CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Thác Bạt Liệt ngạc nhiên, một người thông minh như Như Ý sao có thể bị lừa dễ dàng như vậy!

“Yêu cầu của nàng? Nàng nên suy nghĩ cho kỹ, đương nhiên nàng cũng biết Trác lão tướng quân, trẫm có thể thả người, nhưng nàng chắc chắn với tình hình hiện tại của ông ta, thật sự có thể sống như một người bình thường sao? Còn có người của Trác phủ nữa, chỉ cần bọn chúng không tạo phản thì trẫm sẽ không làm khó bọn chúng!” Thác Bạt Liệt trả lời Như Ý như vậy đã xem như là sự nhượng bộ lớn nhất, bây giờ cũng chỉ coi như kế hoãn binh mà thôi.

Như Ý cười lạnh: “Hoàng Thượng, chuyện này không cần người lo lắng, về phần chuyện của Trác lão tướng quân, phụ thân của nô tỳ, cha vợ của Hoàng Thượng, nô tỳ cảm thấy có thể sắp xếp thỏa đáng được! Về phần Trác phủ, đương nhiên sẽ không tạo phản, chỉ cần Hoàng Thượng tin tưởng bọn họ!” Từng câu của Như Ý đánh thẳng vào lòng của Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt nhìn Như Ý mê hoặc lòng người như vậy, cũng không nói gì thêm: “Khi nào thì gặp?” Thác Bạt Liệt đương nhiên hy vọng là càng nhanh càng tốt, hắn không muốn kéo dài thêm, chuyện này đã kéo dài quá lâu.

Như Ý đi đến gần Thác Bạt Liệt, giọng nói dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc: “Chỉ cần người thả Trác lão tướng quân, nô tỳ nhận được tin, ban đêm nô tỳ sẽ ở ngự thư phòng với Hoàng Thượng! Người nói, có được không?” Như Ý nở nụ cười thản nhiên, mê hoặc nhìn Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt quay đầu, sau đó đẩy cô ra, lúc này mới nói: “Trẫm sẽ lập tức ra lệnh thả người ra, nàng đang mê hoặc trẫm sao?” Thác Bạt Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Như Ý nhìn thấy dáng vẻ này của Thác Bạt Liệt, muốn cười nhưng cố nhịn, bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng, nghe người nói kìa, nô tỳ đang nói chuyện bình thường, Hoàng Thượng lại nói nô tỳ mê hoặc người, nô tỳ oan uổng quá!” Như Ý lộ ra vẻ vô cùng đáng thương, ngay cả mắt cũng ướt sũng, nước mắt tựa như sắp rơi xuống.

Thác Bạt Liệt lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói nhiều với Như Ý, đấu với Như Ý, hắn cũng không có được bất kỳ lợi ích gì, cũng chỉ có thể như vậy.

Như Ý nhìn theo bóng lưng đi ra ngoài của Thác Bạt Liệt, trong đáy mắt hiện lên một chút đau thương, tại sao cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

“Các ngươi nhanh chóng tới Vệ phủ, đưa Trác lão tướng quân về kinh thành! Hiểu chưa?” Thác Bạt Liệt trực tiếp ra lệnh, không nói lý do là gì, ở trong mắt hắn không cần bất cứ lý do gì.

Mặc dù thủ hạ không hiểu lý do tại sao Thác Bạt Liệt lại đột nhiên làm như vậy. Nhưng là thủ hạ thì phải có sự trung thành, tuyệt đối nghe lời.

“Ngoài ra, nếu Vệ quốc công hỏi thì các ngươi đừng nói gì cả, chỉ nói là do trẫm phân phó, trực tiếp mang người về là được!” Mặc dù Thác Bạt Liệt còn chưa muốn lấy cứng đối cứng với Vệ quốc công, nhưng cũng không yếu đuối đến mức để mặc cho Vệ quốc công chèn ép mình.

“Dạ!” Mấy người nhận được lệnh của Thác Bạt Liệt, lập tức lên ngựa chạy về phía biên cương.

Nhân khoảng thời gian này, Như Ý muốn ra ngoài đi dạo, đến lúc đó nếu thật sự đọc được quyển sách kia, cô chắc chắn sẽ bị Thác Bạt Liệt giam lỏng.

Nhưng, đột nhiên Như Ý có chút tò mò, có thể thấy được bí mật che giấu ở hoàng cung hay không, nói thật, Như Ý cũng không phải là một người thích tò mò, nhưng cũng không có nghĩa là cô không giỏi việc tìm tòi phát hiện.

Như Ý ra ngoài không mang theo ai, thậm chí ngay cả quần áo của cô cũng đổi thành quần áo của nha hoàn, cô chỉ muốn xem thử chuyện bí mật như vậy có liên quan tới những gì cô muốn biết hay không.

Dạo quanh trong hoàng cung khổng lồ này, Như Ý vẫn không nhịn được mà cảm khái hoàng cung này lớn tới mức có chút xa xỉ.

Cô chợt nhìn thấy Lý công công bước đi với vẻ mặt lo lắng.

Như Ý có chút tò mò, bởi vì trong lòng nghi ngờ nên Như Ý luôn chú ý nhiều hơn, ông ta đang muốn đi đâu vào lúc này?

Như Ý nhanh chóng đi theo, ngoài ý muốn cô phát hiện ra Lý công công kia lúc đi đường bình thường thoạt nhìn không nhanh nhẹn như vậy, nhưng lúc này lại có vẻ khá vững vàng, nhận ra điều này khiến cho Như Ý càng thêm nghi ngờ, cô cảm thấy Lý công công này chắc chắn có vấn đề.

Lúc Như Ýđang tiếp tục theo dõi, lại nhìn thấy Lý công công đi vào chỗ mà ông ta ở, rất lâu không thấy đi ra.

Một thái giám, ông ta hoảng loạn quay về nơi mình ở để làm gì? Như Ý nhún chân một cái, phi thân lên mái nhà.

Cô thấy được Lý công công lúc này không còn là Lý công công nữa, mà là người thần bí mà cô vẫn luôn bội phục, nhận ra điều này khiến cho cô cảm thấy hoảng sợ, không ngờ có thể gặp được người thần bí ở đây, nhưng tại sao hắn ta lại giả trang thành Lý công công, hay hắn ta và Lý công công là cùng một người.

Như Ý lặng lẽ chờ đợi người kia đi ra, sau đó, có lẽ do người kia cảm thấy tình hình khẩn cấp nên hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Như Ý.

Như Ý chờ người kia đi một đoạn rồi mới đi theo, hoàng cung là nơi cô quen thuộc, nên nhìn thấy phương hướng mà người thần bí kia đi tới, cũng đại khái biết được hắn ta sẽ đi đâu.

Thấy người thần bí sắp biến mất trong tầm mắt của mình, cô nhanh chóng thi triển khinh công đuổi theo, không ngờ người kia lại trực tiếp đi tìm Thái Hậu, Như Ý mỉm cười, xem ra tình hình càng ngày càng phức tạp.

“Thái Hậu!” Từ Nhị ghé bên tai Thái Hậu nói nhỏ vài câu, sau đó Thái Hậu nhanh chóng đi ra ngoài nghênh đón vị khách quý này.

“Làm thế nào mà người biết là ta?” Mặc dù Thái Hậu biết người thần bí này không đơn giản, nhưng thật sự không ngờ đối phương lợi hại như vậy, xem ra người khinh địch là mình.

Người thần bí cười lạnh, liếc mắt nhìn Từ Nhị nói: “Để nàng ta lui xuống trước đi, ta có việc muốn nói!” Giọng nói của người thần bí mang theo uy hiếp và bất mãn, hoàn toàn không quan tâm tới câu hỏi của Thái Hậu, trực tiếp mở miệng nói với Từ Nhị.

Từ Nhị liếc nhìn Thái Hậu, chờ chỉ thị của Thái Hậu, mặc dù Thái Hậu rất bất mãn với giọng điệu nói chuyện của người thần bí, nhưng có vẻ bây giờ đang trong tình huống đặc biệt, bà ta gật đầu, Từ Nhị nhận lệnh lui ra ngoài cửa.

“Chuyện gì mà gấp như vậy, có thể khiến ngươi làm ra hành động lớn mật như thế?” Thời gian Thái Hậu hợp tác với người này cũng không ngắn, từ trước tới nay tính tình của hắn ta rất bình thản, rất ít khi lo lắng về chuyện gì đó như vậy, nên bà ta đoán, nhất định có chuyện quan trọng nào đó.

Người kia ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng muốn thả Trác lão tướng quân!” Tin tức này có lẽ chỉ là sự kinh ngạc với người khác, nhưng đối với Thái Hậu lại là sét đánh ngang tai, trước kia tìm đủ mọi cách để đưa người đi vào, nếu người này được đi ra, con đường này không còn cách nào để quay đầu, nên làm thế nào mới tốt.

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Thái Hậu có chút lo lắng hỏi.

Người thần bí cười lạnh: “Ngươi cũng có lúc sợ hãi sao, ta còn tưởng sau khi ngươi thông đồng với Vệ quốc công thì trở nên cứng đầu hơn cơ!” Dường như người thần bí không quan tâm tới sắc mặt của Thái Hậu, trực tiếp nói với vẻ châm chọc.

Sắc mặt của Thái Hậu thay đổi, mặc dù trong lòng có bất mãn, nhưng bây giờ cũng không thể quan tâm nhiều như vậy: “Ngươi nói phải làm sao bây giờ? Tại sao Bạt Liệt nói thả người thì thả người, khó khăn lắm mới bắt được người, hơn nữa để cho mọi người biết lão tướng quân này không chết trận, hơn nữa còn bị bắt thì phải làm sao đây?” Thái Hậu vô cùng lo lắng về những gì có thể xảy ra.

Vẻ mặt của người thần bí tối sầm lại, nhưng cũng đoán được Thái Hậu sẽ lo lắng như vậy, đây cũng là điều mà hắn ta lo lắng, mặc dù ông ta không làm nên được chuyện lớn, nhưng cũng không thể để cho Trác phủ tạo phản, lại càng không thể để cho giang sơn bị hủy trong tay của Thác Bạt Liệt.

“Vậy thì để cho Trác lão tướng quân chết đi!” Ngươi thần bí hạ quyết tâm rất lớn rồi nói như vậy.

Thái Hậu khó tin, nhưng lập tức nở nụ cười điên dại: “Vẫn luôn nói ta tàn nhẫn, thật ra ngươi rất tàn nhẫn, thật không ngờ, ha ha, tốt, cách này quả thật rất tốt, ha ha!” Thái Hậu chưa nói được mấy câu lại cười. Hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.

Người thần bí thấy bộ dạng này của Thái Hậu, khinh bỉ nói: “Đừng tưởng giết một người dễ dàng như vậy, nếu các ngươi làm được thì hẵng nói tiếp, chuyện này ta sẽ không ra tay, còn nữa, tốt nhất là người nói rõ ràng với Vệ quốc công kia, đến lúc đó hai người không đồng lòng, ta thấy cũng không còn lợi ích gì nữa đâu! “ Người thần bí tức giận, nhắc nhở xong thì chuẩn bị rời đi trong tiếng cười của Thái Hậu.

Thái Hậu vừa nghe tới Vệ quốc công, lập tức tỉnh táo: “Tại sao ngươi lại biết Vệ quốc công? Không phải ông ta đã bị bắt rồi sao?” Thái Hậu đúng là biết giả bộ.

Người thần bí liếc nhìn Thái Hậu với vẻ ẩn ý: “Tại sao ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta, ngươi biết chưa chắc ta còn có thể tuân theo ý chủ tử tới khi nào, mặc dù ta đã đồng ý với chủ từ, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi làm ra chuyện bôi nhọ chủ tử mà ta sẽ luôn bán mạng cho ngươi!” Người thần bí nắm chặt tay, giống như có thể phát tiết bất cứ lúc nào.

Thái Hậu thấy người thần bí tức giận như vậy, cúi đầu, cũng không tiện nói gì.

Người thần bí lại liếc qua Thái Hậu, không nói gì, lập tức phi thân rời khỏi chỗ của Thái Hậu.

Như Ý không biết nên hình dung tâm tình của mình vào lúc này như thế nào, có được coi là lừa dối không? Cô cũng không biết? Có lẽ còn có ẩn tình nào khác, cô muốn đi hỏi cho rõ, cô biết bây giờ người thần bí kia sẽ không làm gì mình, bởi vì cô biết nội dung của quyển sách kia.

“Ngươi muốn theo tới khi nào?” Người thần bí dẫn Như Ý ra khỏi hoàng cung, lúc này mới dừng lại nói.

Mặc dù Như Ý không ngờ bản thân bị phát hiện nhanh như vậy, nhưng cũng không ngạc nhiên, cô thấy người thần bí dẫn mình ra ngoài thì biết bản thân đã bị phát hiện, nhưng từ trước tới nay Như Ý là người luôn giữ được bình tĩnh, nên cô chờ người thần bí lên tiếng.

Như Ý nhún người, đứng ở trước mặt của người thần bí: “Có phải ngươi thiếu ta một lời giới thiệu hay không!” Vẻ mặt Như Ý kiêu ngạo, không chút nào sợ hãi nhìn người thần bí.

Người thần bí còn đang nghi hoặc ai to gan như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Như Ý, cũng không ngạc nhiên: “Xem ra ngươi đã nghe thấy hết!”

Như Ý không cười, không trả lời, chỉ chờ đợi, cô muốn nghe một đáp án hợp lý, bằng không cô sẽ không cam tâm.

Người thần bí lộ ra một nụ cười buồn bã, cho dù biết tính tình của Như Ý, nhưng hôm nay bản thân cũng không còn cách nào.

“Chuyện này ta không tự làm được, nên ta mới mượn tay của Thái Hậu diệt trừ cha của ngươi, Trác lão tướng quân.” Dường như người thần bí đang rơi vào hồi ức, rồi lại giống như đang nhìn vào tương lai mịt mờ kia.

Như Ý chỉ yên lặng lắng nghe, tất cả những thứ có liên quan tới khả năng này, đây là một câu chuyện như thế nào.

“Thật ra, ta cũng chỉ là một vai diễn nhỏ mà thôi, sau đó xưng huynh gọi đệ với Tiên Hoàng, nhưng sau này ta mới biết hắn là Hoàng Đế, nói ra thì có lẽ là do mình được hắn cứu, cũng có lẽ là do hắn đã cho ta rất nhiều ấm áp, sau đó ta phát hiện ta thích nam nhân đã cứu ta kia, vì thế ta liều mạng luyện võ, khát vọng một ngày có thể đứng bên cạnh hắn, yên lặng bảo vệ hắn.” Nói tới đây, vẻ mặt người thần bí kiên định, còn có sự dịu dàng trong mắt kia.

Như Ý là người hiện đại nên cũng không có thành kiến với loại tình yêu này, ngược lại, cô còn có một sự ngưỡng mộ đối với những người dám đối mặt với tình cảm của mình trong thời đại này.

“Rất nực cười có phải không? Ta cũng biết là rất nực cười, nhưng ta không nói cho hắn, huống hồ hắn còn là đương kim Thánh Thượng, những lời này…” Vẻ mặt của người thần bí chua sót, tiếp tục câu chuyện theo mô tuýp cũ này, nói mô tuýp cũ cũng không phải do Như Ý khinh bỉ, mà bởi vì mấy câu chuyện này được nói rất nhiều trong tiểu thuyết, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô tiếp tục lắng nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc