CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Từ trước đến nay đây vẫn luôn là nơi cơ mật nhất, chỉ cần là những chuyện liên quan đến Mộ Dung Tinh Thần đều sẽ vô cùng cẩn thận, đây là quyết định của Hồng Đậu, nàng cũng chỉ muốn bảo vệ tốt Mộ Dung Tinh Thần để hắn không phải chịu bất cứ tổn thường nào thôi.

Thực ra Hồng Đậu rất giống với Mộ Dung Tinh Thần ở điểm này, lúc nào cũng âm thầm hi sinh vì người mình yêu, lúc trước cho dù chỉ hơi thích, thích thầm Như Ý thì Mộ Dung Tinh Thần vẫn luôn giữ trong lòng.

”Lâu chủ nói…”

Người kia thấp giọng nói nhỏ bên tai Hồng Đậu, hình như là chuyện vô cùng quan trọng.

Vẻ mặt Hồng Đậu khác thường nhưng lại không nói thêm gì cả, nàng hiểu Mộ Dung Tinh Thần, hắn vì Như Ý mà cố gắng hết sức xóa bỏ mọi trở ngại.

Một nguyên nhân mà Mộ Dung Tinh Thần lên núi, hiển nhiên cũng là vì để bảo vệ Như Ý tốt hơn, còn nguyên nhân khác chính là điều tra rõ một vài bí mật của núi Đào Viên này.

Biết tình hình của Mộ Dung Tinh Thần và kế hoạch tiếp theo, Hồng Đậu từ góc tối đi ra, vừa đúng lúc lão nhân vừa nãy tỉnh lại.

”Ai, khuê nữ này thật tốt nha, lão nhân ta đây không thất vọng!”

Lão nhân kỳ quái dường như uống chưa no, vừa mới tỉnh dậy lại đã ở trước bàn ôm bình rượu, đổ rượu vào miệng, còn không quên khen người cho lão rượu.

Người bên cạnh đều đang khó hiểu, khuê nữ mà lão nhân này nói là ai thế? Không phải là Hồng Đậu đấy chứ, ý của lão nhân này là lão biết vừa nãy Hồng Đậu đến, nhưng rõ ràng ban nãy lão còn đang ngủ mà, tên ám vệ kia âm thầm lau mồ hôi lạnh, may là mình chưa cử ai đến đánh nhau với lão đầu này, nếu không người chịu thiệt chắc chắn là mình rồi.

”Không thất vọng!? Người nói xem người từng đau qua ư!?”

Xa xa Hồng Đậu đã nghe thấy giọng nói của lão nhân này, vừa nghe thấy lời của lão, Hồng Đậu không biết vì sao, mũi thế nhưng lại chua xót, trong giọng nói mang theo sự tủi thân của mình.

Ảnh vệ thấy Hồng Đậu đi đến, không nói thêm gì nữa, im lặng bước ra ngoài.

”Nha đầu, khuê nữ, ngươi khiến lão nhân ta tìm thực khổ đó!’’

Lúc này Hồng Đậu còn chưa khóc, trái lại lão nhân kia ôm lấy Hồng Đậu khóc như một đứa trẻ.

Hồng Đậu vừa nãy còn nghĩ nên chất vẫn lão nhân trước mặt này như thế nào, không ngờ lão cứ không như vậy khiến bản thân không còn chút khí thế nào nữa, có thì chỉ còn lo lắng và tưởng niệm từng ấy năm.

”Sư phụ!” Một tiếng này, thầy trò hai người thâm tình khóc cùng nhau.

Phải rồi, đây không phải là người khác, mà chính là sư phụ của Hồng Đậu, cũng chính là lão nhân Quái Địch Tử người ta truyền tai nhau trong giang hồ, có điều biến mất đã nhiều năm, lần đó Hồng Đậu đấu võ dùng những chiêu thức kia, đều là Quái Địch Tử tự mình truyền thụ, chỉ là Cát Băng không được may mắn như thế, không thể nhận được món võ chân truyền của Qúai Địch Tử này.

Sau khi khóc xong, Hồng Đậu mới nhớ tới chuyện hỏi Quái Địch Tử rốt cuộc đã đi đâu những năm này.

”Sư phụ, nhiều năm như vậy rốt cuộc người đã đi đâu, sao người nỡ lòng nào nhẫn tâm mặc kệ ta vậy!?” Vẻ mặt Hồng Đậu oán giận, có điều vẫn nhìn ra được nàng có thể gặp lại Quái Địch Tử, thực ra vui vẻ như hoa tươi nở rộ, mang theo vẻ khoái trá.

Quái Địch Tử vừa nghe Hồng Đậu hỏi vậy, ngẩng đầu lên, mái tóc hoa râm và còn cả nếp nhăn trên khuôn mặt, tất cả đều hiện rõ lên những thăng trầm của lão, lão khẽ thở dài một hơi, dường như muốn từ một nơi rất xa rất xa, thời gian rất lâu rất lâu để bắt đầu nói, trong đó e là giống như có bao nhiêu gian nan khổ cực.

Dĩ nhiên nếu người khác cho rằng như vậy, vậy thì đã bị vẻ ngoài và thần sắc của lão lừa rồi, sở dĩ lão nhân này quái, ngoài sự quái gở của lão thì lão còn có tính khí quái lạ.

Hồng Đậu còn lâu mới bị lão lừa, nàng túm lấy râu của Quái Địch Tử, lớn tiếng nói: ”Người có nói không hả, không nói con sẽ vặt râu của người đấy…” Hồng Đậu vừa uy hiếp vừa dùng hành động thực tế để chứng minh mình sẽ làm thật.

”Ai ai ai, râu của ta, ta nói, ta nói không được sao!” Quái Địch Tử kéo râu của mình về, vẻ mặt ai oán nhìn Hồng Đậu: ”Nhiều năm như vậy sao ngươi một chút cũng không thay đổi thế!”

”Người lại nói lời vô nghĩ.” Hồng Đậu ra vẻ lại giơ tay nắm lấy râu của lão.

Quái Địch Tử nhanh chóng cầm lấy bộ râu của mình rồi trốn sang một bên, sau đó đem chuyện của lão nói ra một lần.

Có điều, chuyện của lão cộng lại cũng chưa đến vài câu đã nói xong hết rồi.

Một ngày nọ rất nhiều năm trước, cũng là một năm trước khi Hồng Đậu bị Cát Băng bỏ rơi, Quái Địch Tử vì nhìn trúng một loại kịch độc màu xanh, vẫn luôn mang theo con rắn kia vào núi sâu, về sau tìm là tìm được con rắn, nhưng lại bị rắn độc cắn, đại nạn không chết nhưng bị điên, nhiều năm sau cuối cùng lão cũng minh mẫn trở lại, nhưng không muốn cảnh còn người mất, lão đã đi khắp nơi để tìm Hồng Đậu.

Hồng Đậu nghe xong vẻ mặt xem thường! Vì sao nàng có biểu tình này, chính là vì Quái Địch Tử này, ngoài quái này còn có một quái khác, đó là lão yêu độc dược, càng độc càng yêu.

”Hồng Đậu à, khuê nữ à, nha đầu à, ngươi xem, sư phụ vẫn thương ngươi đấy, lâu như thế ta cũng chưa đi tìm tiểu tử Băng kia mà đi tìm ngươi đó!” Nhìn thấy biểu tình khinh bỉ của Hồng Đậu, Quái Địch Tử biết Hồng Đậu có chút tức giận, lão bèn lấy lòng dịch về phía Hồng Đậu, hơi thấp thỏm nhìn nàng, cực kì giống một đứa trẻ bị ức hiếp.

Hồng Đậu giả vờ không thấy, quay đầu không nhìn lão: ”Người cho là người giả vờ đáng thương thì con sẽ tha thứ cho người ư, người ấy à, nên đi tìm tên Băng kìa, người xem giờ hắn tốt thế nào, người đi chắc chắn sẽ có rượu và thức ăn ngon dâng lên cho người nhé!”

Quái Địch Tử này tuy tính cách trẻ con, có chút bướng bỉnh nhưng người lại rất khôn khéo, vừa nghe được giọng điệu này của Hồng Đậu, lão liền biết hai đồ đệ này của mình xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sao Hồng Đậu lại ở đây, mà tên tiểu tử Băng kia lại ở trên núi, hơn nữa Hồng Đậu còn chưa gả cho hắn.

Lúc trước Hồng Đậu thích tiểu tử Băng kia, hắn cũng thích Hồng Đậu, chuyện này lão đã sớm nhìn ra được, khi đó lão yên tâm rời đi như vậy, hắn cảm thấy Hồng Đậu có tiểu tử Băng kia chăm sóc, còn thêm võ công của nàng, gia thế tiểu tử Băng tuy có hơi lụi bại nhưng nuôi Hồng Đậu vẫn không có vấn đề gì, hiện giờ, hình như mọi thứ đã thay đổi quá nhiều rồi.

”Nha đầu, ngươi nói có sư phụ biết, có phải là tên tiểu tử Băng kia bắt nạt ngươi không!?” Thay đổi dáng vẻ của một đứa nhóc, vẻ mặt Quái Địch Tử nghiêm nghị, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, dịch đến chỗ Hồng Đậu, hỏi đàng hoàng.

Giờ phút này Hồng Đậu giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ cuối cùng tìm thấy chỗ dựa của mình, sư phụ, người thân duy nhất trên thế giới này của nàng, vẫn luôn yêu thích nàng, quan tâm nàng, yêu thường nàng, cuối cũng cũng trở về rồi, trở về rồi.

”Sư phụ!” Hồng Đậu cũng không nói, ôm lấy Quái Địch Tử, nước mắt tuôn ra, không thể vãn hồi.

Quái Địch Tử im lặng, chỉ vỗ lưng của Hồng Đậu, lúc này cho nàng hơi ấm tình thân, lão biết mình để một nha đầu nhỏ như vậy đơn độc đối mặt với giang hồ là uất ức cho nàng rồi.

Hồng Đậu khóc, dần dần từ gào khóc biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào,

”Hiện tại có thể nó cho ta biết chuyện gì đã xảy ra rồi đấy nhỉ!” Thấy Hồng Đậu dần dần ổn định lại, Quái Địch Tử mới hỏi.

Hồng Đậu do dự xem có nên có cho Quái Địch Tử biết chuyện xảy ra trong mấy năm nay không.

Quái Địch Tử lớn tuổi như thế, sóng gió giang hồ gì đó có gì mà chưa trải qua, người nào mà chưa từng gặp, đường lão từng đi so với cầu Hồng Đậu qua còn nhiều hơn, Hồng Đậu muốn giấu là không thể nào.

”Nói thật cho ta biết!” Quái Địch Tử biết Hồng Đậu tâm tính thiện lương, cho nên mới bảo nàng ăn ngay nói thật.

Vì thế Hồng Đậu từng chút từng chút nói ra chuyện những năm này cho Quái Địch Tử.

Quái Địch Tử rất bình tĩnh, quả thực tỏ ra vô cũng bình tĩnh, mãi đến lúc Hồng Đậu nói xong lão cũng không có vẻ mặt gì dư thừa, chỉ gật gật đầu, đến lời an ủi dư thừa cũng không có.

”Được rồi, nha đầu, ta biết rồi, ngươi để ta nghĩ chút!”

Nói xong một câu Quái Địch Tử đẩy Hồng Đậu ra ngoài, đây chính là Quái Địch Tử, cũng chính là vẻ quái dị của lão, ngươi sẽ không đoán ra được bước tiếp theo lão sẽ làm ra chuyện gì.

Hồng Đậu nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi rồi rời khỏi phòng, sư phụ của mình, nàng biết, thật là kỳ quái!

Mấy ngày này Như Ý ở trên núi, không biết là vì sự tồn tại của Mộ Dung Tinh Thân hay vì nguyên nhân gì cô lại cảm thấy một loại yên bình có hiểu, loại này đến từ kết quả của tâm hồn, đến cả cô cũng không nhận thấy được, có lẽ là do Mộ Dung Tinh Thần ở đây, chuyện tiếp đó cô phải làm không phải là một mình ngăn cản một phía, cũng không cần lo lắng bản thân không có hi vọng.

Mộ Dung Tinh Thần luôn thích xuất hiện trong phòng Như Ý vào ban đêm, dường như chẳng kiêng kị vì Như Ý là nữ tử chút nào, hoặc có lẽ hắn đã nhận định Như Ý chính là của hắn, ban đầu lần nào Như Ý cũng nói Mộ Dung Tinh Thần, nhưng lần này Mộ Dung Tinh Thần lại kiên trì, không đặt lời nói của Như Ý ở trong lòng, lần nào cũng khư khư cố chấp, cuối cùng Như Ý cũng thành thói quen, dù sao thì nửa đêm đến cũng khá an toàn.

”Ai, Tinh Thần, gần đây bên ngoài có tin tức gì không?” Như Ý bị nhốt trong nhà giam, tuy những nha hoàn kia thấy cuộc sống của Như Ý ở đây thoải mái bao nhiêu, có người hầu hạ, có cảnh đẹp để thưởng thức, thậm chí còn có cả sự yêu chiều của Nhị đương gia, đây là phúc mà một nữ tử tu mấy đời mới có được đó.

Mộ Dung Tinh Thần cười hì hì đến bên cạnh Như Ý, say mê nhìn cô, như thể vĩnh viễn đều nhìn không đủ.

Có điều Mộ Dung Tinh Thần này quả thật lợi hại, tuy đang nhìn Như Ý, ánh mắt thâm tình như thế, nhưng lời đáp lại không hàm hồ chút nào: ”Đã bắt đầu có người lên núi rồi, nghe lời nói của mấy tên thủ vệ, hình như Cát Lượng Cát Băng đã tiếp nhận thư mời rồi, tiếp theo chỉ diễn trò thôi!” Rõ ràng là chủ đề nghiêm túc, phối với ánh mắt thâm tình chẳng hài hòa chút nào, nhưng trên mặt Mộ Dung Tinh Thần lại biểu hiện ra ngoài vô cùng ăn xứng, có lẽ vì dung mạo tuyệt mỹ kia của hắn.

Mộ Dung Tinh Thần buổi tối luôn không dịch dung, theo lời hăn nói thì mấy thứ đồ dịch dung kia để trên mặt không thoải mái, chỉ có trong lòng hắn rõ, vì Như Ý từng khen khuôn mặt này của hắn là thiên hạ vô song, hơn nữa hắn cảm thấy có khuôn mặt như vậy Như Ý sẽ dừng trên mặt hắn lâu hơn, cho nên hắn muốn Như Ý nhớ về mình, dung mạo của mình sâu sắc hơn, thì dù cô có đi đến đâu cũng sẽ nhớ đến hắn.

Không chịu nổi ánh mắt vừa si ngốc vừa say mê của Mộ Dung Tinh Thần, Như Ý gõ nhẹ vào trán Mộ Dung Tinh Thần một cái, sau đó nghiêng mình nhìn bóng đêm bên ngoài nói: ”Tinh Thần, ngươi nên đi rồi đấy, muộn hơn chút nữa sẽ không tốt!” Như Ý vốn định nói muộn như vậy ra ngoài rất không an toàn, nhưng cô cũng không biết vì sao lời nói ra lại biến thành nghĩa khác hoàn toàn như vậy.

Qủa nhiên Mộ Dung Tinh Thần cười thành tiếng khanh khách.

Như Ý khẩn trương, sắc mặt thau đổi, lập tức xoay người, dùng tay che miệng Mộ Dung Tinh Thần lại.

Bình luận

Truyện đang đọc