Nơi này ngoại trừ Hoàng Đế ra, không có bất kỳ người nào dám tùy ý ra vào.
Hơn nữa...
Cho dù có tiểu thái giám dọn dẹp ra vào nhưng tuyệt đối cũng sẽ không dám tùy ý thay đổi đồ của bạo quân.
Vừa nghĩ như thế.
Như Ýcàng thêm tò mò.
Trong này...chắc chắn có che giấu bí mật nào đó không thể cho người khác biết.
Nhưng mà...
Sẽ là bí mật gì chứ?
Bạo quân có bí mật gì đây?
Như Ý hơi không kìm lòng được, đưa tay muốn mở ám cách ra...
"Vô liêm sỉ! Nàng dám đụng vào đồ của Trẫm?" Một giọng nói lạnh lùng truyền tới.
"Chẳng lẽ ngài có gì đó không thể cho người khác thấy được à?" Như Ý hỏi ngược lại.
Bạo quân sải bước đi tới, nắm lấy cổ tay của Như Ý: "Tốt nhất là nàng hãy ngoan ngoãn làm vương phi của nàng đi, dưỡng thai cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung gì cả!"
Như Ý cười hờ hững nói: "Ngài cần gì phải giận quá hóa thẹn như thế? Tôi có thể suy nghĩ lung tung gì đây? Là ngài kêu người bảo tôi đợi ở chỗ này, hơn nữa tôi đã đợi ngài đến mức cảm thấy nhàm chán nên chỉ muốn tùy ý lục tìm mấy cuốn sách xem thử, vì thế mới phát hiện ám cách này. Còn về việc trong ám cách có gì…"
Bạo quân cả giận nói: "Nàng đã thấy?"
Như Ý nói: "Không có. Có điều nếu ngài đến trễ hơn một chút thì sợ rằng tôi đã thấy được thứ đồ bên trong rồi!"
"Đáng tiếc?"
"Nàng..."
Bạo quân giận dữ nhìn chằm chằm nàng: "Nàng đúng là không biết sống chết mà. Nàng đã bị ta bắt ngay tại trận vậy mà còn không biết hối cải? Ngược lại còn cảm thấy đáng tiếc?"
Như Ý thong dong nói: "Xin lỗi. Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy không được nói dối, tôi quả thực không có hối cải, vì vậy cũng không muốn gạt anh!"
"Vô liêm sỉ."
Bạo quân giận tím mặt, bỗng nhiên đẩy Như Ý ra.
"Đúng rồi. Mẹ nàng? Không phải mẹ nàng đã chết từ lâu rồi sao? Không phải nàng là cô nhi sao?"
Bạo quân hỏi ngược lại.
Như Ý cười hờ hững.
Bạo quân thông minh hiểu ngay: "Nàng... Nàng cố ý làm ta tức giận? Nàng muốn ta tức giận?"
Như Ý mỉm cười nói: "Đây chính là tự ngài nói. Tôi cũng không nói gì."
Bạo quân cả giận nói: "Hừ! Trong mắt nàng còn có hoàng đế là ta này sao? Nàng có biết, nàng trêu đùa ta như vậy là phạm tội khi quân không? Bất cứ lúc nào ta cũng có thể khiến cho nàng đầu rơi xuống đất!"
Như Ý bỗng nhiên u oán hỏi ngược lại: "Không phải ngài đã muốn giết tôi từ lâu rồi sao? Bây giờ tôi tặng ngài một cái cớ, không phải rất vừa vặn sao?"
"Nàng... Nàng..."
Bạo quân giận run người.
Hắn hết sức tức giận, rồi lại rất tò mò nhìn Như Ý...
Nhìn nữ nhân đẹp như tiên tử đến nỗi bản thân điên đảo vì nàng.
Tại sao gương măt xinh đẹp tuyệt luân kia lúc nào cũng mang theo dáng vẻ hờ hừng, xa cách, không màng tất cả như vậy chứ?
Nữ nhân này...
Rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ điều gì?
Bạo quân làm thế nào cũng đoán không ra, nhìn không thấu Như Ý.
Nữ nhân này từ đầu đến cuối đều giống như một câu đố...
Như Ý nói: "Quên đi, giữa chúng ta, cũng chỉ là mối quan hệ không rõ, thật ra ai đúng ai sai đã không cần thiết nữa rồi."
"Vì sao không cần thiết?"
Hắn tựa hồ nghe ra được ý tứ trong lời nói của Như Ý.
Như Ý không muốn bị hắn phát giác quá nhiều, chỉ là mơ hồ nói: "Nói chung, tôi chỉ là ghé thăm ngài một lát! Thuận tiện... nói lời tạm biệt!"
"Tạm biệt? Nàng phải đi sao?"
Như Ý lựa chọn im lặng.
Bạo quân kinh ngạc hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"
Như Ý nói: "Những gì nên nói tôi đã nói xong. Ngài cố gắng bảo trọng. Nếu ngài thích làm một hoàng đế vĩ đại thì bây giờ chắc hẳn ngài đã thỏa mãn. Trên thế gian này sẽ không còn bất cứ ai, bất cứ người nào có thể ngăn cản ngài trở thành một hoàng đế tốt nữa rồi!"
"Chỉ là..."
Như Ý hơi dừng lại nói: "Chỉ là rốt cuộc ngài có phải là một hoàng đế tốt hay không, chuyện này phải do bách tính trong thiên hạ nói mới được. Nhớ kỹ, bá tánh nói ngài là một hoàng đế tốt thì ngài mới là một hoàng đế tốt!"
Bạo quân chấn động.
Hắn lẩm bẩm trong miệng.
"Bách tính nói là một hoàng đế tốt..."
"Mới thực sự là một hoàng đế tốt?"
"Nữ nhân này..."
"Ý nghĩ của nàng rất đặc biệt!"
"Ồ?"
"Người đâu?"
Bạo quân vừa ngẩng đầu lên thì nàng đã đi xa.
Như ý đã biến mất khỏi ngự thư phòng!
Cô đã nhẹ nhàng rời khỏi từ lâu.
Bên trong chỉ còn lại mỗi Hoàng Đế.
Bạo quân hơi run run.
Hôm nay cô rất kỳ lạ.
Những lời cô nói cũng rất kỳ lạ, rất khó hiểu.
Rốt cuộc nữ nhân này là sao thế?
Chẳng lẽ nói...
Là triệu chứng trầm cảm lúc mang thai?
Thái y nói nữ nhân mang thai sẽ dễ suy nghĩ lung tung, tâm trạng cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Lẽ nào đúng là như vậy?
"Đúng rồi!"
"Ám cách!"
Sắc mặt bạo quân trở nên nghiêm nghị ngay lập tức. Sau đó, hắn dùng sách che giấu kỹ ám cách lại một lần nữa...
Rốt cuộc bên trong có cái gì?
Không ai biết!
"Hoàng thượng..."
Bỗng nhiên... giọng nói của một nữ nhân vang lên.
"Sao nàng lại trở về rồi?"
Bạo quân chấn động vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, nhưng giả vờ trấn định nói.
"Hoàng thượng, là thiếp. Ngọc Oanh."
Một nữ nhân dáng người uyển chuyển, dưới sự bảo vệ của hai cung nữ đang bước vào.
Người này chính là hoàng hậu cao quý Triệu Ngọc Oanh.
Vẻ mặt bạo quân lộ ra thất vọng nói: "Hóa ra là hoàng hậu! Hoàng hậu tìm Trẫm có chuyện gì không?"
Triệu Ngọc Oanh nói: "Thiếp nghe nói gần đây hoàng thượng rất buồn phiền, hình như là bởi vì một quyển sách? Thiếp muốn tới xem thử có thể giúp gì được hoàng thượng không?"
"Không cần! Nàng quản lý tốt chuyện của hậu cung là được!"
Bạo quân xua tay, hơi có cảm giác lạnh nhạt.
Từ sau khi thái hậu hồi cung, gần như là ít giao du với bên ngoài hơn hẳn.
Nói chung...
Là biết điều hơn trước đây rất nhiều.
Bạo quân muốn giết mụ phù thủy kia báo thù, nhưng mà trước sau vẫn không tìm được cái cớ thích hợp.
Hơn nữa Như Ý tỏ rõ muốn bảo vệ thái hậu.
Bạo quân cũng không muốn xung đột chính diện với Như Ý...
Ít nhất là...
Nói thế nào bây giờ nàng cũng đã mang thai rồi.
Đứa bé này...
Đúng là hy vọng duy nhất của hắn.
Hắn không thể để cho đứa bé này có bất kỳ sai sót gì!
Bằng không...
Giang sơn này sẽ không có người nối nghiệp!
Triệu Ngọc Oanh thấy được vẻ thất vọng rõ ràng trên gương mặt Hoàng Đế trong lòng nàng rất khó chịu.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Hoàng thượng! Lúc vào đây thiếp nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ vừa rời đi, nữ nhân này dường như rất xa lạ, chẳng lẽ chính là..."
Bạo quân lập tức nói: "Câm miệng!"
Triệu Ngọc Oanh ngoan ngoãn im miệng lại ngay lập tức.
Bạo quân nói: "Hoàng hậu! Trẫm nói với ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn làm hoàng hậu của ngươi, không có ai uy hiếp được địa vị của ngươi. Nhưng ngươi tuyệt đối đừng học theo thái hậu, trong hậu cung giở trò sau lưng trẫm, nếu như vậy ngươi sẽ mất nhiều hơn được. Hơn nữa trẫm đã sớm ban thánh chỉ Trác Vương phi đã mang thai nên miễn bỏ hết thảy lễ tiết trong cung, trẫm cũng không muốn bất kỳ ai đi làm phiền nàng ấy dưỡng thai!"
Bạo quân, gay gắt mà lạnh lùng!
"Quả nhiên là nàng!"
"Ta chỉ hỏi một chút mà cũng khiến hoàng thượng nổi trận lôi đình sao?" Triệu Ngọc Oanh thầm nghĩ trong lòng!
Bây giờ nàng đã là hoàng hậu cao quý!
Hơn nữa, từ sau khi thái hậu thất sủng. Bạo quân đã dần dần giao quyền trong hậu cung cho Triệu Ngọc Oanh.
Cũng xem như là một loại bù đắp đối với nàng.
Trong lòng Triệu Ngọc Oanh đang lo lắng cho một người khác, hoàn toàn không có tình ý gì với bạo quân, chỉ có ân tình giữa hoàng đế và phi tử, mà trong đó ân nhiều tình ít.
Bạo quân không ép buộc nàng thị tẩm, trái lại còn giao quyền lực trong cung cho nàng.
Chuyện này đối với nàng mà nói đúng là trong họa được phúc!
Triệu Ngọc Oanh tập hợp được quyền lực hoàng cung trong tay, đã dần dần thay thế được địa vị của thái hậu.
Hết thảy phi tử, tài tử, cung nữ ai ai cũng phải thỉnh an, bái kiến nàng.
Chỉ có một người.
Trác Như Ý!
Nàng không hiểu với tính tình lạnh lùng gần như tàn nhẫn của bạo quân.
Đến tột cùng là một nữ nhân như thế nào mới có thể thu phục được hắn trở nên ngoan ngoãn, khăng khăng một mực..
Hơn nữa, còn đang mang thai.
Triệu Ngọc Oanh rất muốn quen biết Trác Như Ý này.
Có điều, trời vừa sáng bạo quân đã ban thánh chỉ xuống.
Trác Vương Phi có thể miễn trừ tất cả lễ nghi trong cung.
Không chỉ như thế.
Còn không cho phép bất cứ ai tùy tiện đi quấy rầy vương phi tĩnh dưỡng.
Vì thế hơn một tháng nay, lúc nào Triệu Ngọc Oánh cũng kiềm chế kích động muốn đi xem thử Trác Vương phi này là thần thánh phương nào...
Cũng vì lẽ đó mà mấy ngày qua, tuy Trác Như Ý vẫn luôn ở trong cung, thế nhưng hai người lại không có cơ hội gặp mặt nhau.
Có điều, trong này đương nhiên cũng có nguyên do Như Ý cố hết sức né tránh Triệu Ngọc Oanh.
Chỉ là.
Hôm nay Như Ý tìm đến bạo quân nói lời tạm biệt lại vô tình bị Triệu Ngọc Oanh nhìn thấy.
Bạo quân nói: "Ngươi đi xuống đi."
Triệu Ngọc Oanh nói: "Hoàng thượng. Thiếp chỉ là muốn phân ưu cùng hoàng thượng."
Bạo quân nói: "Không cần. Ngươi làm vị trí hoàng hậu của ngươi là được!"
"Vâng. Vậy thiếp xin cáo lui!"
"Đi xuống đi!"
Bạo quân phất tay một cái, quát lui Triệu Ngọc Oanh.
Triệu Ngọc Oanh vừa lui ra, vừa nghĩ thầm trong lòng: "Hừ? Trác Như Ý? Bổn cung cứ muốn xem thử rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào? Cho tới nay hoàng thượng lúc nào cũng đối xử ôn hòa với bổn cung, nhưng mà hôm nay bởi vì ngươi mà người mắng bổn cung. Bổn cung nhất định phải nhìn cho bằng được rốt cuộc người là ai?"
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười gian trá, sau đó lui khỏi ngự thư phòng.
Thời gian lại qua một ngày.
Là một ngày yên lặng mà đẹp đẽ.
Đối với Như Ý mà nói, không biết có phải vì sốt ruột hay không, ngược lại cô cảm thấy hơi nhàm chán.
Có điều...
Rốt cuộc một ngày này cũng trôi qua.
Lúc giữa đêm, cô lén thay đổi y phục dạ hành, đi trong Thần Điện, trộm về cái rương đặc công của mình.
Sáng hôm sau.
Trong cung vẫn bình tĩnh như nước...
Tựa hồ không ai phát hiện Hộp thần đã bị trộm.
Chuyện này cũng khó trách.
Bình thường căn bản cũng sẽ không có ai đi Thần Điện, vì vậy Hộp thần mới bị trộm một hai ngày thì làm sao có ai phát hiện cho được.
Đợi đến khi bị người khác phát hiện thì Như Ý đã trở về thế kỷ hai mươi mốt được mấy tháng rồi…
Đến lúc đó núi cao Hoàng Đế xa, không ai tìm được cô.
Cô đã hẹn xong với Kim Ưng thời gian là buổi tối, giờ tý.
Mà địa điểm chính là ở tẩm cung của thái hậu.
Cung Thục Ninh.
Buổi sáng Như Ý xuất cung một chuyến, chia ngân phiếu mà bán mỹ phẩm kiếm lời được là chín triệu bảy trăm ngàn lượng thành ba phần.
Phần nhiều nhất cô giao cho Tống Mẫn, để cho cô ấy có đủ kinh phí vận hành và quản lý công hội.
Phần thứ hai giao cho Trác Lỗi.
Trác Lỗi là một người đàng hoàng. Về điều này Như Ý đã tin tưởng từ lâu.
Giao ngân phiếu cho Trác Lỗi bảo quản là cách tốt nhất.
Mặc kệ là làm ăn, hay là giữ lại chuẩn bị cho hậu hoạn về sau của phủ Trác Vương, tiền trong tay Trác Lỗi chắc chắn là an toàn nhất.
Còn lại một phần ít, Như Ý giao cho Tống Thanh.
Bang chủ Tống Thanh này trên danh nghĩa là bang chủ.
Thật ra chỉ là một kẻ khuân vác.
Hơn nữa còn là một kẻ khuân vác rất cực khổ.
Liều sống liều chết chiếm được địa bàn của mình, nhưng bản thân lại chẳng có lợi ích gì.
Nếu như bang hội có thêm một ít kinh phí để vận hành thì Như Ý tin rằng sau này hội Thanh Long sẽ càng hưng thịnh hơn.