CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Quả nhiên, người kia nhìn Như Ý, gương mặt tỏ vẻ thích thú, dường như đang đợi Như Ý lên tiếng.

Như Ý cũng không vòng vo, nói thẳng vào chủ đề chính: “Đầu tiên, nói cho ta biết, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Như Ý vẫn luôn cảm thấy mọi việc đều là do chuyện năm đó.

Có điều, người thần bí kia nhíu mày, lời nói tỏ vẻ khó hiểu: “Không phải năm đó, mà là bây giờ, mọi chuyện năm đó đều đã rõ ràng rồi, hơn nữa sau đó không lâu đã xảy ra nhầm lẫn, về chuyện ngươi muốn hỏi cha ngươi và Thái Thượng Hoàng là như thế nào, chuyện này phải tìm được quyển sách kia thì mới có thể giải quyết, còn sở dĩ Vệ Quốc Công không bị liên lụy, là bởi vì ông ta vẫn chưa phải chịu báo ứng, nhưng cũng sẽ nhanh thôi.” Nói đến việc Vệ Quốc Công sắp phải nhận báo ứng, người thần bí kia lập tức trở nên vui vẻ, trên mặt còn có thể cảm nhận được ý cười của hắn.

Như Ý dường như vẫn không hiểu lắm lời giải thích này, cô nhìn người thần bí kia hỏi lại một lần nữa: “Vậy ngươi bảo có điều muốn nói với Thác Bạt Diệu mà không dám, ngươi nói ngươi đi rồi, Thái Thượng Hoàng phải làm sao? Lời này có ý gì?” Như Ý trông mong nhìn đối phương, muốn có được lời giải thích.

Người kia thở dài một hơi: “Những chuyện này không phải vấn đề, ta không có cách nào giải thích với ngươi, vẫn cứ đợi đến lúc tìm được quyển sách kia thì hãy nói đi!” Người thần bí có vẻ như rất bất lực, lời nói này cũng mang theo chút ảm đạm.

Như Ý thấy người thần bí kia nhiều lần nhắc đến quyển sách, liền hỏi: “Quyển sách mà ngươi nói có phải Huyết Minh Thư không?” Cô cảm thấy trí nhớ của mình cũng khá tốt, cô vẫn thường nghe được thế hệ đi trước nói về quyển sách đó, vì vậy, cô rất rất muốn tìm ra được quyển sách đó, cô muốn xem xem nó có ẩn chứ điều huyền diệu gì bên trong.

Người thần bí kinh ngạc, dường như rất tò mò về việc Như Ý biết được tin tức này: “Sao ngươi lại biết? Hơn nữa tên quyển sách này, không có nhiều người biết!” Người đó trở nên bất an.

Như Ý cười, cũng không cảm thấy ngoài dự liệu với cái biểu cảm này của người thần bí kia, theo cô thấy thì người này cái gì cũng biết, nhưng cũng không kì lạ lắm, hiển nhiên hắn rất tò mò với việc vì sao cô biết được chuyện này, xem ra hắn không biết việc rất nhiều người đã biết đến quyển sách này.

“Không cần phải kinh ngạc như vậy, chỉ sợ là ngươi không biết chuyện này không chỉ có mình ta biết, có điều đây không phải vấn đề mấu chốt, bọn họ có lấy được cũng vô dụng, bọn họ không có cách nào xem hiểu được quyển sách đó!” Điều mà Như Ý nói là sự thật, bởi vì quyển sách đó là chữ thời hiện đại, thế giới này cho dù có người hiện đại, ở trong hoàng cung này ngoại trừ cô ra, muốn tìm được người thứ hai, đương nhiên rất khó.

Như Ý nhìn người thần bí kia, hai người lại trở nên vô cùng ăn ý, đối phương dường như biết được Như Ý vẫn chưa nói xong, bèn yên lặng chờ đợi.

“Hôm nay ta muốn nói với ngươi một chuyện, ta nghĩ ngươi chắc sẽ rất vui mừng!” Như Ý cười: “Ta biết cách giải quyển sách đó!” Lúc này, Như Ý rất tự hào, chắc là do cô xuyên không đến cổ đại, bây giờ cá nhân cô cho rằng như vậy.

