CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác lão có hơi kích động nói: “Ba điều kiện mà Hoàng Thượng đưa ra còn khắc nghiệt và tàn nhẫn hơn là yêu cầu mỗi người bọn thần phải chết!”

Bạo quân vô lại nhún vai: “Đích thực là còn thảm hơn cả chết! Nhưng mà, các ngươi muốn chết, hay là muốn sống mà còn thảm hơn chết?”

Đáy mắt Trác lão lóe lên một tia sát khí.

Nếu như đổi lại lúc ông còn trẻ…

Hay cho dù là với tính khí của mười năm trước.

Hẳn là ông ta sẽ xông lên giết chết tên Hoàng Đế tàn bạo lãnh huyết vô tình này ngay lập tức rồi.

Nhưng bây giờ...

Bạo quân nói đúng.

Hoặc là trên dưới cả Phủ Trác vương cùng chết!

Hoặc là, toàn bộ đều sống, nhưng sống còn thảm hơn cả chết...

Trác Lão quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt của mỗi một người nhà Trác gia đều lộ lên vẻ dũng cảm tráng liệt, thấy chết không từ…

Trong lòng ông lúc này chợt dấy lên một sự kích động xót xa thương cảm không nói nên lời.

Không ngờ…

Đường đường một Phủ Trác vương, mà lại bị hủy diệt trong tay của hắn!

Giọng nói của tên bạo quân lại vang lên, lần này dường như hắn không còn nhẫn nại nữa rồi: “Trác lão!Trẫm kính trọng ngươi là một anh hùng, niệm tình trên dưới Phủ Trác vương đều trung thành, cho nên Trẫm mới mở lòng từ bi, đề ra ba điều kiện đó!”

Trác lão buồn bã nói: “Hoàng Thượng! Lão thần... xin bái tạ Hoàng ân!”

Vừa dứt lời, Trác lão liền ở trước mặt mọi người mà quỳ xuống trước mặt Bạo quân, dập đầu hành lễ....

Triều đại Thiên Tống từ lâu đã có quy định!

Hễ là cửu giai cao thủ thì phải hành lễ khi gặp Hoàng Đế!

Nhưng đối với giang sơn xã tắc mà nói, thì công đức và công lao mà Trác lão đã bỏ ra là vô cùng to lớn, hơn nữa trước đây tiên đế đã cho phép ông thượng triều không cần quỳ lạy......

Bạo quân đăng cơ từ khi còn nhỏ.

Đây là lần đầu tiên mà Trác lão dập đầu bái lạy hắn.

Người nhà họ Trác nhìn thấy Trác lão hành lễ cũng lần lần lượt lượt quỳ xuống dập đầu theo.....

Hoàng ân tại thượng, Phủ Trác vương đã được đắm mình trong thánh ân suốt hàng trăm năm nay, đệ tử bất tài của Trác gia, Trác Hành Uẩn hôm nay sẽ thay mặt cho Trác gia, khấu tạ Hoàng ân oai nghiêm!

“Bộp” “Bộp” “Bộp!”

Nói xong, Trác lão lại dập đầu ba cái.

Bạo quân lạnh lùng nói: “Trác lão đây là đang làm gì? Trác lão từ lâu đã có đặc quyền, gặp Trẫm thì không cần quỳ lạy, không lẽ hôm nay Trác gia phải đối mặt với nguy nan nên Trác lão mới quỳ xuống sao?”

Trác lão đáp: “Hoàng Thượng! Người muốn Phủ Trác vương diệt vong, phủ Trác vương không dám không làm!”

Bạo quân lạnh lùng nói tiếp: “Trẫm không muốn diệt phủ Trác vương của ngươi! Mà là do Phủ Trác vương của các người đã sinh ra một nữ nhân không biết liêm sỉ!”

Nói xong, bạo quân trừng đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang hai tên phạm nhân đang quỳ dưới đất...

Trác Thanh Di và Đường Bắc Long!

Bạo quân nói: “Hai ngươi vậy mà lại dám phản bội Trẫm, cấu kết với nhau ngoại tình, rồi bỏ trốn! Trác lão có biết đây là tội danh gì rồi chứ?”

Trác lão nói: “ Sao gia diệt tộc!”

Bạo quân trả lời: “Nếu Trác lão đã biết, Trẫm cũng không cần nói nữa! Hơn nữa gian phu còn là tàn dư của Gia tộc Đường Bắc, Trẫm tự có xử trí khác, còn ả dâm phụ kia, chính là khuê nữ ngoan ngoãn mà Phủ Trác vương các người dạy dỗ nên!”

Trác lão đưa mắt nhìn hai người con bị đánh tới thương tích đầy mình, yếu đuối quỳ ở đằng kia, dường như họ không còn chút sức lực nào để nói nữa.

Đáy lòng ông bây giờ chỉ còn thống khổ.

Ông chỉ tiếc rèn sắt mà chưa thành thép (*)....

(*)Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

“Hai đứa chạy trốn dọc đường, nhất định đã phải chịu nhiều đau khổ rồi?”

Trác lão ân cần quan tâm hỏi.

Khuôn mặt Trác Thanh Di tràn ngập những giọt nước mắt yếu đuối và hối hận: “Gia Gia. Con xin lỗi gia gia. Cháu gái đã phụ lòng mong đợi của gia gia và Phủ Trác Vương! Là con làm liên lụy người, đều là lỗi của con!”

Trác lão chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Đứa trẻ ngốc! Mấy đứa trẻ tụi con theo đuổi hạnh phúc của mình thì có gì sai đâu chứ?”

Trác Thanh Di khóc sướt mướt: “ Gia gia, gia gia....”

Cô đã khóc không thành tiếng rồi.

Bây giờ cô có nói gì cũng không thể bù đắp cho tội lỗi của mình nữa.

Trong lòng ngoài hối hận, cũng chỉ còn hối hận mà thôi...

Trác lão đột nhiên đứng dậy và nhìn thằng về phía trước, khuôn mặt tái nhợt của ông lão toát lên vẻ hào hùng: “Hoàng thượng! Lão thần đáp ứng ba điều kiện của người!”

Ông thỏa hiệp rồi!

Ông không thể không thỏa hiệp!

Ngay thời khắc bạo quân đến áp giải Trác Thanh Di và Đường Bắc Long, Trác lão đã biết Phủ Trác vương này coi như xong rồi.

Tú nữ tư thông chạy trốn khỏi Hoàng Cung.

Đây chính là tội chết liên lụy cả mười tộc!

Cho dù Phủ Trác vương có 100 cửu giai cao thủ đi nữa, cũng không thể nào thoát khỏi sự cay nghiệt chì chiết của thiên hạ được...

Thoát khỏi sự trừng phạt của Hoàng Đế, nhưng làm sao chạy khỏi miệng lưỡi thế gian đây!

Bao quân có hơi bất ngờ lên tiếng: “Trác lão, ngươi chắc đã nghe rõ rồi chứ? Ba điều kiện mà Trẫm đề ra, ngươi chắc chắn đáp ứng sao?”

Trác lão bi tráng thốt ra từng chữ từng chữ một: “Điều kiện đầu tiên, Trác gia lập tức giao ra binh quyền cho Triều đình, đồng thời trao lại quyền quản lý thân binh của Phủ Trác vương!”

“Điều kiện thứ hai, giao bí thư võ công của Phủ Trác vương: Tuyệt kỹ võ công!”

“Điều kiện thứ ba... tất cả những người trong Trác gia phải vào nhà lao và thụ án 30 năm!”

“Hoàng Thượng! Ba mươi năm sau lão thần chắc chắn sẽ không ra được nữa, nhưng lão thần hy vọng người sẽ tuân thủ lời hứa của ngày hôm nay, thả các đệ tử còn sống của Trác gia ba mươi năm sau!”

Khuôn mặt của Trác lão hiện hữu một vẻ bi tráng thấy chết không từ!

Bạo quân cười khẩy: “Trác lão, ngươi có thể yên tâm. Ba mươi năm sau, trẫm đảm bảo sẽ không có đệ tử nào của Trác gia còn sống trong nhà lao!”

Trác lão ngay lập tức choáng váng, ông tức giận nói: “Ngươi... ngươi... tên đao phủ máu lạnh này! Ngươi rốt cuộc muốn ép Trác Gia ta tới bước đường nào?”

Bạo quân chỉ cười nửa miệng một cái chứ không trả lời.

Trác lão giận dữ nói: “Lão phu cũng đã đồng ý thỏa hiệp, Trác gia cũng đã đầu hàng tùy người xử lý rồi!”

Bạo quân nói: “ Chẳng lẽ Trác gia các người còn con đường thứ hai để đi sao?”

Trác lão đáp: “ Nếu như Trác gia phải liều chết chiến đấu, đấu đến mất cả chì lẫn chài cũng được, nhưng thân thể vàng ngọc của Hoàng Thượng e là cũng khó tránh có tổn thất?”

“Phủ Trác vương đã đồng ý tập kích, tùy ý xử trí Hoàng Thượng!”

“Hoàng Thượng nên thấy được rồi thì thu tay đi!”

“Chó mà thấy sợ còn biết nhảy qua tường!”

“Trừ phi...”

“Trong mắt Hoàng Thượng, Phủ Trác Vương của chúng thần còn không bằng một có chó sao?”

“Hừ!”

