CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Hôm nay, Thái Hậu không có ở đây, hơn nữa chuyện long chủng có liên quan đến Hoàng Thượng sao có thể coi là chuyện nhỏ được, chuyện này không được xử lý qua loa, Tử Yên, đi gọi Hoàng Thượng đến đây!” Như Ý thản nhiên mỉm cười và sai khiến Tử Yên.

Lúc này, Tử Yên đang cực kỳ vui sướng, nàng ta biết Như Ý không đơn giản nhưng không ngờ cô lại lợi hại như vậy, nàng ta không hề biết Bình tài nhân mang thai giả nên trước khi chạy ra ngoài Tử Yên còn nháy mắt với Như Ý.

Như Ý mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của Tử Yên.

Nhưng cô vẫn tương đối bình tĩnh, nghiêm túc hỏi Hồ thái y đang quỳ dưới đất: “Hồ thái y, những lời ngươi nói là thật chứ? Nếu như ngươi nói dối thì chắc hẳn ngươi cũng biết đó là tội khi quân!” Như Ý làm mặt làm mày như vậy là đủ rồi, cô tuyệt đối sẽ không thương xót nữa, những lời cô nói ra chính là để cho Bình tài nhân nghe.

Hồ thái y ngẩng đầu lên, hết thảy đều tiến hành dựa theo những điều Như Ý đã nói từ trước, nên ông ta không việc gì phải sợ hãi: “Những lời vi thần nói đều là thật, nếu nương nương không tin, thì có thể gọi các thái y khác đến cùng nhau kiểm tra!”

Như Ý nghe Hồ thái y nói xong, mới quay sang cười nói với Bình tài nhân đang thất thần như kẻ mất hồn: “Bình tài nhân nghĩ sao, theo muội thì chúng ta trực tiếp báo chuyện này lên Hoàng Thượng để người định đoạt hay chúng ta xem muội bắt mạch lần nữa rồi mới quyết định?” Như Ý cũng chẳng phải thánh nhân, cứ nghĩ tới mưu kế mà Bình tài nhân đã dùng là trong lòng cô lại cảm thấy rất không thoải mái, đã vậy đối phương còn nhiều lần khiêu chiến cực hạn của cô, thật sự cho rằng cô chỉ là một trái hồng mềm thôi sao, vậy thì cô sẽ ác độc một lần cho nàng ta thấy.

“Không phải đâu, chuyện này không phải sự thật…” Bình tài nhân như người điên, muốn xông ra ngoài, miệng toàn là những lời nói năng lộn xộn.

Nhưng Như Ý đã kéo Bình tài nhân lại, vừa nhìn đã biết đối phương giả bộ rồi, nàng ta thật sự cho rằng như vậy có thể tránh được kiếp nạn này sao? Nếu gặp phải người khác thì có lẽ đã bị lừa nhưng Như Ý là một người thông minh cỡ nào chứ, chỉ cần nhìn nàng ta siết chặt nắm đấm, Như Ý liền biết nàng ta đang giả bộ.

Bình tài nhân muốn thoát khỏi bàn tay của Như Ý, hiểu ý nàng ta nên đầu tiên Như Ý nắm thật chặt rồi sau đó mỉm cười buông tay ra.

Bình tài nhân hoàn toàn không ngờ Như Ý sẽ kéo mình lại, sau đó trong lúc nàng ta vùng vẫy thì lại buông tay ra để nàng ta té sấp xuống đất.

“Mấy người các ngươi, lẽ nào không nhìn thấy Bình tài nhân hiện tại thần kinh thất thường sao? Còn không bắt nàng ta lại, Hồ thái y, ông hãy xem thử có phải là thần kinh bị đả kích không!” Trước tiên, Như Ý cao giọng phân phó mấy người bên cạnh Bình tài nhân rồi lại khiêm nhường, lễ phép yêu cầu Hồ thái y thăm khám.

“Vâng, vi thần sẽ cố hết sức!” Hồ thái y hiểu rõ ý đồ của Như Ý, mà ông ta cũng biết bệnh trạng của một người thực sự bị phát điên là như thế nào nên hiển nhiên cũng biết đối phương không giống người điên thật mà là giống giả điên hơn.

Hồ thái y bắt mạch, ông ta cau mày, lập tức nói với Như Ý: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Bình tài nhân chỉ là bị kích thích quá độ mà thôi nhưng thần trí vẫn bình thường, thần chỉ có thể tạm thời giữ nàng ta bình tĩnh lại còn những chuyện khác Bình tài nhân phải dựa vào chính mình rồi.”

Như Ý lo lắng gật đầu, rồi lập tức liếc nhìn Bình tài nhân, giơ tay ý bảo Hồ thái y cứ tiếp tục.

Nhận được ám chỉ của Như Ý, Hồ thái y to gan lấy ra một cây châm, đâm vào người Bình tài nhân, nàng ta lập tức bình tĩnh trở lại và dựa vào người một cung nữ.

“Còn không dìu người vào bên trong đi, sau này phải giám sát chặt chẽ nàng ta cho ta, nếu để xảy ra sai sót gì thì các ngươi sẽ bị hỏi tội…” Như Ý đổi sắc mặt, tuy trên danh nghĩa là bảo vệ Bình tài nhân, nhưng những kẻ hơi lanh trí một chút đều ngầm hiểu rằng đó là giam lỏng.

“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?” Hoàng Thượng tới rất đúng lúc, tất cả mọi chuyện dường như đã được xử lý xong nên hắn đã bỏ lỡ kịch hay rồi.

“Hoàng Thượng cát tường!” Tất cả những người có mặt vừa thấy Hoàng Thượng liền quỳ xuống.

Tâm trạng của Thác Bạt Liệt hình như rất tốt: “Ha ha, hôm nay là ngày gì mà lại náo nhiệt như vậy, nhưng sao không thấy Bình tài nhân ra!?” Nói đến đây Thác Bạt Liệt đột nhiên tức giận.

Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, nếu Hoàng Thượng biết chẳng có đứa trẻ nào hết thì không biết sẽ xử trí ra làm sao, nên mọi người lại càng không dám nói lời nào.

Riêng Như Ý, lúc này thật ra cô không hề e ngại một chút nào cả, cô tiến lên một bước nói với Thác Bạt Liệt: “Hoàng Thượng, Bình tài nhân do bị kích động nên hiện tại thần kinh có chút thất thường!” Như Ý chậm rãi phối hợp với Thác Bạt Liệt.

Quả nhiên Thác Bạt Liệt cũng làm ra vẻ tò mò hỏi: “Người đang yên ổn sao lại bị kích động, là ai? Kéo ra ngoài chém, hiện tại đang mang thai như vậy thì làm sao có thể chịu đựng được kích động!” Thác Bạt Liệt tức giận nói.

Như Ý cười, đối với những người còn lại thì coi như chấp nhận cái chết rồi, ngay cả Tử Yên cũng cực kỳ sợ hãi, lo lắng, chỉ một chút kích thích nhỏ như vậy mà đã tức giận rồi, nếu như biết không có đứa bé nào hết thì cơn thịnh nộ sẽ đến mức nào đây.

“Hoàng Thượng, nô tì có chuyện, nhưng không dám nói!” Bộ dạng của Như Ý thoạt trông thì có vẻ như đang thấp thỏm lo âu, rất sợ Thác Bạt Liệt tức giận.

Thác Bạt Liệt nhíu mày, nhìn Như Ý: “Nói, Trẫm thứ cho nàng vô tội!” Thác Bạt Liệt khi nói những lời này rất cứng nhắc.

Tử Yên sợ Như Ý và Hoàng Thượng vì chuyện này mà không vui vẻ nên mới tiến lên một bước nhưng lại bị Như Ý cản lại.

“Vâng!” Như Ý cúi đầu, sau đó chậm rãi mở miệng, kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Thác Bạt Liệt càng nghe, sắc mặt càng xấu, đến cuối câu chuyện thì hai tay đã siết chặt như thể muốn đâm sâu vào tận xương tủy vậy.

“Được rồi, không cần nói nữa, Trẫm đã hiểu rồi! Người phụ nữ đáng chết đó lại dám đùa giỡn Trẫm!” Thác Bạt Liệt trừng mắt, nhìn lướt qua những kẻ đang đứng đó một lượt.

“Hoàng hậu!” Hắn nhìn Như Ý, tuy giọng nói vẫn kiên định nhưng cũng không thể che giấu được sự tức giận của hắn.

“Có thần thiếp!” Như Ý tiến lên và cẩn trọng quỳ xuống. Thật ra cô không hề sợ Thác Bạt Liệt, chẳng qua cô chỉ muốn diễn thật tốt, thật chân thật màn kịch này.

Thác Bạt Liệt dường như đang muốn ổn định tinh thần của chính mình nên ra sức khắc chế tâm trạng, lập tức nói: “Nàng hãy phái người tra rõ chuyện này, không được tha cho kẻ đã đùa giỡn Trẫm, Trẫm không tin, một nước lớn như Minh quốc lại có chuyện vô pháp vô thiên như vậy!” Thác Bạt Liệt quát lên, có cảm giác như nơi này bị rung chuyển.

Như Ý nhanh nhẹn tiếp chỉ: “Thần thiếp sẽ phái người đi điều tra, có điều, Bình tài nhân và cả phía Thái Hậu nữa…” Như Ý không biết phải mở lời thế nào, trong mắt ánh lên sự lo âu.

Thác Bạt Liệt dường như cũng hiểu được ý của Như Ý, liền nói: “Nàng cứ điều tra chuyện này, về phần mẫu hậu ta sẽ lo, còn Bình tài nhân, các ngươi phải trông coi Bình tài nhân cho kỹ, nếu có vấn đề gì thì các ngươi sẽ bị hỏi tội!” Thác Bạt Liệt nói không khác gì Như Ý.

Các cung nữ thấy sắc mặt của Thác Bạt Liệt như vậy thì chỉ biết luôn mồm vâng dạ chứ đâu dám mở miệng nói thêm câu nào, về những người hầu hạ bên cạnh Bình tài nhân thì bình thường đều bị Bình tài nhân đánh mắng nên sẽ càng không mở miệng.

“Tất cả giải tán đi!” Thác Bạt Liệt nói xong liền định bỏ đi.

Nhưng Như Ý lại không muốn Thác Bạt Liệt rời đi sớm như vậy, cô tiến lên kéo Thác Bạt Liệt nói: “Hoàng Thượng, người đã nhiều ngày không trò chuyện cùng thần thiếp rồi, thần thiếp muốn người đến chỗ của thần thiếp…” Như Ý vừa nói vừa làm ra vẻ ngập ngừng.

Đây cũng là lần đầu tiên Thác Bạt Liệt nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Như Ý, tuy biết lúc này cô ấy muốn lấy lòng hắn chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi nhưng Thác Bạt Liệt lại cảm thấy rất hưởng thụ và hiển nhiên là trong lòng ngập tràn vui mừng, đồng ý ngay.

Những người nhìn thấy cảnh Như Ý và Hoàng Thượng dắt tay nhau đều suy đoán về sự lạ lùng trong mối quan hệ giữa Thác Bạt Liệt và Như Ý.

Thác Bạt Liệt không biết Như Ý có chuyện gì, nhưng vì đã đồng ý với Như Ý về việc đến tẩm cung của cô nên hiển nhiên là phải theo cô đến cung Phượng Nghi rồi.

Cũng chính lúc này, nhân vật thần bí đó đột nhập vào ngự thư phòng của Thác Bạt Liệt.

Tuy Như Ý đã nói với nhân vật thần bí đó làm thế nào để đột nhập vào mật thất, nhưng đối phương cũng không phải dạng người sơ ý, hơn nữa tự hắn cũng không đoán biết được hung hiểm bên trong như thế nào. Quả nhiên việc đột nhập vào ngự thư phòng không có gì khó khăn.

Nhưng khi tiến vào mật thất thì lại gặp phải rất nhiều hiểm nguy, hắn ta nhạy bén phát hiện ra nơi này cơ quan trùng trùng.

“Vù!” Không biết từ chỗ nào đột nhiên bắn ra một mũi tên dài, kẻ thần bí đó cẩn thận ứng phó, xoay người, tránh thoát mũi tên, có điều hình như không chỉ có một chỗ nguy hiểm.

Kẻ thần bí chau mày, hắn ta thật sự bất ngờ vì mũi tên này lại bắn loạn xạ như vậy, ban đầu chỉ có một cây, nhưng liền sau đó là vô số mũi tên được bắn ra, tuy nhiên kẻ thần bí cũng vô tình phát hiện ra một vấn đề, đó chính là những mũi tên này không hẳn là được bắn ra ngẫu nhiên, không theo phương thức nào.

Hắn quay đầu lại quan sát đoạn đường mà mình đã đi qua, lúc này mới phát hiện ra cách thức, hóa ra chúng được bố trí theo ngũ hành bát quái, vì đã hiểu rõ kết cấu nên đoạn đường còn lại, kẻ thần bí đã ung dung hơn nhiều.

Khi gặp lại cuốn sách có thể tiết lộ bí mật nằm yên ở đó, kẻ thần bí không che giấu được sự xúc động, có lẽ cũng giống như Thác Bạt Liệt, giống như Như Ý, biết đó là một đồ vật quan trọng nhưng bọn họ chưa từng trải qua một số việc nên vĩnh viễn sẽ không biết nỗi đau do cuốn sách này gây ra.

Bàn tay của kẻ thần bí run rẩy cầm quyển sách kia lên, nhưng hắn cũng hiểu rõ giờ không phải là lúc xúc động, điều cần thiết lúc này chính là hắn phải ra ngoài trót lọt, mang đồ vật này giao cho Như Ý, đó mới là ưu tiên hàng đầu.

Quay đầu liếc nhìn khắp xung quanh, kẻ thần bí dựa theo lối đi mà mình đã phân tích lúc đầu nên việc quay lại ngự thư phòng không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Lúc này, Như Ý cũng đang cùng Thác Bạt Liệt thư thả đi dạo trong ngự hoa viên.

“Hoàng Thượng, người xem trăm hoa đua nở đẹp biết bao, quả nhiên mùa xuân là mùa đẹp nhất!” Như Ý chỉ vào một khóm hoa đang nở rộ, từng đóa từng đóa tranh nhau đua nở, có bông mới vừ hé nụ trông chẳng khác gì một cô nương thẹn thùng e ấp, có bông lại giống như một người con gái đương tuổi xuân thì, nở bung, rực rỡ, nhưng cũng có bông lặng lẽ như xử nữ, và cũng có bông giống như người phụ nữ cao quý! Như Ý rất thích ví hoa với những người phụ nữ, người đời đều ví phụ nữ đẹp như một bông hoa còn cô thì lại thích ví hoa với những người phụ nữ xinh đẹp.

Lẽ nào hai người lại nhàn hạ thoải mái đến đây ngắm hoa sao, tuy chuyện của Bình tài nhân đã kết thúc nhưng ai cũng biết người thật sự đứng sau chuyện này không phải Bình tài nhân, mà là Thái Hậu.

Có điều cả hai đều không muốn đề cập tới chuyện này, còn Như Ý thì chỉ muốn kéo dài thời gian cho kẻ thần bí mà thôi, chung quy mà nói thì nơi đó mà đến vào buổi tối cũng khá là nguy hiểm, cho nên Như Ý mới thương lượng với kẻ thần bí rằng, cô sẽ dẫn dụ Thác Bạt Liệt đến chỗ khác còn kẻ thần bí thì nhân cơ hội đó đi lấy đồ.

Thác Bạt Liệt tươi cười nhìn Như Ý, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy thôi cũng khiến hắn cảm thấy thỏa mãn, khiến hắn muốn dừng bước, dừng kế hoạch của hắn lại, nhưng trong lòng hắn tự nhủ, hắn chỉ muốn đối phó với Trác phủ chứ không phải đối phó với Như Ý, sau này khi hắn đã xử lý xong Trác phủ, hắn sẽ yêu thương cô trở lại, để trong tim cô chỉ còn bóng hình hắn.

“Yên Nhi, nàng đẹp lắm!” Thác Bạt Liệt tuy hung hăng tàn bạo, nhưng bình thường trông hắn quả thực rất dịu dàng, rất tình cảm, hôm nay, dưới tình huống như vậy, càng không cần ai nhắc nhở hắn vẫn tự mình nói ra những lời như vậy.

Như Ý e thẹn mỉm cười, cất giọng nói vừa ngọt ngào vừa không kém phần lôi cuống: “Hoàng Thượng, cám ơn Người, thật ra…” Như Ý dừng lại, sau đó chạy ra xa một chút rồi mới cười nói: “Thật ra thiếp cũng thấy như vậy!” Như Ý là người sống ở thời hiện đại nên hiển nhiên là cô sẽ không có cái kiểu ngượng ngùng xấu hổ như người ta, cô sẽ vui vẻ mà nhận lấy những lời ca ngợi như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc