CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý lắc đầu, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Cát công tử cần gì phải áy náy, chuyện so võ công đương nhiên phải phân thắng bại, như vậy có chỗ bị thương cũng khó tránh khỏi. Huống hồ gì cái này cũng có thể nói rõ ràng võ công của công tử cao hơn một bậc, tài nghệ của tiểu nữ không bằng người!” Như Ý gật đầu, nhẹ nghiêng người tránh ra khỏi cánh tay của Cát Băng đang đỡ mình.

Cát Lượng nhìn thấy cử động này của Như Ý, ngược lại sắc mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng mà vẻ mặt của người ở sau rèm kia lại đen trông khó coi y như than.

Như Ý và Cát Băng được coi là hai nhân vật tranh tài cuối cùng, cuối cùng Cát Băng lại đáp ứng thêm mấy người nữa ra sân, nhưng cũng đánh không phấn khích bằng lúc đánh nhau với Như Ý, cuối cùng đương nhiên đạt được hạng nhất.

Về phần đấu văn ở phía sau cũng không giống như trong suy nghĩ của Như Ý là chỉ ngâm thơ, còn cộng thêm chút câu đố, cái này khiến cô không thể không bội phục Huyền Thiết sơn trang, tuyệt không phải là dạng người hời hợt nha.

“Hồng Đậu, không ngờ là muội lại lợi hại như vậy nha.” Như Ý kéo tay Hồng Đậu lại, đối với bộ dáng thành thạo và điêu luyện khi giải quyết vấn đề của Hồng Đậu, cô không thể không khâm phục được.

Hồng Đậu đột nhiên lại hơi đỏ mặt, lập tức líu lưỡi nói: “Tỷ lấy lại thanh danh cho muội muội thì có, lúc nãy không thấy muội muội thê thảm cỡ nào đâu, thật sự là hủy thanh danh của muội muội luôn.” Hồng Đậu nói xong trên mặt vẫn còn nét ủ rũ.

Như Ý đã quen với dáng vẻ tinh quái như hiện tại của Hồng Đậu, cũng biết nàng ta là người thuộc phái thích diễn, lơ đãng cười nói: “Hiện tại chỉ sợ là không biết có bao nhiêu nam nhi muốn nhìn thấy phong thái của muội muội đâu! Đi thôi, bụng của ta cũng đói rồi, lần trước còn chưa cảm tạ muội muội cứu ta nữa, hôm nay vừa vặn.” Như Ý nói xong liền lôi kéo Hồng Đậu đi.

Nhưng lần này Hồng Đậu lại hơi nhăn nhó một chút, lập tức có vẻ bất đắc dĩ nói: “Tỷ, chỉ sợ là bữa cơm này tỷ phải thiếu nữa rồi.” Sau đó ngón tay lại chỉ về phía trước.

Như Ý thuận theo đầu ngón tay của Hồng Đậu mà nhìn sang, lát sau liền thấy rõ người đến là ai, lại là một đám người bận y phục của Huyền Thiết sơn trang ngăn trước mặt mình, cô có chút khó hiểu nhìn về phía Hồng Đậu, muốn được Hồng Đậu giải thích.

Hai tay Hồng Đậu quơ quơ, có chút không biết làm sao mà quệt miệng: “Không nên hỏi muội, muội cũng không biết đâu, nhưng mà rất nhanh thôi bọn họ sẽ cho tỷ đáp án.” Hồng Đậu lách mình một cái, động tác nhanh nhẹn như một con khỉ, chẳng mấy chốc liền nắm chặt cổ áo của người đang đứng trước mặt Như Ý.

Như Ý sững sờ, không ngờ động tác của Hồng Đậu lại nhanh như vậy, cô có chút nghi nhờ trong lúc tranh tài hồi nãy có phải là Hồng Đậu đã không dốc hết toàn lực mà đánh hay không.

“Nói, chặn bọn ta lại làm gì?” Sắc mặt Hồng Đậu lại trở nên nghiêm túc, rất có uy nghiêm mà chất vấn.

Có lẽ là người kia không ngờ động tác của Hồng Đậu lại cấp tốc như vậy, còn đang đứng ngốc lăng chưa lấy lại tinh thần, nhìn mặt Như Ý không có nửa điểm phản ứng.

“Nhìn cái gì vậy, thấy mỹ nữ là hai mắt sáng rỡ hả?” Hồng Đậu nhìn biểu cảm của người này, bỗng có một ngọn lửa vô danh bốc lên, lập tức bộc phát.

Người kia nghe xong âm thanh như tiếng pháo nổ này liền bị dọa xụi lơi trên mặt đất: “Cô nương thứ tội, tiểu nhân cũng nghe theo lệnh của các vị sư huynh và sư phụ, đến đây chuyển lời mời hai vị cô nương lên núi nói là có việc cần thương lượng.”

Như Ý nhíu mày, có chút nghi ngờ đây là người của Huyền Thiết sơn trang, bởi vì cử động của hắn ta hoàn toàn không giống với cử động của một người đã từng thấy qua chuyện đời. Đối với một người nổi tiếng trên giang hồ mà nói sao lại có người yếu bóng vía như vậy xuất hiện ở đây, cô lộ ra chút không vui. .

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Cô đương nhiên không biết tất cả những chuyện này đều là do một chiêu của Hồng Đậu, Hồng Đậu đã trút nội công xuống người của người kia, làm thần chí mê man, cho nên mới có thể xảy ra chuyện như vậy.

“Võ Tịnh, ngươi…” Sắc mặt của mấy người đi theo ở phía sau rất khó coi, chắc là cũng cảm thấy hành động này khiến bọn họ mất mặt nên nhanh chóng tiến lên phía trước.

Một người giống như là người dẫn đầu nói: “Thật sự không có ý quấy rầy hai vị cô nương, có điều bởi vì mấy ngày sau có đại hội triển lãm bảo vật, năng lực của hai vị cô nương lúc nãy mọi người cũng thấy rõ như ban ngày. Cho nên đông đảo sư phụ và sư huynh, sư muội của Huyền Thuyết sơn trang đều thống nhất mời hai người, hi vọng hai vị cô nương có thể đến, cho nên đặc biệt ra lệnh mấy huynh đệ chúng tôi đến đây mời hai người.”

Hàm súc nói một trận, đây là lời mời của huynh đệ ở Huyền Thiết sơn trang, nếu như mình không đi chỉ sợ là người ta cảm thấy mình không để mặt mũi. Mặc dù lời này trông có vẻ như lễ phép nhưng thật ra cũng rất giống với khí thế áp chế, Như Ý tính toán trong lòng một phen, mặc dù tạm thời không liên lạc được với thủ hạ của mình, nhưng tạm thời cô cũng không lo lắng cho an nguy của mình. Mà mục đích lần này cô xâm nhập vào giang hồ cũng rất rõ ràng, như vậy cô cũng đã có cơ hội đứng dưới núi xem hổ đấu, sao cô lại có thể bỏ qua được.

“Xem ra chỉ có đến trên núi mới có thể mời tiểu muội ăn được rồi, đi thôi.” Như Ý biểu thị có chút áy náy nhìn Hồng Đậu một chút, lại nhìn thấy vẻ mặt Hồng Đậu chợt lóe lên sự nghiêm túc.

Có điều trạng thái của Hồng Đậu khôi phục rất nhanh, trong một khắc mà Như Ý quay đầu lại nàng ta đã khôi phục trở về bình thường, giống như rất là không quan tâm mà trả lời: “Tỷ đã nói như vậy rồi thì muội cũng cung kính không bằng tuân mệnh.” Ý tứ trong lời nói này của nàng ta đã quá rõ ràng, đây chỉ là cho Như Ý mặt mũi, chứ không phải nể mặt mũi của bọn người ở Huyền Thiết sơn trang.

Mặc dù câu nói này của Hồng Đậu rất là vô lễ, nhưng cũng đã mời được người rồi nên bọn họ đương nhiên cũng chẳng thèm phải so đo làm gì, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao cho mình: “Ca, nói xem Hồng Đậu kia sao có thể bại dưới tay của đệ vậy?” Cát Băng đứng bên cạnh Cát Lượng, rất không hiểu mà hỏi.

Cát Lượng chấp tay nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ cao thâm.

“Sao đệ có thể xác định là nàng ta nhường cho đệ, không phải là tình cảnh lúc đấy tất cả mọi người đều nhìn thấy à? Kiếm của đệ điều chỉ về phía Hồng Đậu mà?” Ánh mắt Cát Lượng nhìn về phía Cát Băng, không hiểu hỏi.

Cát Băng nhíu mày, có vẻ như không biết nên nói như thế nào: “Không lừa dối đại ca, một kiếm lúc nãy cũng coi như là hư chiêu, nếu như Như Ý cô nương không xuất hiện, đệ nghĩ cho dù Hồng Đậu cô nương không tránh ra cũng sẽ không bị thương nặng. huống hồ gì đệ cảm thấy Hồng Đậu căn bản không dốc hết toàn lực để đối kháng với đệ.”

Dựa theo lời của Cát Băng giải thích, dường như Như Ý và Hồng Đậu phối hợp cực kỳ tốt: “Cát Băng, đệ có đi thăm dò chưa, thân phận của Như Ý này là gì, rốt cuộc có quan hệ gì với Hồng Đậu, nhìn có vẻ như Như Ý có lai lịch rất lớn. Mặc dù lúc nãy trông như đệ thắng nàng ấy một bậc, nhưng huynh có thể nhìn ra được nàng ấy cố ý để cho đệ thắng, mà Tiêu Nhã Tử cũng không phải là nhân vật đơn giản.” Bởi vì hắn ta thấy được động tác của Như Ý, cho nên hắn ta mới có thể nói như vậy.

Cát Băng một mặt khó chịu, đối với sự không công nhận của ca ca, hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn ta đã cố gắng lâu như vậy mà tại sao ca ca lại không muốn thừa nhận bản lĩnh của hắn ta chứ: “Ca, tại sao ca lại không thừa nhận đệ đã thật sự dùng bản lĩnh chân chính của mình để đánh bại Như Ý chứ!” Mỗi lần bị ca ca nhà mình coi thường như vậy, trong lòng của hắn ta liền trở nên không có lý trí, trở nên có chút bi thống.

Cát Lượng cũng trưng ra bộ mặt không vui, biết tính tình như trẻ con của Cát Băng, trong lòng cũng có chút chua xót, có phải thật sự là do mình đã bảo hộ đệ ấy quá tốt hay không. Thở dài, hắn ta muốn phân tán lực chú ý của Cát Băng: “Tạm thời không nói đến chuyện Như Ý có thể đánh bại đệ hay không, nhưng động tác lúc nãy của nàng ấy ta có thể thấy được điều đó biểu thị chuyện nàng ấy biết bản lĩnh và võ công của đệ đến đâu. Nhường nửa phần, còn phải bảo đảm đệ không gây thương tích cho nàng ấy, chút bản lĩnh này không phải là người bình thường có thể so sánh được. Huống hồ gì hiện tại chúng ta cần phải biết rốt cuộc quan hệ của nàng ấy với Hồng Đậu là thế nào, đệ có đi thăm dò chưa?” Cát Lượng cố gắng nghiêm túc phân tích cho Cát Băng, cũng may Cát Băng cũng không tính là người không có đầu óc, trải qua phân tích của Cát Lượng, hắn ta mới điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Mắt nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của ca ca, nhớ đến kết quả mà lúc ấy mình đã phái người đi điều tra: “Thân phận của Như Ý vẫn là một điều bí ẩn, về phần Hồng Đậu kia, tình hình lúc đó là như thế này…” Cát Băng đem đầu đuôi câu chuyện mà Hồng Đậu cứu Như Ý như thế nào, lại kết bạn với Như Ý ra sao, sau đó lại có người cố ý để bọn họ tiến vào sân thi đấu. Cát Băng đều kể rõ ràng hết tất cả những chuyện này cho Cát Lượng nghe.

Cát Lượng không biết trong lúc đó lại có những chuyện này xảy ra: “Đệ đã tra người xuất hiện trong trà lâu có phải là cùng một nhóm người với những người gây bất lợi cho Như Ý không?”

Cát Băng bị Cát Lượng hỏi như vậy, lúc này cũng nghiêm túc hơn: “Là cùng một nhóm người. Chỉ là không biết có trùng hợp như thế hay không, lúc đó Hồng Đậu lại xuất hiện. Huynh nói xem, Hồng Đậu có thể là một nhóm người với người áo đen hay không?” Cát Băng đã tiến hành phân tích và suy nghĩ, không buông tha một chút dấu vết để lại.

Mặc dù Hồng Đậu có vẻ hơi ngập ngừng nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa: “Đệ lui xuống trước đi, trong thời gian tiếp theo đệ phải rút ngắn quan hệ của mình với hai người Như Ý và Hồng Đậu, ta có thể nhìn thấy được hai người bọn họ đều không tầm thường, đặc biệt là Như Ý kia, có thể sẽ có tác dụng với chúng ta, nếu được vậy thì cũng tốt.”

Cát Băng thấy Cát Lượng không muốn nói thêm gì nữa, gật đầu đi ra khỏi gian phòng của Cát Lượng. Mặc dù không hiểu rõ ý đồ chân chính của ca ca mình, nhưng hắn ta tin tưởng ca sẽ không làm tổn thương mình, cho nên hắn ta tin tưởng Cát Lượng, sẽ dựa theo lời của Cát Lượng mà làm.

Cát Lượng nhìn qua phòng của Như Ý, trong mắt lóe lên cái gì đó, những chuyện tiếp theo có lẽ càng thú vị hơn đây. Nghĩ đến đây, khóe miệng Cát Lượng uyển chuyển lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Như Ý đứng bên bệ cửa sổ bên này, nhìn thấy bầu trời cuồn cuộn và ngôi sao đang nhấp nháy nhấp nháy, giống như đang nói gì đó với cô, có lẽ là bọn nó cũng cô đơn giống như mình. Chuyện xưa như sương khói, tương lai lại xa vời, Như Ý chỉ cảm thấy nếu như tất cả những chuyện này là một giấc mộng thì tốt biết bao, như vậy có lẽ cũng sẽ không đau xót như thế kia.

“Haiz!”

“Ai?” Âm thanh thở dài này mặc dù đã kiềm chế nhỏ giọng lại, nhưng bởi vì không phải cố gắng che giấu cho nên trong ban đêm ngược lại lại càng trở nên rõ ràng, cộng thêm việc người tập võ vốn nhạy cảm, Như Ý đã ý thức được trong phòng của mình xuất hiện một người khác.

Như Ý Nâng cao cảnh giác, mặc dù bên ngoài cô lộ ra vẻ bình tĩnh thong dong, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự cảnh giác của cô.

Người vừa xuất hiện lúc này đã bước ra khỏi hắc ám: “Là do muội muội nhìn thấy chỉ có một mình tỷ cô đơn trống vắng, muội muội cũng có một mình ngủ không được cho nên mới đến tìm tỷ tỷ, không ngờ dáng vẻ của tỷ tỷ còn buồn phiền hơn trong tưởng tượng của muội muội.” Hồng Đậu lộ ra vẻ mặt buồn thiu, ngay cả lời nói kia cũng mang theo nửa phần thương cảm.

Như Ý thu hồi lại phần cảnh giác lúc nãy, cô trở nên tự nhiên mà không hề giả bộ: “Muội thật sự có lòng!” Như Ý kéo Hồng Đậu ngồi bên cạnh bàn, Huyền Thiết sơn trang này cũng có chút kỳ quái, dường như mỗi ngọn cây cọng cỏ trong này cũng mang theo sinh mệnh, tuyệt đối không phải ngu ngơ. Gian phòng kia lại có vẻ đơn giản rỗng rãi, giống như là một người yêu thích thiết kế và trang trí.

“Chắc là muội muội không phải đến đây để lôi kéo nói chuyện như bình thường với ta chứ nhỉ!” Như Ý nhìn Hồng Đậu cũng ngắm loạn bốn phía, trong ánh mắt cũng mang theo chút không hiểu.

Tính cách của năm như lửa đương nhiên cũng không vì thắc mắc chuyện gì đó mà ngập ngừng, dứt khoát ngồi xuống rót một chén trà, sau khi uống từng ngụm lớn mới lên tiếng nói: “Tỷ tỷ, tỷ không cảm thấy Huyền Thiết sơn trang này trông có vẻ hơi thần bí? Chỉ nhìn cách bố trí của căn nhà này, cách bố trí của gian phòng kia, hoàn toàn không giống với nơi này. Lần đầu tiên muội cũng không soi mói với căn phòng này, bởi vì căn phòng này rất được ý muội, thật sự giống như người trong sơn trang này biết muội thích cái gì.” Hồng Đậu nghiêm túc phân tích, lần đầu tiên lộ ra thần sắc khẩn trương như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc