CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý không tiếp tục phi thân về Trác phủ, mà xoay người trở về hoàng cung.

Những người kia hoàn toàn không biết rõ Như Ý đang làm gì, nhìn thấy Như Ý xoay người, bọn họ vội vàng tìm một chỗ trốn đi..

Chủ nhân của bọn họ đã dặn dò, không thể xung đột chính diện với Như Ý, cho dù có xung đột chính diện, cũng không thể làm đối phương bị thương.

Cho nên bọn họ phụ trách theo dõi, báo cáo hành tung về là được.

Như Ý xem như không nhìn thấy, không cảm giác được sự tồn tại của người bên cạnh, cô có thể hiểu được những người này không có uy hiếp với mình, cho nên bay rất chậm, cảm giác nhàn nhã thoải mái, không để ý người phía sau ngột ngạt.

Tốc độ như vậy quả thật làm cho người theo dõi ăn đủ khổ.

“Ôi…” Một người không biết là cây quá nhỏ, hay là vì tốc độ quá chậm, hắn ta không dừng được, lập tức ngã xuống đất.

“Ha ha, theo dõi như vậy có phải là mệt chết không?” Sắc mặt Như Ý khẽ trầm xuống, dưới ánh trăng lờ mờ như vậy nhìn không rõ, nhưng mà lúc này hơi đổi giọng, nhưng cũng đủ cường độ.

“Cô cô, nương nương…” Xem ra người nọ cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ này, nhất thời không biết làm sao, lời nói cũng cà lăm.

Như Ý cười: “Ngươi cũng đã gọi ta là cô cô rồi, lại còn gọi ta là nương nương sao, nếu như gọi ta là cô cô, ta cũng không chịu, gọi ta già như vậy, nhưng nếu gọi ta là nương nương, vậy đã biết rõ thân phận ta, các ngươi cũng thật to gan, không muốn sống nữa sao?” Như Ý đanh giọng lại, mang theo nội lực, vài người từ trên cây rớt xuống.

“Trở về nói cho chủ nhân của các người biết, muốn theo dõi, thì hắn ta tự mình đến, các ngươi đều là những kẻ vô tích sự, hơn nữa bản cung ra ngoài, chỉ chút chuyện như vậy lại phái theo nhiều người thế, thật xem ta có nhẫn nại lớn hay là không tin tưởng ta đây!” Như Ý kỳ thật cũng biết đại khái là ai. Rõ ràng thời kỳ này đặc biệt, chú ý đến cô cũng bình thường, mặc dù cô là nữ, nhưng không phải là một nữ tử đơn giản.

Nói xong, Như Ý cũng không để ý những người kia, nhảy lên một cái rời đi, bay về hoàng cung, xem ra đành phải tìm cơ hội ngày khác rồi, vốn cô muốn Bạch Dực đưa thư đi, nhưng mà bởi vì mình cũng muốn gặp đại ca, cho nên mới quyết định cùng đi theo đến Trác phủ.

Hôm nay, cũng may là các kế hoạch khác đã xong, chỉ có thể giao thư, cũng chỉ có như vậy.

“Một đám phế vật, nuôi các người để làm gì, dễ dàng bị phát hiện như vậy, còn bị biến thành như vậy trở về!” Thác Bạt Liệt tức giận, trực tiếp mắng mấy người nhếch nhác bên dưới.

“Đi xuống, lập công chuộc tội!” Cũng không phải Thác Bạt Liệt có lòng từ thiện mà là hắn biết rõ sự lợi hại của Như Ý, chỉ là không nghĩ đến lợi hại như bây giờ chỉ dùng nội lực ép cũng có thể làm cho đám người kia nhếch nhác như vậy, xem ra lúc trước mình chưa biết rõ công phu của Như Ý đến đâu rồi.

Như Ý à Như Ý, trẫm phải làm sao với nàng đây, xem ra chỉ có thể thật sự bắt lấy Trác gia, lúc này mới có thể để nàng thấy gương mặt thật của bọn họ rồi.

Đều bảo là bọ người bắt ve, chim sẻ đợi sẵn, Như Ý bởi vì chú ý đến một nhóm người đi theo mình cho nên sau khi đối phó với nhóm người đó, không chút bận tâm, lại không ngờ, có người đi theo Như Ý.

“Chủ nhân, đúng là nhìn thấy một thứ gì đó thần bí trốn từ trong người nàng ta ra ngoài!” Một người theo dõi khác cố ý chú ý đến thứ này, đây cũng là mục đích chủ yếu của bọn họ, bọn họ phân thành hai nhóm người, một nhóm người đi thăm dò tẩm cung của Như Ý, một nhóm người trực tiếp theo dõi Như Ý, thật không ngờ thật đúng là có manh mối.

“Ha ha ha, thiên hạ này sắp thuộc về ta rồi, khà khà!” Vệ quốc công nghe thủ hạ báo cáo, trong lòng đắc ý, tiếng cười đầy khắp phòng.

“Chúc mừng chủ nhân!” Một số người quỳ xuống đất, cung kính chúc mừng Vệ quốc công.

Lúc này Vệ quốc công như hăng tiết gà: “Các ngươi đi ra ngoài lĩnh thưởng đi, nhưng mà đừng quên việc chính…” Nhận được tin tức này, chính là chuyện tốt nhất, bây giờ chỉ cần tra quyển sách kia, như vậy ông ta có thể lất được ngôi vị hoàng đế kia rồi, khà khà, ông ta cũng không cần phải xem sắc mặt người khác nữa, hoàng thượng cái gì, ông ta mới phải.

“Bạch Dực, ngươi đã đến rồi!” Trác Lỗi vốn chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng mà một vật màu trắng xông vào phòng mình, hắn tập trung nhìn vào, thế mà lại là thần thú, đây là Như Ý có tin tức cho hắn, trong lòng mừng thầm, đối với Bạch Dực cũng nhiệt tình như vậy.

Trong lòng Bạch Dực mơ màng, Trác Lỗi này sao lại nhiệt tình như vậy, nhưng mà nghĩ lại nghĩ, nó cũng không quên việc của mình.

Trác Lỗi nhận lấy thư thần thú đưa ra, nhanh chóng nhìn xem.

Xem nội dung bên trên, đầu tiên Trác Lỗi nhẹ nhàng, bởi vì mọi thứ Như Ý sắp xếp, anh cũng chuẩn bị không kém lắm. Nhưng mà đằng sau Như Ý nhắc đến chuyện của phụ thân, sau khi nhìn hắn cũng không biết phải hình dung tâm tình phức tạp của mình bây giờ thế nào.

Thật không ngờ Huyết chú này lại lợi hại như vậy, trong thư Như Ý còn nhắc đến người thần bí kia, điều này làm cho Trác Lỗi có chút tò mò, bởi vì người kia thông minh sắc bén hơn nữa cảm giác có thể biết trước được, biết rất nhiều thứ bọn họ không biết.

“Bạch Dực khổ cho ngươi rồi!” Trác Lỗi muốn kiểm tra thần thú, nhưng mà thần thú như biết được, trực tiếp tránh đi, tránh khỏi sự thân mật của Trác Lỗi.

Trác Lỗi bất đắc dĩ, lại không quên chuyện của mình, hắn vội vàng viết thư hồi âm, cũng biết tình cảnh Như Ý ở hoàng cung khá tốt, hơn nữa vì chuyện tài tử lần trước, Như Ý lại có thể xử lý tốt, cái này khiến cho Trác Lỗi không còn loại cảm giác lo lắng không yên cho Như Ý trước kia nữa.

“Đem thư này về, đưa cho Ý nhi, nói ta rất khỏe!” Trác Lỗi cũng không quan tâm thần thú có nghe hiểu hay không, đưa thư bỏ vào một cái bao nhỏ Như Ý chuẩn bị cho thần thú, ngược lại có chút đáng yêu.

Trác Lỗi thật không ngờ Như Ý làm cái gì cũng đáng yêu như vậy, cái từ này hoàn toàn không liên quan chút gì đến Như Ý bình thường làm việc vang dội mạnh mẽ.

Trở lại hoàng cung Như Ý vốn chuẩn bị sớm lên giường nghỉ ngơi, dù sao không còn sớm, nhưng mà không nghĩ đến thần thú này quả nhiên là thần tốc.

“Chủ nhân, đồ của người!” Thần thú mặc dù không có cách nào tâm linh tương thông với những người khác, nhưng có thể nghe hiểu được người khác nói chuyện, đây cũng mang đến cho Như Ý không ít chỗ tốt!

Như Ý ôm lấy thần thú, lấy thư từ bên trong ra, nhìn thấy những chuẩn bị của Trác Lỗi còn có thăm dò lần đầu, vậy cũng yên lòng, kế tiếp chỉ đợi Thác Bạt Liệt đến cửa.

Lại nói tiếp, bây giờ thời gian hai người nghỉ ngơi ngày càng ít, ban ngày thi Thác Bạt Liệt bận rộn, kỳ thật hai người cũng biết, giữa bọn họ xảy ra vấn đề rồi.

Ngày thứ hai, Thác Bạt Liệt vừa hạ triều thì trực tiếp đi về phía chỗ của Như Ý, hắn muốn biết nội dung của quyển sách đó, không đồng ý cũng không kéo dài nữa, về phần Như Ý nói ra yêu cầu gì, hắn có thể đồng ý trước, sau đó lại tính sau.

“Như Ý, đang bận cái gì vậy?” Thác Bạt Liệt tiến đến, nhìn Như Ý đang cầm bút viết chữ.

Như Ý không phản ứng lại Thác Bạt Liệt, tiếp tục viết chữ của mình, nhưng mà chữ của cô không giống bình thường, mà là chữ phồn thể, chữ phồn thể hiện đại, cô muốn cho Thác Bạt Liệt biết, cô thật sự biết.

“Viết chữ? Chữ này đọc thế nào?” Giọng nói của Thác Bạt Liệt có vẻ rất bình thản, nhưng đây chẳng qua là che dấu tốt, Như Ý vẫn có thể cảm nhận được sự kích động của hắn.

“Đây là cánh cửa, mấy chữ này đều là chữ đơn giản cơ bản!” Như Ý cười cười, tùy ý chỉ vào chữ đơn giản nhất nói với Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt gật gật đầu, lập tức xoay người: “Các ngươi đi ra hết đi, trẫm và nương nương có việc nói!”

Lời này của Thác Bạt Liệt, kỳ thật vô cùng mập mờ, các cung nữ kia mặc dù đi xuống, nhưng hiển nhiên không biết trong lòng các nàng nghĩ cái gì.

“Nói đi, nàng làm thế nào mới bằng lòng nói cho trẫm biết những chữ này?” Thác Bạt Liệt đi thẳng vào vấn đến, nhưng mà khẩu vị của hắn thật không nhỏ, lại muốn trực tiếp biết loại chữ này.

Như Ý có vẻ rất là khó xử: “Hoàng thượng, nói như chàng vậy, ta thật không biết phải nói thế nào với chàng, làm thế nào để biết chữ này, ta tài sơ học thiển, cũng đã quên mất rồi, ta cũng không biết phải dạy thế nào, chỉ là nhìn rồi nhận ra thôi, muốn nhìn thấy vật gì, ta liền trực tiếp nhìn thấy trong đầu, nhưng mà nếu dạy, vậy thì lại có chút khó khăn…” Như Ý để bút xuống có vẻ rất khó xử.

Thác Bạt Liệt nghe Như Ý nói như vậy, tạm không nói đến có thật như cô nói hay không, nhưng mà ý tứ rất rõ ràng, chính là không muốn dạy cho mình.

Nhận ra điểm này khiến Thác Bạt Liệt rất tức giận, nhưng mà bây giờ hắn vẫn không biết nói như thế nào.

“Vậy nàng muốn thế nào? Phiên dịch quyển sách kia cho ta?” Thác Bạt Liệt đối với sự nhận thức này rất khó chịu, hắn không muốn Như Ý biết, cảm thấy nếu Như Ý biết rồi, như vậy sẽ có rất nhiều sai lầm lớn.

Như Ý thể hiện sự bất lực: “Hoàng thượng, ta chỉ nói thật, nếu như không được, vậy cũng không còn cách nào, hơn nữa, ta cũng không biết chàng nói đến cái gì?” Vẻ mặt Như Ý buồn thiu, còn khó xử hơn Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt cúi đầu, sầu tư rốt cuộc phải làm thế nào cho phải, nhưng mà hắn lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Làm sao nàng biết loại chữ này?” Thác Bạt Liệt lúc này mới nghi hoặc và hoài nghi Như Ý.

Như Ý sững sờ, lập tức cười cười: “Nếu như ta nói với chàng, ta không thuộc về thời đại này, chàng tin sao?” Lời nói của Như Ý nửa thật nửa giả.

Rõ ràng, Thác Bạt Liệt nhíu nhíu mày nhìn Như Ý, rất là hoài nghi.

Như Ý cố ý cười cười, sau đó nói: “Lừa chàng thôi, ta cũng không biết, từ khi bản thân nhớ được, trong đầu đã có thứ này!” Như Ý nói lời này vô tội cỡ nào, giống như không phải là cô muốn.

Thác Bạt Liệt cười: “Ta chỉ biết nàng gạt ta, ha ha, nhưng mà nàng cũng thật có chút kỳ lạ, lại trời sinh có!” Trong lòng Thác Bạt Liệt kỳ thật cũng có chút hoài nghi lời Như Ý nói, nhưng mà hắn biết không thể hỏi ra được nguyên nhân.

Như Ý xoay người, liếc nhìn Thác Bạt Liệt: “Chàng đã nghĩ xong chưa?” Như Ý nghiêm túc hỏi, bọn họ không thể ở đây xoay vòng, không thể cứ quanh co mãi, đến cùng cũng phải có người mở miệng trước.

Thác Bạt Liệt nghĩ đến đây, ngoại trừ để cho cô xem, không còn cách nào khác.

“Ta có thể cho nàng xem quyển sách kia, nhưng mà nàng không thể tiếp xúc với người khác được, tối thiểu là trong khoảng thời gian này!” Thác Bạt Liệt rõ ràng có hoài nghi đối với Như Ý.

Cơ thể Như Ý run lên, nháy mắt trong ánh mắt lại có chút bi thương, nhưng rất nhanh bị cô giấu đi.

Thác Bạt Liệt nhìn vẻ mặt của Như Ý như vậy, đau lòng, nhưng mà lập tức bị lợi ích của mình lấp đi sự để ý cũng vốn không nhiều này, sau hắn lại tự trấn an lòng mình, chỉ cần qua được thời gian này, hắn sẽ để cho Như Ý sống những ngày tháng yên bình.

Như Ý biết quyển sách này quan trọng, cũng biết những tính toán của Thác Bạt Liệt đối với thứ này, nếu như cô không đồng ý, như vậy chuyện cũng chỉ có lần này bỏ qua, hơn nữa sẽ không phát triển tốt lên, khẽ cắn môi, Như Ý ngẩng đầu, khôi phục sự bình tĩnh của mình: “Có thể, xem ra là thứ rất quan trọng, nhưng mà hoàng thượng, nô tỳ có một yêu cầu?” Lông mày Như Ý nhẹ nhàng giương lên, nhìn về phía Thác Bạt Liệt hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc