CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Dựa vào cái gì?” Tiêu Mẫn nói.

“Dựa vào việc tôi là trợ lý cho sếp của sếp của cô, như thế đã đủ chưa? Nếu còn chưa đủ, tôi bảo Tổng Giám đốc đến nói chuyện với.” Như Ý kiêu ngạo nói.

Cô tin rằng chỉ cần mình nói ra việc gặp phải sự việc như thế này thì Giai Tử Trạch chắc chắn sẽ không bỏ qua.

“Cô đứng đó nói đi.” Bàn Tử ở một bên cũng nói.

“Giám … đốc!” Tiêu Mẫn hờn dỗi nói.

“Đủ rồi. Chỗ này là công ty, không phải nhà cô. Nếu cô không định đứng ở đây một ngày, cô nên nhanh chóng nói đi, nói ra lý do tại sao cô lại đối xử với nhân viên của mình như thế.” Như Ý cố ý dừng lại một chút, lấy điện thoại di động ra rồi mới nói: “Tốt nhất là cô nên nghĩ kỹ rồi hãy nói, cuộc nói chuyện giữa chúng ta đã được ghi âm lại rồi.”

“Cô …” Tiêu Mẫn tức giận đến mức nghẹt thở, ánh mắt oán hận hung dữ nhìn chằm chằm Như Ý.

“Bắt đầu đi, trợ lý Trần, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”

Mặc dù Tiêu Mẫn không muốn, nhưng cô ta lại không có quyền từ chối. Ngay cả Bàn Tử cũng không dám nói chuyện, cô ta còn có thể làm gì khác, chỉ đành thành thật nói: “Sáng nay tôi đi làm, lúc đi ngang qua khu C, tôi nhìn thấy một vũng nước đọng lớn, cô cũng biết đấy, toàn bộ hàng bán ở khu C đều là các mặt hàng xa xỉ bằng lông thú, mỗi món đều có giá vài chục triệu trở lên, nếu bị thấm một ít nước đọng này, còn có ai có thể mua chúng chứ? Vì thế tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở nhân viên bán hàng đó một chút, tôi chỉ nói hai câu là cô ấy đã khóc như vậy rồi.”

Như Ý cười lạnh nói: “Lời nhắc nhở của cô thật sự là đủ tốt bụng, đến mức khiến người ta bị nhắc nhở đến phát khóc. Nói như vậy thì trách nhiệm không phải là của cô, hoàn toàn là lỗi của nhân viên đó phải không?”

“Đương nhiên là vậy!” Tiêu Mẫn cây ngay không sợ chết đứng nói.

“Hừ!” Như Ý cười lạnh lùng nói: “Cô vẫn nghĩ rằng cô rất có lý phải không, vậy tôi sẽ thành thật nói cho cô biết, cô làm như vậy có hai điểm không đúng.”

“Những người tốt thời buổi này nào có được báo đáp cơ chứ? Tôi đã quen rồi.” Tiêu Mẫn ôm ngực, dáng vẻ không hề để ý nói.

“Thứ nhất, cô nên đối xử với nhân viên theo cách như thế này, nhân viên cũng là con người, cũng có cảm xúc, có cảm nhận cá nhân. Cô đối xử với cô ấy như thế, mặc dù ngoài miệng cô ấy sẽ không nói gì nhưng sau này trong công việc cô ấy chắc chắn sẽ không gắng sức như thế nữa. Cô phải biết rằng, thứ mà công ty bách hóa của chúng ta bán chính là dịch vụ. Nếu một nhân viên không làm việc hết sức mình thì sẽ không thể giữ chân được khách hàng. Điều này ít nhiều đều sẽ gây tổn thất kinh doanh cho công ty, mà nguyên nhân này cũng chính là do cô gây ra.”

“Thứ hai.” Như Ý cũng không đợi Tiêu Mẫn nói, lại nói tiếp: “Tôi thừa nhận rằng trước khi làm điều đó cô đã nghĩ cho công ty nên mới nhắc nhở nhân viên đó, nhưng … cô lại nhắc nhở không đúng cách, hơn nữa vấn đề vẫn chưa được giải quyết, hơn nữa còn càng ngày càng lớn, điều này đã ảnh hưởng đến cảm tình của một số khách hàng dành cho công ty. Trước hết, vết nước là một việc nhỏ như vậy, chỉ cần cô gọi ai đó đến lau sạch chúng là được phải không? Nhưng cô lại mắng nhiếc nhân viên, vết nước vẫn lan rộng, đến lúc hàng hóa tiếp xúc với độ ẩm, ai là người chịu trách nhiệm đây? Tôi sẽ làm sáng tỏ cho cô biết, trách nhiệm này thuộc về trợ lý Trần là cô. ”

Bàn Tử ở một bên nghe thấy vậy thì gật đầu liên tục, quả thực Như Ý đã nói đúng.

Tiêu Mẫn ở một bên lại giận dữ nhìn Như Ý, không nói được lời nào.

Như Ý thẳng thắn đối mặt với ánh mắt của cô ta.

“Nếu cô nghĩ rằng những lời tôi đã nói là không đúng, cô hoàn toàn có thể bác bỏ lời tôi nói, nhưng xin vui lòng đưa ra lý do để chứng minh rằng cô đã đúng.”

“Hừ!” Tiêu Mẫn giận dữ nói: “Cô đừng cho rằng cô ngồi ở vị trí đó là sẽ không sao. Tôi nói cho cô biết, vị trí của cô là của tôi.” Nói xong, cô ta tức giận tông cửa xông ra, chỉ để lại Như Ý mờ mịt như trong sương mù, và Bàn Tử với nét mặt tràn đầy xấu hổ.

“Cái gì của tôi với của cô ta, vị trí gì chứ?” Như Ý lẩm bẩm.

“Cô Như Ý, nếu không có chuyện của tôi, tôi đi trước đây.” Bàn Tử lén lút lẻn ra cửa và nói. Truyện chính ở * t rùmtruyện.c o m *

“Đợi đã!” Như Ý nói rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Bàn Tử nói: “Anh giải thích cho tôi một chút.”

“Giải thích cái gì cơ?”

“Anh đừng giả vờ hồ đồ với tôi, chuyện mà trợ lý của anh nói, anh sẽ không biết sao? Anh chắc sẽ không bắt nạt tôi vì tôi vừa mới vào công ty đấy chứ.”

Kể cả Như Ý có ngu ngốc hơn nữa, cô cũng biết rằng Bàn Tử đó có điều gì đó muốn giấu cô.

Bàn Tử thấy không thể đi được thì thở dài bất lực và nói: “Thực ra là thế này, Tiêu Mẫn vốn dĩ không phải là trợ lý của tôi, mà là trợ lý của cậu chủ. Cô cũng biết rằng vài năm trước, cậu chủ còn chưa trưởng thành nên vẫn thích chơi đùa! Tiêu Mẫn chính là người đã từng yêu đương với cậu chủ một thời gian. Sau đó sau khi cậu chủ ra nước ngoài, cô ta vẫn luôn chờ đợi cậu chủ. Tôi không nỡ nhìn thấy cô ta đáng thương nên mới để cô ta tiếp tục làm trợ lý của tôi ở đây. Mà lúc cậu chủ quay về lại tuyên bố chuyện cô đã trở thành trợ lý, vì thế mới thành ra thế này …”

“Hóa ra là như vậy.” Như Ý đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra Tiêu Mẫn coi cô như một tình địch, cho rằng giữa cô và Giai Tử Trạch có mối quan hệ không rõ ràng. Nghiêm khắc mà nói, cô bất ngờ không thể hiểu được bị người khác coi là tiểu tam.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy cảm thấy hơi giống tiểu tam. Giữa Tổng Giám đốc và thư ký trợ lý có rất nhiều quy tắc bất thành văn, bị người ta hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

“Vì thế mấy ngày nay tâm trạng cô ta không tốt, mới có thể trút giận lên những nhân viên đó, cô cũng đừng quá để tâm.” Bàn Tử ở bên cạnh nói.

Như Ý nói: “Dù sao đi nữa, việc cô ta giải tỏa áp lực như thế là không đúng. Chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi. Anh cho cô ta nghỉ phép vài ngày để cô ta ổn định tâm trạng, anh thấy thế nào?”

Bàn Tử gật đầu và nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể như thế.”

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh đi trước đi.” Như Ý lại ngồi xuống ghế bà chủ của mình và nói.

Tâm trạng cô bây giờ hơi khó chịu, hơn nữa lại càng bất lực.

Trước khi ra khỏi cửa, Bàn Tử đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Cậu chủ bảo tôi nói cho cô là tối nay có thể có một bữa tiệc tối, bảo cô ăn mặc trang trọng một chút.”

“Tiệc tối?” Như Ý gật đầu và nói: “Tôi biết rồi.”

Sau khi Bàn Tử rời đi, Như Ý nghỉ ngơi trong văn phòng một chút, vô tình tìm thấy một cuốn sách sau đó đọc suốt cả buổi chiều. Cô vốn dĩ cũng không có nhiều việc để làm, nhưng bây giờ Giai Tử Trạch hiếm khi đi ra ngoài, cô cũng nhàn hạ.

Vừa mới sáu giờ chiều, điện thoại trong văn phòng của Như Ý đúng giờ reo lên.

“Xin chào.” Như Ý lịch sự chào hỏi.

“Như Ý phải không? Cô đến văn phòng của tôi một chút.” Giọng nói của Giai Tử Trạch truyền đến qua điện thoại.

“Được rồi, tôi đến ngay.”

Như Ý đặt điện thoại xuống, chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc một chút rồi đến văn phòng sang trọng của Giai Tử Trạch.

Mặc dù Như Ý là trợ lý nhưng cô vẫn phải gõ cửa. Cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra, là Bàn Tử mở cửa.

“Đến đây, ngồi xuống chút đi.” Khi Giai Tử Trạch nhìn thấy Như Ý, nụ cười của anh ta đặc biệt rạng rỡ.

Như Ý cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười của Giai Tử Trạch, cô ngồi xuống ghế sô pha và nói, “Sao thế? Anh cười vui vẻ đến vậy, có chuyện tốt gì phải không?”

“Ngày nào cũng được gặp cô chính là chuyện vui vẻ nhất của tôi.” Giai Tử Trạch đùa bỡn nói.

“Thôi nào, anh nên nói mấy lời này cho mấy cô em gái mưa của anh thì hơn, tôi nhận không nổi.” Như Ý vừa nghe thấy đã nghĩ ngay đến chuyện của Tiêu Mẫn.

Giai Tử Trạch hôm nay trông đầy sức sống, anh ta cười nói: “Cô và anh Hà đi thay quần áo đi. Buổi tối, chúng ta đến tham gia một bữa tiệc, nhân tiện giới thiệu cho cô làm quen với một người.”

“Ai vậy?” Như Ý hỏi: “Ở chỗ này, dường như tôi không cần phải làm quen ai cả.”

Giai Tử Trạch nhún vai, cười nói: “Là một trai đẹp, lẽ nào cô không muốn làm quen à?”

“Trai đẹp?” Như Ý cười nói: “Trai đẹp thì đã sao? Chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.”

“Nếu cô muốn chơi vui vẻ ở bên Tiêm Đông này, cô bắt buộc phải quen biết anh ta.”

Như Ý động lòng, hỏi: “Mối quan hệ của anh ta rất rộng sao?”

Cô hiện đang cần một người bạn có quan hệ rộng. Nếu cô có thể biết nhiều người hơn, mới càng có thể tìm thấy những thứ cô muốn nhanh hơn.

Giai Tử Trạch bí ẩn nói: “Gặp mặt là cô sẽ biết thôi, được rồi, cô mau đi thay quần áo đi, nếu không sẽ không đến kịp đâu. Còn về trang phục, cô có thể đến khu vực quần áo và trang sức ở tầng ba để lựa chọn, bất kể loại quần áo gì đều được, nhưng mà nhất định trông phải đẹp.”

Như Ý gật đầu, đi theo sau Bàn Tử ra ngoài.

Sau đó Như Ý chọn một chiếc váy quây dạ hội màu trắng trên tầng ba rồi đi vào phòng thay đồ.

“Thật vừa người.” Như Ý xoay qua xoay lại trước gương một vòng, phát hiện không có gì không ổn thì bước ra ngoài.

Lúc này, Giai Tử Trạch đã mặc quần áo chỉnh tề, đang đợi ở cửa.

Giai Tử Trạch cũng mặc một bộ vest mỏng màu trắng, nhưng Giai Tử Trạch không đeo cà vạt. Anh ta đeo một chiếc nơ đen trước cổ áo, cả người hoàn toàn bộc lộ ra hơi thở của con cháu gia đình giàu có trọng vọng.

Nói ra cũng thật là trùng hợp, hai người đều lựa chọn lễ phục đi tiệc màu trắng.

Nhưng so ra cách ăn mặc của Như Ý đơn giản hơn nhiều, chiếc váy dạ hội màu trắng với chiếc corset đen quanh eo.

“Cô thật xinh đẹp.” Giai Tử Trạch nói đùa: “Hay là cô làm bạn gái của tôi đi.”

Như Ý mỉm cười hào phóng nói: “Tất nhiên là lệnh của ông chủ không có vấn đề gì, nhưng chỉ là trong tối nay thôi!” Nói xong, Như Ý đã chủ động khoác tay Giai Tử Trạch.

Sự kinh ngạc bất ngờ này khiến Giai Tử Trạch choáng váng, đứng bất động tại chỗ.

“Sao thế? Không sẵn lòng à?” Như Ý mỉm cười.

“Không, không không … Đương nhiên là sẵn lòng rồi!” Dáng vẻ Giai Tử Trạch lúc này chỉ có thể dùng hai từ hăng hái để hình dung.

Cả hai đi xuống cầu thang và lên một chiếc xe thể thao. Bàn Tử không đi dự tiệc tối nay, nên Giai Tử Trạch đã lái xe đến.

Ô tô đi lòng vòng trên đường, số lượng xe lưu thông trên đường ở Hong Kong lớn đến nỗi ngay cả những chiếc siêu xe thể thao cũng không thể phát huy tính năng ở đây.

Sau gần một giờ, Giai Tử Trạch lái xe đến một biệt thự ở lưng chừng núi. Ở nơi nhỏ như Hong Kong mà cũng có thể sở hữu một biệt thự ở lưng chừng núi như thế này thì đã đủ để chứng minh khả năng kinh tế của chủ sở hữu.

“Đến rồi, xuống xe đi.” Giai Tử Trạch xuống xe, mở cửa cho Như Ý.

Như Ý nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, hỏi: “Loại tiệc tối nào tổ chức ở đây vậy?”

“Đại hội cổ đông Tập đoàn Minh Triệu.” Giai Tử Trạch mỉm cười nói.

Như Ý không hiểu hỏi: “Nhưng, tại sao anh lại đưa tôi đến đây?”

“Gần đây, cơ thể của ông già không được khỏe. Tôi thay ông ấy đến đây đi dạo, thuận tiện đưa cô ra ngoài để đỡ bức bối như ở nhà.” Giai Tử Trạch bí ẩn nói: “Hơn nữa, người đàn ông đẹp trai thì làm sao có thể thiếu được phụ nữ xinh đẹp tương xứng, vì vậy, tôi đem cô đến đây, tôi cũng rất có mặt mũi.”

“Tôi thấy câu cuối cùng mới là những lời thật lòng của anh phải không?” Như Ý nói.

“Làm sao tôi nhẫn tâm để một người phụ nữ xinh đẹp đến mức họa thủy ở nhà phòng đơn gối chiếc được chứ.”

“Tìm chết phải không!” Như Ý trách móc: “Nhưng cũng đúng, tôi vẫn khá tự tin về ngoại hình của mình, vì vậy càng không thể lãng phí, tối nay tôi sẽ phải quyến rũ được hai anh chàng đẹp trai dẫn về nhà qua đêm, anh đừng bận tâm nhé.”

Giai Tử Trạch nghe thấy vậy, miệng anh ta biến thành hình chữ O: “Tôi nói này chị gái, cô đang nói đùa phải không.”

Anh không tin rằng Như Ý thực sự có can đảm đó.

Như Ý tỏ ra thích thú với biểu hiện của Giai Tử Trạch, cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, tôi không thể chờ đợi được nữa rồi, tôi vào trước để xem con mồi thế nào đây.” Nói xong, cô bước thẳng vào.

“Muốn quyến rũ thì cũng nên quyến rũ tôi chứ.” Giai Tử Trạch vừa lẩm bẩm vừa đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc