CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Phương Bắc đã bị bao phủ bởi tuyết trắng, nhìn một mảng tuyết trắng tinh, khiến Như Ý càng mê mẩn, kết hôn? Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, vẻ ngoài trông cô cũng giống như 17 18 tuổi, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy cô không nên kết hôn sớm như vậy mới đúng.

Lúc Như Ý quay về, tiểu Thúy trông rất lo lắng.

“Đại phu nhân, xin hãy cứu nô tì?” Một cô gái quỳ xuống kình cẩn nhìn đại phu nhân.

“Hả? Nửa năm nay, nha đầu kia cũng xem như là bình thường? Không có bất kỳ hành vi bất thường nào!” Biểu cảm của đại phu nhân lúc này trông vô cùng nghiêm túc, giống như đang tra khảo, mặc dù cô nhìn người kia không có bất kỳ sự bất mãn nào, nhưng vẻ mặt kia có thể nhìn ra rất xem trong vấn đề này.

“Bẩm đại phu nhân, nô tì vẫn luôn cẩn thận quan sát tất cả hành động của cô ta, không có bất kỳ sự bất thường nào!” Cô gái trả lời rất chắc chắn.

Đại phu nhân suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên dặn dò: “Vậy kêu cô ta tới gặp ta!”

Nghe thấy sự sắp xếp của đại phu nhân: “Vâng!” Sau khi kính cẩn trả lời liền biết điều rời đi.

Sau khi Như Ý trở về chỗ ở của mình, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của tiểu Thúy, khiến Như Ý có chút nghi ngờ.

“Sao vậy?” Lần đầu tiên Như Ý chủ động hỏi tiểu Thúy tại sao? Ngày thường có lẽ cô quá bình thường, bình thường đến mức có chút bất thường.

“Ồ, Như Ý, cuối cùng cô cũng về rồi!” Vừa nhìn thấy Như Ý trở lại, khuôn mặt của tiểu Thúy cuối cùng cũng dãn ra.

“Hả?” Câu nói này giống như đối tượng tiểu Thúy đang lo lắng là cô, Như Ý thực sự không nghĩ ra được mình có cái gì khiến cô ấy lo lắng.

“Cô tìm tôi?” Vẫn có chút không chắc chắn.

“Aiya, lúc nãy đại phu nhân phái người kêu cô qua đó!” Cuối cùng Tiểu Thúy không thể chịu đựng được nữa hét lên, bản thân không dễ dàng gì mới giả vờ bình tĩnh được, cuối cùng đổi lại cô ấy chủ động nói ra một câu, không ngờ vẫn là cái biểu cảm đó, dù sao cô cũng cho rằng Như Ý đã bị lạnh nhạt mấy tháng rồi.

“Ồ! Vậy tôi sẽ đi ngay!” Tùy ý sửa sang lại một chút, không ngờ cuộc sống yên bình thường ngày lại bị phá vỡ vào ngày hôm nay.

- -----

Tuyết không đủ dày, Như Ý đi về phòng của đại phu nhân cũng cảm thấy con đường này có chút gồ ghề, thậm chí tốc độ cũng chậm hơn bình thường rất nhiều.

“Đại phu nhân, người phu nhân cần tìm đang đừng chờ ở bên ngoài rồi!?”

“Ừ, vậy kêu cô ta vào đi!” Lần này đại phu nhân có vẻ khá nhân từ, không để cô đứng đợi bên ngoài, nếu không Như Ý còn nghĩ rằng có lẽ mình sẽ giống như một tác phẩm điêu khắc.

“Mấy tháng không gặp, xem ra ngươi càng ngày càng xinh đẹp nha!” Đại phu nhân vừa nhìn thấy cô liền bắt đầu khen ngợi cô.

Như Ý phân tích cảm thấy giống như đại phu nhân đang khen ngợi mình, nửa năm, tình hình đều có sự phát triển không giống nhau, nên sự cảnh giác của cô sẽ cao hơn bình thường.

