CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Hơn nữa, mai phục cũng không giống tác phong của tứ đại màn khách.....

Như Ý bình tĩnh phân tích một chút, liền có thể đoán được hẳn đây là chỉ có mình Thu Vân làm việc đơn độc....

Nhưng Như Ý nghĩ thế nào cũng không thể hiểu, vì sao Thu Vân lại xuất hiện trong phủ của tên ác bá Trần Bưu này?

Người đàn ông cao cao kia hẳn là Trần Bưu.

Quan hệ của Trần Bưu và Thu Vân dường như có chút phức tạp...

Nói không ra ai là chủ nhân, ai là thuộc hạ...

Trần Bưu giống như là có uy quyền tuyệt đối, hoàn toàn không cần xin chỉ thị của Thu Vân, nhưng hình như lại có chút kiêng kị đối với Thu Vân....

Hơn nữa, bước chân của Trần Bưu lại không có lực, sơ hở quá lớn, có vẻ võ công cũng kém cỏi....

Xem ra cao thủ chân chính chỉ có một mình Thu Vân.

"Tiểu Bạch, ngươi bay đến đầu tường đợi ta, ta sẽ dụ vị mỹ nữ tỷ tỷ kia ra, đợi chút nữa ngươi ở phía sau âm thầm bay theo ta, biết chưa?"

"Quả quả!"

Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật đầu.

Như Ý liền buông Tiểu Bạch ra.

Tiểu Bạch nhanh như chớp bay đến nơi xa xa đầu tường.

Như Ý bỗng nhiên từ trên cây nhảy xuống, đứng ngăn ở phía trước bọn người Tống Thanh...

"Sư phụ, người đến rồi!"

Tống Thanh vui mừng, kết quả khi thấy rõ ràng người vừa tới lại là một người đàn ông xấu xí, giật nảy mình: "Ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới đây?"

Như Ý cười nói: "Là sư phụ ngươi gọi ta đến giúp đỡ."

Tống Thanh: "Sư phụ của ta đâu?"

Như Ý: "Nàng đã trở về cùng Tống cô nương rồi!"

Tống Thanh: "Rõ ràng sư phụ nói đến hỗ trợ ra tay đối phó cao thủ, tại sao lại quay về rồi?"

Như Ý: "Đúng lúc khi nãy hạ mỗ đi ngang qua, lại đang nợ ân tình với sư phụ ngươi, liền ra tay giúp nàng chiếu cố những tên tiểu tử các ngươi."

Là ngươi?

Tống Thanh còn chưa kịp nói chuyện, Thu Vân đối diện bỗng nhiên biến sắc kinh ngạc!

Cô ta nhìn thấy trong bóng tối, từ trên cây đại thụ có một người đàn ông nhảy xuống, hơn nữa khi nhìn rõ ràng người đàn ông này đã đùa bỡn với cô ta ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu!

Lúc này cô ta cảm thấy kinh hãi!

Như Ý nói: "Thu Vân tiểu thư, lâu rồi không gặp, tại hạ cứ tưởng người đã chết rồi chứ!"

Thu Vân tức giận nói: "Ngươi ăn nói hàm hồ gì đó!"

Như Ý mỉm cười nói: "Thu Vân cô nương vì sao vừa thấy tại hạ liền tức giận vậy? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người quen cũ a!"

Thu Vân trầm giọng giận dữ: "Tiểu tặc vô sỉ."

Như Ý nói: "Tiểu tặc vô sỉ ta hôm nay thật sự bất hạnh khi phải trở thành kẻ thù của Thu Vân cô nương! Xem ra sự thắng bại của hai người chúng ta lại quyết định vận mệnh của hai bên! Có điều nếu như là người quen cũ, sao lại không đi uống chén rượu kết giao bằng hữu chứ?"

Thu Vân quát: "Ai muốn cùng ngươi uống rượu kết giao bằng hữu?"

Như Ý nói: "Lúc nãy...à, đúng rồi, hình như cô còn có một vị bằng hữu thích mặc đồ đỏ phải không? Lúc nãy trên đường ta nhìn thấy một cô nương mặc đồ đỏ bị bốn cao thủ che mặt chặn đường!"

Thu Vân sắc mặt kinh hãi: "Ngươi nói nghiêm túc?"

Như Ý rất nghiêm túc nói: "Là sự thật."

Thu Vân: "Ở nơi nào?"

Cô ta biết Hồng Chúc là một người tính tình nóng nảy, mặc dù không nguyện ý tin tưởng lời nói của cái tên Nghiêm công tử vô sỉ này, nhưng trong lòng lại có chút dao động...

Như Ý: "Ở...ừm ừm, hình như là ở một tòa phủ rất lớn ở gần đây! Hình như là ở nhà quan!"

"Phủ thừa tướng!"

Sắc mặt Thu Vân thay đổi kịch liệt!

Như Ý ầm thầm nghĩ: Thì ra cái tên thủ lĩnh độc ác kia chính là thừa tướng?

Hắn không phải là tự tay muốn giết Đường Bắc Hổ?

Tại sao kẻ này lại máu lạnh đến cả con ruột của mình cũng muốn sát hại?

Như Ý cố ý nói có người đang bao vây Hồng Chúc, hơn nữa còn nói ở quan trạch gần đây...

Cô không ngừng suy đoán cao thủ cao cường có thể lôi kéo song ma tướng và tứ đại màn khách như vậy, thân phận và bối cảnh của kẻ thủ lĩnh độc ác kia nhất định không phải là tầm thường!

Thậm chí là quan lớn trong triều!

Cho nên nàng mới cố ý nói ở trạch của quan lớn gần đây...Hồng Chúc bị tập kích.

Từ xưa đến nay những chuyện như qua sông đoạn cầu, qua cầu rút ván nhiều vô kể.

Như Ý tạo ra một viễn cảnh người thủ lĩnh độc ác kia có mới nới cũ giết người để diệt khẩu, dưới tình thế cấp bách Thu Vân sẽ gấp gáp mà thốt ra!

Thừa Tướng muốn sát hại Hồng Chúc?

Thu Vân thất sắc sợ hãi!

Vốn là cô ta nửa tin nửa ngờ với lời nói của Nghiêm Phi, vẫn ôm hoài nghi rất lớn.

Nhưng hiện tại cô ta cũng đã tin tưởng tám chín phần!

"Ngiêm công tử, Hồng Chúc ở chỗ nào?"

"Hình như là ở phủ thừa tướng gần đây, cũng không xa lắm đâu."

"Rốt cuộc là ở chỗ nào?"

"Nếu không để ta dẫn cô nương đi?"

"Vậy thì rất tốt! Đi nhanh một chút đi!"

Thu Vân lo lắng cho Hồng Chúc.

Cô ta tính tình nóng nảy, nếu như thật sự là bị thừa tướng phái người tập kích thì e là không xong!

Thủ hạ của thừa tướng người tài ba đông đảo, nếu như không có sự bảo hộ của Hoa Lâu Vân, Kiếm Hàn Y, Hồng Chúc đơn độc một mình nhất định sẽ đánh không lại.

Thu Vân lúc này nóng vội.

Trần Bưu thấy bộ dáng Thu Vân sắp rời đi, nóng lòng: "Thu Vân cô nương, nàng muốn đi thì chỗ này của ta phải làm sao?"

Thu Vân lạnh nhạt nói: "Chính mình tự xử lý đi!"

Trần Bưu nói: "Nàng lúc này lại bỏ ta, nàng làm sao giải thích với thừa tướng?"

Thừa tướng?

Như Ý nghe xong liền hiểu ngay!

Hóa ra Thu Vân là người của thừa tướng...

Người thủ lĩnh độc ác đó hiển nhiên là thừa tướng hoặc là cao thủ dưới tay ông ta...

Đây cũng là Thu Vân được phái đến để bảo vệ Trần Bưu.

Trần Bưu lén lút buôn lậu ở kênh đào, ông chủ phía sau dĩ nhiên chính là phủ thừa tướng.

Tất cả...

Đã phơi bày ra ánh sáng.

Như Ý cười nhạt một tiếng.

Tối nay tới đây giúp Tống Thanh đoạt địa bàn, không ngờ rằng đánh bậy đánh bạ thế mà phát hiện được một bí mật lớn như vậy!

Thừa tướng...

Ông ta dám công khai khiêu khích Tịch Mịch Yên Vũ Lâu?

Khơi dậy sự phẫn nộ của các quan chức to và các bậc cao thủ trên giang hồ ở kinh thành....

Tên thừa tướng này, chỉ sợ ngày tốt lành cũng sắp chấm dứt rồi!

Thu Vân lúc này rất lo lắng cho Hồng Chúc, nào còn quản sự sống chết của Trần Bưu: "Ta đương nhiên sẽ đi đòi công đạo ở chỗ thừa tướng! Nơi này ngươi tự mình mà xử lý đi! Hừ!"

Như Ý cười nói: "Thu Vân cô nương, mời cô đi theo ta!"

Thu Vân trầm tư một lát rồi gật đầu nói: "Được."

Lập tức hai người Như Ý và Thu Vân một trước một sau triển khai khinh công như đại biểu bay ra phủ Trần Bưu.

Thu Vân vừa đi...

Cục diện bế tắc trở nên hỗn loạn!

Bọn người Tống Thanh mấy ngày nay bị Thu Vân đánh cho thê thảm, hiện tại Thu Vân đã đi rồi, Trần Bưu liền trở thành mục tiêu để trút giận!

"Giếttt..."

Tống Thanh uy mãnh het lớn một tiếng, dẫn đầu đội quân đi lên...

Trần Bưu nhìn thấy Thu Vân vừa đi, hắn ta đã kinh ngạc, sắc mặt sắp biến thành quả cà tím, một chút ý chí chiến đấu cũng không có, võ công của hắn lại không cao, bị Tống Thanh một đao chặt đứt một cánh tay, sau đó liền bị mọi người vung đao chém chết...

Những thủ hạ kia của hắn, vốn đã không đoàn kết, lúc này chủ nhân vừa chết, toàn bộ bị đánh tơi bời chạy trốn bốn phương!

Ngay lập tức Tống Thanh và La Tiểu Hổ mặt mày đầy máu leo lên nóc phủ của Trần Bưu hô to: "Thắng lợi! Thắng lợi! Thắng lợi!"

Mặt mày dữ tợn, hào khí vượt mây.

Có điều máu trên mặt đều là máu tươi của người khác bắn lên...

Lập tức Tống Thanh hạ lệnh giết chết tất cả gia đinh chống cự. Gia quyến cùng người hầu toàn bộ trục xuất khỏi phủ.

Một thủ hạ lao đến báo cáo: "Bang chủ! Bang chủ! Có một tên gia đinh thân cận của Trần Bưu cầu xin tha tội, hắn ta nói hắn ta nguyện ý khai ra bí mật của Trần Bưu."

Tống Thanh nói: "Bí mật gì?"

Thủ hạ nói: "Không biết. Hắn nói muốn đích thân nói với bang chủ!"

Tống Thanh do dự trong chốc lát: "Mang hắn đến đây!"

Nói xong, cậu ta và La Tiểu Hổ từ trên nóc nhà nhảy xuống!

Người thủ hạ kia chạy đi, lát sau mang đến một tên gia đinh trung niên bộ dáng nhỏ gầy nhu nhược.

Tống Thanh quát hỏi: "Ngươi có bí mật gì? Mau nói nhanh!"

Tên gia đinh có chút run rẩy: "Bang chủ! Đại ca! Đại ca! Đừng giết ta! Không giết ta, ta liền nói!"

Tống Thanh hét lớn một tiếng: "Người đâu, đem hắn đi chặt đầu."

"Không muốn, không muốn! Ta nói! Ta nói."

"Mau nói nhanh một chút."

"Trần Bưu có một cái hầm vàng, bên trong giấu kín tiền tài trân bảo mà hắn đã vơ vét, có giá trị liên thành."

Tên gia đinh bị dọa đến tè ra quần.

Như Ý nói: "Cái hầm đó ở đâu?"

Gia đinh chỉ tay run rẩy, chỉ chỉ một phương hướng.

Như Ý nói: "Dẫn bọn ta đến đó."

Ngay lập tức, một đoàn người uy hiếp tên gia đinh dẫn đầu đi đến hầm của Trần Bưu. Đi vào cửa hầm, Tống Thanh một đao chặt đứt dây xích sắt thô to đẩy cửa đi vào...

Oa!

Quả nhiên là hầm vàng!

Tống Thanh bước vào liền bị ánh sáng màu vàng rực rỡ sáng chói đâm vào lóa mắt...

La Tiểu Hổ đằng sau cũng theo vào, kinh ngạc cảm thán trợn mắt há hốc mồm: "Không biết tên Trần Bưu này đã vắt kiệt bao nhiêu tiên, mồ hôi, máu kiếm được của những người nghèo, lại có được một cái hầm vàng to như thế dưới mặt đất! Thật sự quá ghê tởm!"

Tống Thanh nói: "Số tiền này chúng ta phải trả lại cho người nghèo!"

La Tiểu Hổ nói: "Nếu không chúng ta đem tiền tài này, toàn bộ đều chuyển về tổng đường, từ từ kiểm kê sau, giữ lại một phần nhỏ giúp cho bang Thanh Long phát triển lớn mạnh, số tiền còn lại toàn bộ mang đi quyên tặng cho những người dân khổ cực!"

Tống Thanh gật đầu: "Cách này rất tốt! Tiểu Hổ, ngươi đi gọi thêm huynh đệ đến đây, chuẩn bị thêm rương túi, chúng ta mang hết tất cả bảo bối, tài sản này toàn bộ điều chuyển về đi!"

"Được!"

La Tiểu Hổ ra ngoài gọi người.

Tống Thanh nhìn những kho báu lấp lánh ánh vàng, vàng bạc, con mắt đều muốn rớt ra ngoài!

Cả đời này cậu ta chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy đâu!

Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới!

Bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy trong góc có một bộ quần áo bị nhuốn máu đang đậy đồ vật...nhìn qua giống như một cái rương.....

"Đây là cái gì?"

"Tại sao đem giấu ở chỗ hẻo lánh bí mật nhất?"

"Lẽ nào là vật rất quan trọng?"

"Trên quần áo còn có vết máu đã khô, đây có phải là kho báu cướp được sau khi giết người không?"

Tống Thanh có chút hiếu kỳ đi tới...

Cậu ta khom người xuống, nhìn đồ vật thần bí này...

Do dự trong chốc lát.

Cậu ta vươn tay mở ra, bên trong lộ ra một hòm sắt kim loại màu đen...

Vuông vức, góc cạnh thẳng tắp...

"Đây là cái rương gì?"

Tống Thanh dùng ngón tay gõ gõ, bên trong truyền đến âm thanh "thùng thùng", xem ra bên trong rỗng tuếch, chắc chắn là có thứ gì đã được giấu!

Nhưng mà làm sao để mở ra đây?

Tống Thanh làm như thế nào cũng không tìm được chìa khóa, cũng không tìm thấy thứ gì như "Vật tắc mạnh", "nút thắt" để có thể mở cái hộp sắc ra....

Tống Thanh làm bầm làu bàu rồi nói: "Bỏ đi! Vẫn là nên mang về tổng đường bang Thanh Long đi! Sư phụ thông minh như vậy, người nhất định sẽ có biện pháp mở ra cái rương kỳ quái này....

Rất nhanh, La Tiểu Hổ gọi mười huynh đệ đến, mọi người trong tay đều mang theo một cái túi....

Tống Thanh và La Tiểu Hổ giám sát đám người đem tất cả vàng và châu báo, toàn bộ cất vào trong túi...

Sau đó....

Cái hòm sắt đặc biệt kia, Tống Thanh tự mình gói lại cho tốt rồi mang đi.

Cậu ta chỉ cảm thấy bên trong cái hòm sắt này đã cất giấu đồ vật gì đặc biệt mà thần bí!

Nếu không toàn bộ hầm đều giấu chú vàng bạc châu báu, tại sao cũng chỉ có mỗi cái hòm sắt này là đặc biệt như thế?

Bình luận

Truyện đang đọc