CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Như Ý, tôi nói Danh Triết công tử không phải như mọi người nghĩ đâu, cô không biết đó chứ, Danh Triết đã giúp lão gia giải quyết một vấn đề lớn.” Đôi mắt tiểu Thúy sáng rực nhìn Như Ý, nụ cười đó cũng khiến Như Ý cảm thấy ngọt ngào.

Như Ý chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhìn tiểu Thúy mà không nói lời nào.

Tiểu Thúy thấy Như Ý như vậy, cô ta cũng không chịu tha: “Như Ý, cô đây là sao vậy hả, không chịu nói gì hết, tôi đang nói thật đó.” Lời nói của tiểu Thúy lúc này còn mang theo lời thề son sắc.

Thấy tiểu Thúy gấp rồi, Như Ý cũng không tốt mà đả kích tiểu Thúy: “Tôi biết rồi, cô nói là cô nói thật, có phải là do hắn ta tự mình nói với cô không.”

Như Ý vừa nghe lời tiểu Thúy nói là đã biết những lời mà cô ta nói là do Danh Triết nói cho cô ta nghe, phải biết là những chuyện liên quan đến bí mật kinh doanh thì sao có thể tùy tiện nói cho tiểu Thúy được, mà bây giờ tiểu Thúy thật sự hệt như một cô ngốc.

“A, đúng vậy đó.” Tiểu Thúy nghe Như Ý nói vậy, cũng không nói gì thêm, ù ù cạc cạc mà gật đầu.

Thật ra Như Ý đã biết được đôi chút, thậm chí còn biết nhiều hơn cả tiểu Thúy.

Cô vẫn nhớ ngày hôm đó Danh Triết đến tìm mình, nói rằng thích nói chuyện với người thông minh như cô, nói chuyện không có khúc mắc.

Như Ý đương nhiên không vạch mặt hắn ta, chỉ dùng sự yên tĩnh của mình để lẳng lặng lắng nghe Danh Triết nói chuyện.

Dường như Danh Triết cũng rất thích bầu không khí như vậy, cứ tự mình nói chuyện.

“Như Ý à, cô có biết con người vì sao mà sống không? Con người á, cả đời này đều vì một hai người nào đó, vì một chuyện nào đó, dốc hết tất cả sức mình cũng không nuối tiếc. Có khi làm vậy sẽ gây thương tổn đến người thân, bạn bè của mình, thế nhưng vẫn phải đi con đường này.”

Danh Triết đột nhiên lại cảm khái nhưng ngoài mặt thì không có gì, nhưng đại não của Như Ý có thứ gọi là tâm lý học, điều đó khiến cô có thể giải thích được ý nghĩa của những lời nói này.

Hơn nữa lúc đó Danh Triết còn nói một câu như vầy: “Vậy nhị phu nhân là người như thế nào?”

Đối với tên Danh Triết này, hình như hắn ta là một người không có liên quan gì với nhị phu nhân, đáng lẽ hắn ta không nên sinh ra tò mò gì với nhị phu nhân mới đúng. Cho dù lần này công lao đề xuất là của nhị phu nhân, lời này cũng không nên hỏi Như Ý, Như Ý biết Danh Triết công tử đã từng có giao thiệp với nhị phu nhân.

Chỉ là từ đầu đến cuối, Như Ý như một trang giấy trắng tinh khiết, cô cũng không nói gì, không nghĩ gì, cứ im lặng như vậy mà lắng nghe Danh Triết.

“Theo những lời mà ngươi nói, đệ đệ của ta vẫn có tiền đồ, không khiến ta thất vọng nha!” Đại phu nhân nghe Như Ý báo cáo, trên gương mặt lộ ra một nụ cười.

Như Ý đang quỳ ở phía dưới, ngước mắt lên nhìn đại phu nhân: “Vâng!”

“Ha ha, vậy thì tốt, vậy cũng không uổng công ta đã tin tưởng nó!” Cuối cùng đại phu nhân cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mấy ngày nay đã để cô ta đứng ngồi không yên, đã rất lâu rồi cô ta không ngủ ngon, giờ khắc này cuối cùng cũng có thể buông lỏng được, bây giờ mới cảm thấy mệt mỏi.

“Tin tưởng ai vậy.” Giọng nói của một nam nhân đột nhiên chen vào cuộc nói chuyện của đại phu nhân và Như Ý.

“A? Thật sự là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền, đúng lúc đệ vừa tới, lúc nãy ta còn nghe Như Ý khen đệ đây!” Đại phu nhân thấy người vừa tới chính là người đệ đệ mà lúc nãy mình nhắc đến, trên mặt biểu lộ sự vui mừng, vẫy vẫy tay với Danh Triết.

Danh Triết đi vào, mắt nhìn Như Ý, sau đó mới đi về phía đại phu nhân: “Tỷ tỷ khen đệ cái gì đó.”

“Nào có khoa trương gì đâu, đây là do đệ làm chuyện tốt, nếu đã là thật thì khen ngợi có sao đâu?” Thái độ hiện tại của đại phu nhân đối với Danh Triết đã tốt hơn rồi.

Điều này khiến trái tim Danh Triết thấy vui vẻ, hắn ta thấy đây đều là do Như Ý làm ra, ánh mắt kia cũng càng thêm nhiệt tình.

“Đây là điều mà đệ phải làm, ha ha, đây là do tỷ tỷ dẫn dắt tốt.” Trong bắt bọn họ, vị tỷ tỷ này cái gì cũng biết làm, bọn họ đều lấy cô ta là tấm gương để noi theo.

“Ha ha, cái miệng này của đệ thật ngọt, nói ra thì gần đây cũng lâu rồi chưa liên lạc với người trong nhà, nếu không thì đón bọn họ đến đây ở, cũng để bọn họ nhìn xem đệ đã làm được bao nhiêu chuyện tốt.” Đại phu nhân đột nhiên nhớ đến đã lâu rồi không liên lạc với người nhà, bản thân cũng ở trong phủ không có ra ngoài.

“A? Đón người nhà?” Danh Triết không ngờ đến đại phu nhân sẽ nhớ đến người nhà, trong lòng vừa thấy kinh ngạc, hơi luống cuống: “Này, tỷ tỷ không cần đâu!”

Đại phu nhân cũng hơi ngẩn ra, cô ta không nghĩ là Danh Triết sẽ từ chối: “Sao vậy? Đệ không muốn hả?” Nhìn thấy trong mắt Danh Triết có vài tia kỳ quái.

“A, tỷ tỷ hiểu lầm rồi, chỉ là gần đây cha và cữu cữu đã đi ra ngoài du ngoạn rồi, có lẽ một thời gian sau mới trở về!” Gương mặt của Danh Triết làm như bình tĩnh, thế nhưng giọng nói vẫn còn hơi run rẩy.

Đại phu nhân nghe xong, trên mặt nở nụ cười: “Không ngờ bọn họ còn nhàn hạ như thế, thôi được rồi, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được! Ta cũng hơi mệt mỏi rồi, e là đệ cũng có chuyện gấp, đi xử lý công việc trước đi!” Nói xong cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, Như Ý cũng đi theo đại phu nhân.

Thấy đại phu nhân đã đi khỏi, Danh Triết lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim vừa treo trên cổ họng bây giờ mới buông xuống được, hắn ta còn không muốn biểu tỷ của mình biết.

“Như Ý, đi xử lý công chuyện đi!” Đại phu nhân được Như Ý đỡ về đến phòng thấy bóng dáng Như Ý bận rộn, trong lời nói mang theo mệt mỏi rã rời.

Như Ý xoay người nhìn đại phu nhân, mở miệng nói: “Ý của đại phu nhân là?”

“Ừm, cho người đi dò la tin tức người nhà của ta.”

Trong lòng Như Ý có chút kinh ngạc, có điều cô vẫn có thể hiểu, mặc dù Danh Triết công tử đã nói chuyện hết sức che giấu, nhưng Như Ý vẫn nghe ra được trong đó có vấn đề, huống chi là biểu tỷ của hắn ta. Đại phu nhân cũng không phải là người bình thường, làm sao có thể không chú ý tới được, xem ra Danh Triết vẫn còn giấu diếm chuyện gì đó.