“Đó là do đồ ăn trong phủ nuôi dưỡng ra, tất cả đều dựa vào sự quản lý của đại phu nhân!”

Như Ý chỉ có thể trả lời như vậy, vẫn chưa chắc chắn được đại phu nhân là bạn hay là địch, cô không cần thiết phải có bất kỳ phản ứng nào, nhưng cô biết tình khí đó không phải là loại bất cứ ai cũng có thể chia cắt được, trong lòng cô đã chia đường rất rõ cho mọi người.

“Như Ý, ngươi cũng không còn nhỏ nữa phải không!” Đại phu nhân giống như đang nói chuyện bình thường, tùy ý hỏi.

Hôm nay, câu hỏi này đã được nhắc đến hai lần rồi, Như Ý có một linh cảm không tốt.

“Bẩm phu nhân, nô tì 18 tuổi!”

“18 rồi, đúng là không còn nhỏ nữa.” Lời nói này của đại phu nhân giống như đang tự nói với chính mình, nhưng mỗi từ mỗi câu lại rơi vào trong tai Như Ý, như muốn nhắc nhở cô, cô nên kết hôn rồi.

“Haha, không cần phải căng thẳng như vậy, ta chỉ là thuận miệng nhắc đến thôi! Ở đây vẫn quen chứ!” Đại phu nhân giống như nhìn thấy sự lo lắng của Như Ý, khẽ cười vẫy tay, không quan tâm chút nào.

“Cảm ơn sự lo lắng của đại phu nhân, nô tì vẫn rất tốt.” Mấy tháng nay, chính là ngày nào cũng đi đưa com, cô ngoan ngoãn, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, như vậy mới có thể sống bình yên được.

“Ngươi biết cái gì? Ví dụ như đánh đàn, hoặc đàn tỳ bà….nhảy múa?” Câu nói này của đại phu nhân giống như tùy tiện nói ra, nhưng dường như đã sớm nghĩ đến rồi, giống như muốn thử Như Ý.

Như Ý không biết trong hồ lô của đại phu nhân bán thuốc gì, nhưng vì mất trí nhớ, nên thật sự cô không biết mình biết cái gì, giống như thật sự không biết cái gì.

“Bẩm phu nhân, nô tì không biết cái nào cả!”

“Ồ, khuôn mặt này của ngươi không biết cái gì, thật sự có chút đáng tiếc, như này đi, hôm khác ngươi chuyển đến chỗ ta làm người hầu, đến lúc đó sẽ tìm một người để dạy ngươi, trông người rất thông minh, có lẽ không phải là quá khó!” Đại phu nhân nhìn Như Ý, chắc chắn câu trả lời của bà ta không giả vờ sắp xếp như vậy.

Trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Như Ý cũng xem như là đã hiểu sự sâu xa của đại phu nhân, hoàn toàn không thể đoán ra được bước tiếp theo sẽ biểu đạt cái gì.

“Được rồi, đi xuống đi, đừng quên những lời mà ta đã dặn là được, mùa đông năm nay thật làm người khác mệt mỏi mà.”

Ý tứ này không thể rõ ràng hơn, Như Ý đứng dậy và lui ra ngoài.

“Mẹ!” Một giọng nói từ cửa truyền đến, chỉ thấy người đàn ông mới gặp lần trước từ bên ngoài đi vào, trên người phủ đầy tuyết.

Như Ý cũng không dám ở lại quá lâu, người đàn ông này rất lạnh lùng, kết hợp với ngày hôm nay, càng cảm thấy lạnh lùng hơn, cô không muốn bị đóng băng đến chết.

Lúc đi ngang qua người đàn ông, ánh mắt người đàn ông lại rơi xuống người Như Ý, trong ánh mắt kia có sự nghiền ngẫm, thắc mắc, còn có sự nghi ngờ.

Điều này khiến Như Ý càng không dám ở lại, nếu như cô nhớ không nhầm, bọn họ chỉ gặp nhau vào lần cứu nhị phu nhân, mà lúc đó mọi người đều cho là người mặc đồ đen bị một tên của vị thiếu gia này bắn, nhưng trong lòng Như Ý rất rõ, cô đã đưa tay ra sau lưng đâm một cây kim vào huyệt chết của người đàn ông mặc đồ đen kia, còn vì sao cô lại mang theo chiếc kim chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, nhưng có thể tìm chính xác vị trí của huyệt chết chính là bản năng của Như Ý, rõ ràng cô không nhớ gì, nhưng cô luôn phát huy tác dụng vào những thời điểm quan trọng.

Cô bước nhanh hơn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, Như Ý lo lắng người đàn ông này biết những gì.

“Cứu….mạng….”

“Cứu mạng…..”

Một giọng nói nhẹ nhàng chặn bước chân của Như Ý lại, Như Ý do dự, quay người lại chuẩn bị rời đi, lại bị ai đó đứng chặn trước mặt.

Nhìn thấy người đến, lúc này cô mới nhớ ra người này, xem ra mấy tháng này quá yên bình rồi, dưới sự yên bình ẩn giấu nhiều thứ như vậy.

“Cô muốn thấy chết mà không cứu sao!” Giọng nói kia không còn dịu dàng như lần trước, trở nên uy nghiêm.

Như Ý bất lực, cái gì mà thấy chết không cứu, là cô muốn tự bảo vệ mình.

“Dì Mộng, sao lại nói nô tì thấy chết không cứu chứ? Nô tì chỉ là một người nhà quê, không biết gì về ý thuật!” Như Ý bình tĩnh nói, cô thật sự không biết về y thuật.

“Haha, đừng nghi ngờ khả năng nhìn người của bà già này, cũng đừng hoài nghi năng lực của mình!” Dì Mộng dường như rất tin tưởng Như Ý có thể cứu người kia.

Trực tiếp kéo tay của Như Ý đi qua.

“Mộng….” Người kia nhìn thấy dì Mộng đi đến, anh mắt chán nản đột nhiên tràn đầy ánh sáng.

“Đừng nói gì, lần này ba già này chỉ nói là có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống rồi.” Dì Mộng nói với người kia xong, quay người lại vô cùng uy nghiêm ra lệnh: “Nếu như muốn sống, thì hãy cứu sống cô ấy.”

Được rồi, Như Ý thừa nhận là mình đã bị uy hiếp, mặc dù cô ghét nhất chính là uy hiếp nhưng đè nén sự tức giận trong lòng, cô khẽ gật đầu.

“Cô nằm xuống đi.” Sau khi nói với người kia, Như Ý lại rất có dáng vẻ bắt mạch.

Khi cô đặt tay lên tĩnh mạch, đôi mắt cô lóe lên, một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí cô, người phụ nữ kia ánh mắt như tảng băng, ánh mắt như ngọn đuốc, ánh mắt bình tĩnh mà ngang ngược, lúc này cô lại trùng khớp với người kia.

“Đưa giấy cho tôi, tôi viết đơn thuốc!”

Dì Mộng kia cũng xem như là đã được huấn luyện qua, rất nhanh đã lấy giấy qua.

Như Ý viết một vài nét, một loại thuốc hiện ra, còn về bệnh, cô không nói gì, không nói gì nhiều, bây giờ cô cũng được xem như là một đại phu, như vậy bọn họ phải nghe theo cô, điểm này không có gì phải nói, mặc dù tính khí cô bình thường rất lãnh đạm, thực ra chính là vô cùng lạnh nhạt, không muốn quan tâm đến những chuyện vô vị kia.

“Được rồi, mua mấy loại thuốc này thử xem, đun ba lần và uống cùng nhau!”

Đây cũng xem như là mệnh lệnh của cô: “Có thể sống hay không, uống thuốc này rồi nói, muốn lấy mạng của tôi, sau này rồi nói!” Cô ghét nhất cảm giác bị uy hiếp, nếu như không phải từng chuyện từng chuyện đánh vào mình, Như Ý cũng không lộ ra sự ngang ngược như vậy, giống như lúc này mới là con người thật sự của cô.

“Dì….Mộng, khụ khụ” Người kia có chút lo lắng nhìn bóng lưng lạnh lùng kia.

“Yên tâm, ta sẽ chữa khỏi cho con!” Thực ra dì Mộng cũng không biết sao mình lại tin tưởng cô, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã cảm nhận được người phụ nữ này không đơn giản.

“Nhưng, cô ta….khụ khụ” Trên khuôn mặt nhợt nhạt của người phụ nữ kia lại xuất hiện một sự thương hại.

Dì Mộng vừa nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ, có chít không hài lòng: “Bây giờ con nên chăm sóc mình thật tốt, còn những chuyện khác, lão nương sẽ sắp xếp giúp con, đã đi một bước này, sao còn đường quay lại chứ….”

“Dì Mộng, đừng làm hại cô ấy!” Đây là điều duy nhất cô ta muốn làm, đã không thể kéo gần phạm vi với mọi người, vậy thì chỉ có thể bảo vệ cô thật tốt, cô không muốn thành công này chồng chất những thi thể.

Khẽ thở dài, dì Mộng cầm đơn thuốc đi ra ngoài.

Như Ý trở về chỗ ở của mình, lúc này mới cảm thấy bên trong thật ấm áp, mà tiểu Thúy lại đang rất hưởng thụ nằm trong chăn, tất cả sự lạnh lẽo ở bên ngoài không có liên quan gì đến cô ấy.

“Cô về rồi!” Tiểu Thúy vừa nhìn thấy Như Ý quay lại, liền ngồi dậy.

Thật sự cô không có cách nào mà, Như Ý vội vàng kéo cô bé trở lại chăn: “Cẩn thận đừng để bị bệnh, đến lúc đó tôi không thể chăm sóc được cô đâu!”

“Này, Như Ý, đại phu nhân tìm cô có chuyện gì thế?” Vừa nghe thấy sự giáo huấn của Như Ý, tiểu Thúy bĩu môi, ngoan ngoãn bò vào trong chăn, nhung vẫn không yên lặng, thò cổ ra, khuôn mặt đầy sự quan tâm và tò mò.

Như Ý nghe thấy tiểu Thúy hỏi vậy, vô thức cau mày, cô biết tiểu Thúy rất hoạt bát, nhưng từ trước đến giờ cô ấy không hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác, có vẻ rất vô tư, nhưng thực ra lại rất tinh tế, điểm này cô rất hiểu, Vệ phủ to như vậy, nếu như không làm việc cẩn thận cũng sẽ rơi vào tình cảnh không tốt, lần này tiểu Thúy lại lo lắng chuyện của cô như vậy, rốt cuộc….

Ngẩng đầu lên nhìn tiểu Thúy, Như Ý không nói gì, chỉ là theo thói quen nhìn về phương Bắc, một nơi bao la mờ mịt, mang theo sự thương cảm mờ mờ ảo ảo, cảm xúc lắng xuống lại ẩn nhẫn: “Tiểu Thúy, cô nói có phải tôi rất kỳ lạ không?”

“Hả?” Lời nói này khiến tiểu Thúy mơ hồ, xem ra Như Ý gặp chuyện gì rồi, có cần phải nói với chủ nhân một tiếng không, cau mày, tiểu Thúy lập tức kéo tay Như Ý: “Tỷ tỷ, là ai nói linh tinh, Như Ý có phải là đại phu nhân muốn cô đi đến bên cạnh bà ta!”

Điều này đổi lại trong lòng Như Ý rất lo lắng, mặc dù cô chỉ nhìn tiểu Thúy, nhưng cô cảm thấy có gì đó bất thường, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của tiểu Thúy, ngoài khuôn mặt tươi như hoa, thì không có gì khác thường, Như Ý có chút nghi ngờ sự lanh lợi này đến từ đâu, còn có sự nhạy bén trên tay.

Bình luận

Truyện đang đọc