Người kia không tin nhìn Như Ý, muốn xác nhận độ chân thực trong lời nói của cô, Như Ý cũng không để ý đến thái độ nghi ngờ này của đối phương, cô cảm thấy điều này rất bình thường, dù sao trên thế giới này, vẫn chưa ai có thể nhìn thấu được sự huyền diệu trong đó, còn về việc ban đầu sao bọn họ có thể làm được, là bởi vì văn tự trước đó có thể là văn tự của nước Minh, Như Ý có chút bội phục người viết ra quyển sách này.

Người thần bí biết Như Ý là một người không đơn giản, hắn ngước mắt lên nhìn con thần thú trong lòng Như Ý, rồi nở nụ cười, giống như đã tin những gì Như Ý nói.

“Nói đi, ngươi không phải chỉ muốn nói với ta như vậy thôi chứ, muốn ta làm gì?” Người thần bí thản nhiên nói, một chút cũng không lo lắng về lời yêu cầu của Như Ý.

Như Ý gật gật đầu, cô rất bội phục đối phương, cô thích kết giao với những người thông minh như vậy: “Ta muốn lấy được món đồ kia, ta muốn giải đáp được chân tướng trong đó!” Ánh mắt Như Ý trở nên kiên định, giọng nói rất mạnh mẽ, cô lúc này giống như một vương giả.

Người thần bí không hiểu, nếu như Như Ý không lấy được quyển sách kia, vậy sao cô có thể chắc chắn được bản thân sẽ giải đáp được sự huyền bí trong đó, điều này rất đáng để nghi ngờ.

Như Ý dường như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương: “Không cần nghi ngờ, từ trước đến nay ta chưa từng nói năng bừa bãi, có thể nhận biết được chữ trong đó, trừ ta ra, e rằng tạm thời chưa có ai có thể làm được, người trong nước của mấy người không ai có thể biết được chữ đó, hơn nữa, sở dĩ ta có thể chắc chắn, là nhờ ơn chữ mà ta đã viết hôm nay!” Sau đó, Như Ý đem phán đoán và điều phát hiện cuối cùng của cô hôm nay, và cả sự xem trọng của Thác Bạt Liệt đối với món đồ đó, cùng với những gì cô nhìn thấy, nói hết cho người thần bí nghe, lúc này mới khiến hắn tin tưởng.

“Như Ý cô nương quả nhiên nhanh trí, suy nghĩ lại càng không đơn giản, khó trách lại lựa chọn cô!”

“Ngươi nói thần bí lựa chọn ta?” Như Ý nhân cơ hội này hỏi ra điều mà cô vẫn thắc mắc trong lòng.

Người kia lắc đầu, dường như không định nói chuyện này cho cô nghe.

Có điều, Như Ý nhìn vào mạng che mặt của hắn, cô thật sự rất muốn biết thân phận của đối phương: “Sao ngươi vẫn luôn đeo mạng che mặt, lẽ nào bình thường không thể gặp người khác sao? Chúng ta hiện giờ cũng xem như người cùng thuyền, sao ngươi lại không muốn để ta thấy mặt ngươi?” Như Ý không hiểu nổi, rốt cuộc người này đang che giấu điều gì.

Ánh mắt người kia lướt qua đôi tay, rõ ràng là có chút lạc lõng, lại khiến cho Như Ý cảm thấy đồng tình.

Như Ý đang định nói gì đó với đối phương, thôi vậy, không phải làm khó người ta, có điều lúc này, người kia lại thản nhiên đối mặt.

“Cho cô xem cũng được, nhưng e là cô phải đứng cách xa ta một chút, tránh dọa đến cô.” Người kia nói xong, gương mặt rất nghiêm trọng, nhưng động tác lại vô cùng quyết đoán.

Như Ý vốn tưởng rằng là Lý công công, nhưng lúc cô nghe đối phương nói những lời này, Như Ý biết mình đã nghĩ sai, phân tích sai rồi, cô khẽ cười, chân thành gật đầu.

Khi cô nhìn thấy gương mặt bị trũng sâu xuống, cô cảm thấy đau lòng, tuy không có tình yêu trong đó, nhưng cũng rất đồng tình, cũng khiến cô cảm thấy rất khó chịu, tuy cô biểu hiện ra bên ngoài rất tự nhiên, nhưng trong nội tâm, đã không còn bình tĩnh nữa.

“Ngươi che lại đi, tuy ta rất muốn nói ta không để ý, nhưng nói thẳng ra, rất nhiều người không thể chịu được, vì vậy hãy tha thứ cho sự mạo muội của ta!” Như Ý chân thành nói với người thần bí, giọng điệu còn có chút cung kính, người có thể khiến cha cô mở miệng nói chuyện, cô tin người đó nhân phẩm không tệ.

“Ngươi cùng với những người của cha ta giống nhau sau?” Như Ý hỏi đối phương một cách khẳng định, cô biết là phải, chỉ là nhìn hắn có vẻ là người gầy gò nhất, và cả công phu của hắn cũng khiến cô rất bội phục: “Công phu của ngươi, ta rất bội phục!” Như Ý chân thành cười, không một chút giả dối.

Người kia cũng cảm nhận được sự chân thành của Như Ý, gật gật đầu: “Nhưng rất có lỗi là ta không thể dạy cho cô!” Hắn biết Như Ý rất ngưỡng mộ, cũng đoán được ý trong lời nói của Như Ý, có điều có rất nhiều chuyện, bao gồm cả công phu, hắn không thể dạy, trừ phi hắn chết.

Như Ý cũng không nghĩ người thần bí sẽ đồng ý với cô, vì vậy cô cũng không để ý.

“Ngươi đồng ý đi lấy món đồ đó rồi?” Như Ý nghe lời đối phương nói, dường như không phản đối lại việc đi lấy món đồ đó, nhưng bởi vì đối phương không nói đích thân sẽ đi, nên Như Ý vẫn muốn xác nhận lại.

Người kia gật gật đầu, nói: “Chỉ cần nói với ta đi lấy như thế nào là được, nếu như cô đã biết món đồ đó ở trong tay Thác Bạt Liệt, vậy thì với trí thông minh của cô, cô nhất định có thể nhìn thấy được món đồ đó đặt ở đâu!”

Như Ý cảm thấy mình thật sự tìm được đồng minh rồi, người này hiểu cô quá rõ, Như Ý cảm thấy mình có làm gì cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của đối phương, cảm giác như hai người đã quen biết lâu năm.

Sau đó Như Ý nói nơi cất giữ món đồ đó cho người thần bí, cô cũng không lo người này sẽ lấy mất món đồ đó, một là bởi vì hắn có lấy được cũng vô dụng, hai là nhân phẩm của hắn, Như Ý tin tưởng.

“Đúng rồi.” Như Ý vốn đang định cáo từ, đột nhiên nhớ đến Lý công công, cô cảm thấy có chút vấn đề: “Ngươi có biết Lý công công không? Ta cảm thấy có chút kì lạ, dù gì ngươi cũng ở bên cạnh Thái Thượng Hoàng, vậy ngươi cũng phải biết người này chứ, nghe nói trước kia hắn cũng từng hầu hạ Thái Thượng Hoàng?” Như Ý nghi hoặc hỏi.

Người thần bí cảm thấy sốt ruột một cách kì lạ, Như Ý này không đơn giản: “Nếu như cô đã biết hắn ở cùng Thái Thượng Hoàng, ta là ám vệ của Thái Thượng Hoàng, còn về những việc khác, mặt của hắn chắc là do bảo dưỡng tốt, nếu không sao có thể trông trẻ như vậy được chứ!” Người thần bí nhanh chóng giải thích, kích động giống như một tù nhân đang cầu tình trước quan viên.

Như Ý suy nghĩ, không chú ý đến sơ hở trong lời nói của người thần bí, sau đó, cô không chút nghi ngờ nào.

