CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Hồng Đậu lặng lẽ ngồi bên ngoài đại điện một ngày một đêm, nghe tiếng tiếng khóc của Mộ Dung Tinh Thần ở bên trong, còn có tự chất vấn, cuối cùng đều là tự trách.

Hồng Đậu đau lòng, đau đến đáy lòng, nàng thật sự muốn xông vào, ôm lấy nam tử ở bên trong kia, nói cho hắn biết rằng đó không phải là lỗi của hắn, tất cả đều là vận mệnh đã cướp đoạt đi mạng sống của Như Ý, khiến cho Như Ý và hắn âm dương cách biệt, đây đều là số mệnh.

Thế nhưng nàng biết mình không thể, nàng không có tư cách, hơn nữa điều đó cũng là vô ích.

“Kẹt kẹt!” Đột nhiên, vào lúc bình minh cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặt đầy râu, sắc mặt tiều tụy, tóc tai lộn xộn xuất hiện trước mặt Hồng Đậu.

Trời ạ, đây là nam nhân sạch sẽ, tà mị lười biếng kia sao? Hồng Đậu không biết rằng nam nhân này đã phải giãy dụa đến mức nào trong lòng mới có dũng khí đứng ở đây.

“Triệu tập tất cả mọi người đến điện họp, ta có chuyện muốn tuyên bố!”

Lãnh khốc, tang thương, chỉ sợ không có cách nào để hình dung nam tử trước mặt, ánh mắt hắn nhìn bất cứ kẻ nào cũng đều không có nhiệt độ, không dao động. Hồng Đậu đoán, chỉ sợ đối mặt với kẻ thù, đối mặt với người sát hại Như Ý, ánh mắt đó có lẽ sẽ là một thanh đao nhọn có thể giết chết đối phương.

“Vâng!” Ít nhất so với việc hắn ở lại bên trong, cái gì cũng không làm, cái gì không ăn, cũng không ngủ được thì thế này vẫn còn tốt hơn.

Trong đại điện, Mộ Dung Tinh Thần lướt qua tất cả mọi người, sau đó ánh mắt kia như đao kiếm sắc bén xuyên qua màng nhĩ của tất cả mọi người, cứ thế tiến vào trái tim bọn họ, giống như triệu hồi sự phẫn nộ nguyên thủy nhất ở sâu trong con người bọn họ.

“Lâu chủ phu nhân của các ngươi, bây giờ bị kẻ xấu làm hại, các ngươi nên làm gì?” Giọng nói của hắn mang theo sự tuyệt vọng và khát máu vô tận.

“Báo thù, đem kẻ xấu chém thành muôn mảnh!”

“Đúng, đem kẻ xấu chém thành muôn mảnh!”

Những người phía dưới, từng âm thanh, tiếp theo là toàn bộ bắt đầu xâu chuỗi lại, giọng nói của mọi người tràn đầy sự tức giận và khát máu.

Đôi mắt của Mộ Dung Tinh Thần lồi lên, trong mắt là hỏa diễm thiêu đốt: “Phái ra tất cả những người có năng lực, tra ra người đã cướp sạch Huyền Thiết sơn trang, bắt sống, ta muốn để bọn hắn nếm thử mùi vị của phanh thây xé xác!”

Tất cả mọi người đều đi ra ngoài làm theo yêu cầu của Mộ Dung Tinh Thần, toàn bộ đại điện lại chỉ còn lại hắn, hắn sắp không thể chống đỡ được nữa rồi, hắn muốn giết chết người, thế nhưng tìm không thấy ai đã làm tổn thương Như Ý, hắn muốn đích thân kết thúc đám người này, sau đó ăn thịt và uống máu bọn họ.

Yên tĩnh sẽ chỉ càng làm nổi lên càng nhiều hồi ức, trong đầu Mộ Dung Tinh Thần tất cả đều là hình bóng xinh đẹp của Như Ý, hành động của Như Ý, tất cả mọi thứ, tất cả những thứ liên quan đến Như Ý.

“Người đâu, mang rượu tới!”

Có lẽ, giờ phút này thứ tốt nhất để quên chính là rượu, rượu có thể khiến cho mình tạm thời tê liệt, sau đó ngủ say, hắn muốn uống hết như vậy, uống đến chết, sau đó đi cùng Như Ý, uống đến chết! Ha ha, Mộ Dung Tinh Thần cười, Như Ý, nàng chờ ta, chờ ta báo thù cho nàng, ta sẽ đến bên cạnh nàng.

Giờ phút này Như Ý đang lặng lẽ nằm trên giường, nghĩ đến những người trong sơn trang, những chuyện trong sơn trang, còn có từng nhành cây ngọn cỏ, từng đồ vật trong sơn trang, làm sao có thể nói không có liền không có nữa, là do sự xuất hiện của mình gây nên sao? Chẳng nhẽ cứ vướng vào mình thì sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Như Ý không hiểu tại sao đêm đó tất cả đều thay đổi, Cát Băng nếu ngươi đã khát máu như vậy, ta sẽ để ngươi nếm mùi muôn vàn thống khổ trong đó.

“Như Ý cô nương, cô đã tỉnh chưa?”

Lại là nha hoàn kia, không ngờ còn có cách gọi chủ tử thức dậy như vậy, đây là lần đầu tiên Như Ý nhìn thấy.

“Như Ý cô nương!” Không nhận được phản hồi, nha hoàn kia vẫn kiên trì.

Như Ý đứng dậy: “Đủ rồi, ta đã nghe thấy, nếu ngươi còn nói nhảm, ta sẽ nói cho Nhị đương gia nhà ngươi đổi người luôn!” Chịu không được tính tình như vậy người, Như Ý vô cùng bực bội, cũng không biết tại sao Cát Băng lại coi trọng nha hoàn này, chẳng nhẽ là do sự trung thành? Nhưng nếu có nha hoàn trung thành như vậy, Như Ý cũng không cần.

Nha hoàn kia nghe thấy Như Ý nói như vậy, bỗng chốc bị dọa đến mức vội vàng quỳ xuống đất: “Cô nương thứ tội, nô tỳ không dám, nô tỳ cái gì cũng không nói, cô nương hỏi nô tỳ, nô tỳ mới mở miệng!” Sợ Như Ý không cần nàng ta, tiếng dập đầu của nha hoàn kia đặc biệt lớn.

“Đứng lên đi!” Như Ý mặc dù không thích, nhưng cũng biết nô tài cũng là người, không nghĩ muốn làm khó thêm cho ai, chỉ là không muốn bên cạnh tai luôn có con muỗi suốt này kêu vo ve.

“Hai ngày này tại sao không thấy hai vị gia chủ vậy?” Như Ý vừa ăn sáng, vừa tùy tiện hỏi thăm.

Nha hoàn kia thấy Như Ý chủ động hỏi mình, lúc này mới vui vẻ hồi đáp: “Đại đương gia mấy ngày nay bận xử lý công việc bên ngoài, còn Nhị đương gia, nô tỳ cũng không biết!”

Như Ý không nhịn được cười, nha hoàn này không phải thiên vị bình thường, chuyện của Đại đương gia có thể tùy tiện nói, còn chuyện của Nhị đương gia, thì sẽ không đề cập.

Như Ý cũng không thèm để ý, tiếp tục ăn cơm.

Ăn sáng xong, Như Ý theo thói quen, dành thời gian đi dạo một chút, vốn còn muốn đáp ứng luôn yêu cầu của Cát Băng, dù sao huyền cơ của Hắc Huyền Lệnh cô đương nhiên muốn xem, nhưng có vẻ như Cát Băng vẫn không có ý định đến tìm mình, cũng không biết trong lòng hắn ta lúc này đang nghĩ thế nào, muốn chiến đấu lâu dài sao? Vậy cô sẽ phụng bồi, dù sao bây giờ cô cũng không có điều gì lo lắng, muốn đánh lâu dài, cô có rất nhiều thời gian.

Nếu nha hoàn này đã không để cập đến Nhị đương gia, nhưng đối với Đại đương gia lại biết gì nói nấy, như vậy cô sẽ đến tìm Đại đương gia này, đây không phải rất hợp ý cô sao.

Bước ra khỏi sân, gió nhẹ nhàng thổi, những bông hoa đào đang vô tư tung bay trong gió, không hề nhớ nhung đến cây, nhưng cũng không hề lưu luyến khó chia lìa với mặt đất như trong tưởng tượng, cứ phất phới phất phới theo gió.

“Oa, thật đẹp!”

Đây không phải là lời cảm thán của Như Ý mà là của nha hoàn bên cạnh, Như Ý thấy hơi kỳ ạ, chuyện như vậy hẳn là phổ biến, dù sao hoa đào trong sơn trang cũng có nhiều như vậy.

“Đây là lần đầu tiên ngươi thấy sao?” Như Ý quay đầu, nhìn vẻ mặt si mê của nha hoàn.

“Vâng!” Nha hoàn kia thuận miệng đáp: “Cũng không phải, chỉ là không đẹp như lần này, hơn nữa có lẽ có chuyện xảy ra, nên hoa đào mới có thể bay như vậy!” Nha hoàn hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, căn bản không giấu giếm trả lời Như Ý.

Như Ý cố gắng phân tích lời của nha hoàn kia, có chuyện gì xảy ra? Như vậy là sao?

“Vậy ở chỗ này của của ngươi, chỗ nào có hoa đào đẹp nhất?” Như Ý không rõ, tại sao mỗi nơi lại khác biệt, và có nhiều điều đặc biệt như vậy?

Nha hoàn kia nghe thấy Như Ý hỏi như vậy, có chút cẩn thận nói: “Thật ra, có rất nhiều nơi đẹp, nhưng ta nghe nói, ở cấm địa là có hoa đào đẹp nhất, nơi đó mới giống tiên cảnh, nhưng ta cũng chưa từng đi, nên không biết có phải là thật hay không!”

“Cấm địa?” Dựa vào kinh nghiệm của Như Ý, cái gọi là cấm địa này ít nhiều đều sẽ giấu diếm một chút bí mật, mà dựa theo lời nói của nha hoàn này, bí mật kia càng không thể thiếu, Như Ý vẫn chưa nghĩ ra cách nào để có thể gặp mặt Cát Lương, nếu như có thể gặp Cát Lượng, như vậy tất cả mọi chuyện đều dễ tiến hành.

“Cô nương, chúng ta đã đi khá xa, ngươi có mệt không, có muốn trở về không?” Nha hoàn có chút khó khăn đến nhắc nhở Như Ý.

Như Ý quay đầu nhìn con đường phía sau, đã đi đủ xa, cô cười cười, sau đó ngôi lên chiếc ghế đá bên cạnh: “Nếu đã đi xa, vậy chúng ta không đi nữa, ngươi qua đây, cùng ta tâm sự, bây giờ ta không muốn trở về ăn phòng kia, cảm thấy quá ngột ngạt!” Như Ý nói lời này, trong ánh mắt người khác tràn đầy thương cảm.

Có lẽ trời sinh nữ tử luôn có lòng thương xót, nha hoàn kia cũng có thể hiểu được cảm xúc của Như Ý, nghe thấy yêu cầu của Như Ý, nàng ta ngoàn ngoãn bước đến bên cạnh chỗ Như Ý đang ngồi và đứng đó.

“Ngươi cũng ngồi đi, thật ra ta cũng không được coi là một chủ tử chân chính, thật ra vừa rồi chỉ là có giao dịch cùng Nhi đương gia của các ngươi thôi, nên không nhất thiết phải luôn vâng dạ như vậy, đương nhiên là khi ta ôn hòa, không cần phải câu nệ.” Lúc này Như Ý đang vô cùng ôn hòa, cho nên cô mới có thể nói dịu dàng như vậy.

“Cô nương cũng không cần buồn rầu, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của Nhị đương gia, ngươi có thể muốn cái gì thì sẽ có cái đó!” Nha hoàn kia thấy Như Ý dễ nói chuyện như vậy, cũng không ngại ngùng, có cái gì thì nói cái đó.

Như Ý gật đầu: “Đúng vậy, ngươi tên là gì?” Vì nói chuyện tùy tiện nên Như Ý cũng nhắc tới một cách tùy ý, nghĩ đến điều gì thì nói điều ấy.

“Nô tỳ tên là Đinh Giai, cô nương có thể gọi nô tỳ là tiểu Giai, rất dễ nhớ!” Nói đến tên của mình, tiểu Giai có vẻ rất vui vẻ, có lẽ đây là nha hoàn duy nhất có thể giữ lại tên riêng của mình.

Như Ý gật đầu: “Tiểu Giai, ngươi nói xem, Đại đương gia và Nhị đương gia của các ngươi quan hệ thế nào? Thật ra ta và Đại đương gia của các ngươi cũng là chỗ quen biết!” Như Ý giả vờ như vô tình nói.

Tiểu Giai nghe thấy Như Ý hỏi quên hệ của hai vị đương gia, liền khen ngợi: “Hai vị chủ nhân vốn là anh em ruột, đương nhiên là tốt, đặc biệt là Nhị đương gia của chúng ta, làm gì cũng đều suy nghĩ cho Đại đương gia!”

“Cái gì mà đều suy nghĩ cho Đại đương gia? Việc dẫn ta tới đây cũng chính là muốn làm vì Đại đương gia của các ngươi đúng không?” Như Ý cố ý ngạc nhiên nói: “Tấm lòng của Nhị đương gia các ngươi thật tốt!”

Như Ý cố ý khen ngợi Cát Băng, thật ra trong lòng cô biết rất rõ, có bao nhiêu người không muốn nuốt riêng bí mật Hắc Huyền Lệnh này, sau đó trở thành một nhân vật lớn.

“Đó là đương nhiên, Nhị đương gia nhà chúng ta là tốt nhất!” Tiểu Giai không cần nghĩ liền thốt ra.

Như Ý cười thầm, lại tiếp tục nói ra: “Vậy ngươi có cảm thấy Nhị đương gia của các ngươi quá mệt mỏi không?” Như Ý giả vờ ra vẻ đáng tiếc, giống như vì điều đó mà tiếc hận cho Nhị đương gia.

Tiểu Giai nghiêng đầu, dường như đang tự hỏi Như Ý: “Đúng vậy, Nhị đương gia của chúng ta thật sự quá mệt mỏi và vất vả!”

“Haizz!” Như Ý thở dài: “Ngươi luôn miệng nói quan tâm Nhị đương gia của ngươi, ta thấy ngươi cũng chỉ nói ngoài miệng một chút mà thôi, căn bản đều là giả! Thật sự không đáng cho Nhị đương gia của ngươi!” Như Ý vừa nói vừa thở dài.

“Nói bậy!” Tiểu Giai nghe thấy Như Ý bôi nhọ mình như vậy, cảm thấy không vui: “Nô tỳ đương nhiên là đau lòng cho chủ tử, mỗi lần có đồ bổ, người đầu tiên nô tỳ nghĩ tới chính là Nhị đương gia, như vậy không gọi là đau lòng thì là gì?”

“Cái này mà gọi là đau lòng sao? Ai có thể cho chứ! Muốn thực sự đau, thì hãy để cho Nhị đương gia của các người không quá mệt mỏi như vậy!” Như Ý suy nghĩ cho tiểu Giai nói.

Tiểu Giai không được coi là người thông minh, cũng không phải quá hiểu rõ, nhưng ý của Như Ý, nàng cái hiểu cái không, dường như thấy có vẻ rất hợp lý.

“Cô nương, vậy ý của cô là gì?” Tiểu Giai tỏ vẻ khiêm tốn muốn xin chỉ bảo.

Như Ý thấy cá đã mắc câu, trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt cô vẫn rất nghiêm túc nói: “Thật ra thì Đại đương gia của các ngươi cũng không muốn Nhị đương gia mệt mỏi như vậy, nhưng mỗi lần Nhị đương gia của các ngươi làm việc đều không để lại tên, dù mệt mỏi cũng không được khen ngợi, nếu lần này ngươi để Đại đương gia biết tới tìm ta, như vậy Đại đương gia của các ngươi cũng sẽ không để Nhị đương gia chịu cực khổ như vậy, hơn nữa còn khen ngơi Nhị đương gia của các ngươi, ngươi thấy như vậy có được coi là thật sự đau lòng thay cho Nhị đương gia của các ngươi chưa?” Như Ý chậm rãi phần tích cho tiểu Giai hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc