CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý không thể không nhìn Đại phu nhân với một con mắt khác, bà ta vẫn luôn ở một vị trí xem xét mọi chuyện, sau đó đem người có thể dùng bên cạnh mình khiến cho người đó cam tâm tình nguyện bị bà ta sử dụng, giống như chuyện của Tiểu Nhã lần trước cũng là như vậy.

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh!"

Đại phu nhân thấy Như Ý đáp ứng liền thu hồi lại khí thế có chút hung hãn bức người vừa rồi, ánh mắt rất là ôn nhu nhìn Như Ý, thận trọng như vậy khiến Như Ý có một loại cảm giác Đại phu nhân đem hi vọng ép trên người mình.

"Như Ý, tiểu Thúy không nỡ bỏ ngươi đâu!" Dọn dẹp đệm giường quần áo, tiểu Thúy giống như là sắp đứng trước sinh ly tử biệt, lôi kéo Như Ý đang bận rộn, nước mắt rưng rưng.

Như Ý ngẩng đầu lên nhìn tiểu Thúy một cái cũng không nói gì tiếp tục công việc trên tay, tuyệt không vì chuyện gì mà thay đổi.

Thấy thái độ Như Ý như vậy, tiểu Thúy bày ra vẻ mặt thương tâm lôi kéo tay Như Ý không ngừng lắc lư: "Như Ý à, ngươi không thể không cần tiểu Thúy, có phải là ngươi cảm thấy tiểu Thúy quá ồn ào cho nên mới để Đại phu nhân đem tiểu Thúy điều đi hay không, hu hu, Như Ý à sau này tiểu Thúy sẽ không ầm ĩ như vậy nữa có được hay không!" Tiểu Thúy nói vô cùng thương tâm.

"Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì?" Như Ý bình thường vốn không mở miệng, lúc mở miệng đều là một tiếng thốt lên kinh người, giống như hiện tại lời này trực tiếp đem tiểu Thúy đánh cho choáng váng, lời tiểu Thúy sắp nói ra lập tức lại nuốt xuống.

Như Ý thấy tiểu Thúy như thế này, mặt mày khẽ cong, cười nói: "Nha đầu ngốc, làm sao ta có thể như thế được chứ?" Làm sao ta có thể quên ngươi làm bạn với ta thời gian qua, trong lòng Như Ý tăng thêm chút phiến tình, nhưng cô vốn yên tĩnh lạnh nhạt nên không nói ra lời này.

"Vậy là tốt rồi!" Tiểu Thúy thấy Như Ý cười giải thích cho mình, cái này đã rất khó được, mặt mày lập tức hớn hở.

Đột nhiên cô ta lại nghĩ tới cái gì ngẩng đầu có chút nghiêm túc nhìn Như Ý: "Như Ý, ngươi là đứng về phía Đại phu nhân bên này à?"

Nghe xong lời tiểu Thúy, lại nhìn vẻ mặt kia, thân thể Như Ý chấn động, vẻ mặt cô biểu lộ vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ về những hành vi bình thường của tiểu Thúy, kỳ thật tiểu Thúy đã sớm trưởng thành rồi, tính cách cô như thế này không hề hướng về bất kỳ một phu nhân nào, cho nên cô không nhận sủng ái của bất luận người nào nhưng cũng không đắc tội bất luận kẻ nào.

"Tiểu Thúy, ngươi là người thông minh biết che giấu tài năng của mình, ngươi tự nhiên nhìn sẽ hiểu rõ!" Như Ý thở dài, trong lòng có chút buồn vô cớ.

"Ai nha, khiến cho ta cảm thấy giống như sinh ly tử biệt vậy, Như Ý ngươi nhất định phải nhớ ta nha." Tiểu Thúy nhất thời không chịu được bầu không khí như thế này, ngượng ngùng mở miệng, mà vấn đề kia ngược lại là bị cô pha trò bỏ qua.

Kỳ thật sao tiểu Thúy lại không rõ ràng chứ, ở chỗ như thế này bao lâu cũng nên học được cách sinh tồn như thế nào, bất kể là vì chính mình hay là vì người khác, về phần chuyến đi lần này của mình Đại phu nhân cũng đã tìm cô ta, tin tình báo bên trong cô ta thật sự cũng có chút hiếu kỳ.

"Ngươi chính là tiểu Thúy?" Danh Triết ngồi ở trên chỗ ngồi của mình nhìn tiểu nha đầu trước mắt, người biểu tỷ muốn giới thiệu cùng với tưởng tượng của hắn ta hoàn toàn không ăn khớp nhau, điểm ấy ngược lại nằm ngoài sự dự liệu của hắn ta.

Tiểu Thúy cung kính đứng ở phía dưới, rất chân thành trả lời: "Vâng, nô tỳ tham kiến Danh Triết công tử."

"Ừ!" Danh Triết nghe được tiểu Thúy trả lời cũng không gọi cô ta đứng dậy, chỉ từ vị trí bên trên đứng dậy đi đến trước mặt của cô ta nâng khuôn mặt nhỏ của tiểu Thúy lên, cười cười: "Ta không phải một người câu nệ, ngươi cũng không cần quá để ý, lúc không có ai ngươi thậm chí có thể chơi đùa cùng với ta." Nói xong còn nở một nụ cười giết chết người không đền mạng kia.

Cứ từng chút như vậy trái tim của tiểu Thúy run lên, bị cô ta bốc lên đầu, trong mắt kia tràn đầy hình bóng của hắn ta, mười sáu tuổi ở thời khắc này cô ta đã động tâm.

Danh Triết thấy ánh mắt tiểu Thúy như vậy trong lòng một trận hài lòng, xem ra nàng nói với mình không sai, dùng loại phương pháp này khả năng làm việc sẽ bớt được nhiều.

Nhìn thấy Vệ Quốc Công đối với Danh Triết mà nói thật ra vẫn luôn là nguyện vọng của hắn ta, trước kia chuyện trong nhà ràng buộc, lại thêm khi đó còn không biết mở miệng như thế nào, lúc gặp được nữ nhân kia hắn ta rốt cục thấy được hi vọng, nhưng những thứ này đều không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất trong sinh mệnh của nam nhân không ngoài mấy thứ kia, hắn ta là một nam nhân bình thường đương nhiên cũng không chạy thoát được thế tục.

"Bái kiến Vệ Quốc Công!" Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Vệ Quốc Công, người được gọi là tỷ phu của mình, đối với người tỷ tỷ này của mình hắn ta cũng rất là thích, lúc trước kia tư sắc cũng là nổi tiếng ở toàn bộ kinh thành, lúc tuổi nhỏ mình cũng từng động tâm.

Nhưng khi nhìn thấy Vệ Quốc Công hắn ta cũng cảm thấy tỷ tỷ là đáng giá, bá khí mười phần, nhưng lại có đạo làm người nên có, mà tướng mạo kia dùng khí vũ hiên ngang mà nói tuyệt không quá đáng.

"Ha ha, người trong nhà cả mà, đệ có thể gọi ta là tỷ phu ta sẽ rất cao hứng." Vệ Quốc Công lại có khí độ như vậy, đối với gia nhân hay ngoại nhân bình thường cũng đều rất tốt.

"Vâng, tỷ phu!" Nam nhân ngồi giữa vốn rất sảng khoái, Danh Triết tự nhiên cũng sẽ không nhăn nhó, mà hắn cũng có thể thấy được Vệ Quốc Công cũng không thích người như vậy, nếu như không thích sao có thể để ông ta đem công việc giao cho mình được.

"Tốt, tốt, ta chỉ thích nam nhân sảng khoái như vậy, Ngữ Yên, biểu đệ này của nàng thật sự là không tệ, đã thấy qua, trước tiên ta dẫn đệ đi thăm thú sản nghiệp của Vệ phủ chúng ta một chút trước!"

Lúc Tiểu Thúy chuẩn bị đi theo cùng Danh Triết đi ra lại bị hắn ta dùng một ánh mắt khiến cho dừng bước. Một thứ a hoàn nên học được nhất đó chính là nhìn mặt mà nói chuyện, tiểu Thúy rất rõ ràng ánh mắt của Danh Triết vừa rồi có ý vị như thế nào.

Như Ý thấy tiểu Thúy nhìn thấy ánh mắt kia liền ngẩn người, trên mặt còn lộ ra một vệt màu hồng trái tim xiết chặt lại, mặc dù trong trí nhớ của cô không có tí nào về việc trải qua yêu đương của nữ tử, nhưng cô có thể thấy rõ, cái này cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

"Tiểu Thúy, sao vậy?" Như Ý đi qua vỗ vỗ vai tiểu Thúy, ấm giọng hỏi.

"A, ách?" Suy nghĩ trong lòng Tiểu Thúy đang ở trên người Danh Triết, bị Như Ý vỗ như thế bỗng chốc bị giật mình một trận.

"Ôi!" Như Ý thấy tiểu Thúy như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Danh Triết nhiều thêm một tia phức tạp.

Nhìn Như Ý như thế này tiểu Thúy chột dạ le lưỡi, lôi kéo Như Ý làm nũng nói: "Như Ý, được rồi là ta không đúng, chúng ta vào nhà nói!"

"Như Ý à, ta nói cho ngươi Danh Triết công tử có bao nhiêu ưu tú, mà dáng dấp lại còn ôn tồn lễ độ như vậy, mỗi lần hắn ta nhìn người khác ánh mắt đều ôn nhu như vậy." Vừa vào nhà tiểu Thúy liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói chuyện chủ đề đều vây quanh Danh Triết.

Như Ý thấy tiểu Thúy đã si mê nhất thời có chút không tiếp thụ được, tình này so với ban đầu cũng quá nhanh rồi.

"Tiểu Thúy, quên chính sự của ngươi rồi sao?" Như Ý đã nghe Đại phu nhân nói đã đi tìm tiểu Thúy cho nên cũng không vòng vèo nói thẳng mục đích cô gọi tiểu Thúy lại.

"Ách, Như Ý, chuyện này cũng chưa được bao lâu, tại sao có thể có cái gì đó được chứ!" Tiểu Thúy ấp úng lắc lắc khăn tay chính là không muốn mở miệng.

Thế nhưng Như Ý khác biệt, cô lý trí, cho dù là tiểu Thúy người mà cô xem như tiểu muội cô cũng vẫn có thể phán đoán thật thật giả giả từ trong lời nói của cô ta, từ ánh mắt tiểu Thúy có chút né tránh Như Ý liền biết tiểu Thúy đang có chuyện giấu diếm.

"Tiểu Thúy, nhìn vào mắt ta, nói cho ta đi, đây là vì muốn tốt cho ngươi!" Như Ý quay người tiểu Thúy lại, vô cùng thận trọng nhìn tiểu Thúy, trong ánh mắt lại có càng nhiều là kỳ vọng, loại ánh mắt này Như Ý chưa từng bộc lộ đối với những người khác.

"Như Ý" tiểu Thúy biết Như Ý rất thông minh, thế nhưng cô ta không biết như thế này là tốt hay không tốt cho Danh Triết, cô ta không muốn Danh Triết không tốt.

"Tiểu Thúy, ngươi là a hoàn, vì sao người kia lại đối với ngươi đặc biệt chứ, hoặc là hắn ta đối với tất cả mọi người đều là như thế!" Đối với tiểu Thúy đã mất đi lý trí, Như Ý chỉ có thể thông qua loại phương pháp này thử xem có thể đưa cô ta ra không.

"Như Ý, ngươi nói cái gì đó? Ta chỉ là một a hoàn, thân phận Danh Triết công tử há lại ta có thể phù hợp, yên tâm đi, ta sẽ không quên nhiệm vụ của mình đâu!" Tiểu Thúy nghe thấy Như Ý nói như vậy trong lòng mặc dù có chút không vui nhưng lại lại không biết nói gì, cô ta xác thực không có gì có thể giấu giếm con mắt Như Ý.

"Vậy là tốt rồi! Được rồi, nói cho ta nghe một chút đi ngươi ở bên kia trôi qua có tốt không!" Như Ý nói sang chuyện khác, thế nhưng là trong lòng của cô lại là đau lòng.

Tiểu Thúy, cô cho rằng ta như vậy là vì để cô hoàn thành nhiệm vụ gì sao? Chỉ là cô không có chú ý tới ánh mắt Danh Triết quỷ dị như vậy sao? Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi.

Như Ý ở trong lòng yên lặng mở miệng, thế nhưng cô lại không thể nói với tiểu Thúy cái gì, có lẽ dù cho cô có nói tiểu Thúy cũng sẽ không hiểu. Như vậy cô chỉ có thể tự mình hạ thủ, có lẽ mình gương mặt này có thể phát huy được tác dụng đi.

"Ngươi muốn nhìn lén ta tới khi nào?" Danh Triết đột nhiên mở miệng, quay người lại ở trên cao nhìn xuống nhìn nữ tử trước mắt.

Nữ tử giả bộ như suýt chút nữa đụng vào Danh Triết, sau đó thân thể hướng bên cạnh nhường lối liền sắp đụng phải mặt đất.

"Cẩn thận! Ta như vậy thật sự đã hù dọa ngươi sao?" Danh Triết thấy uổng công vô ích liền đem Như Ý từ dưới đất đỡ lên.

Như Ý giả bộ như thất kinh từ trong ngực Danh Triết gạt ra: "Nô tỳ không phải cố ý, còn chưa làm gì, xin Danh Triết công tử thứ tội!" Như Ý giống con thỏ nhỏ bị kinh sợ, tròng mắt cũng tán loạn bốn phía, không dám nhìn vào người trước mắt.

Danh Triết chẳng những không có tức giận ngược lại còn cười cười, có nhiều thú vị nhìn Như Ý: "Ta rất muốn biết, vì sao mỗi lần ngươi nhìn thấy ta đều né tránh không kịp như vậy, chẳng lẽ ta là lão hổ sao?"

Như Ý vội vàng cúi đầu xuống, người bên ngoài nhìn vào chẳng qua là thấy bởi vì sợ mà cúi đầu xuống, nhưng cặp mắt kia của Như Ý thời khắc đó lại là hiện lên một đạo khôn khéo, con cá mắc câu rồi.

"Nô tỳ không dám, công tử thân phận tôn quý, nô tỳ chỉ là sợ bẩn mắt công tử!" Như Ý từng bước một để con cá chui vào trong lưới của mình, như vậy tấm lưới này của cô liền phải làm rắn chắc một chút mới được.

"Ồ?" Danh Triết nghe xong câu nói này ngược lại có chút hiếu kỳ tướng mạo của Như Ý, lúc này hắn ta mới nhớ ra mỗi lần Như Ý gặp hắn ta đều cúi đầu, còn không biết dáng dấp chân chính của cô như thế nào đây, chẳng lẽ vô cùng xấu sao: "Ngươi đem đầu nâng lên!"

Như Ý nghe xong lập tức quỳ trên mặt đất: "Công tử thứ tội, nô tỳ thật sự không phải là cố ý!" Bộ dạng này, giọng nói này lại kích thích lòng người cỡ nào.

Danh Triết cũng không chậm trễ, trực tiếp đưa tay ra nâng mặt Như Ý lên, gương mặt này nhìn quả thực có chút si mê: "Cái này không phải bẩn mắt đâu, rõ ràng là chiếm tâm trí người khác đấy, gương mặt này vậy mà lại đẹp như thế!" Danh Triết rất cảm thán nói.

Như Ý nghe xong lời tán thưởng này, mặt đều đỏ lên: "Công tử quá khen rồi, mặt mũi nô tỳ có đáng là gì!"

Như Ý khiêm tốn ôn nhã càng làm cho lòng Danh Triết rung động, quả nhiên là nữ tử thông minh, mỹ mạo như vậy nếu muốn thoát ly khỏi cảnh ngộ a hoàn kỳ thật hoàn toàn có thể, chỉ cần cô ta biết tiến một chút thối.

Nhưng Danh Triết biết hiện tại vẫn chưa phải thời điểm, như vậy xem ra hắn phải tăng tốc tiến độ của mình rồi, nghĩ tới đây Danh Triết chỉ nhìn Như Ý một chút liền rời đi.

Như Ý nhìn bóng lưng càng ngày càng xa kia trong mắt tràn đầy trào phúng, tất cả đều nằm trong dự liệu của cô, đương nhiên cô cũng sẽ không cảm thấy Danh Triết nhanh như vậy đã thích mình, phải biết cô gặp phải lần này cũng không phải người huynh vô dụng kia của Đại phu nhân, người này khôn khéo hơn không biết bao nhiêu lần.

Bình luận

Truyện đang đọc