CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Hồng Đậu đánh mắt với tất cả mọi người, mọi người đều hiểu mà rời khỏi đại điện, chỉ để lại một mình Mộ Dung Tinh Thần, còn một thi thể sớm đã không nhìn rõ mặt mũi.

“hu hu hu hu, ha ha!” Mộ Dung Tinh Thần giống như thằng ngốc, ngồi bệt xuống đất, xa xa nhìn chiếc thi thể nằm ở trên đấy, vừa khóc vừa cười, tay không ngừng đấm xuống đất, máu từ mu bàn tay đều nhiễm thành màu đỏ.

“ Đều tại ta, đều tại ta, làm gì muốn rời khỏi nàng, cái kinh doanh gì đó, chuyện gì đó, sao bù được nửa phần của nàng, Như Ý, xin lỗi, xin lỗi!” Mộ Dung Tinh Thần nghĩ đến ngày chia tay Như Ý, hắn vậy mà cứ như vậy rời xa Như Ý, rõ ràng không lỡ, rõ ràng khó được gặp mặt, hắn tại sao còn rời đi chứ.

Ngước mắt nhìn thi thể đó, Mộ Dung Tinh Thần chậm rãi dùng hai bàn tay toàn máu chống đỡ cả cơ thể, từng chút từng chút di chuyển đến bên cạnh thi thể.

Nhoài người trên thi thể đó, Mộ Dung Tinh Thần chỉ có biết nghẹn ngào, nhưng nước mắt dường như không rơi xuống được: “Như Ý, chúng ta tương lai còn dài!”

Hắn nhớ ngày hôm đó hắn nói tương lai còn dài với Như Ý, nhưng sao lại thế này, hắn còn nói sẽ cô một bất ngờ, điều này còn chưa cho mà, sao lại thành ra kết cục như thế này.

“Không…”

Ôm lấy thi thể, giọng của Mộ Dung Tinh Thần vang lên khắp đại điện, dường như đem cả đại điện chọc thủng.

Cát Băng trở về rồi, trở về Đào Viên sơn mạch, Cát Lượng sớm đã ở cửa chờ hắn, chắc đến chúc mừng hắn.

Chuyện của Huyết Thiết sơn trang, đã làm cả giang hồ dậy sóng, Cát Lượng muốn không biết đó là điều không thể nào, thế nhưng không có ai biết điều này là do Đào Viên sơn mạch làm, bởi vì từ đầu chí cuối Cát Băng không có lộ diện, Cát Lượng càng không có ra tay.

“Các ngươi khiêng hai nữ nhân này vào đi, tìm chỗ nào nhốt lại!” Trừ dẫn về hai nữ nhân, Cát Băng dường như không có mang theo đồ gì khác trở về cả.

Cát Lượng nhìn Cát Băng, có chút hiếu kỳ: “Đệ sao mang hai nữ nhân này về? Cái tác dụng gì?”

Đối với Phinh Đình, bây giờ đã không còn tác dung, còn nữ tử bên cạnh, bởi vì mặt đen dui, hắn cũng không nhìn rõ dung mạo, chỉ thấy thân thể cũng không tồi.

Cát Bằng cười quỷ dị: “Nữ nhân, tác dụng tốt nhất, huynh nói để làm gì.” Nói xong còn không nhịn được mỉm cười dâm ô.

Cát Lượng chỉ vào Cát Băng: “Ầu ầu ầu!” Lộ ra vẻ mặt điềm nhiên: “Không ngờ tiểu tử đệ vậy mà nghĩ thông rồi, vậy thì tốt, vậy thì tốt!”

Hai người cũng không ở cửa dề già nữa, trực tiếp đi đến đại sảnh.

“Đại ca, bên phía huynh như thế nào rồi?” Bên phía Cát Băng đã xong xuôi rồi, chỉ là không biết bên phía Huyền Thiết có phải cũng thuận lợi không.

Cát Lượng vỗ vỗ ngực, tự tin nói: “Đệ còn không tin đại ca sao? Đại ca làm việc thì đương nhiên thành công!”

Đi đến đại sảnh, trên bàn sớm đã chuẩn bị đầy đồ ăn phong phú, nhìn mà khiến người ta chảy nước miếng.

“Nào, vì đại thắng lợi hôm nay, hai huynh đệ chung ta cạn ly!” Cát Lượng nâng ly rượu hướng về phía Cát Băng nói.

“Được, cạn!” Cát Băng cũng vui vẻ, cho nên sau khi cụng ly với Cát Lượng thì một hơi uống cạn.

Hai người vừa ăn đồ ăn vừa nói chuyện tiếp sau đó.

“Đại ca, tên Huyền Thiết đó huynh chuẩn bị xử lý như thế nào?!” Cát Băng ăn một miếng thịt, sau đó nhìn Cát Lượng hỏi.

Cát Lượng uống một ngụm rượu: “Đệ muốn xử lý như thế nào?” Hắn biết Cát Băng hỏi như vậy, đa phần bản thân đã có chủ ý rồi.

Quả nhiên, Cát Băng cười cười, sau đó đặt đũa xuống, nói với Cát Lượng: “Huynh biết ta dẫn Phinh Đình đó về, huynh cũng biết chúng ta ghét chính là phản bội, nữ nhân đó lại dám phản bội, vậy thì để nàng ta nếm thử hậu quả của sự phản bội, nếu ta đã có thể khống chế, vậy thì nếu khiến nàng ta biết Huyết Thiết này chết dưới tay của nàng ta, còn cả bao nhiêu người của Huyền Thiết sơn trang đều chết trong tay của nàng ta, huynh nói nàng ta có bị điên không, ta rất hiếu kỳ!” Cát Băng nói ra quyết định tàn nhẫn như thế, mắt lại không hề chớp một cái.

Cát Lượng nghe Cát Băng nói như vậy, động tác trên tay hơi khựng lại, trong lòng lại có một luồng hàn ý, sao cảm giác đệ đệ này của mình lại khát máu như vậy, có điều hắn lại hiểu hiện rất vui vẻ.

“Được, cách này hay, vậy Huyền Thiết đó giao cho đệ!” Cát Lượng nói xong thì uống cạn ly rượu, trong lòng lại đang nghĩ, may mà bản thân không có xung đột gì chính diện với đệ đệ này, nếu không không biết Cát Băng ngày nào đó không vui, cắn ngược lại mình một cái, vậy thì thảm rồi.

Cát Băng quả nhiên dựa vào suy nghĩ của mình đem Phinh Đình đến bên cạnh Huyền Thiết.

“Thả ta ra, Cát Băng, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Phinh Đình lúc tỉnh táo lại thì đã bị Cát Băng trói đưa đến chỗ nhốt Huyền Thiết.

Cát Băng cười đầy ý vị: “Đương nhiên cho ngươi đi gặp một vị cố nhân, ta nghĩ ngươi chắc chắn rất muốn nhìn thấy hắn!”

Phinh Đình nghe Cát Băng nói đến cô nhân thì có dự cảm không hay, nàng ta không ngừng giãy giụa, nhưng do dây trói quá chặt, ngay cả nội công cũng đều không có cách nào bị dứt đứt.

Cát Băng quay đầu mỉm cười: “Ngươi không cần phải phí sức đâu, ta nghĩ ngươi cho dù bứt rứt, một mệnh lệnh của ta, ngươi cũng sẽ ngoan ngoãn trở về, khiến ngươi nghe lời của ta, ngoan ngoãn giết chết tất cả mọi người của Huyền Thiết sơn trang vậy!”

Nói xong, Cát Băng cũng mặc kệ bộ dạng kinh ngạc muốn ăn tươi nuốt sống người của Phinh Đình.

“Cát Băng, ngươi nói rõ ràng đi, cái gì mà nói ta giết người của Huyền Thiết sơn trang chứ, ngươi rốt cuộc đã làm gì với người của Huyền Thiết sơn trang rồi!” Trong đầu của Phinh Đình lại lóe lên cảnh biển lửa trong nháy mắt, không, không thể, đây chỉ là ảo ảnh, là Cát Băng cố ý làm ra, tất cả mọi người của Huyền Thiết sơn trang? Không phải… Ở trong đầu của Phinh Đình không ngừng vụt qua người của Huyền Thiết sơn trang trong ký ức của mình.

“Được rồi, đến rồi! Dẫn Phinh Đình qua đây!”

Rất nhanh, Phinh Đình bị lôi đến một nơi để đầy dụng cụ tra tấn.

“Nhìn đi, ta nói ngươi sẽ rất muốn nhìn thấy cố nhân của ngươi mà!” Cát Băng đẩy Phinh Đình vào trong, vừa hay ngã xuống bên chân của Huyền Thiết.

Nhìn thấy người trước mắt toàn thân không có chỗ nào lành lặn, Phinh Đình không biết trái tim của mình đã đau như nào, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, giống như bị ngàn vạn con sâu khát máu đang gặm nhấm.

“Huyền Thiết, chàng, chàng làm sao vậy!” Phinh Đình chỉ có thể như thế này nhìn Huyền Thiết, trừ miệng có thể nói, tay của nàng ta đã bị trói chặt.

Huyền Thiết hình như có thể cảm nhận được sự tồn tại của Phinh Đình, dần dần mở đôi mắt mệt mỏi ra, môi sớm đã khô nứt, ánh mắt cũng trở nên vô lực: “Phinh, Phinh Đình, nàng, nàng sao lại đến đây!” Huyền Thiết đã hoàn toàn không có sức để nói chuyện, mấy từ này đã lấy đi quá nhiều sức lực của hắn.

“Hu hu, Huyền Thiết, chàng phải kiên trì!” Phinh Đình cũng không biết nói cái gì, bởi vì lúc này bản thân nàng ta cũng khó lo lấy mình, còn nói gì đi quan tâm người khác.

Cát Băng đứng bên cạnh không ngừng lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Hừm hừm hừm, các ngươi thật sự khiến người khác cảm động, ta xử lý hắn, cũng không làm tổn thương mặt của hắn, cho nên ngươi xem một cái liếc mắt ngươi cũng có thể nhận ra hắn, có phải nên cảm ơn ta không, ngươi xem ta đối xử ngươi tốt biết mất, vậy ngươi tại sao lại phản bội ta!” Cát Băng giả bộ thành bộ dạng rất không thể lý giải được.

Phinh Đình xoay đầu lại: “Phi! Ngụy quân tử!” Ánh mắt thù hận của Phinh Đình nhìn Cát Băng, dường như muốn xé xác hắn thành vạn mảnh.

Cát Băng cười ha hả, một chút cũng không để tâm đến Phinh Đình, dường như vẫn là dáng vẻ xem kịch hay.

“Đợt lát nữa, ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta, bởi vì, ta chuẩn bị để ngươi giúp người yêu của ngươi – Huyền Thiết hiểu thế nào là thống khổ tột cùng!”

Cát Băng lùi lại một bước, sau đó chậm rãi rút con sâu từ trong ngực ra, từ từ lắc nhẹ.

Phinh Đình cảm thấy đầu của mình lại không chịu được không chế, nàng ta liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi cảm giác như thế này, nhưng cơn buồn ngủ lại càng lúc càng trầm trọng.

“Các ngươi, cởi trói của nàng ta, sau đó đưa thanh kiếm cho nàng ta!”

Cát Băng đã hoàn toàn lùi ra bên ngoài cánh cửa nhà giam này, sau đó phân phó tùy từng bên cạnh.

Dựa theo yêu cầu của Cát Băng đã cởi trói cho Phinh Đình mắt vẫn còn đang nhắm lại, sau đó vứt kiếm ở trên đất.

Huyền Thiết yếu ớt nhìn Phinh Đình hoàn toàn không có phản ứng: “Phinh, Phinh Đình, nàng tỉnh lại!” Dùng chút sức cuối cùng, Huyền Thiết muốn thức tỉnh ý thức của Phinh Đình, không biết là bởi vì giọng nói quá yếu hay không mà Phinh Đình hoàn toàn không nghe thấy tiếng của hắn.

Cát Băng nhìn một màn bên trong, sau đó từ từ đọc cái gì đó.

Sau đó, Phinh Đình mở mắt ra, từ từ nhặt thanh kiếm lên, nhìn Huyền Thiết, lại dường như không có nhìn Huyền Thiết, chỉ là ánh mắt không có tiêu cự, từ từ chĩa mũi kiếm về Huyền Thiết.

Huyền Thiết thấy Phinh Đình chĩa mũi kiếm về mình, trong lòng cũng đang nghĩ, kết thúc như thế này cũng tốt, như thế này có lẽ được giải thoát rồi.

Nhắm mắt lại, từ từ chờ đợi Phinh Đình đâm thanh kiếm vào mình.

Cánh tay của Phinh Đình đang run rẩy, nàng ta muốn dùng ý chí khống chế bản thân, nhưng phát hiện lực lượng trong đầu đó quá mạnh mẽ, căn bản không có cách nào khống chế được.

“Đâm xuống, đâm xuống!” Cát Băng mong đợi nhìn thấy Phinh Đình đâm thanh kiếm kia xuống.

“A!” Một kiếm đó trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Huyền Thiết, máu thuận theo thanh kiếm từ từ chảy xuống.

Cát Băng mỉm cười, cười ha hả, con sâu của hắn cũng không có một chút tác dụng gì nữa, chỉ bóp nhẹ, bèn hóa thành tro bụi.

Phinh Đình như có linh tính, dần tỉnh lại, trên tay còn cầm thanh kiếm, ánh mắt của nàng ta thuận theo cánh tay của mình sau đó chậm rãi nhìn về phía trước.

Huyền Thiết đã ngã xuống trước mặt của nàng ta, ngã dưới một kiếm của nàng ta.

“A ha ha, Phinh Đình, nhìn thấy chưa, đây chính là kết cục của kẻ phản bội, ngươi giết chết người ngươi yêu, còn cả người của Huyền Thiết sơn trang, ngươi nhớ lại xem, đêm đó thuốc người hạ, ngày hôm đó ngươi phóng hỏa!”

Cát Băng chính là muốn gợi lại ký ức chôn sâu của Phinh Đình lên, sau đó khiến nàng ta hổ thẹn, khiến nàng ta điên cuồng, khiến nàng ta sống trong nỗi dày vò tự trách này.

Nghe thấy Cát Băng nói như vậy, ánh mắt của Phinh Đình dần trở nên vô hồn, hình như rất nhiều ký ức từ trong não của mình lóe lên, sau đó nàng ta trở nên điên cuồng: “Không, không phải ta, không phải ta!”

Hai tay của cô khua loạn, điên cuồng túm lấy tóc của mình, đôi mắt không phải đẫm nước mắt, là máu: “A…” Hét lên một tiếng, nàng ta cảm giác đầu sắp nổ tung, tóc bay phất phới, sau đó biến thành màu trắng.

Cát Băng đã không có nhìn hứng thú nhìn xuống, xoay người rời khỏi căn phòng giam này.

“Nhị đương gia, nữ tử đó tỉnh rồi!” Cát Băng trở lại chỗ ở của mình, nha hoàn thiếp thân bên cạnh hắn bèn đến bẩm báo cho hắn.

Cát Băng khẽ gật đầu: “Ngươi lui xuống đi, ta biết rồi, đúng rồi, nàng ta có phản ứng gì không?” Đối với nữ nhân, Cát Băng thật sự vẫn có chút nhức đầu, có chuyện thì sẽ khóc nháo, hắn muốn đợi nữ nhân đó yên tĩnh lại rồi mới qua nhìn thử.

Nha hoàn đó cũng biết tính của Cát Băng, mỉm cười nói: “Nhị đương gia không cần lo lắng, nữ tử đó rất bình tĩnh, từ khi tỉnh lại không có khóc nháo, hơn nữa không hoảng không loạn, cũng không sợ hãi!”

Cát Băng ngược lại có chút hiếu kỳ với nữ nhân này, có điều trước đây có hiểu một chút về tính cách của nữ tử này cho nên cảm thấy có thể lí giải được.

“Ngươi lui xuống đi!” Cát Băng nghĩ vẫn là đi gặp nữ nhân này đi, xem cô nhìn thấy mình có biểu tình gì.

Như Ý yên tĩnh ngồi trên giường, nhìn tình hình này, địa phương bên cạnh là địa phương mới thì Như Ý biết chắc đã xảy ra chuyện gì rồi, thế nhưng cũng không cần sốt ruột, chỉ có thể đợi, nếu đối phương không có giết hại mình, vậy thì tạm thời bản thân cô chắc sẽ được bảo toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc