CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Vệ quốc công sao rồi?” Mặc dù tạm thời Như Ý vẫn chưa muốn Vệ quốc công chết, bởi vì thứ hôm nay cô nhìn thấy, nhưng cô cũng không muốn Vệ quốc công sống ung dung tự tại như vậy.

Trác Lỗi nghe vậy, cho rằng Như Ý đã biết gì đó, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Yên tâm, muốn ông ta chết, chỉ là vấn đề thời gian. Hoàng thượng nhất định cũng nghĩ như vậy, cho nên mới quyết định tạm thời buông tha cho Vệ quốc công! Hơn nữa, cũng chỉ nói không phán tội chết, nhốt vào ngục trước!”

Như Ý nhíu mày, nhìn Trác Lỗi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Vậy huynh biết Vệ quốc công bị nhốt ở đâu không?”

“Hiện tại có lẽ là ở Thiên lao, sao thế?” Trác Lỗi thuận miệng trả lời, nhưng nói xong mới thấy hối hận, nói điều này với Như Ý, không phải là đang khiến cô phạm tội hay sao? Muốn xông vào Thiên lao, đó cũng là tội chết.

“Ý Nhi, muội đừng bồng bột, tuyệt đối không được xông vào Thiên lao!” Trác Lỗi kích động nói ra câu này, vô cùng lo lắng nhìn Như Ý.

Như Ý nhìn vẻ mặt của Trác Lỗi, không biết lí do vì sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, cười nói: “Huynh, huynh yên tâm, muội chưa từng nghĩ đến việc muốn cướp Thiên lao, muội chỉ muốn quang minh chính đại đi nhìn ông ta, nhưng lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta. Con của muội, hiện tại vẫn chưa rõ tung tích!” Vừa nhắc đến con, vẻ mặt hưng phấn ban nãy của Như Ý bỗng nhiên ảm đảm, không chút ánh sáng.

Nghe Như Ý nói như vậy, Trác Lỗi càng lo lắng hơn: “Ý Nhi à, muội có thể không trở lại hoàng cung không? Chẳng lẽ muội không biết, hoàng cung là nơi “người ăn người” hay sao? Bây giờ, muội không còn ký ức, như vậy sẽ càng nguy hiểm hơn. Nếu muội không muốn điều tra rõ mọi chuyện năm đó với huynh, vậy thì trợ giúp huynh đi!”

Trợ giúp? Như Ý vừa nghe thấy cụm từ này, liền nghĩ Trác Lỗi nhất định đã gặp phiền phức, lập tức cười nhạt, hỏi Trác Lỗi: “Huynh không phải đã gặp phiền phức gì rồi đấy chứ?”

Trác Lỗi đương nhiên cũng không xấu hổ, hơn nữa, bây giờ sự chú ý của Như Ý cuối cùng cũng đặt trên người hắn, vội vàng nói ra nghi ngờ ban nãy của mình cho Như Ý nghe.

Hắn một bên nói, một bên chú ý đến sắc mặt của Như Ý, không nghĩ đến Như Ý lại thật sự nhíu mày. Mặc dù không thể nói cảm thấy hạnh phúc khi gặp khó khăn, nhưng hắn biết, Như Ý có lẽ sẽ ở lại để giải quyết.

Nhưng sự việc dường như vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, hoặc nói chính xác hơn là đã chệch khỏi quỹ đạo của hắn.

“Huynh, đúng lúc, để muội vào hoàng cung tìm manh mối cho huynh!” Như Ý làm sao lại không biết trong lòng Trác Lỗi đang nghĩ gì cơ chứ, nhưng cô chỉ cười nói. Với tính cách của Như Ý, nói gì, quyết định gì, nhất định phải nỗ lực nói được, làm được.

Bây giờ, đổi lại là Trác Lỗi, hắn ta có cảm giác khóc không ra nước mắt, đây rõ ràng là đang làm khó hắn mà.

Như Ý nhẹ nhàng ôm Trác Lỗi, sau đó chuẩn bị quay người, rời đi.

Trác Lỗi vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, hắn đương nhiên hiểu rất rõ tính cách của Như Ý.

Ngược lại, Như Ý đi đến cửa chính, đột nhiên quay lại cười với Trác Lỗi, nói: “Đúng rồi, huynh, hiện tại ký ức của muội cũng không phải là con số không, ngoại trừ những chuyện liên quan đến huynh, những chuyện còn lại muội đều nhớ hết!”

Như Ý nói xong, ôm Bạch Dực trong tay rời đi, để lại Trác Lỗi đang ngẫm kỹ những lời Như Ý nói, dường như cô muốn nói là ký ức của cô đã phục hồi rồi, Trác Lỗi nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy vui buồn lẫn lộn.

Thác Bạt Liệt đi ra từ Thiên lao, cả người cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại giống như có gì đó bí ẩn, rốt cuộc cuốn sách đó là gì?

“Người đến!” Ra lệnh một tiếng, ám vệ bên trong xuất hiện trước mặt Thác Bạt Liệt, cung kính đợi sự phân phó của hắn.“Các ngươi đi điều tra về Minh huyết thư càng nhanh càng tốt!” Thác Bạt Liệt rấtnôn nóng đối với cuốn sách mà Vệ quốc công nhắc đến, nhưng từ tên của cuốn sách đã có gì đó rất quái dị, hơn nữa Thác Bạt Liệt còn cảm thấy sự thay đổi trong tính cách của Vệ quốc công cũng rất kỳ lạ. Khi đó vì sao Vệ quốc công lại dám gian díu với Thái hậu như vậy, dường như có chút không hợp tình hợp lí.

Thác Bạt Liệt muốn đi xem bản tấu, nhưng lại phát hiện vô cùng mệt mỏi, như thế nào cũng không muốn cử động, tốt nhất vẫn nên là quay về nghỉ ngơi.

Hắn nghĩ đến tẩm cung mà Như Ý từng ở, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều: “Trở về tẩm cung!”

Khi hắn bước vào tẩm cung, không giống với ánh sáng chưng của ngày thường, toàn bộ lại là một mảng đen tối. Thác Bạt Liệt có chút nghi hoặc, trợn trừng mắt nhìn đám cung nữ bên cạnh, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải trẫm đã bảo các ngươi bật toàn bộ đèn lên hay sao?”

Một vài cung nữ thấy sự tức giận của Thác Bạt Liệt, lần lượt sợ hãi, quỳ xuống mặt đất.

Sợ rằng người duy nhất dám nói chuyện chỉ có người tin cậy hàng ngày ở bên cạnh hoàng thượng, Tử Yên cô nương.

“Khởi bẩm hoàng thượng, là nương nương dặn dò sắp xếp như vậy!” Từ Yên nói chuyện thể hiện rõ sự ổn định.

Thác Bạt Liệt nhíu chặt lông mày, nhìn Tử Yên: “Nương nương? Nương nương nào lại dám to gan như như vậy? Đây là tẩm cung của trẫm, rốt cuộc trẫm là chủ nơi này hay là nàng ta?” Thác Bạt Liệt phẩy tay áo một cái, tức giận phân phó: “Bật đèn lên cho trẫm!”

Không biết có phải vì quá quyến luyến mùi hương của nơi này hay không, hắn lại cảm thấy hôm nay nơi này càng ngọt ngào, thơm mát, quen thuộc hơn.

“Ồ, nếu đã không chào đón, vậy thì tôi đi nhé!”

Khi nghe thấy giọng nói thờ ơ này, toàn bộ mạch máu trên người Thác Bạt Liệt trong phút chốc dường như dừng lại, sau đó bắt đầu sôi trào. Gương mặt cũng có chút đỏ, dù cho không có ánh đèn, nhưng Như Ý vẫn lờ mờ nhận ra lửa nóng đang chạy dọc khắp người hắn, hơn nữa hơi thở cũng nặng nề.

Tiếp theo, Như Ý còn đang suy nghĩ xem có nên đi ra hay không, cả cơ thể liền ngã vào lòng của một người.

“Nàng trở lại rồi, cuối cùng nàng cũng trở lại rồi!”

Thật ra Như Ý chưa từng nghĩ đến Thác Bạt Liệt sẽ kích động như vậy, sau này, mỗi lần cô nhớ lại tình cảnh khi đó, luôn không khỏi thương cảm. Thác Bạt Liệt khi đó giống hệt như một đứa trẻ, ôm cô khóc đến nỗi tê tâm liệt phế. Sau đó dần dần biến thành tiếng thút thít, nỉ non, nước mắt rơi xuống cần cổ cô.

