CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Khi Như Ý đứng trước cửa ngoài tẩm cung của Thác Bạt Liệt. lúc ấy mới phát hiện ở chỗ này tối om, trong ấn tượng của cô, Thác Bạt Liệt đều về rất muộn, đột nhiên Như Ý nghĩ đến điều này, tự cười mình thạt sự là đầu cá gỗ. thế mà lại quên mất. xem ra thật sự bị người đàn ông này làm cho tức giận.

Trực tiếp thi triển khinh công, bay về phía Ngự Thư Phòng.

Lúc Như Ý đến Ngự Thư Phòng, thấy Lý công công đang đứng ngoài cửa, Như Ý biết ngay Thác Bạt Liệt vẫn còn đang ở trong phòng.

“Nô tài bái kiến Hoàng hậu nương nương!” Khi Lý công công nói những lời này tuy rằng không ngẩng đầu lên, nhưng mà Như Ý vẫn cảm nhận được tên Lý công công này hơi sợ mình, ngược lại cô không biết mình ở trước mặt vài tên nô tài lại hung hãn như vậy.

“Lý công công, Hoàng thượng vẫn bận việc ở bên trong sao?” Như Ý nhìn Lý công công, sau đó ánh mắt chuyển về phía trong phòng.

Ngay lúc Như Ý không chú ý tới, Lý công công dùng ống tay áo lau mồ hôi trên đầu mình: “Bẩm Hoàng Hậu, Hoàng thượng đang bận rộn công việc!” Những lời này của Lý công công nói rất khéo léo. Tuy rằng không phải bận rộn chuyện nước nhà, nhưng mà vất vả vì con cái trong hoàng thấy, thì cũng coi như là bận rộn công việc.

“A…” Khăn che mặt của Như Ý đã được tháo ra từ sớm, cô nhìn về phía Lý công công muốn tìm ra manh mối. nhưng mà vì từ trước đến nay Lý công công vẫn luôn cúi gằm mặt xuống rất thấp, cho nên cô không nhận ra được điều gì, nếu như thật sự có chuyện gì, thì cô tra xét là biết ngay.

“Bổn cung đi vào thăm Hoàng Thượng, không ngờ Hoàng thượng lại mệt mỏi như vậy, các ngươi làm nô tài không biết đau lòng, nhưng Bổn cung không thể không đau lòng được!” Nói xong, Như Ý giả vờ muốn đẩy cửa ra.

Thật không ngờ tên Lý công công này tốc độ lại nhanh như thế, đến Như Ý cũng cảm thấy thần kỳ, bởi vì cô còn chưa nhìn rõ Lý công công làm cách nào để ngăn cản ngay trước mặt mình.

“Hoàng hậu nương nương tuyệt đối không được, người phải hiểu Hoàng thượng đã có chỉ, không được để cho bất lỳ kẻ nào quấy rầy! Người làm vậy, khiến cho nô tài rất khó xử!” Lý công công trưng ra vẻ mặt đáng thương, như muốn nói nếu hoàng hậu thật sự làm như vậy, số phận của mình sẽ đáng thương biết bao.

Thật ra với tính cách của Như Ý, càng không cho cô vào, cô lại càng muốn vào trong, có điều tất nhiên cô sẽ không xông đến, như thế này thì có thể xem được gì chứ? Hơn nữa đây không phải là việc của người lý trí như cô sẽ làm.

Ánh mắt Cô đảo qua gương mặt có chút già nua của Lý công công, thuận miệng hỏi: “Lý công công, ngươi làm người hầu trong Hoàng cung này, có lẽ cũng đã nhiều ngày rồi!”

Lý công công sửng sốt, không ngờ rằng Như Ý sẽ hỏi vấn đề này, nên mới nói, tư duy của Như Ý làm ông ta hoàn toàn không hiểu rõ, nhưng mà cũng không mơ hồ chút nào, những chuyện này nếu muốn điều tra đều có thể tra ra được, tất nhiên ông ta cũng bẩm báo theo thực tế.

“Bẩm Hoàng Hậu, nói ra cũng hơn hai mươi năm rồi!” Lý công công nói, rồi lễ phép cúi người.

Như Ý cười, lập tức nói tiếp: “Tính ra, lúc ấy chúng tôi còn chưa sinh ra nữa đấy!” Như Ý cười, nhớ đến người thần bí kia, hắn ta cũng là người bên cạnh thái thượng hoàng, cũng có thể bằng ấy tuổi rồi, có điều bề ngoài ngược lại không giống như vậy.

Nghĩ đến đó, Như Ý cười, xem ra chính mình thật sự dã suy nghĩ nhiều rồi, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lý công công, cười nói: “Lý công công, nếu như Hoàng thượng không cho quấy rầy, vậy Bổn cung vẫn nên rời khỏi đây trước, ngươi cứ đứng chờ ở chỗ này đi, nếu như Hoàng thượng có cần thứ gì, ngươi nhớ đưa cho ngài ấy trước tiên.” Như Ý nói có chút khách sáo, giống như một người vợ quan tâm đến chồng mình vậy.

Lý công công nghe xong những lời này của Như Ý, trong lòng ông ta ngược lại rất mừng rõ, cũng tốt, người đã muốn đi, vậy ông ta cũng dễ dàng báo cáo kết quả công việc hơn.

Tất nhiên Như Ý đã trông thấy được Lý công công khẽ buông lỏng khi nghe được những lời kia, ngay cả bả vai cũng buông lỏng.

Ngay tại lúc Như Ý muốn xoay người đi, thì một bóng đen lắc lư tiến đến.

“Nhìn kia, đó là cái gì?” Như Ý kêu một tiếng, lôi kéo sự chú ý của Lý công công, sau đó, cô cất bước, động tác rất nhanh, trực tiếp đẩy cửa ra kêu rầm một tiếng.

“A, a… Hoàng thượng ngài khỏe quá a…” Lúc Như Ý còn chưa bước chân vào Ngự Thư Phòng, thì bên trong đã truyền ra những tiếng kêu dâm dục của một người con gái.

Như Ý cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh, không nói gì cả, tiếp tục tiến vào bên trong.

Khi Lý công công kịp phản ứng lại, thì Như Ý đã bước vào Ngự Thư Phòng, dù ông ta có tiếp tục gọi Hoàng hậu nữa, chỉ sợ cũng chỉ phí công, chỉ nghĩ thôi cũng biết tâm trạng lúc này của Hoàng Hậu không tốt, người nhìn mặt mà nói chuyện như hắn sao lại không biết được chứ, hắn từ bỏ ý tưởng gọi Hoàng Hậu dừng lại, mà ngơ ngác đứng ở cửa ra vào.

Lúc Như Ý đi vào trong phòng trong, thì thấy Thác Bạt Liệt đang nhắm mắt, quấn lấy một người con gái, còn cô gái đang nằm dưới kia cả người giãy dụa, cố gắng hùa theo Thác Bạt Liệt.

Lúc đó, Như Ý cảm thấy máu trong người mình như đông hết lại.

Có lẽ trông thấy Như Ý tiến vào, người nào đó vừa rồi vẫn kêu rất kín đáo, giờ phút này dường như lại buông thả hoàn toàn: “A… Hoàng Thượng, a…” Cô gái kia chỉ liếc mắt nhìn Như Ý, sau đó hoàn toàn coi cô như không tồi tại, tiếp tục kêu rên, cả người uốn éo càng mãnh liệt hơn.

Thác Bạt Liệt hình như cũng bị động tác của đối phương kích thích, càng ra sức phát huy vốn liếng đàn ông của hắn, đổi lấy càng nhiều hơi thở dốc của đối phương.

Ánh mắt Như Ý chăm chú, xem bức tranh tình dục sống động đang hiện ra trước mặt, tuy rằng không biết tại sao tình hình lại biến thành như vậy, nhưng mà hành vi này của Thác Bạt Liệt, cô sẽ không dễ dàng tha thứ.

Mà Thác Bạt Liệt hoàn toàn như không cảm nhận được Như Ý đã đến, vẫn luôn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mà cô gái nằm dưới thân mình mang đến.

Như Ý bị bỏ qua một bên như vậy, chẳng những Thác Bạt Liệt không giải thích, thậm chí còn không thèm để ý, vẫn tiếp tục hành vi ngựa giống của hắn, cô không biết mình nên dùng cách biểu đạt nào đối với tất cả những thứ này, bên mặc kệ để đấy, hay là bắt đôi cẩu nam nữ này lại, nhưng mà ̣hắn là quân, cô chỉ là vợ, căn bản cô không có tư cách để chất vấn như vậy, hơn nữa còn tại trước mặt một cô gái khác, chuyện này không khác gì lột sạch quần áo của cô, sỉ nhục cô chạy trần truồng trên đường, Như Ý nghĩ đến đó, xoay người chuẩn bị đi khỏi đó.

“Như Ý, nàng đẹp quá…” Ngay tại lúc Như Ý muốn rời khỏi, thì Thác Bạt Liệt lại phun ra mấy chữ này, Như Ý sững sờ, khóe miệng lập tức cong lên nở nụ cười, không nói gì thêm, đã ra khỏi Ngự Thư Phòng, Lý công công thấy dáng vẻ này của Như Ý, có chút ngây người, chẳng lẽ hoàng hậu đã bị kích thích, cho nên choáng váng, vì thế Lý công công càm thấy mình chính là tôi thần lớn nhất, nhưng mạ̀ là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được, hắn chỉ là một gã nô tài, vẫn nên lo cho mình trước.

Lúc Như Ý trở lại tẩm cung, thì không nói câu nào, ngay cả Bạch Dực cũng không để ý, trực tiếp lăn lên giường ngủ, điều này làm cho Bạch Dực có chút lo lắng, có điều dù hắn có gọi Như Ý thế nào, Như Ý cũng không để ý, dường như thật sự đã nhận biết bao chuyện ấm ức, có thể tại vì mình không có khả năng, trong lòng Bạch Dực không biết đã thầm mắng Thác Bạt Liệt bao nhiêu lần, nhưng mà cũng chỉ có thể thầm mắng mà thôi.

Ngày hôm sau, toàn bộ tẩm cung đều lan truyền, Hoàng thượng và Bình Tài Tử thân mật tại Ngự Thư Phòng, hoàng hậu ghen ghét làm náo loạn cả Ngự Thư Phòng lên.

Khi nghe thấy tin tức này, Tử Yên cảm thấy đầu mình giống như hồ nhão, tại sao tối hôm qua mình lại ngủ say như vậy, thế mà không biết Hoàng Hậu ra ngoài, nghĩ đến đó cô thầm khinh bỉ bản thân, rõ ràng do Hoàng Hậu đợi quá lâu vẫn không thấy Hoàng thượng về, trong lòng nhất định có nghi ngờ, không hỏi mình, làm sao có thể sẽ không đi điều tra chân tướng, đều tại mình quá tự cho là đúng.

“Hoàng hậu nương nương!” Tử Yên đứng bên cạnh Như Ý, nghiêm túc búi tóc kiểu phượng hoàng cho cô, vừa cao quý lại không mất đi sự sinh động, cũng giống như tính cách của Như Ý vậy.

“Ừ!” Như Ý chỉ nhắm hai mắt lại, nghe Tử Yên nói chuyện, không mở miệng nói nhiều, sắc mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào cả.

“Tối hôm qua Người ngủ ngon chứ?” Lời này của Tử Yên nói mang vẻ cẩn thận từng li từng tí, nàng ta không biết vì sao Hoàng hậu nương nương lại lộ vẻ bình tĩnh như vậy, có phải bình yên trước cơn bão hay không, cho nên mới như thế, ngay cả nàng ta không dám xác định.

Như Ý nhíu mày, khả năng sáng hôm nay tin này đã truyền khắp Hoàng cung, khả năng còn thêm mắm dặm muối vào chuyện tối qua nữa.

Có điều, nếu không phải có câu nói cuối cùng kia của Thác Bạc Liệt, mặc dù tiếng kêu rất nhỏ, nhưng rất may, cô đã nghe thấy.

“Tối hôm qua ta ngủ rất ngon, buổi sáng tỉnh lại tinh thần cũng sảng khoái!” Như Ý cười nói với Tử Yên, nụ cười kia nhìn qua gương đồng, tuy rằng mơ hồ, nhưng mà Tử Yên coi như đã hiểu, chân tay nàng ta có chút luống cuống, Như Ý như vậy thật quá khác thường, chẳng lẽ đây là sự thật, giống như lời đồn, Như Ý bị chọc tức hỏng đầu rồi.

“Thật sự giống như không có chuyện gì cả? Nói ví dụ như tâm trạng không tốt hay gì gì đó, Người đừng giấu trong lòng, Hoàng Hậu có điều gì thì người cứ nói ra, hoặc là đánh nô tài để phát tiết cũng được!” Tử Yên thật sự không nghĩ ra được cách nói nào khác để Như Ý trở nên bình thường hơn, lúc này mới có ý như vậy.

Như Ý chỉ cười, nghe thấy Tử Yên nói vậy, trong lòng rất ấm áp, nói không tức giận chuyện kia là không thể nào, có điều cô vẫn đủ lý trí, nếu không cô cũng sẽ không nghe thấy mấy chữ kia, cũng sẽ bị mắc lừa, cô kéo tay của Tử Yên, nhìn thẳng vào nàng ta: “Nha đầu ngốc, ta rất khỏe, không phải lo lắng, ngươi cũng biết có rất nhiều thứ mà mình có cũng được không có cũng chẳng sao, thật mà không phải thật, vì vậy căn bản ngươi đừng thấp thỏm không yên như vậy!” Như Ý nói xong những lời này xoay người, xuyên qua một góc gương đồng, cô trông thấy một dáng người đang đến gần.

Nhưng, hiện tại cô không có ý định để ý đến người đó.

Buổi sáng khi Thác Bạt Liệt tỉnh lại, mới phát hiện người ngủ bên cạnh mình thế mà lại là Bình tài tử, ảnh mắt trầm xuống, thậm chí có ấn tượng của hắn có chút mơ hồ, rõ ràng hắn nhớ rõ tối hôm qua người thân mật với hắn chính là Như Ý, sao khi tỉnh dậy lại là người này, chẳng lẽ do hôm qua quá mệt mỏi, nên mới nhận sai người, nhưng hắn cũng không mấy tin tưởng lý do này, nhưng mà lại không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

“Hoàng Thượng, Người đã tỉnh…” Bình tài tử trần truồng ôm lấy Thác Bạt Liệt, vậy mà không hiểu sao lại làm cho Thác Bạt Liệt nghĩ đến người khác, chuyện này là thế nào? Thác Bạt Liệt thầm mắng mình một câu, nhanh chóng đẩy người trên mình ra, vội vàng mặc quần áo lại.

“Cút ra ngoài cho trẫm!” Thác Bạt Liệt chính là một người như vậy, thô bạo, vô tình, từ trước đến nay đối với phụ nữ đều không phải là người đa tình, còn chuyện tối hôm qua, hắn cảm thấy hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.

Tuy rằng Bình Tài Tử bĩu môi, nhưng đã đi theo Thác Bạt Liệt lâu như vậy, vẫn hiểu rõ tính tình của hắn, nhưng trong lòng nàng ta vẫn âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì khi cô vừa ôm Thác Bạt Liệt, rõ ràng cô cảm nhận được phản ứng của Thác Bạt Liệt, nói cách khác không phải Thác Bạt Liệt không có cảm giác gì đối với mình.

“Nô tì cáo lui!” Bình Tài Tử cẩn thận bước từng bước một, cuối cùng đi ra khỏi Ngự Thư Phòng.

“Lý Đức!”Thác Bạt Liệt thật sự có chút rối rắm về vấn đề này, nên gọi Lý công công tiến vào.

Từ lúc Thác Bạt Liệt rời giường Lý công công đã chậm rãi đứng đợi ở ngoài cửa, nghe thấy Hoàng thượng gọi mình, bước từng bước nhỏ chạy vào trong phòng trong.

“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng!” Hắn nhanh nhẹn nghiêm túc hành lễ với Thác Bạt Liệt, rồi cung kính đứng bên cạnh chờ Thác Bạt Liệt lên tiếng.

Từ lúc thức dậy lông mày Thác Bạt Liệt vẫn nhíu chặt chưa từng giãn ra, hắn không lo lắng điều gì khác chỉ sợ Như Ý biết, tuy rằng tối hôm qua Như Ý cũng sai, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến sẽ dùng cách này để trừng phạt Như Ý.

Bình luận

Truyện đang đọc