“Được rồi, không còn sớm nữa, ta đi trước đây!” Như Ý cũng không nghi ngờ, tối nay đã dùng quá nhiều thời gian rồi, nếu như bị phát hiện, cô tiêu đời mất, mấy ngày này cô còn một phải hát kịch! Như Ý đi ra khỏi thiên lao, nghĩ đến cũng sắp phải đối phó với Thái Hậu và Bình tài nhân rồi, trong lòng cô cảm thấy rất tức giận, gần đây cô thường xuyên chịu sự khinh khi, trong lòng cô quả thật rất khó chịu.

“Bạch Dực, gửi thư này cho ca đi!” Như Ý gói lại phong thư, rồi đưa cho thần thú, cô đột nhiên cảm thấy con thần thú này làm nhân viên giao hàng, cũng thật là hữu dụng!

Bạch Dực đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Như Ý, nó bĩu môi, dường như rất không vui, có điều mệnh lệnh của chủ tử cũng giống như thánh chỉ của Hoàng Thượng vậy, không còn cách nào khác, nhảy lên ngậm lấy phong thư, Bạch Dực sải cánh bay đi.

Như Ý có chút buồn lòng, nghĩ đến đây sự phiền chán trong lòng càng sâu sắc, hồi ức của cô đợt nhiên rơi vào tình hình lúc ở cùng với Thác Bạt Liệt khoảng thời gian đầu.

Hai người là người làm ăn, Thác Bạt Liệt anh hùng cứu mỹ nhân, cứu được cô.

Hai người hợp tác cùng nhau.

Cô nhớ lại, đêm đó Thác Bạt Liệt mây mưa với Bình tài nhân, lúc đó cô cũng thật sự quá to gan, không cho Bình tài nhân chút mặt mũi nào, cô không nghĩ đến bản thân cũng có ngày rơi vào xiềng xích nơi hoàng cung này, hơn nữa còn không phải tình nguyện, bây giờ quả thật có chút hối hận.

Như Ý cầu nguyện trong lòng, Thác Bạt Liệt, mong chàng đừng phụ lòng ta, trong mắt Như Ý, trước nay chỉ có đúng và sai, ngươi nói ngươi phải làm sao đây chứ? Như Ý tự hỏi lòng, nhưng lại như nghi ngờ sự thật lòng của Thác Bạt Liệt.

“Tử Yên, ta rất đói, chuẩn bị ít đồ ăn cho ta đi…!” Như Ý nhìn thấy bóng người xuất hiện ở trước cửa, lên tiếng gọi.

Tử Yên không ngờ đến lúc này mà Như Ý vẫn chưa đi ngủ: “Vâng!” Nàng ta nhanh chóng đáp lại.

Đối với hành động của Tử Yên, Như Ý hiểu rất rõ, trước nay thật ra Tử Yên vẫn luôn rất đơn thuần đối xử tốt với cô và Hoàng Thượng, Như Ý nghĩ đến người chị em đã mất của mình, nghĩ đến người phản bội mình, cô cảm thấy rất sầu lòng, có phải bất cứ trận chiến tranh nào, người ta đều phải trả một cái giá không.

Nhưng mà, cô nghĩ đến phân tích lúc đó của mình, lại cảm thấy Vệ Quốc Công này rất độc ác, dùng khổ nhục kế, đến cả vợ của mình cũng không quan tâm, có điều, điều đáng sợ duy nhất chính là Vệ Quốc Công không biết cô là hoàng hậu, có lúc cô nghĩ, nếu như lúc đó Vệ Quốc Công biết cô là hoàng hậu sẽ đối xử với cô như thế nào, cô cuối cùng cũng biết được vì sao Vệ Quốc Công lại biết đến sự tồn tại của ca, nghĩ đến việc nếu như Thác Bạt Liệt biết được sự tồn tại của Trác Lỗi, hơn nữa lại còn là người của Trác phủ, e là cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi, điều duy nhất cô không hiểu chính là rốt cuộc Thác Bạt Liệt muốn làm gì, muốn đánh gọn một mẻ Trác phủ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc