CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

”Giờ người kì lạ nhiều thật!” Sau khi bảo vệ lầm bầm một câu liền mở ra.

Như Ý mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô oán giận Minh Ngôn Hạo ”Biết thế chúng ta nên đến khách sạn thay quần áo mới đi mua xe, như thế này cũng dọa người quá mà.”

Minh Ngôn Hạo cười lạnh nói: ”Cô lái cái xe bán tải này đến khách sạn? Cô nghĩ người ta sẽ cho cô vào chắc? Còn muốn mua quần áo? Không phải cũng sẽ bị người ta đuổi ra ư?” Nói xong không quan tâm đến Như Ý nữa mà tiếng vào cửa hàng 4S.

Sau 10 phút, Minh Ngôn Hạo đã tiêu mất 3 tỷ 600 triệu mua một con xe việt dã mạnh mẽ mà đàn ông nên có-Range Rover Evoque!

Tuy chiếc xe này không nhanh bằng xe thể thao nhưng kỹ năng việt dã của nó không phải thứ mà xe thể thao có thể bắt chước được. Hơn nữa hệ thống động lực không hề qua loa, cách phối sang trọng này, cho dù chưa được sửa đổi cũng đã thắng không ít xe thể thao rồi.

Bạn nói xem không có biển số xe sao đi được? Vấn đề ở đây đều là tiền, cửa hàng 4S đã giải quyết từ sớm, hơn nữa chiếc xe này còn đang bày ở triển lãm của của hàng 4S đã bị Minh Ngôn Hạo mua lại, có thể thấy được uy lực của đồng tiền.

Thân xe màu trắng, nội thất sang trọng, lúc Như Ý chuẩn bị mở cửa lên xe lại bị Minh Ngôn Hạo kéo ra, anh tự mình ngồi vào vị trí ghế lái, Như Ý đành phải ngồi vào ghế phụ.

Không nói gì, Như Ý vừa mới lên xe Minh Ngôn Hạo liền thử đạp ga, xe chạy đi rất nhanh, cả quãng đường Minh Ngôn Hạo vẫn lái một cách từ tốn, ít nhất là không vượt xe khác!

”Giờ đi đâu?” Như Ý hỏi.

Đây là vấn đề cô muốn biết, cô đã mất gần ba ngày rồi, giờ nếu không trở lại Hongkong, cô muốn gọi điện cho Giai Tử Trạch, bảo anh không cần lo lắng, không xảy ra chuyện gì cả, giờ có lẽ Giai Tử Trạch rất lo lắng đây.

”Đừng nói chuyện.” Minh Ngôn Hạo nói.

Như Ý chỉ đành ngầm miệng, vì cô biết Minh Ngôn Hạo vừa nói những lời này, dù cô có nói gì, Minh Ngôn Hạo cũng sẽ không quan tâm đến cô, cho nên cô dứt khoát không nói nữa, dù sao Minh Ngôn Hạo cũng sẽ không bán cô đi, bán rồi anh ta sẽ không lấy lại được 21 tỷ đâu.

Minh Ngôn Hạo đi dạo trên đường, không biết là lái đến đâu, vừa quay một cái đã đến một nơi mà Như Ý không biết, ở đây toàn là biệt thự giá trị xa xỉ.

Minh Ngôn Hạo lại đến cửa sau của một trong những biệt thự đứng sau thì dừng lại, sau đó tháo dây an toàn xuống xe.

Tất nhiên Như Ý cũng theo xuống, sau khi xuống xe, cô mỉa mai Minh Ngôn Hạo ”Sao, anh cũng kim ốc tàng kiều ở đây à? Đàn ông đúng là một loại như nhau!”

Như Ý tin người đàn ông trước mắt này có thực lực kim ốc tàng kiều, không biết vì sao mỗi lần nghĩ đến chuyện bên người anh không ít phụ nữ, lòng cô lại có chút cảm giác chua xót.

Cô bị điên rồi à?

Sao lại có cảm giác này cơ chứ!

May là Minh Ngôn Hạo cũng không để ý lời nói của cô, thay vào đó anh lấy một chùm chìa khóa từ ngăn bí mật ở cửa, vặn một cái, cửa biệt thự mở, Minh Ngôn Hạo nhanh chóng đi vào, Như Ý cũng đi theo.

Sau khi vào bên trong biệt thự, Minh Ngôn Hạo không biết lấy từ đâu ra một chiếc điện thoại gọi một cuộc, Như Ý đứng cạnh phòng tham quan, còn chưa nghe rõ anh nói gì thì Minh Ngôn Hạo đã ngắt điện thoại.

”Phòng của anh à?” Như Ý hỏi, hỏi xong cô cảm thấy ngu ngốc.

Minh Ngôn Hạo vừa cởi thắt lưng của áo choàng tắm, vừa nói: ”Không phải của tôi thì của cô chắc?”

”Nhưng, một mình anh, mua nhà to như vậy làm gì?” Như Ý hiếu kì hỏi.

”Tôi có thể chọn không trả lời không? Bảo mẫu nhỏ của tôi!” Minh Ngôn Hạo trần trụi bỗng nhiên bước đến trước mặt cô, cười đen tối.

”Chết tiệt, tên khốn!” Như Ý vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Nhưng hình như Minh Ngôn Hạo cố ý chêu trọc cô, vươn tay nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào mắt anh.

Minh Ngôn Hạo từ từ nhắm mắt lại, mặt cũng dần dần tiến lại gần.

”…Đây rõ là biểu hiện của việc muốn hôn.” Trong lòng Như Ý bối rối, cô định quay đầu đi, nhưng Minh Ngôn Hạo giữ chẳ cô bằng tay phải, dường như đã sớm có phòng bị cô lâm trận bỏ chạy.

Hết cách rồi, không trốn được rồi.

Như Ý bống nhiên nghĩ tới một cách có thể giảm tổn thất nhỏ nhất,

Cô cũng nhanh chóng nhắm mắt lại, cánh tay trắng nõn chủ động ôm cổ Minh Ngôn Hạo, rõ ràng cô bỗng nhiên cảm nhận được cơ thế Minh Ngôn Hạo run lên, có điều cô không để ý nhiều như vậy, vì mội cô đã chủ động hôn đến rồi.

Môi hai người chứ hôn như vậy.

Không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, cũng không hôn lưỡi như trong tưởng tương, có thì chỉ là ngượng ngùng.

Đúng vậy, thân thể Như Ý tuy căng thẳng nhưng ý thực vẫn còn, cô rõ ràng cảm thấy toàn thân Minh Ngôn Hạo cứng ngắc, đến cả đầu lưỡi cũng không động đậy.

Như Ý cũng không để ý chuyện này, cô chỉ cảm thấy Minh Ngôn Hạo hôn môi lạ lạ, chẳng động đậy gì, có điều cô cũng chẳng muốn so đo với Minh Ngôn Hạo, giờ Minh Ngôn Hạo chắc là do kinh ngạc mà chưa kịp phản ứng lại, nếu đợi phản ứng lại, đến lúc đó Minh Ngôn Hạo chiếm thế chủ động, cô sẽ không có cơ hội chạy trốn.

Nghĩ đến đây Như Ý đẩy Minh Ngôn Hạo ra, thậm chí cô nghi ngờ mĩnh đã luyện thành tuyệt kỹ giang hồ- Thiết Sa Chưởng.

Nói cách khác, cô đẩy nhẹ thế nào cũng đẩy cả người Minh Ngôn Hạo vào trong góc.

”Xin lỗi!” Như Ý ngại ngùng xin lỗi một câu, vội vàng chạy vào trong phòng.

Minh Ngôn Hạo ngồi trên đất, vẫn còn duy trì tư thế bị ngã, mặt không cảm xúc.

Anh ngơ ngác vươn ngón tay thon dài, khẽ lướt qua môi mình.

”Đây là cảm giác hôn à?”

….

Như Ý tùy ý bước vào một phòng trong nhà, lưng tựa vào cửa, thở hổn hển như thế vừa thoát khỏi quỷ môn quan.

Nghĩ đến chuyện vừa hôn mội với Minh Ngôn Hạotheo bản năng đưa lưỡi liếm liếm môi, bên trên còn lưu lại mùi vị của người đàn ông kia…

”Xì…”

Nghĩ lại dáng vẻ Minh Ngôn Hạo ngã trên đất, Như Ý nhịn không được muốn cười, tuy cô không rõ vì sao Minh Ngôn Hạo thất thần nhưng hấp dẫn sự chú của của của là dáng vẻ ngơ ngác ngã trên đất của Minh Ngôn Hạo, đáng yêu cực kỳ,

Trước giờ cô chưa từng thấy biểu cảm đó xuất hiện trên mặt Minh Ngôn Hạo, bình thường luôn mạng lại cho người khác cảm giác lạnh lùng, cho dù là muốn người khác giúp thì cũng chẳng khác gì hoàng đế bệ hạ ra lệnh, cho dù người khác muốn hay không thì sao có thể có dáng vẻ như vừa nãy, Như Ý chỉ hận trong tay mình vừa nãy vì sao không có máy ảnh, chụp lại làm kỷ niệm cũng tốt mà.

Đồ vật trong phòng bị trùm bởi một lớp màng trắng, chắc là Minh Ngôn Hạo sợ những thứ này bị bụi cho nên mới bọc chúng lại, Như Ý kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời như lớp vải voan mỏng màu vàng chiếu lọt vào trong chiếu sáng cả căn phòng.

Đột niên cửa vang lên tiếng mở khóa, trong lòng Như Ý kinh hãi, sẽ không phải là Minh Ngôn Hạo phản ứng lại, vừa nãy cô quá phận như vậy giờ muốn báo thù cô chứ. Như Ý nhìn xong quanh, phát hiên không có chỗ nào để núp, vội vàng chạy đến cửa, định khóa trái cửa lại nhưng cô vừa bước đến thì đúng lúc của mở ra, hơn nữa không may còn đụng ngã một người.

Người này chính là Minh Ngôn Hạo đang cầm một chuỗi chìa khóa.

”Anh muốn làm gì?” Như Ý gian nan nuốt nước miếng.

Khóe miệng Minh Ngôn Hạo cười ta: ”Cô đoán xem…” nói xong, chưa đợi Như Ý kịp phản ứng lại, liền kéo cô ra khỏi phòng, sau đó nói với mấy người phía sau: ”Đây là trọng điểm, không được phép lưu lại chút bụi nào hết, bắt đầu đi, các người chỉ có 20p thôi!”

Lúc này Như Ý mới phát hiện sau lưng Minh Ngôn Hạo có vài người đang đứng, bọn họ mặc đồng phụ, bên trên còn in tên công ty vệ sinh gì đó, nhưng cô còn chưa nhìn rõ đã bị Minh Ngôn Hạo kéo xuống phòng khách rồi.

”Chết, không phải muốn trả thù mình thật đấy chứ!” Như Ý nghĩ trong lòng.

Trong phòng khách cũng có vài người đang bận rộn dọn vệ sinh, một ngưởi ở cửa chính chuyển một vài đồ vào, Như Ý nhìn thấy một ít sữa tươi, táo các thứ. Còn có mười bộ nữ trang xinh đẹp, thậm chí còn là thiết kế mới ra, chưa có mặt trên thị trường thời trang, còn có rất nhiều đồ khác, Như Ý nhìn đến hoa cả mắt.

Anh không phải định ở đây dài dài đấy chứ! Trong lòng Như Ý suy đoán.

Còn Minh Ngôn Hạo, sau khi kéo cô xuống phòng khách, không biết lấy một chiếc điện thoại trắng từ đâu đặt lên tay cô, trịnh trọng nói: ”cô kia, tôi nói cho cô, nếu chiếc điện thoại này lần sau còn xuất hiện trong tay của người đàn ông khác thì lúc ấy là lúc chết của cô!”

Như Ý không nhận, ném điện thoại về cho anh, khinh thường nói: ”Tôi không thèm lấy nhé, một chiếc điện thoại đã muốn thu mua bà đây, một đám đàn ông muốn tặng điện thoại cho tôi tôi còn chẳng thèm ấy.”

Minh Ngôn Hạo nở nụ cười, cười vô cùng đen tối…

Như Ý không quen nhìn nụ cười châm chọc này của anh, hỏi: ”Anh cười cái gì?”

”Tôi cười vì cô lại đem tôi so sánh với bọn họ, bọn họ là người gì, có tư cách gì mà so sánh với Minh Ngôn Hạo tôi, chiếc điện thoại này để ở đây, tùy cô muốn hay không, không muốn thì vứt…”

Bỗng nhiên Như Ý đoạt lấy điện thoại trong tay anh nói; ”Ai nói không cần…” Có điều cô lấy điện thoại ấn tới ấn lui, chỉ nhìn thấy một dãy số, trong điện thoại chỉ có một dãy số, điều này nói với cô rằng số này là của người đưa điện thoại cho cô à?

Vẻ mặt Minh Ngôn Hạo nghiêm túc nhìn cô.

Như Ý u oán nói: ”Sao chỉ có một dãy số vậy?”

Không biết vì sao, mỗi lần thấy vẻ mặt này của Minh Ngôn Hạo cô chỉ muốn lên đánh anh một hồi, nhưng hết cách, anh bảo cô không phải đối thủ của anh, dù là phương diện nào, chỉ cần đối đầu với anh, cô sẽ chịu thiệt, cho nên cô chọn cách khoan dung, đợi có cơ hội cô nhất định sẽ trả thù một lãi mười, vô lợi không vi.

Quả nhiên vẻ mặt Minh Ngôn Hạo đắc ý nói: ”Nhớ đấy, đây là điện thoại… tôi cho cô mượn, nên trong chiếc điện thoại này chỉ cho phép tồn tại số điện thoại của tôi, còn có… đừng quên thân phận hiện tại của cô, tôi là chủ nợ của cô, cô thiếu tiền của tôi, nếu không muốn nhận thư của luật sư ngay lập tức thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đến khi cô có đủ khả năng trả hết nợ trong một lần thì lúc đó cô không cần nghe theo lời tôi nữa, cô nghe hiểu chưa, bảo mẫu nhỏ của tôi? Minh Ngôn Hạo không để ý tới vẻ giận dữ tột cùng của Như Ý, mang theo nụ cười thắng lợi đi lên tầng, đồng thời sờ sờ thắt lưng, cảm thấy đau đau ở đó, trong lòng chửi thầm: ”Người phụ nữ này sức ở đâu mà lớn thế chứ!

Rõ ràng là cú ngã vừa nãy…

Bình luận

Truyện đang đọc