CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Mày muốn cái gì? Tự mình đi lấy đi." Như Ý thực sự không biết Tiểu Bạch bị làm sao nên đành thả nó ra.

Tiểu Bạch lập tức xông ra ngoài nhanh như chớp.

Nhanh quá!

Như Ý hoảng sợ!

Đây là tốc độ của Tiểu Bạch! Lúc đầu khi Tiểu Bạch đến ăn trộm quả hạch của cô cũng dùng tốc độ nhanh như chớp này để tới lui một cách tự nhiên.

Về sau Tiểu Bạch theo cô, mỗi ngày đều ngủ nướng, ăn thịt ăn quả hạch, cũng không động đậy thì làm gì có chuyện chạy chứ?

Nhưng lúc này, Tiểu Bạch lại xông ra ngoài nhanh như chớp!

Như Ý biết, mặc kệ Tiểu Bạch nhìn thấy gì, thì đó cũn là thứ cực kỳ không bình thường.

Thế nhưng, chuyện xảy ra tiếp theo lại làm cho Như Ý mở rộng tầm mắt!

Tiểu Bạch lại chạy về phía cái bàn của bốn người đàn ông, sau đó nhảy lên bàn, thò cái miệng vào trong một ly rượu uống ừng ực ừng ực từng ngụm lớn, thì ra là nó muốn uống rượu!

"Thứ quỷ gì vậy?"

"Yêu quái!"

"Dám uống trộm rượu của ông! Làm thịt con súc sinh này làm đồ nhắm đi!"

Bốn người đàn ông giận dữ.

Như Ý đi tới, lấy mấy lượng bạc quảng ra: "Mấy thứ trên bàn các ngươi ta sẽ mua lại hết, các ngươi đi chỗ khác đi."

Mấy gã đàn ông lấy được bạc rồi thì không hung hăn nữa, nhưng cũng không đi, mà trái lại tò mò đứng một bên nhìn Tiểu Bạch uống rượu. Con vật nhỏ cướp rượu để uống? Chuyện lạ hiếm thấy nên khác từ các bàn khác đều xúm lại.

Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bạch liền uống cạn sạch một ly rượu nên lại lập tức chộp lấy một ly rượu khác, trực tiếp dốc hết ly rượu vào miệng như người

Ừng ực ừng ực...

Uống hết một ngụm, Tiểu Bạch mới hài lòng chép miệng, sau đó quay sang không ngừng kêu ‘Ngao ngao’ Với Như Ý.

Như Ý cười nói: "Được rồi, uống xong rồi thì quay về bàn của mình đi."

"Ngao ngao!" Tiểu Bạch đột nhiên hung dữ.

Như Ý sửng sốt vội nói: "Tiểu nhị, mang thêm lên một bầu rượu nữa!”

"Ngao ngao! Ngao ngao!" Tiểu Bạch lập tức vui vẻ, quay sang le lưỡi làm mặt quỷ với Như Ý.

"Ha ha..." Những người vây xung quanh bị nó chọc cười nên phá lên cười.

Như Ý nghĩ thầm Tiểu Bạch mà cứ quậy tiếp như vậy thì sợ là sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Vì vậy cô gọi tiểu nhị lấy một căn phòng sạch sẽ rồi mang hết đồ ăn và rượu vào phòng, yên tĩnh thưởng thức.

Tiểu Bạch ôm bình rượu to gần bằng nó vắt vẻo trên vai Như Ý, cứ uống một hớp là lại ngao ngao một tiếng.

Hoạt Thoát Thoát là một con sâu rượu!!

Như Ý cũng uống một chút rượu, rồi ăn một chút đồ ăn.

Sau khi gió cuốn mây tan, cái bụng của Tiểu Bạch căng phồng như một quả bóng, nằm ngửa bụng ra mà ngủ trên bàn, thỉnh thoảng lại ngao ngao hai tiếng trong giấc mơ.

Con vật nhỏ này cũng là một con sâu rượu!

Tham ăn, lười biếng, mê ngủ, háo sắc...

Hiện tại lại con thêm cả nghiện rượu!

Như Ý cảm thấy mình hình như mình bị lừa rồi. Cô hoàn toàn bị vẻ ngoài lương thiện, cực kỳ đáng yêu của Tiểu Bạch lừa gạt, nhưng từ trong xương tủy, nó thật sự là… Ha ha, từ trong xương tủy cũng rất đáng yêu!

Như Ý cực kỳ yêu thích tên nhóc này.

Nhưng cô lại không hiểu, Tiểu Bạch mập như vậy mà sao lại có thể chạy nhanh như điện vậy?

Rốt cuộc nó là loài động vật gì?

Trên người Tiểu Bạch hình như cất giấu rất nhiều bí mật.

Trực giác của đặc công khiên Như Ý luôn cảm thấy Tiểu Bạch không tầm thường, thế nhưng rốt cuộc không tầm thường ở chỗ nào thì cô cũng không thể nói rõ.

Tiểu Bạch ngủ như heo, Như Ý thấy sắc trời còn sớm, liền quyết định đi ra ngoài mua sắm, để quen với phong tục tình người ở đây. Cô dặn tiểu nhị ngàn vạn lần không được quấy rầy Tiểu Bạch, trước khi đi cũng đã đóng cửa cẩn thận.

Như Ý đi qua hai con phố thì đọt nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc trên đường…

Trác Lỗi!

Bình luận

Truyện đang đọc