CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

"Vậy thì trực tiếp xông qua đi!" Như Ý nói câu này có vẻ hoàn toàn không để ý, điều này ngược lại làm cho Vệ quốc công cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Đây là lần đầu tiên Như Ý nói chuyện khí phách như vậy.

"Như vậy cũng được sao?" Vệ quốc công hỏi với vẻ không chắc chắn lắm.

Như Ý thu lại vẻ khiếp sợ vừa rồi, sau khi cúi đầu lại ngẩng đầu lên, cảm giác tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Ngài cho phép nô tỳ suy nghĩ một chút, đến lúc đó nô tỳ sẽ lại trả lời lão gia!" Như Ý nói xong cúi người rời đi.

Sau khi ra khỏi chỗ của Vệ quốc công, Như Ý không nhịn được lại mặc cho nước mắt rơi trên mặt mình, sau đó mặc cho gió thổi bay đi.

"Ta phải cứu Băng!" Như Ý dường như không có lý trí cũng không hoảng loạn, nhưng nói chuyện chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không do dự.

Lần này đổi lại thành Hàn thấy nghiêm trọng, rất hiển nhiên hành động của Vệ quốc công đã rõ ràng, nếu lần này Như Ý đi, vậy rất có thể sẽ rơi vào bẫy của ông ta.

"Ta không cho phép!" Hàn cũng kiên quyết nói.

Như Ý sửng sốt rồi kéo áo Hàn nói: “Ngươi không nhìn thấy nên ngươi đương nhiên không có cách nào hiểu được tâm trạng của ta lúc này. Ta đã nói rồi, ta phải cứu cô ấy, ngay lập tức, ngay bây giờ! Ngươi không biết vẻ mặt của cô ấy lúc đó, vết thương trên người còn có nửa dưới vẫn đang chảy máu. Ngươi vĩnh viễn không có cách nào tưởng tượng được cô ấy đã phải chịu khổ thế nào! Ta phải cứu!" Như Ý không phải đang thương lượng mà càng giống như đang ra lệnh một cách ngang ngược hơn.

Cô nói xong xoay người bay ra ngoài.

Hàn lo lắng muốn đuổi theo. Nhưng Như Ý dường như biết Hàn sẽ có hành động nên bóng người đã biến mất chỉ còn giọng nói vẫn vang vọng trong gió: "Không cho ngươi đi, bằng không sau này có gì bất ngờ thì chẳng còn một ai nữa!"

Khi Như Ý tìm cách vào được địa lao thì lập tức thấy bi thương.

"Băng." Như Ý đi tới vuốt ve gương mặt của Băng, nước mắt tí tách rơi trên mặt đất, không ngờ phát ra tiếng động rõ ràng.

Băng nghe được tiếng gọi của Như Ý chậm rãi mở đôi mắt đã không còn sức sống, lắc đầu, miệng thều thào nói không ra lời.

"Cô, cô không nên tới đây!" Sau khi khó nhọc nói ra mấy từ này, Băng đã không còn sức lực nữa, dường như mấy từ này lấy hết sức sống của cô ấy.

"Cô đã như vậy mà còn nghĩ cho tôi!" Như Ý không nói nhiều, đỡ Băng dậy và chuẩn bị rời đi. Chỉ là khi cô vừa xoay người, trong địa lao vốn tối tăm lại càng trở nên tối tăm khác thường.

"Ha ha, không ngờ được lại là cô? Như Ý, cô đúng là khiến ta bất ngờ đấy!" Vệ quốc công lại đang đứng ở chỗ cửa địa lao, dáng vẻ cao ngạo nhìn Như Ý, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường.

Ánh mắt Như Ý chợt lạnh, vung tay lên, mấy người áo đen đi ra.

Vệ quốc công cười giễu cợt: “Các ngươi muốn rời khỏi này à? Vậy cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không đã!" Ông ta nói xong vỗ tay một cái, rất nhiều quan binh lao ra.

Mỗi người đều cầm cung tiễn chỉ thẳng vào Như Ý.

Như Ý không quan tâm, vừa phi thân vừa đánh nhau với bọn họ, mũi tên bắn tới như mưa nhưng Như Ý đều tránh được hết.

Cô không muốn như vậy, không cứu được Băng ra, còn làm cho mình bị hại.

"Cô đi mau đi!" Băng giãy giụa nói ra mấy từ này, khuyên Như Ý rời đi. Cô ấy biết nếu còn tiếp tục dây dưa nữa, Như Ý chắc chắn sẽ không phải là đối thủ.

Vệ quốc công nhìn đám quan binh của mình ngã xuống càng lúc càng nhiều thì ánh mắt lóe lên. Ngay sau đó, người áo đen bên phía Như Ý lần lượt ngã xuống.

Lúc này Như Ý mới phát hiện ra cơ thể mình cũng có chút yếu ớt.

"Không ngờ ngươi thả thuốc!" Như Ý cố chống đỡ so chiêu với những người này.

"Vèo!" Vệ quốc công đoạt lấy cung tên của thủ hạ, ánh mắt sáng ngời, bắn mũi tên chính xác về phía Như Ý.

"Cẩn thận!" Vào thời điểm quan trọng, không biết Băng lấy đâu ra sức lực lại có thể xông tới che cho Như Ý. “Phụt!" một tiếng, có mũi tên đã xuyên qua cơ thể của Băng.

"Băng." Như Ý tức giận, cố chống đỡ cơ thể đã mềm nhũn, giết tới đỏ cả mắt.

"Vẫn liều chết chống đỡ à!" Vệ quốc công thấy hành động điên cuồng này của Như Ý phi thân tới đánh với Như Ý.

Ánh mắt lờ đờ làm cho Như Ý đánh nhau đặc biệt tốn sức, nhìn bóng dáng của Vệ quốc công cũng có chút mơ hồ.

Vệ quốc công nắm được cơ hội này, động tác càng thêm nhanh chóng và chính xác.

Chẳng bao lâu, Như Ý càng lúc càng rơi vào thế yếu.

"Cô không muốn sống thì tiếp tục đi!" Vệ quốc công vừa đánh vừa nhắc nhở với vẻ hả hê.

Như Ý nhìn thấy bóng dáng của Vệ quốc công đã từ một biến thành hai, tiếp theo là ba.

Cuối cùng cô không chịu nổi, trước khi ngã xuống còn nói một câu như vậy: “Nếu không muốn sự nghiệp của ngươi suy yếu thì tốt nhất đừng động vào ta!"

Bất luận là khi nào, chỗ nào, tình cảnh nào, Như Ý bao giờ cũng cho suy nghĩ tốt đường lui cho mình.

Nhưng cô tính được rất nhiều, chỉ duy nhất không tính đến chuyện Băng chết, cơ thể lạnh lẽo của Băng nằm ở trên địa lao lạnh giá.

Trong giấc mơ, Như Ý không thấy được phương hướng, không thấy được đường, chỉ có ánh mắt được giải thoát, khóe miệng cười thoải mái của Băng trước khi chết.

Cô thấy dấu vết trên cơ thể Băng còn có nửa dưới cơ thể đã không giấu được, cô muốn khóc nhưng lại phát hiện tất cả những điều này chỉ càng làm cho cô đau khổ hơn, dù thế nào cũng không hết được.

"Cô nên dậy đi, nếu cô muốn thi thể của bạn cô bị đánh roi thì cô có thể tiếp tục!"

Khi nghe được giọng nói này, tất cả những thứ Như Ý muốn trốn tránh đều biến mất, mà lý trí mất đi cũng quay trở lại.

"Ngươi muốn thế nào?" Như Ý không còn bình tĩnh ôn hòa như trước, giọng nói trở nên lạnh lùng vô tình.

Vệ quốc công liếc nhìn Như Ý: “Ta muốn thế nào à? Rất đơn giản, chỉ cần cô giải quyết vấn đề buôn bán của ta, vậy tất cả đều dễ nói chuyện!"

Như Ý không để ý tới lời uy hiếp của Vệ quốc công, cô tất nhiên biết Vệ quốc công đang lo lắng điều gì.

"Được, nhưng ta muốn thi thể của Băng!"

Vệ quốc công nghe được yêu cầu của Như Ý sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười: “Được!" Ông ta sảng khoái nhận lời.

Khi lại nhìn thấy thi thể của Băng, Như Ý đã không biết cái gì gọi là đau nữa, bởi vì cô phải cố gắng sống tốt cuộc sống này của Băng: “Băng, cô yên tâm, mạng sống của ta là do cô đổi lấy, tuy ta không biết vì sao cô tốt với ta như vậy, nhưng ta vẫn xem cô là chị em, chị em cả đời của ta."

Như Ý không khóc, nàng tự nói với mình đó là dấu hiệu của sự nhu nhược, nếu mình dễ dàng bị đánh bại như vậy thì làm sao trả thù được cho Băng.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Vệ quốc công không che giấu sự thù hận phẫn nộ, còn có khinh thường.

Lúc này, Vệ quốc công cũng không còn tính cách hiền hòa, thản nhiên như trước nữa, ánh mắt nhìn Như Ý cười có chút vô lại: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt này, ta sẽ nghĩ rằng đó là dấu hiệu cô thích ta đấy. Vấn đề nên thỏa mãn, ta đều thỏa mãn rồi, cô tốt nhất nên xử lý tốt việc buôn bán cho ta, bằng không đừng trách ta không nể mặt!"

Mọi người đều nói Vệ quốc công là người giỏi cả văn lẫn võ, khí chất thanh tao, tuy nhiên những điều này đều là tin đồn nhảm, chẳng qua chỉ là sự ngụy trang của ông ta mà thôi. Bây giờ ông ta đã lộ ra bộ mặt thật, chính là kẻ tự cho mình là đúng, máu lạnh vô tình còn dâm dục.

Như Ý ôm Băng đi về phía sau núi, cô đi từng bước một mang theo vẻ nặng nề và ai oán.

"Đừng phái người đi theo ta, ta không chạy trốn!" Như Ý nhìn người phía sau sắp đuổi kịp trừng mắt nhìn qua mang theo sát ý.

Vệ quốc công nhìn ánh mắt như thế, tuy trong lòng run lên nhưng vẫn khoát tay: "Các ngươi cách cô ta xa ra một chút, cô ta đã trúng độc của ta, không có võ công nên chạy không được đâu!"

Như Ý chợt kinh ngạc, trong lúc vận khí tự nhiên phát hiện ra thật sự không tập trung lại một chỗ, khó trách ông ta không đề phòng mình như vậy, cũng không biết có thể làm cho Hàn tìm được mình không. Lúc này, anh ta nhất định là luôn chú ý tới tình hình của mình mới đúng.

Giờ phút này, Hàn đang chú ý tới tình hình của Vệ phủ, muốn hỏi thăm qua người khác là quá khó, anh ta lại càng sốt ruột, rốt cuộc hiểu rõ vì sao trước đây Như Ý muốn anh ta ở lại. Cô sớm đã đoán được chỗ đó nguy hiểm, người lý trí như cô tự nhiên cũng có lúc kích động như vậy, Băng rốt cuộc đã từng chịu loại đãi ngộ không phải dành cho con người nào vậy.

Hàn nghĩ tới đây thì chợt siết chặt tay, cái chén kia cũng vỡ thành mảnh nhỏ.

"Người đâu, các ngươi mau chóng thông báo với người của thương nghiệp các ngươi, ta muốn bảo bọn họ rút khỏi hợp tác kinh doanh với Vệ phủ. Còn nữa, chuyện bây giờ tạm thời do bọn họ chịu trách nhiệm, ta có việc phải về kinh một chuyến!"

Hàn không dám chậm trễ, bây giờ tình hình quan trọng, chỉ mong chủ tử có thể giúp đỡ được gì đó.

Vừa hạ triều, hoàng thượng đã vội vàng đi tới Ngự thư phòng. Bởi vì giờ phút này có người đang chờ bên đó, người có thể khiến cho hoàng thượng vội vàng như vậy thì nhất định là có quan hệ khác thường.

"Nhanh nói đi, rốt cuộc thế nào rồi?" Hoàng thượng vừa đến Ngự thư phòng đã vội vàng muốn biết tình hình ngay.

Người kia nhìn thấy hoàng thượng tự nhiên khác hẳn với người tàn nhẫn, hung bạo trong lời đồn đại, chẳng qua hoàng thượng tự nhiên lại sốt ruột như vậy.

"Hồi bẩm hoàng thượng, ngọc bội kia là do hai a hoàn tình cờ nhặt được, vốn không nhìn thấy ai làm rơi nó!" Người báo cáo thấp thỏm cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng vừa mất hứng lại giết chết mình.

Quả nhiên, hoàng thượng vừa nghe được là tình hình này thì vẻ mặt lập tức trở nên u ám, ánh mắt nhìn người báo cáo kia cũng có chút tối tăm: “Trẫm muốn đáp án gì, nói vậy ngươi hẳn phải rõ hơn trẫm mới đúng!"

Người kia bị ánh mắt này của hoàng thượng dọa cho lập tức co quắp lại: “Nô tài đi làm chuyện này ngay đây, nhất định sẽ điều tra ra kết quả, mong hoàng thượng yên tâm!"

Ánh mắt hoàng thượng chợt lạnh, nhìn người báo cáo nói: "Tốt nhất là vậy, hơn nữa đừng quá lâu, bằng không trẫm cũng không có tính nhẫn nại tốt như vậy đâu!"

Người kia vừa nghe hoàng thượng nói vậy thì cảm thấy may mắn vì đầu mình vẫn còn, vội vàng lao ra ngoài, dáng vẻ sợ hãi như vậy không giống với vẻ khiếp sợ bình thường đâu.

"A." Chẳng trách được người kia bị dọa sợ, ánh mắt hoàng thượng vừa rồi quá mức thâm độc khủng khiếp. Người kia chạy ra ngoài mà chân vẫn còn mềm nhũn. Tuy nhiên khắp nơi trong hoàng cung đều là quý nhân, quá cao quý rồi, một bước cẩn thận lại xông ra tai họa.

"Tên nô tài chó kia, mắt chó của ngươi mù rồi sao?" Một giọng nói rít qua kẽ răng vang lên phía trên đỉnh đầu của người kia.

Người kia vừa rồi quá mức khiếp sợi, lúc này chỉ có thể không ngừng dập đầu xuống đất.

"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết..." Đầu cũng sắp bị đập rách rồi mà anh ta vẫn không ngừng dập đầu.

"Thôi đi, nhìn anh ta vội vàng như vậy thì nhất định là có việc gấp đấy!" Một giọng nói có vẻ hiền hòa mở miệng nói phía trên anh ta.

Người kia vừa nghe người này nói vậy, trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng gặp phải một chủ tử dễ nói chuyện rồi.

Nhưng anh ta còn chưa kịp thở xong, ngược lại một câu của người phía sau đã khiến anh ta rơi vào tình cảnh khó xử.

"Cảm ơn nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

"Mắt chó của ngươi đúng là mù rồi, đây chính là thái hậu!" Thái giám kia lại quát.

Vừa nghe được câu này, người kia lại hoảng sợ, chẳng qua đầu óc lập tức hoạt động, kịp thời phản ứng: "Cầu xin Thái hậu tha tội, nô tài có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, nhìn Thái hậu thật sự quá trẻ tuổi nên mắt nô tài nhất thời vụng về!"

Phụ nữ đều thích được người ta khen là trẻ tuổi, Thái hậu cũng không ngoại lệ. Bà ta nghe được nô tài kia nói như vậy thì cũng xem như vui vẻ: “Cái miệng này đúng là ngọt, ngươi làm việc cho ai vậy?" Thái hậu giơ Lan Hoa Chỉ tùy ý hỏi.

"Hồi bẩm thái hậu, nô tài làm việc cho hoàng thượng!" Người kia vừa nghe thấy tâm tình Thái hậu tốt hơn, nói chuyện cũng thả lỏng hơn, nghĩ mình là người hầu của hoàng thượng, chắc Thái hậu sẽ không gây khó dễ thêm. Chỉ là chuyện của hoàng gia, anh ta sao có thể ngông cuồng tự đoán được.

Thái hậu nghe vậy thì ánh mắt lóe lên vẻ khôn khéo, nhìn người đang quỳ với vẻ bí hiểm: “Dạo này hoàng thượng đang bận làm gì sao?"

Người kia tất nhiên không biết tại sao Thái hậu hỏi như vậy, nhất thời nói quanh co: "Chuyện của hoàng thượng, nô tài làm sao có thể biết được!"

Bình luận

Truyện đang đọc