Như Ý nói: “Đại ca, sau này huynh phải gánh vác trọng trách phủ Trác Vương. Giờ vương phủ đang cần huynh, huynh phải quay về, cố gắng hỗ trợ tứ ca quản lý công việc hàng ngày của vương phủ, đợi gia gia và mọi người bình an trở về.”
Trác Công Vinh tò mò hỏi: “Bọn họ sẽ trở về sao?”
Như Ý nói: “Yên tâm đi! Cho dù Bạo quân không thả người, tam thúc cũng có cách, huynh đừng nghĩ đến những chuyện ám sát mưu phản, như vậy chỉ có thể làm cho chuyện này càng thêm tồi tệ.”
Trác Vân Phong hiểu biết nông cạn, bất đắc dĩ rời khỏi bang Thanh Long.
Một ngày không ăn uống, tinh thần của Như Ý vẫn rất tốt, nhưng nội tâm hơi cô đơn.
Bang Thanh Long…
Một bang vùng dậy bình địa thiên hạ.
Nhưng cái tên quân đoàn Thanh Long vốn nổi danh trong thiên hạ sẽ bị xóa đi trong lịch sử.
Trác Công Vinh và quân đoàn Như Ý cũng không được nhìn thấy ánh sáng.
Mãi mãi sống trong bóng tối.
“Tam thúc, bảo trọng.”
Như Ý nhìn bầu trời đêm ở phía xa, khẽ thở dài.
Số mệnh, có lúc thật kỳ diệu.
Trác Công Vinh là người thô lỗ, làm việc không để ý hậu quả, lỗ mãng vô lễ, là người không có tiền đồ nhất trong phủ Trác Vương.
Nhưng…
Đến cuối cùng, ông lại là người lặng lẽ âm thầm bảo vệ phủ Trác Vương.
Có thể mãi mãi không ai biết ông đi đâu, làm gì…
Thậm chí sẽ có người cho rằng, lúc phủ Trác Vương nguy hiểm nhất, ông đã lâm trận bỏ chạy, phản bội phủ Trác Vương…
Nhưng…
Ông lại dùng cả đời để bảo vệ phủ Trác Vương.
Như Ý biết, ông làm được.
Ông là nam tử hán mình đồng da sắt, một anh hùng thật sự.
Như Ý và mấy người Tống Thanh, Tống Mẫn, La Tiểu Hổ, Thu Vân tụ tập một bữa tiệc lớn.
Tống Thanh sai người đi gọi Tiểu Bạch, nhưng nó không chịu xuất hiện.
Đây không giống phong cách của Tiểu Bạch.
Như Ý cho rằng Tiểu Bạch không muốn ăn.
Cô đích thân tới phòng tìm Tiểu Bạch, giờ mới phát hiện nó vẫn luôn chơi quả trứng kỳ lạ kia rất hứng thú.
Như Ý cười mắng: “Tiểu Bạch, ngươi đang làm gì vậy?”
“Quả quả.”
“Bên ngoài có rượu, đồ ăn ngon. Mau đi ra ngoài ăn tiệc đi, đêm nay đặc cách cho ngươi uống chút rượu, chỉ cần không say là được!” Như Ý cho rằng Tiểu Bạch nghe thấy có rượu, đồ ăn ngon, chắc chắn sẽ động tâm.
“Quả quả.”
Ai biết rằng, Tiểu Bạch căn bản không có hứng thú với đồ ăn, chỉ ôm quả trứng lăn qua lăn lại trong góc, dáng vẻ rất tò mò tìm tòi nghiên cứu…
Như Ý cười mắng: “Chỉ một quả trứng đá mà thôi, bên trong không nở ra khủng long con nào đâu, ngươi chơi nó mấy ngày sẽ chán thôi đúng không? Mau đi ra ngoài đi!”
“Quả quả.”
Tiểu Bạch quay đầu, từ chối rất nghiêm túc.
Nếu cô có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Tiểu Bạch.
Vậy thì cô sẽ biết nó đang nói: “Chủ nhân, trước đây tôi đã nhìn thấy quả trứng này động đậy rồi, bên trong có thứ gì đó sắp nở ra, tôi nhất định phải xem thử bên trong là thứ gì.”
Đáng tiếc, cô không hiểu lời nó nói.
Như Ý nhíu mày: “Tiểu Bạch! Đừng quậy nữa! Mau đi ra ngoài, nếu không ta sẽ ném quả trứng này đi, không cho phép ngươi chơi nữa!”
“Quả quả.”
Khuôn mặt Tiểu Bạch sợ hãi.
Cô thấy nó sợ hãi thì nói: “Còn không mau đi ra ngoài.”
“Quả quả.”
Tiểu Bạch vội nhảy lên cao, nhào vào lòng cô, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm… quả trứng ở góc tường kia.
“Đi thôi!”
Như Ý ôm nó, đóng cửa phòng lại.
