CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Trác Lỗi: “Vậy phải làm sao? Chúng ta nên in bao nhiêu? Một nghìn bản? Tám trăm bản?”

Như Yến lắc đầu: “Vẫn quá nhiều.”

Trác Lỗi nói: “Chẳng lẽ lại in năm trăm bản? Lần đầu tiên in rất ít, vì không biết thị trường phản ứng thế nào, nếu đã bán chạy như thế, nên in nhiều một chút! In một nghìn bản, hoàn toàn không khiến thị trường bão hõa.”

Như Yến lại lắc đầu: “Năm trăm bản? năm trăm bản vẫn quá nhiều.”

“Muội muội, trong lòng muội đã có ý tưởng thì nói thẳng với bọn ta, bọn ta sẽ làm theo ý của muội.”

“Đúng, đúng, tiểu muội, muội mau nói đi, tứ ca cũng sẽ hoàn toàn nghe theo muội. Tứ ca lớn như vậy, chưa bao giờ dùng ít tiền vốn như vậy, mà có thể kiếm được nhiều tiền như thế”.

Như Ý nói: “Lần đầu tiên in nhiều nhất là 300 bản!”

Trác Lỗi nói: “300 bản? Cái này có phải có chút ít không?”

Như Ý nói: “Cái này gọi là kinh doanh, tứ ca, huynh đi ra ngoài nói với những khách hàng đang đứng đợi bên ngoài rằng, đợt đầu tiên đã bán hết, ba ngày sau, sẽ cho ra đợt thứ hai. Giá bán vẫn là 10 lượng bạc, mà chỉ phát hành 300 bản, bán hết sẽ dừng in.

Trác Lỗi nói: “Được, huynh sẽ đi ra nói với bọn họ!”

Như Ý gật đầu, nói: “Đi đi, muội đảm bảo trong vòng ba ngày, Tây Du Ký và Tứ Ca Thư Hội sẽ gây chấn động cả kinh thành! Tứ ca, huynh nên mua thêm một ít hàng hóa, bán kết hợp với một số loại sách khác, ví dụ như một tập “Thơ Ca” chỉ bán một bạc, “Tây Du ký” bán 10 bạc, huynh đem hai quyển gói lại với nhau bán 11 bạc”.

Tống Mẫn tò mò hỏi: “Hai quyển bán lẻ cũng là 11 bạc, gói lại bán cũng là 11, tại sao lại phải đóng gói lại rồi bán, như vậy không phải càng phiền phức sao?”

Trác Lỗi cười nói: “Cái này ta hiểu, loại sách thơ ca này doanh số thấp, lợi nhuận cao. Trong một hai bạc đã có rất nhiều lợi nhuận, nếu như bán cùng với Tây Du Ký, vậy thơ ca sẽ có thể bán được nhiều. Theo cách này, giống như thêm một cách để có thêm lợi nhuận, mà những khách hàng này cũng cảm thấy không có tổn thất gì. Bọn họ dùng giá mười một bạc mua được hai quyển sách.”

Như Ý mỉm cười gật đầu.

Cô sớm đã biết Trác Lỗi gia hỏa này, có thiên phú làm kinh doanh, những người trẻ tuổi giống như hắn, hiếm có sự hiểu biết và khôn khéo như hắn.

Mặc dù gia hỏa này không biết võ công, nhưng nhiều năm làm tổng quản ở Phủ Trác Vương, đã giúp hắn mài giũa sự khôn khéo, nhẫn nại trong tính cách của hắn, điểm này lại là một đặc điểm nên có của một nhà kinh doanh tiêu chuẩn.

Chỉ cần bồi dưỡng và được chỉ dẫn tốt, trong tương lai Trác Lỗi sẽ trở thành thương nhân giàu có nhất trong Vương triều Thiên Tống!

Như Ý không có tham vọng trở thành phú hào thương nhân, nhưng Trác Lỗi đối với cô rất tốt, chỉ dẫn hắn một chút để trở thành một thương nhân lớn trong kinh thành, thậm chí là để báo đáp lại tình cảm huynh muội của hắn.

Mặc dù giả làm Cửu tiểu thư không phải là ý định ban đầu của cô, nhưng đã lừa gạt tính cảm huynh muội Trác Lỗi, trong lòng Như Ý ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.

Cô không phải là một người vòng vo.

Đặc công là hào hiệp mà.

Có thù phải báo

Có ơn nhất định sẽ báo đáp.

Ân oán rõ ràng, không bao giờ dây dưa.

Đây chính là tính cách của Như Ý.

Trác Lỗi nói: “Như Ý, chúng ta in sách lần hai và lần ba cùng một lúc, như vậy sẽ không quá vội, sau này chúng ta đều có thể in trước.”

Như Ý suy nghĩ một chút, nói: “Đúng đúng! Đây là một cách làm hay, còn có thể dùng chế độ hội viên, sử dụng cách thức đặt hàng, cứ như vậy, có thể làm cho Tứ Ca Thư Hội nhanh chóng trở nên nổi tiếng, thu hút nhân khí”.

Tống Mẫn rất hiếu kì hỏi: “VIP là cái gì?”

Sau đó, Như Ý giải thích với cô ấy và Trác Lỗi VIP là gì.

Cách thức bán hàng trước khi bán, đi cùng với cách thức bán hàng ràng buộc.

“Tăng giá bán giới hạn.”

Đây là chính là “tiếp thị đói” của ngành công nghiệp xe hơi nổi tiếng nhất trong thế kỷ 21.

“Bắt buộc tiêu phí”.

Rõ ràng mọi người đều rất quen thuộc, điện báo nước T và di động nước T rất thích làm những điều khiến con người không thích nhưng lại là lợi nhuận khổng lồ.

“Tích lũy khách hàng VIP”

Hầu như tất cả các thương hiệu quần áo nước T đều có chiết khấu VIP hoặc tích điểm theo quy định.

“VIP bán trước”

Chính sách bất động sản được sử dụng phổ biến và hiệu quả nhất của các nhà phát triển bất động sản nước T là thu hút sự nổi tiếng với việc bán trước và nhanh chóng thu hồi tiền vốn.

Như Ý đã giải thích tất cả những phương pháp bán hàng hiệu quả và phổ biến nhất trong thế kỷ 21, đồng thời cùng với Trác Lỗi, Tống Mẫn lập ra một kế hoạch bán hàng gần như hoàn chỉnh.

Ba người dường như đã gặp nhau quá muộn, bàn bạc quên ăn quên ngủ những chiến lược kinh doanh mới lạ và hấp dẫn này.

Đột nhiên Trác Lỗi cười lớn: “HaHa! Cứ tiếp tục như này, trong tương lai không xa chúng ta chúng ta sẽ sớm tạo nên một đế quốc kinh doanh to lớn! Bước đầu tiên trong đế quốc kinh doanh to lớn Như Ý đã được thực hiện, trong tương lai gần, toàn bộ thiên hạ đều là của tiểu Cửu của chúng ta!”

Như Ý có chút ngây người: “Tứ ca, huynh….huynh nói đế quốc kinh doanh Như Ý?”

Trác Lỗi buột miệng nói: “Đương nhiên rồi! Những thứ này đều là muội nghĩ ra, mà câu chuyện “Tây Du ký” cũng là muội nghĩ ra. Thực tế, tất cả công lao đều là của một mình muội, chúng ta chẳng qua chỉ giúp một tay, giúp muội một ít công việc nặng nhọc, đế quốc thương mại này khẳng định là của muội!”

Như Ý lập tức từ chối.

“Cái này không được, tuyệt đối không được!”

“Tại sao lại không được?” Trác Lỗi hỏi.

Như Ý nói một cách kiên quyết: “Cái này chính là không được, công lao là của tất cả mọi người, không phải là của một mình muội.”

Trác Lỗi nói: “Tiểu Cửu, muội không cần phải từ chối. Ta cùng Tống tỷ tỷ của muội trước khi muội đến đã thương lượng qua, ban đầu chúng ta chỉ muốn cải thiện một chút cuộc sống gia đình của La Tiểu Hổ, nhưng bây giờ tình huống còn tốt hơn mong đợi của chúng ta, đã có một khởi đầu tốt, chúng ta phải tiếp tục cố gắng, huynh tin, Tứ Ca Thư Hội trong tương lai nhất định trở thành thư hội đầu tiên gây chấn động cả kinh thành.

Như Ý nói: “Đã là Tứ Ca Thư Hội, công lao đương nhiên là của Tứ ca huynh.”

Trác Lỗi nói: “Tiểu Cửu, công lao lớn nhất rõ ràng là của muội, Tứ ca làm sao có thể không biết liêm sỉ mà cướp đoạt đi công lao của muội? Ngay cả khi giúp muội một tay, Tứ ca cũng là cam tâm tình nguyện. Muội là muội muội ruột của ta, nha đầu ngốc!”

Hắn nói như thế, trong lòng Như Ý càng thêm xấu hổ.

“Hay là thực hiện chính sách cổ phần, đây là cách làm có hiệu quả nhất.” Trong lòng Như Ý đã có ý tưởng.

“Chính sách cổ phần là cái gì?” Trác Lỗi rất tò mò, lại nghe thấy một thuật ngữ mới.

Như Ý giải thích chi tiết về tầm quan trọng của chính sách cổ phần.

Trác Lỗi sau khi nghe xong, vui mừng: “Điều này dĩ nhiên rất được, cách làm này thật tuyệt vời. Nếu như mọi người đều tin lời nói của Trác Lỗi ta, ta sẽ phân chia.”

Hắn nghĩ một lúc, sau đó bắt đầu phân chia.

“Ta sẽ phân chia một cách công bằng.”

“Nếu mọi người cảm thấy không hài lòng, có thể đưa ra ý kiến, sau đó tiếp tục thảo luận.”

“Sau đây ta sẽ bắt đầu phân chia.”

“Ta đã bỏ ra một ít vốn và cửa hàng, nên sẽ chiếm 10% cổ phần.”

“Kỹ xảo vẽ tranh của Tống cô nương thiên hạ vô địch, các mẫu rất tinh xảo và đẹp mắt, những cuốn sách nhân vật phản diện được in mới có thể đảm bảo chất lượng cao nhất. Công lao không thể thiếu, nên cũng có một phần cổ phần.”

“Tống Thanh và La Tiểu Hổ bọn họ cũng đã có rất nhiều đóng góp, mà bọn họ cũng được xem như là một phần người khởi xướng, vì vậy bọn họ cũng nên có 10% cổ phần chung.”

“70% còn lại….”

“Chính là của Như Ý!”

“Mọi người xem một chút, ta phân chia như vậy có hài lòng không?”

Tống Mẫn nghe xong liền gật đầu: “Được! Phân chia này rất tốt! Ta chỉ vẽ một vài bức tranh, ngoài ra không làm gì cả, hình như cổ phần có chút nhiều, chẳng qua là được hưởng điều tốt của Như Ý và Trác đại ca”.

Như Ý gật đầu: “Ta cũng không có ý kiến.”

Trác Lỗi nói: “Vậy cứ quyết định như thế! Haha, quá tốt rồi! Tương lai, việc kinh doanh của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!”

“Tứ ca, nhưng có một chuyện, cần phải tránh một chút.”

“Chuyện gì?”

“Một thời gian nữa ta phải tiến cung, huynh biết trong cung có rất nhiều quy tắc, cũng rất nhiều lời bịa đặt. Nếu như bị người ngoài biết được ta đang buôn bán bên ngoài cung, sợ rằng không tốt.”

“Không sao, Tứ ca sẽ nói với bên ngoài là một mình Trác Lỗi ta kinh doanh, được chứ.”

“Ừm, cứ như thế.”

Như Ý tạm thời không để lộ ra suy nghĩ bên trong của mình.

Cô biết nếu như trực tiếp nói, Trác Lỗi nhất định không đồng ý tự mình chiếm lấy việc buôn bán này.

Dù sao, cô bình thường vẫn dùng cách này để trốn thoát.

Dù sao cô cũng từ trước đến giờ không bao giờ thiếu tiền, cô ít nhất có mười nghìn cách để kiếm ra lợi nhuận.

Công việc buôn bán này, đơn giản là tặng cho Trác Lỗi, xem như một sự đền bù cho anh.

Như thế Như Ý sẽ cảm thấy không còn nợ hắn nữa.

“Này, dù sao mọi người trong thiên hạ đều biết ta đã bị đuổi khỏi Phủ Trác Vương, đã không còn là người của Trác gia, cũng không ai nghĩ đến, Như Ý muội cùng ta có liên quan gì đến việc buôn bán, tự trong lòng chúng ta hiểu là được rồi.” Trác Lỗi lương thiện không nhận ra ý định thật sự của Như Ý.

“Như vậy vất vả cho Tứ ca rồi.” Như Ý nhẹ nhàng nói.

“Nha đầu ngốc nói điều ngốc nghếch gì đó, việc của muội cũng chính là việc của ta, muội thất lạc nhiều năm như vậy, Tứ Ca đã không chăm sóc tốt cho muội, bây giờ cho dù muội muốn mạng của Tứ ca, Tứ ca cũng nguyện ý cho muội”.

Tâm tình của Trác Lỗi, mấy tháng nay vui vẻ hiếm thấy.

Trong lòng hắn thật sự xem Như Ý là người nhà, vì để bồi thường tình cảm ruột thịt mười chín năm Như Ý mất tích, cho dù phải hi sinh sinh mệnh của bản thân, hắn một chút cũng không do dự.

Tống Mẫn cũng rất vui, cô vẫn là một cô nương không ham mê lợi ích, không tranh giành.

Trong lòng cô, chỉ cần tiền đồ của đệ đệ có chỗ dựa, chỉ cần Trác Lỗi vui vẻ, cô đã rất hài lòng rồi.

Cho dù kêu cô làm cái gì, cô đều không phàn nàn.

Đối với tình cảm mông lung mơ hồ của Trác Lỗi, cô cũng không có hi vọng, chỉ là lặng lẽ giấu kín trong lòng.

Cô không yêu cầu quá đáng. Mọi người như thế nào đều nói Tứ công tử của Phủ Trác Vương, sinh ra trong gia đình quý tộc. Cho dù bị đuổi đi, dòng máu cao quý cũng sẽ không thay đổi.

Chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy Trác Lỗi, thường xuyên thấy anh cười một cách vui vẻ, cô đã rất hài lòng rồi.

Đột nhiên Trác Lỗi nhớ tới việc gì đó: “Gần đây thật kỳ lạ, mấy ngày nay đều không nhìn thấy Tam thúc.”

Như Ý nói: “Tối hôm đó hắn kéo muội đi uống rượu, kết quả lại tự mình uống say, sợ rằng mấy ngày nay đều sẽ để lại hậu quả đau đầu, không đi loanh quanh.”

Trác Lỗi cười nói: “Tam thúc này tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không biết thành gia lập nghiệp, nghiêm túc làm người, lúc nào cũng mơ hồ như một đứa trẻ, thúc ấy sao có thể kéo Như Ý đi uống rượu cùng với mình, muội vẫn là một tiểu cô nương mà!”.

Như Ý cười: “Chuyện này dù sao cũng không có gì to tát, tửu lượng của muội cũng rất ổn.”

Trác Lỗi nói: “Ông ấy vốn định mấy hôm này sẽ tới tìm huynh để xử lý chuyện buôn bán lần trước một chút, kết quả mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng ông ấy đâu. Bọn ta đều bận rộn lo việc in sách, nên cũng quên mất việc này! Bây giờ nghĩ lại, hình như có gì đó hơi kỳ lạ, huynh suýt chút nữa đã cho rằng tam thúc lại nhất thời lỗ mãng gây ra rắc rối gì nữa! Như Ý, muội nói như vậy huynh yên tâm rồi.”

“Gây rắc rối?”

Trong lòng Như Ý đột nhiên lóe lên một cảm giác không lành.

Lúc uống rượu vào buổi tối đêm hôm đó, Trác lão tam say bí tỉ nói muốn đi trộm hộp thần…

Không lẽ ông ấy thật sự đã dại dột chạy đi trộm hộp thần rồi chứ?

Hy vọng là do cô nghĩ nhiều rồi.

Như Ý nhớ tới cái con Tiểu Bạch kia đã ngủ ở khách điếm li bì cả bốn ngày trời rồi, tới bây giờ vẫn chưa tỉnh, trong lòng có chút nhớ nên đành tùy tiện tìm lý do gì đó để cáo từ.

Cô về tới khách sạn thì nhìn thấy Tiểu Bạch vẫn như hòn đá bất động, vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Trong lòng cũng yên tâm một chút.

Nhưng cô lại phát hiện, lông của Tiểu Bạch, càng ngày càng đỏ tươi hơn trước.

“Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc bao giờ mới chịu tỉnh đây?”

Trong lòng cô vẫn có chút lo lắng.

Trước giờ cô chưa từng gặp chuyện gì kỳ lạ như vậy!

Tình hình của Tiểu Bạch đã vượt xa phạm vi nhận thức của một thiên tài đặc công như cô rồi!

Nhưng cô lại có một dự cảm…

Trên người của Tiểu Bạch nhất định ẩn chứa một cái gì đó không thể lý giải được!

Đúng rồi.

Tam thúc…

Như Ý đột nhiên nhớ ra, liền quyết định tới phòng của Trác lão tam xem thử.

Phủ Trác Vương.

Địa lao.

Khí lạnh âm u dày đặc bao phủ lấy nơi hầm giam ẩm ướt tối tăm này….

Trên bức tường đá kiên cố, một sợi xích sắt dày cộm đang khóa chặt tay của một người đàn ông toàn thân đẫm máu….

Dưới ánh sáng u ám, khuôn mặt máu thịt lẫn lộn đó có hơi hung bạo và đáng sợ….

Trác lão gia và Trác Công Qúy đi vào địa lao, đi đến trước mặt của người đàn ông đầy máu đó.

Trên khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của người đàn ông bất chợt lóe lên một đôi mắt giận dữ, nhìn thấy hai người họ, hắn hung bạo cười ha hả.!!

Sắc mặt của Trác lão sững lại, có chút xơ xác tiêu điều, đáy mắt ông chứa đựng một nỗi bi thương nặng nề!

Trác Công Qúy lên tiếng nói: “Tam đệ! Tại sao đệ lại đi trộm hộp thần? Đệ hẳn phải biết đó là tội chết chứ?”

Người đàn ông bị dày vò đến nỗi cả người đầy máu, người không ra người, ma không ra ma, cười ha hả: “ Haha! Nhị ca, huynh thật là nhẫn tâm a! Chỉ vì một cái hộp thần chó chết mà đánh đệ đệ ruột của mình thành ra như vậy, huynh thấy có đáng không?”

Trác Công Qúy nói: “Tam đệ, đệ đừng cố chấp nữa, ta và cha đã sắp tức chết rồi! Nếu đệ chịu nói hộp thần được giấu ở đâu, ta làm sao mà nhẫn tâm đánh đệ được? Chỉ cần đệ nói ra hộp thần được giấu ở đâu, ta sẽ lập tức thả đệ ra!”

Trác lão tam lại ha hả cười to: “ Haha! Huynh muốn biết hộp thần ở đâu sao? Nằm mơ đi!”

“Súc sinh!”

Trác lão gia nghiến răng thốt ra hai chữ, ông đã sớm tức điên đến nỗi gân xanh từng sợi từng sợi nổi lên rồi.

Nếu không phải công lực của ông thâm hậu, chỉ e đã trúng gió chết quách rồi!

Trác Công Qúy an ủi: “Cha, cha đừng kích động, để con khuyên đệ ấy!’

Trác lão cũng không nói gì nữa.

Trong ánh mắt già nua của công, chỉ có tuyệt vọng vô cùng!

Ông thực sự không hiểu trong lòng của của đứa con trai lỗ mãng này đang nghĩ cái gì!

Tại sao nó lại muốn trộm hộp thần?

Tại sao nó lại muốn đẩy cả Phủ Trác Vương này vào bước muôn đời muôn kiếp cũng không quay đầu được như vậy?

Trác Công Qúy tiếp tục khuyên bảo: “Tam đệ. Đệ đừng ngoan cố nữa, nói cho nhị ca biết hộp thần đang ở đâu?”

Trác lão tam cười lạnh: “Ta giấu hộp thần ở một nơi mà các người tuyệt đối sẽ tìm không ra!”

Trác Công Qúy thở dài, nói: “ Tam đệ! Đệ cũng là người của Trác gia, tại sao lại làm điều lỗ mãng như vậy? Trước đây đệ có gây rắc rối như thế nào thì cũng thôi đi, ta và cha có thể có thể giúp đệ giải quyết hậu quả! Nhưng đệ lớn như vậy rồi, làm gì cũng phải có chừng mực! Trộm hộp thần không phải chuyện giỡn chơi, nếu như để truyền ra ngoài, chính là tội chết! Cả gia tộc chúng ta đều sẽ bị đệ liên lụy!”

Trác lão tam dù có chết cũng không khai ra tung tích của hộp thần.

Trác Công Qúy cũng không biết làm sao, bèn nói: “Tam đệ, đệ đừng ép Nhị ca.”

Trác lão tam đột nhiên cười khẩy: “Nhị ca? Có phải huynh lại muốn dùng hình phạt để ép cung nữa không? Dù sao huynh cũng có thể nhẫn tâm đánh đệ đệ ruột của mình thành bộ dạng này, thì còn có gì mà không làm được? Làm đi! Trác lão tam ta cả đời này vẫn có nhiều hình thức tra tấn chưa được thưởng thức qua, đúng lúc có thể thỏa nguyện rồi!”

Trác Công Qúy nói: “Tam đệ, đệ rốt cuộc muốn gì? Đệ muốn như thế nào mới nói tăm tích của hộp thần ra? Bọn ta đã bới tung ba thước đất trong phủ cũng không tìm ra, chắc chắn đệ đã mang hộp thần ra ngoài rồi. Đệ có biết nếu hộp thần bị người ngoài lấy được, cũng đủ để cả gia tộc Trác gia chúng ta bị hủy diệt không?”

Trác lão tam cười lạnh nói: “Nhị ca, tuy võ công của ta không bằng huynh và đại ca, cũng không tài giỏi như hai người, có thể giúp cha, giúp Trác Gia xây dựng sự nghiệp! Trác lão tam ta tuy vô dụng ẩu tả, nhưng cũng không phải không có chừng mực! Huynh có thể yên tâm, hộp thần rất an toàn, nhất định sẽ không bị rơi vào tay người ngoài! Nhưng các người muốn ép ta nói ra? Vậy thì nằm mơ đi!”

Hoàng Cung.

Sâu trong con ngươi đen thăm thẳm đang chất chứa một sự phẫn nộ!

Trên khuôn mặt yêu nghiệt của vị bạo quân, phảng phất sự lãnh khốc ngàn năm lạnh lẽo

Vu sư và thừa tướng trong cung đang run rẩy đứng dưới giường, trong lòng hoảng sợ.

Từ sau đêm mà bạo quân mất tích bí ẩn rồi trở lại, tâm tính của hắn luôn nắng mưa thất thường!

Thái giám và cung nữ trong cung đã có không ít người bị hạ độc thủ rồi….

Trong lòng thừa tướng thầm nghĩ: Tâm tư của bạo quân càng ngày càng khó nắm bắt! Đặc biệt là mấy năm gần đây, trên người hắn luôn tỏa ra khí thế u ám tà phách, thật là khiến người khác không rét mà run.

Tâm tư của vị bạo quân này vốn đã khó hiểu, sáng nay chỉ vì một quyển truyện tranh mà lại bạo phát.

Trong cung gần đây lưu truyền một quyển truyện tranh cực kỳ thú vị.

Bạo quân vô ý phát hiện nó, hắn nhìn thấy tên nhân vật hòa thượng đáng ghét nói nhiều trong cuốn truyện tranh đó giống với bản thân hắn tới chín phần….

Lúc đó hắn đã điên tiết lên giết chết hơn hai mươi thái giám cung nữ!

Sau đó kêu thị vệ cho truyền Vu sư và thừa tướng tới chất vấn.

Khóe môi yêu nghiệt của hắn cong lên tạo thành một vòng cung, hắn cười lạnh: “Vu sư, thừa tướng, hai vị ái khanh của trẫm. Hai ngươi chịu trách nhiệm quản lý các chuyện chính vụ lớn nhỏ trong ngoài cung, các người giải thích cuốn truyện tranh đó như thế nào? Trẫm muốn nghe các người nói!”

Vu sư có chút sợ hãi nói: “Cái này… Hoàng thượng, vi thần chưa từng nhìn thấy cuốn truyện tranh này.”

Bạo vương lại tức giận không ngớt: “Khốn kiếp! Cái quyển truyện này đã bị lật muốn nát, chí ít cũng đã bị truyền qua truyền lại tới hơn một trăm lần rồi! Ngươi lại nói chưa từng thấy qua? Ngươi làm quốc sư cái kiểu gì vậy?”

Vu sư bị dọa đến hoảng hốt, sắc mặt ông khựng lại: “Hoàng thượng….hoàng thượng…bớt giận. Vi thần…”

“Ngươi câm miệng!’

Vị bạo quân liếc mắt nhìn qua khuôn mặt của thừa tướng Đường Bắc Khôi, lạnh nhạt nói: “Thừa tướng đại nhân! Ngươi đừng có nói với Trẫm là ngươi cũng chưa từng nhìn thấy cuốn truyện tranh này nhé?”

Thừa tướng run rẩy trả lời: “Vi thần…vi thần có nghe nói qua.”

Bạo quân lạnh lùng nói tiếp: “Thừa tướng đã từng nghe nói qua? Vậy thì tốt. Nói lại cho trẫm nghe thử.”

Thừa tướng nói: “Nghe nói gần đây một tiệm sách ở kinh thành đã ra một loại truyện tranh, gần đây mọi người trên phố đều bàn về chuyện này, nghe nói quyển truyện tranh này đã gây xôn xao cả kinh thành.”

Bạo quân nói: “Một quyển truyện tranh gây xôn xao cả kinh thành? Vậy thừa tướng nghĩ tại sao lại như vậy?”

Thừa tướng nói: “Cái này…. Vi thần cũng rất tò mò. Nhưng vi thần vẫn chưa kịp đọc nội dung trong đó, nên cũng không nói được, có thể là do câu chuyện trong truyện rất đặc sắc.”

Thật ra ông cũng đã từng nghe đám hạ nhân trong phủ lưu truyền cuốn truyện tranh tên Tây Du Ký này.

Một cuốn truyện tranh vậy mà lại có thể gây xôn xao cả kinh thành.

Một tể tướng như hắn sao lại không quản cho được.

Chí ít cũng phải biết lý do tại sao cuốn truyện này lại trở nên nổi tiếng như vậy, điều tra dân tình chính là chức trách và bổn phận của thừa tướng ông.

Nhưng ông vừa mới mất con….

Đường Bắc Huy bị một cao thủ thần bí giết chết ở Quỳnh Thiên lâu.!

Ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ Thái Bát Gia, người mà ông phái đi tìm kiếm cuốn sách bí kíp võ công trong truyền thuyết, cũng một xác chết ngay tại chỗ!

Cuốn bí kíp võ công mà ông ta ao ước, đã đến tay mà còn bị vụt mất!

Ngay cả đứa con trai ông yêu thương nhất cũng mất mạng!

Mấy ngày nay ông không hề chợp mắt, âm thầm phái cao thủ của nhà Đường Bắc đi điều tra sự việc kỳ lạ này…

Nếu như tìm được hung thủ!

Ông nhất định phải bắt tên hung thủ đó lấy máu trả máu!

Ông phải báo thù cho đứa con trai yêu quý!

Ông phải nói với tất cả người trong thiên hạ, nhà Đường Bắc không dễ bị ức hiếp đâu!

Ông lặng lẽ làm tang sự cho con trai, và âm thầm điều tra hung thủ…

Làm gì còn tâm tư đi điều tra một cuốn truyện tranh đang được lưu truyền trong kinh thành chứ?

Một cuốn truyện tranh có hay cỡ nào thì cũng chỉ là một thứ để tiêu khiển thôi….

Làm sao mà quan trọng bằng việc ông báo thù cho con trai được?

Chỉ là ông ngàn vạn lần không ngờ tới, một cuốn truyện tranh lại có thể làm náo loạn cả hoàng cung, hơn nữa còn chọc giận cả bạo quân!

Ánh mắt lạnh lẽo của bạo quân nhìn chằm chằm vào Đường Bắc Khôi, nói: “Thừa tướng đại nhân, trẫm thương xót cho ngươi tuổi già còn đau lòng vì mất con, nhưng ngươi cũng không được lơ là trách nhiệm của một thừa tướng!”

Thừa tướng trả lời: “Hoàng Thượng! Vi thần biết tội!”

Bạo quân lạnh lùng ném cuốn truyện tranh xuống mặt đất: “Tên thừa tướng ngươi tự mình xem đi! Dưới quyền hành của ngươi lại để cho những chuyện hoang đường này xảy ra, tên thừa tướng như ngươi nên tự biết kiểm điểm đi!”

“Dạ! Hoàng Thượng.”

Thừa tướng sợ hãi nhặt cuốn truyện tranh đã bị lật đến cũ kĩ trên mặt đất lên, tùy tiện lật mấy trang xem thử, sắc mắt lập tức biến sắc!

“Đại nghịch bất đạo!”

“Cái này quả thật là đại nghịch bất đạo!”

Thừa tướng lập tức nổi giận!

“Đại nghịch bất đạo! đây quả thật là đại nghịch bất đạo!” Thừa tướng Đường Bắc Khôi vừa xem nội dung trong cuốn truyện tranh xong, liền tức giận mắng.

Thì ra….

Tên hòa thượng tên Đường Tăng trong truyện.

Rõ ràng là Hoàng Đế!

Ai mà to gan như vậy, lại dám vẽ hoàng thượng vào truyện tranh?

Hơn nữa còn là một tên hòa thượng dung tục dở tệ như vậy, quả thật là cố ý bôi nhọ Hoàng Thượng!

“Đây quả thật là tội chết!”

Rốt cuộc Thừa tướng của đã biết vì sao bạo quân lại giận dữ như vậy!

Bạo quân nói: “Thừa tướng đại nhân, ngươi nói nên xử lý chuyện này như thế nào?”

Thừa tướng đáp: “Cái này…cái này…nghiêm khắc xét xử! Trước tiên niêm phong tiệm sách tên có Tứ Ca, sau đó bắt lấy tên đầu sỏ phía sau, một lưới bắt gọn!”

Bạo quân nói: “Một lướt bắt gọn?”

Thừa tướng đáp: “Dạ!”

Bạo quân hỏi tiếp: “Một lưới bắt gọn như thế nào?”

Thừa tướng bẩm: “Cái này….Chỉ cần bắt đám người trong Tứ Ca Thư Hội, sau đó dùng hình phạt ép cung, không sợ không hỏi ra được!”

Bạo quân nói: “Nói không chừng kẻ đầu sỏ là người trong Tứ Ca Thư Hội?”

…..

Bình luận

Truyện đang đọc