó hiện lên.

Thác Bạt Liệt quay đầu nhìn Lý công công nói: “Chuyện hôm nay đừng để cho ai biết, chuẩn bị vào triều thôi!” Thác Bạt Liệt cảm thấy còn nhiều thời gian với Như Ý, vậy hắn sẽ giả vờ tin tưởng lời của Như Ý, chầm chậm đạt được mục đích của mình.

Như Ý đang tắm rửa trong hồ, tự hỏi tiếp theo phải làm thế nào, một làn điệu đặc thù truyền đến âm phù vào lỗ tai của cô, cô nhắm mắt, chậm rãi nghe hết, lúc này mới từ từ đứng dậy, để cung nữ mặc áo quần vào.

“Được rồi, bản cung đi ra ngoại dạo một chút, không có việc gì thì đừng đi theo bản cung!” Như Ý không muốn bất kỳ kẻ nào biết quá nhiều, kể cả Tử Yên, kỳ thật cô vẫn biết Tử Yên không có uy hiếp với mình, ngược lại nàng ta còn thường xuyên giúp mình, có lẽ đã từng che dấu điều gì đó, từ sau chuyện lần trước, Tử Yên càng thêm trầm mặc.

Quả nhiên, Như Ý ra ngoài, Tử Yên bây giờ cũng không đuổi theo cô.

Nhưng mà khiến Như Ý cảm thấy kỳ quái là, thần thú lại không đuổi kịp cô.

Cô gọi Bạch Dực ở trong lòng, nhưng mà rất lâu cũng không thấy Bạch Dực hồi âm, Như Ý lập tức trở nên lo lắng, ở thời điểm mấu chốt như bây giờ, Bạch Dực lại không ở đây, thì đi đâu chứ? Như Ý cảm thấy Bạch Dực nhìn qua mặc dù nhỏ, nhưng vẫn luôn thành thục và thông minh.

“Làm sao thế?” Ngay lúc Như Ý nghĩ mãi không ra, Bạch Dực lại xuất hiện, chỉ là có chút kỳ lạ, Bạch Dực nhìn có vẻ bối rối, cô vội vàng hỏi thăm.

Cảm nhận được sự quan tâm của Như Ý, trong lòng Bạch Dực lại có chút cảm động, lập tức báo cáo chuyện lúc chiều với Như Ý.

Như Ý thừa dịp không ai phát hiện, ôm Bạch Dực, tức giận nói: “Ai bảo ngươi ra ngoài, ta làm chủ nhân cũng không nói, chẳng lẽ ngươi không biết ở đây rất nguy hiểm, ngươi còn chạy loạn!” Lời nói này của Như Ý, cảm xúc có chút không bình tĩnh, đây chỉ có thể nói là cô quan tâm đến Bạch Dực, dù sao thời gian cô ở với thần thú cũng không ngắn, thậm chí có thể nói là hơi dài rồi.

Bạch Dực cúi đầu, dáng vẻ tội nghiệp khiến Như Ý không chịu được thỏa hiệp: “Lần sau không thể theo lệ này được nữa!”

Bạch Dực gật đầu, sau đó Như Ý cũng không dừng lại, phải biết rằng vừa rồi cô nghe được người thần bí gọi cô qua âm phù, cô biết nếu người thần bí không có chuyện gì đặc biệt, cũng sẽ không gọi mình, lúc này mới vội vàng như vậy.

Lúc Như Ý và thần thú đến địa điểm, người thần bí cũng đã đợi rất lâu.

“Ngồi đi!” Nhìn vẻ mặt Như Ý và thần thú còn có chút luống cuống và hơi thở gấp gáp, cũng biết là cô chạy đến.

Như Ý không khách khí tiêu diệt tách trà đối phương đã pha sẵn, nháy mắt đã uống hơn phân nửa.

“Uống trà như vậy, thật sự là chà đạp tách trà ngon này.” Người thần bí cười nói.

Như Ý không thèm để ý, cười nói: “Vội vã như vậy, tìm ta có việc gì? Còn có ta cảm thấy thời điểm mấu chốt như vậy, có phải thúc nên nói thân phận thật của mình cho ta không, không cần phải đánh đố nữa!”

Người thần bí không ngờ Như Ý trong thời điểm mấu chốt này còn muốn biết thân phận của mình, thật sự là quá bình tĩnh rồi.

Người thần bí cười: “Thần thú của ngươi gần đây cũng phải cẩn thận, nếu không chỉ sợ là đại loạn đến sớm…” Người thần bí có chút lo lắng nói.

Như Ý nhíu mày, trừng mắt nhìn thần thú, lập tức nghiêm túc cam đoan: “Thúc yên tâm, ta sẽ làm nó an phận hơn, nếu nó còn như vậy, cũng đừng có nhận chủ nhân này nữa!” Như Ý buông lời ác độc, kỳ thật cô đã trải qua chuyện này nhiều lần rồi, nhưng mà hiển nhiên nhóc thần thú này rất không thèm để tâm!

Nghe xong lời của Như Ý, người thần bí lại lần nữa phân tích cụ thể chuyện buổi xế chiều hôm nay: “Ta nghĩ Thác Bạt Liệt khẳng định đã biết được gì đó, ít nhất thì thần thú này đã không còn an toàn nữa rồi, phải biết rằng trong quyển sách trước kia cũng có nhắc đến dáng vẻ của thần thú, Thác Bạt Liệt đương nhiên phán đoán nó là thần thú.”

Như Ý hiểu gật đầu, “Thúc thúc, ta thật sự rất ngạc nhiên, thúc rốt cuộc là ai, vì sao không có gì chạy khỏi được mắt của thúc?” Trong mắt của Như Ý, người thần bí sắp trở thành thần trong lòng cô rồi.

Người nọ cười: “Ngươi không biết mới tốt, hơn nữa biết cũng chỉ là biết mà thôi, không có tác dụng gì!”

Nhưng mà Như Ý nhìn người thần bí, trầm tư suy nghĩ, lát sau nói: “Thúc thúc, kỳ thật ta đã thấy khuôn mặt thật của thúc!” Như Ý nói lời này không chút giả tạo, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Cơ thể người thần bí run lên, nhưng mà lập tức cười nói: “Ồ, khuôn mặt thật của ta, dáng vẻ như thế nào đây? Ta cũng đã sắp quên rồi!” Đúng thế nhiều năm như vậy ông ta chỉ sống với hai khuôn mặt, mà khuôn mặt thật của mình dường như một ngày say rượu nào đó không biết, biến đổi vĩnh viễn khuôn mặt đó trong cơn ngà ngà say, vẫn chưa từng tỉnh lại.

Như Ý nói hình ảnh mơ hồ nhìn thấy lúc trước cho người thần bí: “Cho nên thúc không cần tự giễu, dáng vẻ của thúc ta đã nhìn thấy, trong lòng ta thúc vĩnh viễn có gương mặt như vậy!” Ánh mắt kiên định có thần của Như Ý vững như bàn thạch không chuyển động, không phải yêu, lại hơn cả yêu.

Người nọ sờ sờ đầu Như Ý, lập tức nói ta: “Kỳ thật ngươi đã biết một chút về thân phận của ta, chỉ là vẫn không hỏi ra miệng, dùng mấy lời này nịnh nọt ta!”

Như Ý biết rõ ông ta đang nói đùa, cũng không đề nghị, nhưng mà ông ta đoán đúng, Như Ý có lời muốn nói, cô muốn tháo giải hết tất cả vấn đề. . Chuyên trang đọc truyện -- t rumtruyen.CO M --

“Người thần bí phục vụ cho thái hậu là thúc?” Câu này của Như Ý không phải là câu hỏi, mà giống như một câu trần thuật.

Người thần bí vô cùng thích thú liếc nhìn Như Ý: “Ông trời sao lại tạo ra một người vừa thông minh vừa nhạy bén như ngươi vậy, không thể không khiến ta bội phục!” Trên mặt người thần bí khó che dấu sự khen ngợi của mình, muốn ông ta khen ngợi một người cũng tương đối khó khăn.

Như Ý vui vẻ nhận sự khen ngợi, đây là đặc tính của người hiện đại, thản nhiên tiếp nhận sự cổ vũ của người khác, sau đó cao ngạo làm việc, khí thế không thua: “Vì sao? Chuyện của tiên hoàng? Không phải lúc đó thúc nói tiên hoàng bị thái hậu làm hại sao? Vì sao lại phải nghe lệnh của bà ta?” Vấn đề này quá mức mâu thuẫn, hoàn toàn không cách nào làm người khác tin tưởng.

Người thần bí bi thương cười: “Ngươi cũng yêu một người, sẽ biết rõ loại vừa yêu vừa hận này, nhưng mà cuối cùng tiên hoàng vẫn không bỏ được bà ấy, ta vì bất bình, muốn mượn tay các người diệt trừ bà ấy thôi!”

Như Ý nhìn người thần bí cười, nụ cười cay đắng mà mâu thuẫn, cô hiểu chứ, sao có thể không hiểu được, mặc dù là chuyện của đời trước, cô không có quyền cũng không có sức đi hỏi, nhưng mà liên quan đến bản thân cô, cuối cùng phải làm thế nào, mà Thác Bạt Liệt lại phải làm thế nào? Tất cả tất cả, cô đều không biết.

“Thúc thúc, thật sự là khổ cho thúc rồi, thúc yên tâm, ta sẽ giải hết Huyết chú trên người mọi người, nhưng mà đến lúc đó tiên hoàng, ta cũng không bảo đảm có thể khôi phục lại dáng vẻ trước kia hay không, như vậy ông ấy còn nguyện ý xuất hiện trước mặt thái hậu một lần nữa không?” Người kiêu ngạo, cuối cùng đương nhiên vẫn giữ tâm kiêu ngạo của mình, sự kiêu ngạo đó có thể cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có trước mặt người mình yêu, vĩnh viễn đều hy vọng tốt nhất, hy vọng đứng trước mặt người mình yêu là một chính mình hoàn mỹ.

Người thần bí sững sờ, vấn đề này ông ta chưa từng nghĩ đến, nhưng mà ông ta lập tức thở dài nói ra: “Vậy thì đến lúc đó để tiên hoàng quyết định thôi, kỳ thật mấu chốt của chuyện này ngươi biết không phải ở đây, mà là Huyết chú này liên quan đến gia tộc Thác Bạt, đến Minh Quốc!” Người thần bí mơ hồ nói, bởi vì ông ta cũng không hoàn toàn rõ, chỉ là mơ hồ biết một chút.

Như Ý nhìn quyển sách kia, đương nhiên hiểu được đạo lý của nó: “Yên tâm, ta sẽ hết sức giải thoát, ngăn chặn mọi thứ xảy ra!” Như Ý cam đoan nói.

Người nọ nghe Như Ý cam đoan như vậy, lúc này mới thả lòng: “Vậy cứ như thế đi, ngươi cũng sớm quay lại đi, ta thấy Thác Bạt Liệt bây giờ có chút nóng nảy, không chừng sẽ lúc nào đó tìm ngươi!” Người thần bí nhắc nhở Như Ý.

Như Ý hiểu mang theo thần thú rời đi.

Bởi vì chuyện vừa rồi Như Ý có chút tức giận với thần thú, thần thúc lúc này cũng không dám tiến lên trêu chọc Như Ý.

Ngay lúc cô còn chưa đi được xa lắm, thần thú giật mình phát hiện bóng dáng thần bí.

“Chủ nhân! Chủ nhân! Chủ nhân…” Bạch Dực gọi Như Ý, muốn hấp dẫn sự chú ý của Như Ý.

Không biết Như Ý là vì đang tức giận Bạch Dực không để ý đến nó hay là bởi vì cô đang thật sự ở cảnh giới tự hỏi một mình, hoàn toàn không biết thần thú đang gọi mình.

Thần thú thấy Như Ý hoàn toàn thơ ơ, nó nhìn người nọ có chút quen, thật sự nhịn không được, lập tức cắn tay Như Ý, mặc dù diện tích không lớn, nhưng mà có lẽ vẫn có chút nặng, Như Ý chau mày, lập tức tỉnh lại.

“Chuyện gì?” Như Ý có chút không vui, trong lòng không ổn, nội tâm cũng tức giận.

Thần thú uất ức liếc nhìn Như Ý, lập tức nói ra: “Ta vừa nhìn thấy một người giống như là Vệ quốc công!”

Như Ý vừa nghe thấy Vệ quốc công, lúc này suy nghĩ lập tức trở lại, nhìn về phía xa xa, quả nhiên phát hiện một bóng dáng thần bí, mặc dù cũng đã có chút mơ hồ, nhưng mà Như Ý phát hiện đó là hướng về cung điện của thái hậu.

“Đi, chúng ta đi xem thử!” Như Ý thừa dịp bốn phía không có thị vệ, phi thân một cái đuổi theo bóng dáng kia.

Vệ quốc công này là đi ra từ chỗ của Thác Bạt Liệt, vốn đã ra khỏi hoàng cung, nhưng vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, hơn nữa trong lòng có chút hoài nghi gần đây Thác Bạt Liệt có vấn đề, sao có thể đột nhiên nhớ đến quyển sách kia, đều nói không có lửa thì làm sao có khó, cuối cùng ông ta cũng không nhịn được, vì vậy trở về tìm thái hậu thương lượng.

Đúng là Vệ quốc công, công phu cũng không phải bình thường, nhớ ngày đó ông ta và Trác lão tướng quân còn có hoàn thượng, và một người thần bí khác, công phu rất cao, nói đến người thần bí kia, Vệ quốc công vẫn luôn nghi ngờ, bởi vì sau khi Thái Thượng Hoàng về cõi tiên, người thần bí kia cũng biến mất, chết theo? Điểm ấy Vệ Quốc Công cảm thấy khả năng không lớn.

Không quan tâm nhiều như vậy, ông ta xoay người một cái, vào phòng trong của thái hậu.

Lúc này, trong tẩm cung của thái hậu cũng không có bao nhiêu cung nữ, bởi vì thường xuyên phải ra ngoài, hoặc là muốn liên lạc với một số người, ngoại trừ Từ Nhị tâm phúc của mình ra, rất ít người ở trong tẩm cung, cái này cũng dễ cho Vệ quốc công tiến vào.

“Sao ngươi lại đến đây?” Thái hậu nhìn thấy đột nhiên nhiều tra một người, bởi vì quá lâu không xuất hiện, cho nên có vẻ còn có chút ngạc nhiên.

Từ Nhị có vẻ bình tĩnh, đây cũng có nguyên nhân thái hậu coi trọng nàng ta như vậy.

“Có việc!” Vệ quốc công trả lời đơn giản, sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện.

Thái hậu liếc nhìn Vệ quốc công, lập tức nói với Từ Nhị bên cạnh: “Ngươi đi xuống trước đi!” Đi xuống trước của thái hậu, thì ra là để Từ Nhị canh bên ngoài, nếu có người, thì phải thông báo trước.

“Chuyện gì mà ngươi vội vã như vậy?” Thái hậu nhìn vẻ mặt của Vệ quốc công, có chút khó hiểu hỏi.

Vệ quốc công nhíu mày, lập tức nói: “Năm đó có phải thật là tiên hoàng nhắc đến Huyết Minh thư với Thác Bạt Liệt hay không?” Vệ quốc công theo hiểu biết của mình đối với tiên hoàng, vậy thì không phải nói cho Thác Bạt Liệt, dù sao mấy người năm đó, đều nhận chú ngữ, nghĩ đến chú ngữ, Vệ quốc công nghi ngờ, nhưng mà vẫn có chút cảm thấy vui sau khi may mắn, là ông ta biết ông ta là chân mệnh thiên tử, bằng không vì sao tất cả mọi người đều bị nguyền rủa mà chính mình vẫn tốt lành.

Thái hậu khó hiểu, chuyện này bà ta quả thật cũng không biết: “Tiên hoàng sẽ không đâu, loại đau đớn lúc trước như vậy…” Cuối cùng thái hậu cũng không nói tiếp, anh mắt mê mang đau khổ, giống như chuyện ngày ấy là một ám ảnh, không ngừng gây rối bà ta.

Bình luận

Truyện đang đọc