Khí phách của Trác lão vẫn luôn mạnh mẽ, đúng là phong thái của một bậc thầy cửu giai cao thủ!

Chỉ cần ông tức giận thì cả người đều sẽ toát ra một hào khí oai nghiêm nhổ núi che trời.

Đây đúng là khí phái của một cao thủ chân chính!

Đôi mắt sâu thẳm và đen láy của tên bạo quân đột nhiên bắn ra một tia giảo hoạt, hắn khẽ nói: “Trác lão gặp một người bạn cũ gì đó thì biết thôi!”

Trác lão nói: “Bạn cũ nào?”

Bạo quân đột nhiên hét lên: “Ra đây!”

“Quác!”

Một tiếng kêu giận dữ truyền đến từ trên mái nhà, sau đó, một thân ảnh liền sà xuống giống như đại bàng!

Cao thủ!

Nhất định là một siêu cấp cao thủ!

Công lực của Trác lão đã hồi phục được 10 phần, nhưng ngay cả ông cũng không phát giác ra được có người đang ẩn trên mái nhà tập kích? Người này nhất định là một siêu cao thủ!

“Lão thần tham kiến bệ hạ!”

Người đó đến đại sảnh rồi quỳ xuống bái kiến Bạo quân!

Bạo quân khẽ mỉm cười: “Đường Bắc lão tướng quân bình thân đi!”

Trác lão giật mình và há hốc mồm kinh ngạc!

Một cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện,vậy mà lại là tên tuyệt đỉnh cao thủ hung mãnh nhất lợi hại nhất của gia tộc Đường Bắc: Đường Bắc Cương!

Đường Bắc Cương vậy mà lại trở thành một con chó chạy theo của bạo quân?

Một tuyệt thế cao thủ như hắn mà cũng chịu thần phục dưới chân Bạo quân sao?

Cả gia tộc Đường Bắc đã bị tiêu diệt, hắn không phải là nên tìm Hoàng Thượng báo thù sao?

Tại sao lại ngược lại biến thành con chó của Bạo quân rồi?

Trác lão thật sự không hiểu.

Đây chính là đối thủ cũ đã có nhiều năm ân oán với ông...

Tuy hai người là đối thủ, nhưng vẫn là những người đồng đạo rất hiểu nhau...

Khuôn mặt của bạo quân chợt nở ra nụ cười tà ác và kiêu ngạo: “Trác lão, bây giờ thì ngươi đã biết đầu hàng chính là cách làm thông minh nhất rồi chứ?”

Cho dù có như thế nào đi nữa thì Phủ Trác Vương cũng chỉ có một con đường duy nhất, đó là diệt vong!

Tên bạo quân đó lạnh nhạt vô cùng.

Nụ cười trên khuôn mặt hắn tràn đầy sự khoa trương của người chiến thắng: “Nếu Phủ Trác vương dám phản kháng... thì sẽ lại đi vào vết xe đổ của phủ Thừa tướng, đến một người cũng không còn!”

“Được! Được rồi!”

Trác lão lắc đầu, trên mặt ông chỉ còn lại hai chữ tuyệt vọng mà thôi!

Bạo quân có Đường Bắc Cương trợ giúp, TrácVương Phủ cũng chỉ còn lại một con đường chết thôi!

Một nụ cười lãnh khốc hiện lên trên gương mặt soái khí của Bạo quân: “Người đâu! Bắt trói hết tất cả người của phủ Trác vương, áp vào thiên lao!”

“Khoan đã!”

Đột nhiên, một giọng nói lớn từ đâu đó vang lên!

Là một tên tiểu tử liều lĩnh, thân hình vạm vỡ nhưng lại có khuôn mặt non nớt...

Bạo quân đưa mắt quét qua tên gia hỏa này một cái, bước chân kia rõ ràng không có nội lực, sau đó hắn cười khinh bỉ: “Là kẻ nào?”

“Ta là Tống Thanh!”

Tống Thanh đã lẻn vào Phủ Trác Vương, và luôn trốn trong bóng tối để quan sát...

Hắn vốn muốn đợi Như Ý đến rồi mới ra.

Nhưng bây giờ sự việc đã phát triển đến thời khắc quan trọng như dầu sôi lửa bỏng rồi, hắn tuyệt đối không thể để cho Hoàng Đế đem người của Phủ Trác Vương đi...

Vì người nhà của sư phụ, chính là người nhà của hắn!

Hắn thề chết phải bảo vệ người nhà của sư phụ!

Cho nên...

Tống Thanh mới liều lĩnh, không quan tâm gì cả mà xông ra ngoài!

Bạo quân lạnh nhạt hỏi:“Ngươi là ai?”

Tống Thanh đã bao giờ được nhìn thấy một cảnh tượng uy nghiêm như vậy bao giờ đâu?

Nhưng mấy tháng nay hắn thường xuyên dắt theo mấy tên cồn đồ trong xóm đi đánh nhau....

Cứ đánh rồi lại đánh, hắn đã được rèn luyện rất nhiều, kiến thức hay kinh nghiệm đều đã được nâng cao.

Nếu như là một lão bách tính bình thường nhìn thấy Hoàng Thượng, nhìn thấy người của Phủ Trác vương thì sớm đã sợ tới chân tay mềm nhũn rồi.

Tống Thanh ấp a ấp úng nói: “Tôi....tôi là một người dân bình thường!”

Bạo quân lạnh lùng cười nhạo báng: “Người dân bình thường? Người dân bình thường thì nên đi làm việc bình thường của ngươi đi chứ! Huh! Thì ra là một kẻ ngốc!”

Tống Thanh cũng không biết tại sao, đột nhiên trong lòng hắn chợt cuộn trào lên một làn sóng khí phách: “ Tôi không phải kẻ ngốc! Tôi biết các người rất lợi hại! Tôi biết các người đều là quan lớn, đều là người có quyền có thế! Nhưng mà tôi tuyệt đối không cho phép các người đem người nhà của sư phụ tôi đi!”

Bạo quân bỗng nhiên khựng người lại, rồi nói: “Sư phụ ngươi là ai?”

Tống Thanh đáp: “Sư phụ của tôi là... là...”

Hắn có chút hối hận rồi.

Vừa nãy hấp tấp quá nên lại ăn nói vô tội vạ.

Hắn đang do dự, có nên nói Như Ý chính là sư phụ của hắn không đây!

Bạo quân phẫn nộ quát: “Mau nói! Sư phụ cửa ngươi là ai! Nếu như ngươi không nói, Trẫm lập tức lôi ngươi ra chém đầu!”

“Sư phụ của hắn là ta!”

Đột nhiên, một thân ảnh từ ngoài bay tới, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như một con ma.

Ngay khi Đường Bắc Cương nhìn thấy có kẻ xông vào, ông ta liền tiến lên tung cho hắn một chưởng phủ đầu!

Người vừa đến dường như một chút cũng không hề sợ hãi, hắn cũng xông lên nghênh tiếp cú chưởng lực của Đường Bắc Cương!

“Ầm!”

Cú chưởng của hai người họ đối đầu với nhau.

Khiến cho một vụ nổ lớn vang ầm lên.

Cú tung chưởng khiến cho hai bên đều lùi lại hai bước. Đường Bắc Cương lùi lại về bên cạnh của Bạo quân, còn người vừa đến liền nhân cơ hội nhanh chóng bay đến trước mặt Tống Thanh.

“Chưởng hay lắm!”

Bạo quân biết sau khi hứng chưởng của Đường Bắc Cương mà còn có thể bình thản ung dung như vậy, thì trên thế giới này chắc chắn không có nhiều!

Đến khi nhìn rõ dung mạo của kẻ vừa đến, khóe môi Bạo quân khẽ co giật...

Người vừa đến vậy mà lại là Nghiêm Phi do Như Ý cải trang thành.

Lúc đó ở Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, Như Ý nữ cải nam trang lẻn vào trong, sau đó lại vì cơ duyên xảo hợp mà thuận miệng đổi tên thành Nghiêm Phi, hơn nữa cô ta dựa vào chính sức mạnh của mình mà đánh bại cả Tứ đại mạc khách, đẩy lùi thủ lĩnh của đám người xấu, cái tên Nghiêm Phi ngay trong đêm đó đã nổi đi khắp cả kinh thành.

Bạo quân ngay lúc đó đã nhìn thấu thân phận giả của Như Ý…

Chỉ có Như Ý chưa biết điều đó mà thôi.

Như Ý tưởng rằng Bạo quân còn chưa biết thân phận thật của cô, cô nhàn nhạt nở nụ cười với hắn: “Đường đường là một Hoàng Đế mà lại bắt nạt một đứa trẻ không biết võ công, không biết tin này mà truyền ra ngoài thì thiên hạ sẽ nghĩ sao đây?”

Bạo quân lãnh khốc đáp: “Ngươi là ai?”

Hắn ta rõ ràng biết thân phận thật sự của Như Ý nhưng bây giờ lại vờ như không biết mà hỏi.

Như Ý khẽ cười nói: “Tại hạ Nghiêm Phi! Nghiêm trong nghiêm cẩn, Phi trong Phi lai hành họa(*)! Cũng giống như một phủ Trác vương nghiêm cẩn vậy mà lại dính phải tai bay vạ gió, bị người xấu hãm hại cho chết thảm!”

(*)Tai bay vạ gió.

..........

Bình luận

Truyện đang đọc