Sau khi rời khỏi chỗ đại phu nhân, Như Ý thật sự cũng không yên lòng. Danh Triết hình như có chút kỳ lạ, sao lại không đồng ý gặp người nhà của mình, còn về phần hắn ta nói đi du ngoạn kia, Như Ý nhớ đến lại không biết Danh Triết đang nói là chỗ nào.

“Ngươi nói chuyện này làm sao bây giờ?”

Như Ý thừa dịp ở đây không có người, thân thể bay đến chỗ ở của Danh Triết, lúc đầu muốn xem Danh Triết này bình thường làm những chuyện gì, không ngờ lại nghe được giọng nói này.

Cô đang suy nghĩ không biết có phải Danh Triết đang nói chuyện với tiểu Thúy không, có điều lập tức có một giọng nói của nữ nhân phá vỡ suy nghĩ của cô.

“Vậy phải xử lý kịp thời.” Nữ nhân vừa mới mở miệng, Như Ý đã nhìn thấy một bóng dáng hiền hòa xuất hiện trong tầm mắt của mình.

“Xử lý như thế nào mới tốt?” Danh Triết bây giờ chẳng khác gì con ruồi không đầu, căn bản tìm không thấy phương hướng.

Chỉ thấy nữ nhân kia lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Danh Triết có chút không biết làm sao: “Ngươi xác định nhị phu nhân có thể giúp ngươi?”

Như Ý sững sờ, lập tức nhận ra âm thanh của nữ nhân kia, hơi ảo nảo, vậy mà lại bị nữ nhân nói như vậy, hơn nữa trước mặt nữ nhân này lại là mình...

Sắc mặt hắn ta có chút khó coi, nhưng lại cố gắng duy trì phong độ của mình: “Ta biết phải xử lý như thế nào, chỉ là muốn xem cách của mọi người có tốt hơn không, nếu đã không có thì ta phải tự mình xử lý thôi.”

Nữ nhân cũng không nói gì thêm, xoay người rời khỏi, cũng không có nữa điểm lưu tâm.

Danh Triết nhìn bóng lưng của nữ nhân, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

Như Ý thấy không có gì để nhìn, cô cũng phi thân rời đi, nhưng trong lòng cô đều đang thu thập tin tức vào não, nữ nhân lúc nãy chắc chắn là cô đã từng nhìn thấy, nếu như vậy thì phải có trong trí nhớ của mình.

Cô đem tất cả mọi người nghỉ hết một lượt, cuối cùng tính tới người mà cô đã cứu, người mà mình đã cứu. Đúng rồi, cô hơi hơi nhớ được, cô đã từng cứu một người rơi xuống nước, người kia là ngũ phu nhân. Nghe tiểu Thúy nói đó là người không được sủng ái, bình thường cũng là người không tranh giành tình cảm, tại sao lại xuất hiện ở đây, cô ta quen biết với Danh Triết khi nào.

Chẳng lẽ lúc trước Danh Triết nói vì một hai người, chẳng lẽ trong đó có phải cũng bao gồm cả ngũ phu nhân này không. Hơn nữa rốt cuộc nhị phu nhân đã đồng ý giúp hắn ta chuyện gì, lại để cho tên Danh Triết này đi ngược lại ý nguyện của biểu tỷ.

Như Ý cảm thấy có thật nhiều chuyện đều đánh úp vào người mình, xem ra bây giờ giờ cô nên đi điều tra chuyện mà đại phu nhân muốn điều tra.

“Ngươi nói cái gì?” Như Ý vừa mới nghe được tin tức khó có thể tin được, người nhà của đại phu nhân đã sớm biến mất, sao có thể chứ, sao đại phu nhân lại không biết.

“Những điều nô tài nói đều là thật, không có nữa câu gian dối!” Người kia biết địa vị của Như Ý bên người đại phu nhân, thậm chí hắn ta còn chứng kiến nhị phu nhân lấy lễ vật để tiếp đón Như Ý, đương nhiên hắn ta cũng vô cùng cẩn thận.

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Như Ý bình tĩnh mở miệng, hoàn toàn không có chút khác thường nào, như vậy cũng khiến tên nô tài kia không dám nói thêm điều gì, kiểu người buồn giận đều không lộ ra như vậy luôn khiến bọn hắn sợ nhất.

Như Ý còn đang do dự có nên nói chuyện này cho đại phu nhân hay không, đột nhiên lại có chuyện cắt đứt mạch suy nghĩ.

“Như Ý, Như Ý, có chuyện rồi!” Tiểu Thúy hoảng loạn chạy tới, đến lúc thấy Như Ý đã thở hồng hộc.

Lông mày của Như Ý nhăn chặn lại, có chút khó hiểu nhìn trạng thái hiện tại của tiểu Thúy.

“Có chuyện gì mà lại hoảng như vậy?” Như Ý mở miệng hỏi.

“Là vầy, Danh Triết công tử và nhị phu nhân gặp nhau!” Tiểu Thúy nói như vậy, đột nhiên lại cảm thấy còn chưa đủ, cô ta lại nói thêm một câu: “Ý của tôi là, nhị phu nhân và Danh Triết công tử có gian tình!” Tiểu Thúy còn cẩn thận nhìn quanh bốn phía, xem ra cô ta vẫn có tính cảnh giác.

Như Ý có chút nghi hoặc nhìn tiểu Thúy, dĩ nhiên đối với chuyện mà cô ta nói này có chút không tin tưởng, nếu như chuyện này lại bị cô ta bắt gặp, nhị phu nhân sẽ không bất cẩn như vậy, chắc nên nói là có gan mới đúng.

“Những gì cô nói là thật? Cô xác định mình không hề nhìn nhầm?” Như Ý lại hỏi lần nữa, ánh mắt nhìn tiểu Thúy có chút cứng rắn.

Tiểu Thúy cảm thấy nói như vậy vẫn không thể để người khác tin tưởng được, lôi kéo Như Ý đi xác nhận: “Tôi dẫn cô đi xem thì biết.”

Như Ý không hề động đậy, chỉ dừng lại trong chốc lát, kéo tay tiểu Thúy đi ra ngoài, nhưng có điều hướng mà cô đi không phải là nơi ở của Danh Triết công tử, mà là chỗ của đại phu nhân, chuyện này có lẽ cần đại phu nhân đưa ra quyết định mới được.

“Đại phu nhân, chuyện chính là như vậy.” Tiểu Thúy trên đường đi tới đây, cảm xúc đã ổn định hơn rất nhiều.

Đại phu nhân cau mày, phật châu trong tay càng chuyển càng nhanh, một lát sau cô ta mới mở miệng hỏi: “Lúc nãy ngươi nhìn thấy như thế nào?”

Sắc mặt tiểu Thúy trong nháy mắt liền thay đổi, sau đó rất thận trọng mà nói: “Lúc nãy nô tỳ mới đi đến bên ngoài cửa, sau đó, sau đó nghe thấy giọng nói của Danh Triết công tử ở bên trong, còn có giọng nói của một nữ nhân, giọng nói kia cực kỳ giống với nhị phu nhân, cho nên nô tỳ, nô tỳ...”

Đại phu nhân nghe thấy như vậy, ánh mắt sắc bén nhìn tiểu Thúy một cái, thấy tiểu Thúy cũng không hề trốn tránh, lúc đó mới tin lời tiểu Thúy. Có điều đối với lời mà tiểu Thúy nói không biết có thật hay không, cô ta đương nhiên cũng có suy đoán.

“Được rồi, ta đã biết rồi, trước hết ngươi cứ lui xuống trước đi!” Đại phu nhân lạnh nhạt mở miệng phân phó.

Tiểu Thúy cảm thấy không thể tin được, vấn đề này cứ như vậy mà xong rồi à: “Đại phu nhân, không đi bắt gian ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc