CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Thác Bạt Liệt nhìn bóng lưng cô đơn kia, trong lòng lại có chút không nỡ, có điều cũng chỉ là một chút thôi.

Bây giờ hắn đang cân nhắc lại, hiện tại là thời điểm thích hợp để tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch.

Lúc Như Ý trở lại Phượng Nghi cung, Thần thú Bạch Dực cũng đã về tới tẩm cung của mình. Như Ý cho người bên cạnh lui xuống rồi mới ngồi lên giường trò chuyện với Bạch Dực.

“Chủ tử, người kia vậy mà lại không ở đây?” Bạch Dực không hiểu nói.

Như Ý cũng không rõ lắm, cô nghĩ có thể là do đối phương có chuyện nên đi rồi, nhưng ngay tức khắc cô lại từ từ suy nghĩ lại thì mới phát hiện ra một vấn đề: chính là mỗi lần mình ra ngoài, đối phương đều nắm rõ hành tung của cô, mà luôn chờ đợi lúc cô đi một mình, không biết lần này có như vậy nữa không.

“Bạch Dực, đưa ta tới chỗ thiên lao, ta nghĩ bây giờ hắn chắc chắn đang ở đó!” Như Ý vì tránh đêm dài lắm mộng, cô cảm thấy Thác Bạt Liệt cũng có chút nóng lòng cho nên hắn sẽ nhanh chóng tìm người tới để giải câu đố này. Quyển sách câu đố kia nhất định sẽ xuất hiện lần nữa, cô sẽ để cho Thần thú Bạch Dực trông coi, sau đó để Thác Bạt Liệt vào rồi cô mới đi, đến lúc đó Như Ý sẽ có thể nắm được quyền chủ động.

Bạch Dực nghe lời mở rộng cánh của mình, Như Ý cười rồi ngồi lên.

Bởi vì đã quá quen thuộc với nơi đó, cộng thêm đã tuần tra hết sức rõ ràng, cho nên Như Ý nhanh chóng đến được thiên lao thần bí kia.

“Ngươi đã đến rồi!” Như Ý vừa mới bước vào thì giọng nói của người kia liền vang lên.

Trong lòng Như Ý thốt lên, quả nhiên mình đoán không sai! Mặc dù cô đương nhiên có điểm nghi ngờ, nhưng trước hết vẫn phải đem đồ giao ra trước mới được.

“Thúc thúc, thứ này ngươi nhất định phải nhanh chóng đưa cho Thác Bạt Liệt giấu đi. Ta thấy sự việc diễn ra nhanh hơn sơ với tưởng tưởng của ta rồi, cho nên tốt nhất là đêm nay ngươi mang đi, trong lúc vẫn còn an toàn thì sớm giao cho cho hắn!” Trên mặt Như Ý đều là lo lắng nói.

Người thần bí cũng coi như tiếp xúc lâu với Như Ý, cũng hiểu cô đương nhiên có cơ sở để lo lắng liền gật đầu đồng ý. Chỗ kia hắn ta quen thuộc, với lại thân thủ cũng không có vấn đề.

“Đêm nay ta sẽ mang qua!” Người thần bí nói với Như Ý.

Như Ý gật đầu: “Vậy được rồi! Có điều ngươi nhất định phải chú ý an toàn. Nếu có bất kì điều gì khác thường, thì thứ này không cần đưa qua cũng được, an toàn là trên hết, đừng để người ta bắt được, cùng lắm thì vứt nó đi!” Như Ý nghiêm túc bàn giao, cô muốn hiểu rõ tình hình hơn nên vẫn phải nhắc nhở.

Người thần bí kia cười, khuôn mặt giấu dưới lớp khăn che có hơi rung rung, dưới ánh đèn, Như Ý vẫn nhìn thấy được.

“Yên tâm, dù sao thì ta cũng ăn cơm trước ngươi mấy năm!” Người thần bí nửa đùa nửa thật nói.

Như Ý cười một tiếng, vẫn có thể nói đùa được là tốt. Cô đột nhiên cảm thấy người thần bí này cũng rất đáng kính. Trong thân thể của người thần bí bị nhiễm lời nguyền, cô cảm thấy bị như vậy rất đau khổ, nhưng người thần bí vẫn kiên cường sống đến tận bây giờ, cho dù là vì người khác hay vì bản thân mình, cô cũng đều cảm thấy rất đáng tôn trọng.

“Cũng chưa chắc ăn nhiều hơn được bao nhiêu, tuổi của ta cộng lại cũng không nhỏ hơn ngươi là bao đâu!” Như Ý cười trêu ghẹo, bây giờ hai người họ khá giống anh em kết nghĩa.

Nguời kia mặc dù không hiểu cộng lại của Như Ý có nghĩa là gì, nhưng hẳn là cô muốn phủ định lại câu nói của mình.

“Ngươi giải được bí mật trong đó rồi à?” Cuối cùng bị sự tò mò điều khiển, người thần bí không nhịn được mà hỏi vấn đề mình cần được giải đáp.

Như Ý sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cô nhớ tới nội dụng bên trên, sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Người kia thấy Như Ý như vậy, cho là vẫn chưa giải được, trong lòng lại buồn bã, còn cả tuyệt vọng.

Như Ý trầm ngâm một lúc, rốt cuộc vẫn nói ra: “Tôi có thể hiểu được!” Như Ý nhìn người thần bí nói cho hắn ta biết.

Mặc dù Như Ý không nhìn thấy nhưng từ ánh mắt cô có thể đoán được vẻ mặt của hắn ta đang hiện lên sự vui mừng.

Nhưng cô lập tức thở dài, trước khi người kia mở miệng thì nói ra: “Đáp án này, xin thứ cho ta không thể nói cho người bây giờ được. Tôi muốn đợi thời cơ chín muồi mới có thể nói ra câu trả lời cho các người. Ta cũng muốn để cha ta khôi phục bình thường, nhưng hiện tại càng ít người biết thì càng tốt! Phải rồi, ta về trước đây, đến lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi. Có điều không biết cách để liên lạc với ngươi, cứ chạy qua chạy lại như này không an toàn, với cả lỡ như ngươi không có ở đây, giống như hôm nay vậy, ta bảo Bạch Dực đến mà ngươi lại không có mặt!” Như Ý thở dài, cau mày nhìn người thần bí nói.

Người thần bí nghe xong, cũng cảm thấy có lí, liền gật đầu rồi đưa cho Như Ý một cái bồn.

Lúc Như Ý nhìn thấy cái bồn thì mặt biến sắc, nhưng nhanh chóng giấu đi. Cô đã từng nghĩ người thần bí chính là người đã liên lạc với Thái hậu. Chẳng qua lúc thứ này xuất hiện trước mặt mình cô vẫn có cảm giác đau lòng.

“Đây là cái gì?” Như Ý giả vờ không biết hỏi lại người thần bí.

Người thần bí hái xuống một chiếc lá sau đó đưa cho Như Ý, cũng ngay lập tức lấy cho mình một chiếc rồi dạy Như Ý cách thổi.

Như Ý thấy động tác của người thần bí thì lúc này mới biết được lại có loại lá cây thần kì như vậy, phía trên có bảy cái lỗ nhỏ, tương ứng với bảy âm phù.

Người thần bí thổi cho Như Ý một đoạn cơ bản, mặc dù dùng cái này thổi trông hơi kì nhưng lại phát ra âm thanh không giống bình thường.

“Ngươi thử thổi xem! Đến lúc đó phải luyện tập nhiều vào!” Người kia đoán việc này khá phức tạp cho nên sợ Như Ý không học được, nên để cô luyện tập thật nhiều.

Như Ý dựa theo âm phù mà người thần bí vừa thổi, trong đầu nhanh chóng ghi nhớ, rồi thổi ra, bởi vì ở hiện đại cô có học qua âm nhạc nên chuyện này hiển nhiên là chuyện nhỏ.

Người kia nghe Như Ý một lần mà đã thổi ra được giai điệu, trong nháy mắt không tin được nói: “Ngươi thực sự quá thông minh!” Người thần bí không nhịn được mà giơ ngón cái lên tán thưởng, nếu như là người khác thì không biết phải mất bao lâu mới học được. Hắn ta biết Như Ý cũng thông minh cho nên định bắt cô luyện tập nhiều lần, lại không ngờ Như Ý lại làm được trong một lần, còn lợi hại như vậy.

“Được rồi, vậy ta đi đây, không thể ở lại nơi này quá lâu. Nếu có chuyện gì, ta sẽ dùng cách này liên lạc với ngươi!” Như Ý mang theo cái bồn người thần bí vừa đưa cho rồi cùng thần thú rời đi.

“Chủ tử, Vệ Quốc Công đến!” Ngay lúc Thác Bạt Liệt đang suy nghĩ một vài chuyện chưa hiểu được thì Vệ Quốc Công lại đến nhanh như vậy.

“Ngồi đi!” Hai người cũng coi như đang hợp tác, mặc dù Thác Bạt Liệt là Hoàng Thượng nhưng xét về giao tình thì hai người bề ngoài không giống như quân thần mà giống bằng hữu hơn.

“Không biết Hoàng Thượng triệu kiến thần gấp như vậy là vì chuyện gì?” Vệ Quốc Công gấp gáp trở về trong mấy ngày liền không có nửa điểm lười biếng. Mặc dù ông ta biết dù mình có muộn một chút thì Thác Bạt Liệt cũng không trách tội, nhưng mà sự tình bày ở trước mắt, ông ta cảm thấy chắc chắn là có chuyện quan trọng. Sự việc trong thời gian này, ông ta phải tùy thời nắm chắc.

Thác Bạt Liệt gật đầu: “Đúng vậy, có phát hiện mới!” Thác Bạt Liệt nhìn thủ hạ của mình ra hiệu, người đó liền ra ngoài đóng cửa lại.

“Trẫm hoài nghi Thần thú xuất hiện rồi!” Thác Bạt Liệt nhíu mày nói, vừa mừng rỡ, vừa có chút lo lắng.

Vệ Quốc Công cũng tham gia vào một số việc nên ông ta tất nhiên càng kích động hơn: “Xuất hiện rồi, vậy tốt quá, nó ở đâu?” Bây giờ Vệ Quốc Công đang rất xúc động, chỉ hận không thể tiến lên ôm lấy Thác Bạt Liệt.

Mặc dù Thác Bạt Liệt cảm thấy đây là chuyện đáng mừng, nhưng thấy Vệ Quốc Công kích động như vậy, hắn ngược lại không hiểu: “Thần thú này quan trọng đến mức nào?” Hắn chưa từng trải qua cho nên không biết.

Lúc Vệ Quốc Công thấy Thác Bạt Liệt hỏi như vậy mới thì mới tỉnh táo lại một chút, không còn kích động nữa mà nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Thần thú là điều kiện cần thiết để mở vật kia. Nếu như có được Thần thú thì vấn đề này sẽ đơn giản hơn, đường đi cũng ít hơn!”

Vệ Quốc Công nghĩ mình nói như vậy thì Thác Bạt Liệt chắc hẳn sẽ hiểu được.

Thác Bạt Liệt gật đầu, lại tiếp tục bàn luận về Thần thú: “Trẫm nghi ngờ, Thần thú kia đang ở phủ Trác Lỗi. Lần trước trẫm cho người đi điều tra thì phát hiện được tung tích của Thần thú. Nhưng trẫm vẫn còn một chuyện không hiểu được, không biết Vệ Quốc Công có thể giải thích cho trẫm được không?” Thác Bạt Liệt muốn biết liệu rằng Trác Lỗi có giống như bên ngoài đồn thổi là không biết võ công hay không.

Vệ Quốc Công nhìn Thác Bạt Liệt, chân thành nói: “Hoàng Thượng mời nói!”

Thác Bạt Liệt cũng không khách khí nữa, dù sao hắn vẫn là Hoàng Thượng: “Trẫm muốn biết, lúc trước ngươi tiếp xúc với Trác Lỗi, có phải hắn thực sự không biết võ công?”

Vệ Quốc Công không ngờ Thác Bạt Liệt lại hỏi vấn đề này, có điều ông ta cũng cố gắng nghĩ lại, nhưng vẫn không hiểu chuyện giải được nội dung câu đó với việc Trác Lỗi biết võ công có liên quan gì tới nhau.

“Bẩm Hoàng Thượng, vi thần không được chứng kiến, nhưng cũng chưa từng thấy Trác Lỗi thể hiện ra. Hơn nữa ngày trước lần nào cũng có thủ hạ bảo vệ hắn, hắn chưa từng thể hiện mình là người biết võ công, cho nên thần cảm thấy chắc là hắn không biết!” Mặc dù Vệ Quốc Công nói như vậy, nhưng bởi vì chưa từng lộ ra cho nên ông ta cũng không dám đảm bảo Trác Lỗi có thật là không biết võ công hay không.

Thác Bạt Liệt cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Vệ Quốc Công, gật đầu: “Bây giờ nhiệm vụ của ngươi ngoại trừ tiếp cận Trác lão tướng quân xem xét tình hình thì còn cả Thần thú nữa!” Thác Bạt Liệt nghiêm túc nói.

“Rõ!” Vệ Quốc Công cảm thấy đúng là hợp ý mình, ông ta rất muốn tìm được Thần thú, như vậy mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, bây giờ chỉ còn thiếu quyển sách kia.

Thác Bạt Liệt lại nghĩ tới một việc, cứ mãi không có cách nào có thể đọc hiểu được quyển sách kia, hắn muốn hỏi Vệ Quốc Công một chút cũng có thể thu nhỏ phạm vi.

“Phải rồi, Vệ Quốc Công này, trẫm hỏi ngươi, ngươi cũng biết đến Huyết Minh Thư chứ?” Thác Bạt Liệt nhìn sâu vào mắt của Vệ Quốc Công để đảm bảo ông ta không nói dối.

Vệ Quốc Công bị nhìn như vậy rất khó chịu, có chút không chịu được bầu không khí này, ánh mắt nhìn quanh nhưng nghĩ mình cũng không có cách nào tìm được, nói không chừng có thể lợi dụng Thác Bạt Liệt tìm được tung tích của quyển sách kia.

“Bẩm Hoàng Thượng, thần và Thái Thượng Hoàng, còn cả Trác lão tướng quân đều từng thấy qua quyển sách đó, có điều bây giờ không biết nó ở đâu!” Nói xong, Vệ Quốc Công còn thở dài, giống như là quyển sách đó vô cùng quan trọng vậy.

“À…” Sau khi nghe Vệ Quốc Công nói vậy, Thác Bạt Liệt lại tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết nội dung trong quyển sách không?” Thác Bạt Liệt hơi híp mắt lại nhìn về phía Vệ Quốc Công, không biết là đang tìm hiểu hay là thăm dò.

Đối với Vệ Quốc Công, thời gian này ông ta cảm thấy Thác Bạt Liệt ngày càng thâm sâu khó lường. Ông ta không biết được rốt cuộc Thác Bạt Liệt biết được bao nhiêu, đành phải cố gắng chọn ra mấy phần mà ông ta cho rằng không quan trọng trong quyển sách nói cho Thác Bạt Liệt.

“Hoàng Thượng, nội dung của họ Thác, ngoại trừ phần đầu thì thần có biết một chút. Nhưng mà lúc ấy Tiên Hoàng cũng biết, ngài còn nói với Hoàng Thượng là nội dung phần sau xem không hiểu!” Vệ Quốc Công nghĩ nội dung phần đầu cố ý nói rằng Tiên hoàng biết. Như vậy Thác Bạt Liệt dù có không tin, coi như thật sự không nghe được thì cũng không thể tìm người tranh luận, dù sao Tiên Hoàng cũng đã xuống mồ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc