CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý nói: "Chuyện này mọi người nên sớm có chuẩn bị trong lòng! Không phải là tôi đã nói với các cậu rồi ư? Trong thời gian một năm này, các cậu phải dùng nắm đấm hung ác vào lúc đặt nền móng! Lúc đầu là Cát gia trang, bây giờ lại thêm một tên cường hào Trần Bưu...Mặc dù những người này không có tổ chức và kỉ luật chính thức của xã hội đen, nhưng cũng không kém là kẻ điển hình của thế lực đen tối bao nhiêu, chỉ là những người này đều đại biểu cho bọn cường quyền và ác bá, các cậu muốn giúp thế lực của bang phát triển toàn thành, các cậu muốn bảo vệ những người dân bình thường thì nhất định phải xóa bỏ những trở ngại này!"

Tống Thanh nói: "Sư phụ! Chúng con không sợ đánh nhau! Trải qua hai tháng nay, toàn bộ anh em đều ý thức được một điều! Chỉ cần nắm đấm của chúng ta đủ cứng, đánh nhau đủ mạnh, người khác sẽ sợ chúng ta! Nhưng những cao thủ mà Trần Bưu mời đến thật sự rất lợi hại, người của chúng ta chỉ cần đến khu Thành Tây là sẽ bị đánh rất thảm. Bọn họ lại không đến tổng đường, sư đệ không ra tay, cho nên chúng con đành phải đến cầu sư phụ đích thân ra tay!"

Như Ý khẽ mỉm cười: "Được! Sư phụ sẽ giúp các ngươi một lần. Nhưng mà sư phụ muốn hỏi các ngươi một chuyện."

Tống Thanh và La Tiểu Hổ nhìn nhau..

Bọn họ không biết rốt cuộc Như Ý muốn hỏi chuyện gì?

Như Ý nhìn hai người bọn họ, bên trong sự trẻ tuổi non nớt là vẻ mặt mạnh mẽ và quyết liệt, biết rằng hai tháng này bọn họ chắc chắn đã trải qua rất nhiều trận chiến sinh tử và sống mái với nhau...

Bọn họ nhất định đã cảm ngộ được rất nhiều về cuộc đời, hiểu được cái gì gọi là một phân cày bừa một phân thu hoạch.

Bây giờ là lúc dạy cho hai người bọn họ quản lý một bang hội như thế nào!

Một xã hội đen công bằng, chân chính, vĩ đại!

"Tống Thanh, Tiểu Hổ, hai người các cậu tưởng tượng một chút, nếu như các cậu tiêu diệt được Trần Bưu, vậy những người công nhân dưới tay của hắn ta sẽ như thế nào? Những người lái thuyền sẽ ra sao? Trần Bưu bị tiêu diệt là biểu thị cho việc làm ăn ở kênh đào cũng biến mất, sau này kêu bọn họ phải sinh sống như thế nào?"

"Cái này...có thể kêu bọn họ gia nhập vào bang Thanh Long của chúng ta!"

"Nếu như có người không đồng ý gia nhập?"

"Chuyện này..."

"Chẳng lẽ các cậu sẽ kinh doanh? Các cậu ai biết tuyến đường vận chuyển đường thủy? Ai trong các cậu biết cách quản lý một đội tàu gồm ba trăm tàu và năm trăm công nhân không?"

"...."

Vấn đề của Như Ý đặt ra rất sắc bén và mạnh mẽ, có vẻ hùng hổ dọa người.

Nhưng đây là những chuyện mà Tống Thanh và La Tiểu Hổ trước giờ chưa từng nghĩ đến!

Bọn họ chỉ nghĩ đến việc phải luyện võ công và nắm đấm cho thật tốt, sau đó cùng bang hội không sợ chết muốn chuyển mình để làm chủ cho những đứa trẻ ở gia đình nghèo, chiến đấu giành lại địa bàn...

Như Ý nói: "Giả sử mọi người sẵn sàng gia nhập vào bang Thanh Long, các cậu cũng biết kinh doanh, tiếp quản đội tàu và công nhân....Tống Thanh và La Tiểu Hổ các cậu không phải sẽ lại trở thành một Trần Bưu thứ hai sao?"

"Lại trở thành một tên đáng ghét khác ức hiếp người nghèo à?"

"Tiếp tục bóc lột những người dân nghèo khổ kia?"

"Các cậu là những người nghèo khó, các cậu muốn không bị ức hiếp nữa, các cậu muốn cuộc sống ổn định tốt đẹp. Chẳng lẽ người khác không phải là những người dân nghèo khổ sao?"

"Người khác không có quyền mong cầu được một cuộc sống tốt đẹp sao?"

Vóc dáng to lớn của Tống Thanh với gương mặt mặt có biểu tình bối rối và xấu hổ, trông có chút không ăn khớp với nhau...

"Sư phụ. Người là thiên kim tiểu thư của vương phủ, người đã đọc qua sách và có kiến thức. Người hãy dạy chúng con nên làm như thế nào?"

Tống Thanh có chút ngốc nhưng cũng không phải là dạng ngu xuẩn.

Trong lòng của cậu ta, Như Ý giống như là nữ thần trời sinh.

Cậu ta biết, chỉ cần nghe lời của Như Ý là được!

Như Ý nói như thế nào thì cậu ta làm như thế đấy!

La Tiểu Hổ cũng nói: "Sư phụ! Người là sư phụ của Tống Thanh, cũng là sư phụ của tất cả chúng con! Chúng con đều là những người nghèo khổ, chúng con đều là những người bị ức hiếp, chúng con chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, không bị người khác bắt nạt nữa!"

Tống Thanh cũng liên tục gật đầu: "Đúng, đúng! Chúng con trước giờ chưa từng muốn trở thành một kẻ đáng ghét để đi bắt nạt người khác! Mong sư phụ chỉ bảo cho chúng con làm như thế nào!"

Như Ý nói: "Cho con cá không bằng cho cần câu cá."

Tống Thanh: "Cá gì? Sư phụ người nói dễ hiểu chút đi."

Như Ý mỉm cười đáp: "Câu này có nghĩa là tôi dạy các cậu lần này, lần sau các cậu vẫn không biết làm. Không thể lần nào các cậu cũng đều phải cần người khác dạy."

Tống Thanh: "Sư phụ, vậy chúng con phải làm thế nào?"

Như Ý: "Tôi chỉ cho các cậu một cách để giải quyết vấn đề, sau này các cậu đều dùng cách này để giải quyết!"

Tống Thanh vui mừng: "Vậy là quá tốt rồi! Sư phụ, là cách gì? Người mau nói đi!"

Như Ý nói: "Cách này thật ra rất đơn giản, gọi là đặt mình vào hoàn cảnh của người nghèo mà nghĩ. Đứng ở góc độ của bọn họ, vì bọn họ nghĩ lợi ích cho bọn họ, làm như thế nào mới thực sự là giúp đỡ cho bọn họ?"

Tống Thanh ngờ nghệch lắc đầu không biết nên làm gì.....

Như Ý nói: "Vậy tôi hỏi các cậu vài vấn đề, ai trong các cậu có thể trả lời được thì cứ trả lời!"

"Sư phụ, người hỏi đi."

"Vấn đề thứ nhất. Mấy trăm người lái thuyền và công nhân đó, nếu như không có công việc thì có thể sống không? Vợ con người nhà của họ từ lớn đến nhỏ phải sinh sống như thế nào? Bọn họ đều là những người chỉ biết lái thuyền, chỉ biết chuyển hàng, nếu như tìm không được công việc khác chẳng phải là muốn bỏ đói cả nhà à?"

"Sư phụ, vậy có phải là nên để bọn họ tiếp tục làm công việc hiện tại không?"

"Vấn đề thứ hai. Nếu như duy trì được hiện trạng, bọn họ tiếp tục bị kẻ xấu bắt nạt, phần lớn máu mồ hôi tiền đều bị kẻ xấu nuốt chửng, cuộc sống nghèo khổ không chịu nổi, vậy tại sao phải đứng lên đấu tranh làm gì?"

"Nhưng như thế nào mới có thể làm cho bọn họ thay đổi tình hình, làm cho bọn họ sống tốt hơn?"

"Đây là vấn đề thứ ba. Vấn đề thứ ba rất đơn giản, nếu như hai người các cậu đều là người lái thuyền, hoặc là người chuyển hàng, các cậu hi vọng có một công việc như thế nào?" Như Ý đã đặt ra các vấn đề.

Tống Thanh rất nghiêm túc mà suy nghĩ: "Nếu như con là người lái thuyền, con chắc chắn hi vọng có một chiếc thuyền cho riêng mình, vận chuyển hàng hóa và cầm lấy số tiền thuộc về mình, mà không phải hi vọng chỉ cầm số tiền khuân vác ít ỏi."

La Tiểu Hổ cũng suy nghĩ cẩn thận rất lâu: "Nếu như con là một công nhân chuyển hàng, vận chuyển một bao gạo lớn chỉ có mười đồng. Con cũng không hy vọng người giám sát rút mất tám đồng! Hơn nữa vận chuyển hàng hóa cũng rất nặng và tiêu hao thể lực, làm một buổi sáng mất hết sức lực cả ngày, buổi tối phải nghỉ ngơi. Bây giờ có rất nhiều công nhân đều làm ngày làm đêm không ngừng nghỉ, không đến mấy năm sức khỏe sẽ yếu đi, cuối cùng ngay cả tiền mua thuốc cũng không có."

Như Ý cười không nói.

Tống Thanh thấy vậy gấp gáp hỏi: "Sư phụ, người cười cái gì vậy? Có phải là chúng con nói không đúng không? Chúng con nói sai chỗ nào rồi à? Nhưng người muốn chúng con đứng ở vị trí của bọn họ để suy nghĩ vấn đề, chúng con đã làm như vậy mà!"

La Tiểu Hổ cũng tự hỏi, chẳng lẽ bọn họ đã nói sai gì ư?

Như Ý mỉm cười: "Các cậu nói rất hay, các cậu đã tự mình nói ra tất cả, chắc cũng biết nên làm như thế nào rồi nhỉ?"

Tống Thanh cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ, mạnh mẽ gật đầu: "Sư phụ, người yên tâm. Tống Thanh con dùng đầu để đảm bảo, chỉ cần là chuyện con có thể làm được, con nhất định sẽ cố gắng hết mình để giúp những người nghèo khổ này! Ngày mai con sẽ cử vài người xuống bến tàu để thăm dò những người công nhân đó, hiểu được suy nghĩ chân thực nhất trong lòng bọn họ. Đợi đến khi chúng con tiêu diệt được tên Trần Bưu ác bá này, sẽ trả lại thuyền và bến tàu cho những người dân nghèo đã chịu áp bức, để bọn họ tự mình quản lý, tự mình sắp xếp công việc lao động của mình."

Như Ý nói: "Như vậy cũng không được."

Tống Thanh: "Tại sao?"

La Tiểu Hổ cũng nói: "Con cũng cảm thấy không được! Chúng ta đánh một tên Trần Bưu chạy đi, lại có thêm một tên Trương Bưu,Vương Bưu, mọi người vẫn là không có cuộc sống tốt đẹp!"

Như Ý gật đầu: "Suy nghĩ này của Tiểu Hổ đúng! Mọi người không chỉ phải đánh cường hào, còn phải mang lại tự do cho những người dân nghèo và công nhân đó, hơn nữa còn phải lập ra một hệ thống quản lý hoàn chỉnh mà có quy tắc, như vậy mới được gọi là công đoàn! Mỗi một ngành nghề, mỗi một địa bàn đều phải có công đoàn, liên minh công đoàn được gọi là tổng công đoàn! Có công đoàn quản lý và hỗ trợ, những người dân nghèo khổ đó mới có thể đảm bảo rằng tiền của họ làm ra sẽ không bị bóc lột!"

Tống Thanh sờ sờ đầu tự hỏi: "Sư phụ! Không phải là người kêu chúng con thành lập xã hội đen sao, sao lại biến thành công đoàn rồi?"

Như Ý nói: "Cậu nhóc ngốc này! Xã hội đen giành lấy giang sơn! Công đoàn nhận giang sơn! Cũng giống như triều đình, ra ngoài đánh trận là võ tướng, nhưng cai trị triều đình quốc gia là quan văn! Hiểu chưa?"

Tống Thanh nói: "Nhưng mà chúng con đều là những người dân nghèo, thô lỗ, không được đọc qua sách vở, cũng không biết đọc viết chữ, con thì còn ổn. Chị dạy cho con đọc chữ, lúc trước có xem qua sách, cũng xem qua được mấy quyển. Kêu con viết một lá thư đơn giản còn có thể miễn cưỡng, nhưng nếu kêu con làm một thừa tướng giống như là quan văn quản lý công đoàn, con làm gì có bản lĩnh đó?"

Như Ý cười nói: "Ai kêu cầu quản lý công đoàn? Mấy đứa trẻ các cậu, tướng tá các cậu mạnh mẽ cho ra ngoài đánh nhau còn được, nhưng quản lý công đoàn nhất định phải là nhân tài quản lý có kinh nghiệm có kiên nhẫn. Cậu không được đâu, nhưng chị của cậu nhất định có thể. Tống cô nương là một người cẩn thận tỉ mỉ lại là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa!"

Tống Thanh nói: "Chị? Cô ấy...Cô ấy là một người con gái, xuất đầu lộ diện!"

Như Ý liếc nhìn cậu ta: "Cậu không được phân biệt đối xử với phụ nữ!"

Tống Thanh có chút xấu hổ, cậu ta quên mất sư phụ của mình cũng là con gái!

Như Ý nói: "Tống cô nương nhất định sẽ quản lý công đoàn rất tốt. Có đều chỉ một mình cô ấy thì không đủ, vẫn phải cần rất nhiều lão tiền bối có kinh nghiệm phong phú trong các ngành nghề. Nhưng những chuyện này không cần các cậu phải lo. Mục tiêu của các cậu là xây dựng một xã hội đen hùng mạnh, có đủ sức mạnh để bảo vệ những người dân nghèo khổ! Nhưng phải để cho bọn họ thật sự nhận được những đãi ngộ công bằng và không thiên vị, đó là nhất định phải thành lập chế độ công đoàn! Các cậu chỉ cần nhớ một chuyện! Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải đứng ở góc độ của những người dân nghèo để suy nghĩ vấn đề!"

Tống Thanh gật gật đầu: "Sư phụ! Con hiểu rồi!"

Nói xong cậu ta đột nhiên quỳ xuống vù vù dập đầu lạy Như Ý.

"Đông đông!"

Cậu ta dập đầu liên tiếp chín cái vang dội.

Như Ý kinh ngạc: "Cậu bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu làm gì? Bái sư không phải đã dập đầu rồi sao?"

Mặt Tống Thanh trẻ con mà nghiêm túc: "Sư phụ! Người thật sự là tiên nữ hạ phàm! Lúc Tống Thanh con bái sư chỉ dập đầu ba cái, nhưng bây giờ con phải dập đầu chín cái! Bởi vì con đây là thay hàng vạn người dân nghèo khổ trên toàn thiên hạ biểu thị lòng biết ơn với người! Sư phụ! Có lẽ trên thiên hạ không có ai biết người tốt như thế nào, biết nỗi khổ tâm của người, biết sự khoan dung của người. Nhưng Tống Thanh biết, sư phụ người là một tiên nữ lương thiện, người là bồ tát của tất cả người dân nghèo trên thiên hạ!"

"Còn có con! La Tiểu Hổ con cũng biết! La Tiểu Hổ cũng thay người dân dân nghèo cảm ơn sư phụ!"

La Tiểu Hổ nghe Tống Thanh nói như vậy cũng nhanh chóng quỳ xuống dập đầu!

Như Ý đứng hình trong giây lát, hai đứa nhỏ này bản tính chất phác, hi vọng sau này bọn họ có thể vẫn giữ được sự chất phác này, như vậy thì người dân trong kinh thành có phúc rồi!

"Được rồi! Các cậu đứng dậy đi, lí tưởng tốt đến đâu chỉ nói không cũng không có tác dụng! Các cậu mau nhanh chóng quay về gọi quân, không cần triệu tập quá nhiều người, à đúng rồi, bây giờ bang Thanh Long có bao nhiêu người?"

"Ở Thành Nam tổng cộng có tám trăm người, ở Thành Tây có ba trăm người, ở Thành Bắc cũng có mấy mươi người, nhưng không có thiết lập phân đường. Thành Tây...đã bị Trần Bưu đánh tan rã!"

"Hơn một nghìn người?" Vẫn không đủ! Phải đánh vài trận cho thật đẹp, sau này người sẽ càng ngày càng nhiều! Phải biết lúc trước địa bàn chật hẹp nhỏ bé như Hồng Kông, xã hội đen đều có một trăm nghìn người!"

Bình luận

Truyện đang đọc