CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý chán chường nằm xem tiết mục trên tivi, lúc cảm thấy đói bụng, cô mới mở tủ lạnh, lấy một tí đồ ăn vặt bên trong ra, rồi quay về ghế sô pha ngồi ăn, hơn nữa vừa ăn vừa xem tivi, vẻ mặt của cô rất đỗi ung dung tự tại.

Vào buổi trưa, người mà Minh Ngôn Hạo thuê không chỉ dọn dẹp biệt thự sạch sẽ, còn đem không ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày cho cô, còn có một ít quần áo của phụ nữ, rất vừa vặn với Như Ý.

“Không biết cái tên khốn Minh Ngôn Hạo ấy thế nào rồi, ngốc thế nhỉ, tìm một người mà cũng tìm lâu như thế!” Như Ý cầm điện thoại lên, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi cho Minh Ngôn Hạo một cuộc.

Cô không muốn đùa quá dai, nếu như không có gì tiến triển thì chắc Minh Ngôn Hạo sẽ bùng nổ.

Vừa mới nối máy, giọng nói của Minh Ngôn Hạo lập tức vang lên: “Thế nào? Cô gái chết bằm rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt rồi đấy à? Nghĩ thông suốt cũng không có tác dụng gì đâu, cô chờ nhận giấy ủy quyền luật sư đi!”

“Xin lỗi nhé, e là khiến anh phải thất vọng rồi, nếu như anh vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm, vậy thì mời anh tiếp tục…” Như Ý nói dứt lời, bèn cúp máy.

“Alo! Không phải cô muốn cúp máy đấy chứ…alo!” Không ngờ Minh Ngôn Hạo lại bắt đầu sốt ruột.

“Thế nào? Không phải cậu Minh oai phong lắm ư? Sao có một người mà cũng không tìm được vậy.” Như Ý thấp giọng chế giễu.

“Cô có biết bây giờ mình đang làm gì không hả? Rồi cô sẽ hối hận đấy, mau nói cho tôi biết, bây giờ cô đang ở đây?”

“Anh cút đi!”

“Cô…được, được lắm! Để tôi tìm được cô thì tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.” Minh Ngôn Hạo gằn giọng.

“Tôi thật không hiểu nổi, tại sao anh lại khăng khăng tìm tôi cho được…” Như Ý nói.

Ở đầu dây bên kia, Minh Ngôn Hạo lại im lặng.

Thực chất anh cũng không hiểu được, tại sao không gặp được Như Ý thì bản thân mình lại hoảng loạn như thế, lẽ nào chỉ vì 21 tỷ thôi ư, hay là còn lý do gì khác nữa?

Như Ý tiếp tục nói: “Đối với anh thì 21 tỷ cũng chẳng đáng là nhiêu, nhưng vì số tiền này mà anh lại bắt nhốt tôi mãi, còn tìm đủ loại cách khiến cho tôi mất mặt, anh rất thích nhìn thấy tôi bị mất mặt hay sao?”

“Cô đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, cô vĩnh viễn sẽ không đoán nổi suy nghĩ của tôi đâu, bởi vì chúng ta vốn là người của hai thế giới khác nhau, mau nói cho tôi biết, bây giờ cô đang ở đâu, nói không chừng anh đây vui vẻ, thì không bắt cô trả lại tiền nữa.”

“Anh thật sự muốn biết tôi ở đâu đến như vậy à?” Như Ý bình tĩnh nói.

Cô có thể cảm thấy được, rằng hình như Minh Ngôn Hạo hơi lạ lùng, nhưng lúc nghe anh ta nói bọn họ chỉ là người thuộc về hai thế giới khác nhau, tại sao cô lại cảm thấy hơi phiền chứ.

“Đương nhiên muốn biết rồi, nói thế chẳng phải là nói thừa sao?” Minh Ngôn Hạo nói.

“Tôi đang ở trong biệt thự!” Lần này, Như Ý không lừa gạt Minh Ngôn Hạo nữa, cô cần phải đối mặt với Minh Ngôn Hạo, nói rõ ràng mọi chuyện giữa bọn họ, nếu cứ tiếp tục dây dưa thế này, đã xa rời quỹ đạo của kế hoạch ban đầu mà cô vạch ra mất rồi.

“Cô chắc chứ?” Lần này, đến lượt Minh Ngôn Hạo không dám tin!

Như Ý chỉ im lặng, dứt khoát cúp máy.

“Cô ta gian xảo kinh…” Minh Ngôn Hạo đánh bánh lái, chạy về biệt thự với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi cúp máy, Như Ý ngồi thinh ở ghế sô pha, xem tiết mục trong tivi.

Bỗng dưng cô phát hiện ra, quỹ đạo cuộc đời cô đã bị lệch, suýt tí nữa là cô đã quên mất mục đích của mình. Cô đến Hong Kong là để tìm lại người thân và tìm hiểu thân thế của mình, nhưng bây giờ thì sao, cô chưa tìm hiểu được gì cả, mà còn bị cuốn vào hàng hàng lớp lớp bí ẩn.

Ai muốn giết cô? Hoặc là giết Giai Tử Trạch!

Cô không nghĩ ra nổi, lẽ nào bị Âu Dương Tuyệt nói đúng rồi, cô đã trở thành cái gai trong mắt người hâm mộ Minh Ngôn Hạo, nên muốn xử lý cô cho rồi à?

Nếu là như thế, giết một mình cô đã đủ lắm rồi, tại sao bọn họ còn muốn giết cả Giai Tử Trạch nữa kia chứ, chuyện này không phải là một vụ mưu sát đơn giả.

Minh Ngôn Hạo là cậu ba nhà họ Minh, con trai Minh Gia Hưng, đại cổ đông trong tập đoàn Minh Triệu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này anh ta sẽ là cậu chủ của tập đoàn Minh Triệu, nếu như anh ta chết đi, vậy thì người được lợi là…

Chuyện này không hoàn toàn đơn giản như thế.

Chắc chắn có người điều khiển đằng sau.

Còn cô, có lẽ cô chỉ là một trong những vật hy sinh của anh ta mà thôi, vốn không hề có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

Vào lúc cô nghĩ ngợi vẩn vơ, chỉ nghe thấy tiếng thắng xe chói tai vang lên từ ngoài cửa, rồi lại nhìn thấy Minh Ngôn Hạo mặc đồ đi biển, nhảy từ trên xe xuống, xông thẳng lên trên lầu hai, lúc nhìn thấy Như Ý, anh ta không cần suy nghĩ đã nhào đến, động tác nhanh nhẹn giống như sư tử vồ thỏ vậy…

Trong nháy mắt, Minh Ngôn Hạo kêu lên thảm thiết, anh ta ôm bụng, cuộn người nằm dưới mặt đấy.

Như Ý lại như thể vừa mới tỉnh ngộ, cô vội vàng dìu anh ta đến ghế sô pha, gương mặt có vẻ áy náy: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu!”

“Mưu sát!” Thật ra thì mặc dù Minh Ngôn Hạo bị Như Ý đá một cú, nhưng không hề bị thương nặng gì cả, bởi vậy anh ta không hề gì cả.

“Ai bảo anh vồ đến như đồ háo sắc vậy chứ, đáng đời!” Như Ý tát vào bụng anh ta, khiến Minh Ngôn Hạo đau đến mức ré lên.

Cảm giác hết sức kỳ quặc dậy lên, rõ ràng lúc nói chuyện điện thoại, hai người bọn họ nói năng như thể là kẻ thù truyền kiếp vậy, bây giờ gặp mặt xong lại từa tựa như bạn bè thân thiết.

Tại sao lại thế? Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng, Minh Ngôn Hạo vừa trở về sẽ nổi cơn tam bành, rồi bắt cô giải thích rõ ràng với anh ta, rồi đoạn tuyệt quan hệ mới nhau mơi đúng, cô sẽ tiếp tục sống cuộc sống của riêng bản thân mình.

Bây giờ lại làm Như Ý không thể quyết tâm cắt đứt quan hệ với Minh Ngôn Hạo được.

Đột nhiên Minh Ngôn Hạo im lặng nhìn Như Ý, anh ta lạnh lùng nói: “Cô gái chết bằm, cô có biết tôi tìm cô vất vả đến mức nào không hả?”

Như Ý thầm cười lạnh, chuyện gì nên đến rốt cuộc cũng đến rồi.

Như Ý lạnh lùng nói: “Không biết, tôi không phải là cậu Minh, không rảnh rỗi đến nổi đi làm hàng đống chuyện cỏn con ấy đâu!”

“Cô nghĩ tôi đang làm chuyện cỏn con à?” Ngôn Minh Hạo nói: “Tôi đã tìm khắp bến xe, cũng không tìm thấy cô, ấy vậy mà cô lại nói với tôi rằng cô đã về biệt thự rồi, cô đang đùa bỡn tôi ư? Chơi sướng lắm đúng không?”

“Như nhau cả thôi!” Như Ý phản kích: “Chẳng phải cậu minh cũng như vậy à, trước mặt người ngoài, anh đối xử với tôi như bảo mẫu vậy, bây giờ tôi cảm thấy chúng ta phải nói cho rõ ràng, tôi không phải là bảo mẫu của anh. Tôi không cần phải làm những công việc bảo mẫu phải làm, nếu như anh cần bảo mẫu, anh có thể đi đến công ty giới thiệu người giúp việc thuê một người chăm chỉ hơn tôi, không cần phải đùa bỡn tôi như vậy!”

Cô nói dứt lời, bèn lạnh lùng nhìn Minh Ngôn Hạo.

Minh Ngôn Hạo nhếch môi nở nụ cười gian xảo, đáp: “Cô Như Ý, xin cô trả lại 21 tỷ trong vòng mười phút…”

“Anh giúp tôi về Hong Kong đi, tôi sẽ trả lại cho anh ngay!” Như Ý nói.

Chỉ cần trở về Hong Kong, cô có thể mượn Giai Tử Trạch số tiền này, quá lắm thì làm việc hai năm cho anh ta để trừ nọ…

“Ha ha!” Minh Ngôn Hạo duỗi bàn tay phải ra, lắc lắc ngón trỏ: “Nếu như tôi ngu ngốc như thế thì tôi không còn là Minh Ngôn Hạo nữa rồi, đưa cô về Hong Kong à? Hừ hừ! Ai mà biết sau khi cô về Hong Kong, có tìm lý do để cho qua chuyện không.”

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào.” Như Ý khó xử nói, trước giờ cô chưa từng gặp người đàn ông nào phiền phức như anh ta.

Minh Ngôn Hạo cười gian xảo: “Đơn giản lắm, nếu như cô không thể trả 21 tỷ trong vòng mười phút, thì cô phải ngoan ngoãn làm bảo…quản gia cho tôi, tôi trả cô 240 triệu mỗi tháng, mỗi tháng trả tôi 210 triệu, cô chỉ cần một trăm tháng thôi là có thể trả dứt nợ rồi, đến lúc đó cô sẽ được tự do.”

Ánh mắt như thể có thể giết người của cô khiến cho Minh Ngôn Hạo giật mình, anh ta vội vàng sửa bảo mẫu thành quản gia…

Như Ý tính nhẩm, một năm có 12 tháng, một trăm tháng là khoảng 9 năm, ý nghĩa là, cô phải làm quản gia cho Minh Ngôn Hạo trong suốt 9 năm, rồi mới được giải thoát.

“Mơ đi!” Như Ý vòng tay ôm ngực, quay mặt sang một bên.

“Không đến lượt cô quyết định đâu, dù sao sự thật đã bày ra trước mắt, cô không có quyền phản kháng.” Minh Ngôn Hạo cười nói: “Nhưng mà, nếu cô chê lương quản gia ít quá, tôi có thể giới thiệu việc làm thêm cho cô?”

“Chuyện gì?” Như Ý hỏi.

Đúng là cô có thể mượn tiền Giai Tử Trạch, nhưng làm vậy nghĩa là đã nợ người ta, nếu như có thể không nợ tình nghĩa mà có thể trả dứt nợ, vậy thì sao không vui vẻ mà làm chứ.”

Minh Ngôn Hạo lại nhếch môi nở nụ cười gian, nói: “Làm người tình bí mật của tôi trong vòng ba tháng, sau ba tháng, nợ cũ xóa sạch, hơn nữa tôi còn có thể trả thù lao 6 tỷ cho cô! Đương nhiên, bắt đầu tính từ ngày mai.”

“Cút đi!” Như Ý lấy một cái gối trên ghế sô pha ném vào người Minh Ngôn Hạo, nhưng anh ta lại né tránh một cách dễ dàng. Ngôn Tình Ngược

Minh Ngôn Hạo vừa né khỏi sự công kích của chiếc gối, nhưng Như Ý vẫn không dừng tay, cô tiếp tục vơ những thứ đồ có thể sử dụng ở bên cạnh mình ném vào người anh ta.

“Cô đủ rồi đấy!” Minh Ngôn Hạo quát lớn.

Nhưng anh tay lại bị một cái gối đập trúng trong nháy mắt.

Hai người bọn họ làm phòng khách rối bời, đột nhiên Minh Ngôn Hạo không cử động nữa, cho dù Như Ý có ném gối vào người anh ta, anh ta cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn màn hình tivi chằm chằm.

Như Ý cũng không tấn công nữa, cô quay sang nhìn tivi.

“Bây giờ chúng ta sẽ đến với bản tin thương mại, Minh Ngôn Hạo, con trai của Minh Gia Hưng, người sáng lập nên tập đoàn Minh Triệu trong thành phố này đã mất tích vào buổi sáng ngày 22, theo như tin báo, trước khi mất tích anh ta đã từng đến biệt thự bị phần tử khủng bố cho nổ tung, những bộ phận có liên quan đang tìm kiếm khu vực gần biển, nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào liên quan đến Minh Ngôn Hạo cả, sau khi thiếu vắng cậu Minh Ngôn Hạo, có không ít lời đồi đại nổi lên trong công ty, nghe nói Minh Ngôn Hạo bị giết hại, còn có người nghĩ rằng đây là kế hoạch thôn tính đã được lên mưu từ lâu. Một vài nhân viên hiểu rõ ngọn nguồn lần lượt bỏ đi, bởi vì Minh Ngôn Hạo mất tích, cổ phiếu tập đoàn Minh Triệu dao động, may mà sự dao động không lớn lắm, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, e là cổ phiếu tập đoàn Minh Triệu sẽ rớt giá, bản tin đến đây là hết!”

Bản tin thời sự trên tivi được thay bằng quảng cáo, đến bây giờ Như Ý mới bừng tỉnh từ trong cơn kinh ngạc, lúc cô định nói với Minh Ngôn Hạo, lại thấy gương mặt anh ta không hề gợn lên chút cảm xúc nào, chỉ ngẩn ngơ đi vào phòng, đóng cửa lại.

Vào giây phút đó, đột nhiên vẻ mặt Như Ý có vẻ hốt hoảng…

Cổ phiếu trong công ty có sự dao động, rớt giá, những chuyện quan trọng như vậy sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền, cả công ty nhanh chóng sụp đổ trong khoảng thời gian ngắn.

Tất thảy đều vì cô mà ra! Đúng vậy, tất thảy những thứ đã xảy ra, đều vì sự tồn tại của cô.

Bây giờ, người chịu tội thay cho cô, lại là Minh Ngôn Hạo.

Bình luận

Truyện đang đọc