Khi cửa phòng đóng lại…
Quả trứng đá nằm trong góc tường lại bắt đầu run lên một cách kỳ lạ…
“Tại sao không gặp mặt ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu? Lại muốn chạy đến nơi hoang dã này để gặp mặt?” Khuôn mặt của Kiếm Hàn Y không vui.
Hoa Lâu Vân bảo Hồng Chúc đích thân đến bang Thanh Long tìm Kiếm Hàn Y.
Nói với hắn, mình có chuyện quan trọng muốn bí mật bàn bạc.
Kiếm Hàn Y cảm thấy rất kỳ lạ.
Hồng Chúc không dẫn hắn đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu, mà dẫn tới đến một vùng ngoại ô hoang vắng…
Sắc trời mờ mịt, bầu trời sao trên đỉnh đầu…
Xung quanh ngày càng hoang vu…
Trong lòng Kiếm Hàn Y ngạc nhiên.
Nếu không phải vì hắn lớn lên cùng Hồng Chúc, biết cô sẽ không bán đứng mình, không thì hắn sẽ nghĩ rằng cô đã bố trí cạm bẫy và mai phục để đối phó hắn.
Nếu không, tại sao lại chạy đến nơi hẻo lánh như thế này?
“Kiếm Hàn Y, ngươi nên kiên nhẫn một chút đi.” Hồng Chúc đi phía trước, quay đầu lại nói.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, toàn bộ đều là cỏ dại và bụi gai, hoang vu không hề có bóng người…
“Hồng Chúc, ngươi rõ ràng đang dẫn ta đi vòng quanh, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
“Ngươi đừng hỏi nữa.”
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, một lát sau bổ sung thêm một câu: “Nói chung đến nơi rồi ngươi sẽ biết.”
“Đến nơi nào?”
“Nơi bí mật hội nghị của chúng ta, trước giờ chưa từng tới một nơi thế này.”
“Ta cũng rất chắc chắn, xưa nay ta chưa từng tới đây.”
Kiếm Hàn Y không vui.
Hồng Chúc đi phía trước, không đáp lại hắn.
Hắn cũng không hỏi nữa.
Trước giờ hắn không thích nói nhiều, nếu không có được đáp án thì dứt khoát không hỏi nữa.
Hắn biết, chắc chắn cô sẽ không hại hắn.
Chỉ cần biết điểm này là đủ rồi.
“Đến rồi.”
Cuối cùng Hồng Chúc cũng dừng lại trước một căn nhà gỗ ở vùng ngoại ô này.
Kiếm Hàn Y liếc mắt nhìn rồi nói: “Đây là đâu?”
Cô nói: “Kiếm Hàn Y, Hoa Lâu Vân đang ở bên trong đợi ngươi! Còn có…”
Cô nói một câu rồi ngừng lại, vẻ mặt rất dè dặt ngưng trọng.
Hắn nói: “Còn có gì nữa?”
Hồng Chúc nói: “Ngươi vào rồi sẽ biết.”
Kiếm Hàn Y nói: “Còn ngươi thì sao?”
Cô nói: “Ta ở bên ngoài canh chừng giúp các người.”
Hắn nói: “Canh chừng ư? Lúc nãy ngươi dẫn ta đi lòng vòng như thế, khẳng định không ai theo dõi rồi mới tới đây đúng không? Hơn nữa, cho dù có người theo dõi, tuyệt đối không qua được tai mắt của ta.”
“Ta chỉ… phòng ngừa vạn nhất mà thôi.”
Hồng Chúc giả vờ nói thoải mái.
“Hôm nay ngươi rất kỳ lạ!”
Kiếm Hàn Y đã quen biết cô nhiều năm, đương nhiên nhìn ra toàn bộ hành vi ngày hôm nay của cô đều khác thường.
Hồng Chúc là người có tính cách luôn đơn giản.
Chắc chắn không phải người ngó trước ngó sau, cẩn thận từng chút như thế.
Đây giống như tác phong của Hoa Lâu Vân.
“Hoa Lâu Vân ở bên trong à?” Kiếm Hàn Y chỉ vào căn nhà gỗ ở phía trước.
“Ừm.” Hồng Chúc gật đầu.
“Ngươi thật sự không vào sao?”
“Ta ở đây canh chừng.”
“Được.”
Kiếm Hàn Y cũng không khách khí nữa, thân hình khẽ nhảy lên, bay về phía căn nhà gỗ đó.
Hắn đứng trước căn nhà gỗ, cửa bỗng mở ra.
Một bóng người vọt ra ngoài.
“Ngươi đến rồi!”
Là Hoa Lâu Vân.
Kiếm Hàn Y thấy hắn thì gật đầu, ánh mắt lướt qua căn nhà gỗ tối om…
Bên trong không có ánh đèn.
Tia sáng còn tối hơn bên ngoài.
Cho dù hắn ở trong bóng tối thì thị lực cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng căn bản không nhìn thấy rõ bên trong căn nhà gỗ có thứ gì.
Hoa Lâu Vân nói: “Đừng nhìn nữa! Vào trong đi! Đừng cảnh giác như thế, không có nguy hiểm gì đâu!”
Kiếm Hàn Y lạnh lùng đáp lại, mặt không biến sắc đi vào trong.
Bên trong có thứ gì vậy?
“Ngươi luôn cẩn thận như vậy, nghi thần nghi quỷ. Ta đã nói với ngươi không có nguy hiểm gì rồi, ngươi còn không yên tâm nữa.”
Hoa Lâu Vân khẽ cười, đi vào cùng hắn.
“Tới rồi à!”
Trong căn nhà gỗ tối tăm chật hẹp, bỗng truyền đến một giọng nói.
“Có người sao? Ai đó?”
Kiếm Hàn Y rút kiếm ở sau lưng, trở nên cảnh giác ngay.
Tay Hoa Lâu Vân đè trên cổ tay hắn: “Đừng căng thẳng.”
Hắn nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Hắn ta nói: “Ta thu kiếm của ngươi.”
Lúc hắn đang buồn bực…
Giọng nói đó lại cất lên.
“Tiểu Kiếm, ngay cả lão phu cũng không nhận ra sao?”
Giọng nói này khá già nua, nhưng mang theo cảm giác tang thương rời xa trần thế.
Tiểu Kiếm…
Tên gọi này gần như đã lâu lắm rồi.
Trên đời này, chỉ có một người gọi hắn với cái tên này.
Tâm tư của Kiếm Hàn Y bắt đầu bay xa..
“Người chính là…”
Đầu Kiếm Hàn Y giống như bị sét đánh trúng, cả người bắt đầu run rẩy, kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Hoa Lâu Vân nói: “Còn không mau quỳ xuống.”
Phịch, Kiếm Hàn Y quỳ xuống, rồi dập đầu lạy.
“Bộp bộp bộp!”
Hắn không ngừng dập đầu lạy.
Dáng vẻ giống như chưa muốn ngừng lại.
“Được rồi!”
Giọng nói tang thương kia ngăn hắn lại.
“Đứng lên đi!”
Hoa Lâu Vân đỡ Kiếm Hàn Y đứng dậy.
Ánh mắt hắn sáng rực, lóe lên vẻ không dám tin, cố gắng nhìn rõ người trong bóng tối kia…
Nhưng ánh sáng quá mờ, hắn chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bóng đen mơ hồ.
Không nhìn thấy rõ ngũ quan, hình dáng.
Thậm chí ngay cả mập hay ốm cũng không nhìn rõ.
Nhưng hắn có thể khẳng định… người này chính là… ông ấy!
Kiếm Hàn Y cung kính lại ngoan ngoãn nói: “Tiểu Kiếm tham kiến…”
Giọng nói kia ngăn hắn lại: “Không cần đa lễ! Có thể gặp lại các ngươi, lão phu đã rất vui rồi.”
Giọng nói của Hoa Lâu Vân rõ ràng mang theo vẻ hưng phấn và kinh hỉ: “Đã nhiều năm rồi, không ngờ chúng con vẫn có thể gặp lại sư phụ, thật sự quá tốt rồi! Sư phụ, bốn người chúng con cho rằng người đã mất rồi, tại sao nhiều năm qua người không chịu hiện thân đến tìm chúng con?”
“Sư phụ!”
Trong lòng Kiếm Hàn Y lặng lẽ nhắc đến hai chữ này.
Ký ức dâng lên như thủy triều.
Nhiều năm về trước…
Lúc Tứ Đại Mạc Khách bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ…
Có một cao nhân thần bí đã thu nhận bốn cô nhi không có nhà để về, đồng thời truyền thụ võ công tuyệt diệu.
Trước khi đi, cao nhân thần bí này đã bảo bốn người bọn họ đi tìm một vị chủ nhân có vết bớt ngôi sao bốn cánh ở lòng bàn chân.
Vị cao nhân thần bí được xem là sư phụ của bọn họ lại mất tích.
Từ nay về sau, cũng không xuất hiện nữa.
Vận mệnh của bốn người bọn họ cũng bị thay đổi.
Bọn họ vì báo đáp ân đức của cao nhân thần bí, cũng tìm kiếm cuộc đời thuộc về mình.
Do đó bọn họ không ngừng tìm kiếm chủ nhân chưa từng gặp mặt kia.
Mặc dù bọn họ không biết vì sao phải tìm kiếm vị chủ nhân đó.
Cao nhân thần bí chưa từng nói với bọn họ tại sao, chỉ nói bọn họ phải làm như thế.
Trong chớp mắt… đã trôi qua 20 năm rồi.
“Sư phụ.” Khóe miệng Kiếm Hàn Y run lên nhả ra hai chữ.
Hắn là người che giấu tình cảm thâm trầm nhất trong Tứ Đại Mạc Khách, nhưng giờ lại đang rất kích động.