Như Ý báo đáp Thác Bạt Liệt, hai tay nâng đôi mắt ngập tràn nước mắt của hắn lên, mặc dù cô muốn lau sạch nước mắt của hắn, nhưng có lẽ đèn bật vẫn chưa đủ sáng, hoặc là do hai người họ khi đó đã quá lâu chưa gặp nhau.

Như Ý nhẹ hôn từng giọt nước mắt trên gương mặt Thác Bạt Liệt, mỗi lần hôn xuống, cả người Thác Bạt Liệt run rẩy, cuối cùng Thác Bạt Liệt dường như đã hồi phục toàn bộ lý trí, bá đạo hôn lên môi Như Ý, sau đó ôm ngang cô tiến vào bên trong. Mà những cung nữ bên cạnh, không biết đã sớm biến mất khỏi tẩm cung rộng lớn từ lúc nào.

Như Ý cố gắng đáp trả Thác Bạt Liệt, hai người họ lúc này, thương nhớ đối phương quá lâu, một khi đã gặp được liền giống như củi khô gặp lửa cháy bừng bừng, một khi đã nhen nhóm vào nhau là không thể cứu vãn.

“Nàng đúng là một con mèo nghịch ngợm, chơi trốn tìm với ta, lại còn trốn lâu như vậy!” Thác Bạt Liệt nhẹ nhàng cắn Như Ý một cái. Tiếp theo một đường đi xuống, hôn xuống cần cổ, xương quai xanh rồi đến cái rãnh giữa đôi gò bồng đảo của cô. Nhẹ nhàng vuốt ve nhũ hoa xinh xắn, tiếng rên rỉ sớm đã phát ra từ trong miệng Như Ý.

Vừa nghe thấy tiếng rên rỉ của Như Ý, Thác Bạt Liệt giống như không đợi được nữa, hắn nương thân, áp lên người Như Ý.

Sau đó, tẩm cung tràn ngập mùi vị của tình yêu và tình dục, giống như minh chứng cho tình cảm sâu đậm của hai người.

Sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào, Như Ý mới uể oải thức dậy, nghĩ đến sự triền miên, dây dưa đêm qua của hai người, gương mặt bỗng nhiên ửng đỏ, thật sự là mất mặt mà. Hóa ra tình yêu thật sự dễ dàng khiến người ta thay đổi tính tình ư!

Như Ý nghĩ về bản thân mình ở hiện đại, sau đó lại nghĩ đến bản thân mình bây giờ, cảm thấy có chút ngọt ngào, muốn rời khỏi giường.

Cung nữ lần lượt đi vào, nhanh chóng chuẩn bị nước cho Như Ý.

“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng dặn dò, đợi nương nương thức dậy, để nương nương đi tắm trước!” Tử Yên đứng trước mặt Như Ý, lúc này đã thay đổi xưng hô, cũng thận trọng hơn nhiều, Như Ý đột nhiên nghĩ đến tình hình ngày đó, liền cảm kích mỉm cười.

Về điểm này, Thác Bạt Liệt ngược lại rất hiểu suy nghĩ của con gái, thói quen của cô chính là dậy là muốn đ tắm rửa, không ngờ Thác Bạt Liệt lại nhớ rõ như vậy.

Sau khi Như Ý tắm xong, vẫn là Tử Yên khéo léo trang điểm, mặc quần áo cho Như Ý.

Như Ý quét ánh mắt một lượt về phía mọi người: “Tử Yên ở đây hầu hạ ta là được rồi, các ngươi lui xuống hết đi!”

“Vâng!” Người vừa mới tiến vào, trong chốc lát chỉ còn lại một mình Tử Yên, nhưng Tử Yên lại rất bình tĩnh, không có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào.

“Khụ khụ” Như Ý ho nhẹ mấy tiếng, cô nhìn Tử Yên, vừa muốn nói chuyện, nhưng dường như Tử Yên đã dành nói trước.

“Nương nương, có phải người bị nhiễm gió lạnh hay không?” Tử Yên vô cùng lo lắng khi nói những lời này. Mặc dù không có ấn tượng tốt với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, nhưng nàng ta vẫn thích Như Ý cô nương.

Như Ý cười: “Nhìn xem ngươi căng thẳng chưa kìa, cơ thể ta dễ dàng bị nhiễm gió lạnh như vậy ư? Ngươi đó, vẫn là lo lắng cho chủ nhân quá rồi!”

Cơ thể Tử Yên khẽ run, vẫn chưa biết thật sự đang xả ra chuyện gì. Tối qua, cô nói mình là hoàng hậu, tất cả mọi người đều có chút không tin, nhưng sau khi Tử Yên nhìn thấy khuôn mặt của cô, lại có chút tin tưởng. Trong Ngự thư phòng của hoàng thượng có treo một bức tranh, chính là bức chân dung của cô. Hơn nữa, người trong cung đều biết, người bình thường có vẻ ngoài trông hơi giống hoàng hậu, cho nên mới có thể được yêu thương như vậy.

“Khởi bẩm hoàng hậu, nô tỳ đương nhiên lo lắng cho người rồi!” Trong lòng nàng ta ủy khuất nói, phận làm nô tài có thể không lo lắng cho chủ nhân hay sao? Nếu không lo lắng thì hiện tại sợ rằng không thể sống yên ổn ở nơi này được.

Như Ý mỉm cười, xem ra cô gái nhỏ này, tính khí cũng khá nóng nảy, Như Ý cũng không nói nữa, để Tử Yên làm tóc cho mình. Hôm nay, cô muốn đi gặp hai người, không, có lẽ phải là ba người.

“Da của nương nương thật đẹp, đẹp giống như Như Ý cô nương vậy!” Tử Yên ở bên sửa soạn cho cô, sau đó liền nói như vậy.

Ánh mắt của Như Ý bỗng thay đôi, lúc này mới nhớ đến Tử Yên không nhận ra cô.

Tử Yên nhìn thấy biểu tình của Như Ý trong gương, lúc này mới nghĩ ra bản thân mình nhiều chuyện: “Nô tỳ nhiều chuyện, xin nương nương thứ tội!” Nói xong, Tử Yên liền quỳ trên mặt đất, càng như vậy, cô càng nhớ Như Ý cô nương.

Như Ý vội vàng đỡ Tử Yên dậy, cười nói: “Ngươi khen Như Ý, bản cung vui còn không kịp, làm sao lại trách mắng ngươi được cơ chứ!”

Lời này của Như Ý càng khiến Tử Yên thêm mơ hồ, chẳng lẽ là tức giận đến nỗi hồ đồ rồi? Tử Yên mơ hồ nhìn Như Ý, vẫn chưa biết nên tiếp lời cô như thế nào?

Như Ý vỗ nhẹ tay Tử Yên, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết bản cung chính là Như Ý sao?” Với tư cách là người hiện đại, mặc dù có chút không quen đối với cách xưng hô này, nhưng cô biết mình đang ở trong cung, mỗi một từ, một chữ mình nói ra chỉ sợ đã sớm lọt vào mắt của tất cả mọi người rồi.

“Nhưng gương mặt này…” Tử Yên vẫn có chút không thể tin.

Như Ý cười: “Có cần bản cung vẽ lại cho ngươi xem không. Như Ý mà ngươi nhìn thấy khi đó chính là một gương mặt vô cùng bình thường, ngươi còn nhớ lần đầu tiên đi ra ngoài với Như Ý, nhớ chuyện gặp Thần phi khi đó không? Ngươi còn nhớ ngày đó Thần phi mang đồ đến, sau đó bị đóng băng ở bên ngoài không?” Như Ý nói như vậy, cô không tin Tử Yên còn không tin mình.

Quả nhiên mắt Tử Yên phát sáng: “Nương nương, người thật sự là Như Ý cô nương, là nô tỳ thất lễ!” Tử Yên nghĩ rõ ràng thân phận của Như Ý đã không còn như trước kia, nhưng cô vẫn có thể tùy tiện giống như thường ngày, chứ đừng nói là thô lỗ.

Như Ý cười: “Không có người ở đây, ngươi vẫn có thể gọi ta là Như Ý!” Như Ý nhỏ tiếng nói bên tai Tử Yên.

“Nương nương, tóc đã được làm xong rồi, người nhìn xem trông như thế nào? Trước đây, khi nương nương còn là Như Ý, nô tỳ không biết phải nói như thế nào về vẻ đẹp của Như Ý, nhưng hôm nay khi nhìn thấy gương mặt thật sự của nương nương, nô tỳ mới biết thật sự là đẹp từ trong ra ngoài mà, quả thật khiến người ta kinh ngạc.” Cái miệng nhỏ của Tử Yên lúc mở lúc đóng, khiến người ta thấy thích thú.

Bình luận

Truyện đang đọc