CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Làm sao giờ? Nếu như ngủ say trên xe, ai biết tên cầm thú bên cạnh này sẽ làm loại chuyện gì.” Trong lòng Như Ý âm thầm hối hận. Vì sao đến nơi có y thuật phát triển như Hồng Kong lại không đi khám xem bệnh tình của mình.

Nhưng bây giờ dù thế nào thì cũng đã không kịp rồi.

Buồn ngủ quá…

Mí mắt giống như bị treo lên một tảng sắt nặng ngàn cân, cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng không thể ngăn cản vận mệnh rủ xuống của nó…

Thế giới xung quanh dần dần bị đêm tối thay thế, tối tăm không nhìn thấy một tia sáng.

“Như Ý, cô sao vậy?” Âu Dương Tuyệt dường như cũng phát hiện ra sự bất thường của cô, nên lớn tiếng hỏi cô.

“Đừng ồn nữa, để tôi ngủ.”

Như Ý dùng chút ý thức còn sót lại nói xong câu đó, sau đó cô đã hôn mê mất rồi…

“Như Ý, Như Ý…” Âu Dương Tuyệt dừng xe ở bên đường, lo lắng nhìn Như Ý giống như đang ngủ say.

Âu Dương Tuyệt cực kỳ lo lắng. Nhìn cảnh vật xung quanh xong anh ta quay đầu xe, lái xe đến một bệnh viện gần đó…

Vài phút sau, ở một bệnh viện bình thường gần đó, nhân viên y tế ở đại sảnh đều nhìn thấy một người đàn ông ôm một người phụ nữ vội vã xông vào.

“Bác sỹ, bác sỹ đâu…” Âu Dương Tuyệt hét ở đại sảnh.

Đường hành lang ở bệnh viện chằng chịt phức tạp, anh ta thực sự không biết bây giờ nên đi đâu.

Một bác sỹ già mặc áo blue thực sự nhìn không nổi nên bước qua đó nói: “Cậu đây, phiền cậu nhỏ tiếng chút. Nơi này là bệnh viện, không phải là chợ. Có chuyện gì có thể nói với tôi.”

“Ông là bác sỹ.” Âu Dương Tuyệt tập trung nhìn bác sỹ già này, nói: “Vậy ông nhanh khám cho cô ấy.”

Vị bác sỹ già bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, nhưng mà rất nhanh cũng đã bình tĩnh lại. Ông nói: “Cậu theo tôi qua đây.”

Theo sự sắp xếp của bác sỹ, Âu Dương Tuyệt muốn một phòng bệnh tốt nhất. Vì điều kiện khá yên tĩnh, Âu Dương Tuyệt lại ngồi trên ghế ở hành lang, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà.

“Sao lại như vậy chứ, chẳng lẽ bị người khác hạ độc rồi?” Âu Dương Tuyệt nghĩ không ra. Từ lúc trước khi lên xe, anh ta đã phát hiện Như Ý không ổn. Lúc đó anh ta nên mang cô đến bệnh viện rồi.

“Nếu như để tôi biết là thằng khốn nào, tôi nhất định sẽ lột da tên đó!” Âu Dương Tuyệt thầm nói trong lòng.

Bỗng nhiên, anh ta nhớ lại lúc vừa lên xe, tay Như Ý vẫn luôn cầm chiếc điện thoại kia. Cả người giống như mất hồn vậy.

Sau khi Như Ý hôn mê, điện thoại cũng rơi trên xe. Anh ta vội vàng chạy ra xe dưới lầu, tìm được chiếc điện thoại đó mở ra. Trong đó chỉ lưu một số điện thoại.

Chả nghĩ gì cả mà Âu Dương Tuyệt trực tiếp gọi thẳng qua đó.

“Tút… tút… tút…” Điện thoại vang đến tiếng kết nối nặng nề.

Dường như trôi qua lâu như cả nửa thế kỷ, điện thoại cuối cùng cũng nhận rồi.

“Không phải đã nói với cô rồi sao, không có chuyện gì thì đừng gọi điện thoại sao? Đầu của cô cuối cùng chỉ nhớ những thứ gì vậy, coi lời của tôi như gió thoảng bên tai?” Vừa nhận điện thoại, Âu Dương Tuyệt đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

Âu Dương Tuyệt không nói gì, mà yên tĩnh nghe thôi.

“A lô? Sao không nói gì cả? Người phụ nữ này có phải rảnh đến phát điên rồi không, coi tôi là trò giải trí sao! Tôi nói cho cô biết, nếu không giải thích rõ ràng thì cô chết chắc rồi. 21 tỷ cũng đừng hi vọng nữa.”

“Anh là ai?” Hồi lâu, Âu Dương Tuyệt mới nói.

21 tỷ gì? Anh ta không ngờ rằng, chỉ một cuộc điện thôi lại liên quan đến nhiều chuyện như vậy.

Đầu bên kia điện thoại, hình như vì không có nghe thấy giọng nữ như đã nghĩ mà biến thành giọng nam nên đã trầm lặng xuống.

Rất lâu sau…

Hai người đàn ông đồng thời nín thở, cũng không nói gì.

“Là cậu!”

“Là cậu!”

Thật lâu sau, hai người đồng thời mở miệng. Thế mà lời cũng giống nhau.

“Thật không ngờ cậu thế mà vẫn dám liên hệ với cô ấy. Chẳng lẽ không sợ ngày mai lại lên đầu báo sao?” Âu Dương Tuyệt nói rất nhẹ, nhưng mùi vị trào phúng trong đó thì nặng cực kỳ.

Đầu bên kia, trong phòng làm việc xa hoa, Minh Ngôn Hạo sắp tức giận đến phát điên rồi. Anh đã sớm nói với người phụ nữ đáng chết kia, chiếc điện thoại này không được dùng loạn.

Trong điện thoại, Minh Ngôn Hạo vẫn giữ thái độ bình tĩnh cực độ nói: “Chuyện của tôi không cần cậu quản, cô ta đâu?”

“Cô ta? Hừ, cậu còn biết nói đùa cơ đấy. Chuyện cậu làm chẳng lẽ tự cậu không biết sao?”

“Chuyện tôi làm? Cậu muốn vu tội cho tôi…” Minh Ngôn Hạo cười lạnh: “Bỏ đi, tôi cũng lười biết chuyện của cô ta. Cậu nói với cô ta, như thế này đi, để cô ta sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không tôi sẽ không lưu tình.”

“Thật xin lỗi. Lời của cậu tôi không thể chuyển lời giúp được. Cậu tốt nhất tự mình nói với cô ấy. Vì gọi điện thoại hoàn toàn là hành vi của một mình tôi, không liên quan đến cô ấy. Đúng rồi! Quên nói với cậu một chuyện, cô ấy hình như bệnh rất nặng, bây giờ đang…” Âu Dương Tuyệt nhìn tên bệnh viện rồi nói: “Cô ấy đang ở bệnh viện Huệ Nhân!”

“Cậu nói cho tôi biết chuyện này là có mục đích gì? Muốn tôi đi thăm cô ta? Cậu điên rồi sao, chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên cậu quen tôi sao? Cứ như vậy đi, nói với cô ta về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Minh Ngôn Hạo nói đến đây, dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Gồm cả cậu!” Nói xong, anh tắt máy luôn.

Âu Dương Tuyệt ngồi ở trên xe, mở miệng cười nói: “Cậu vẫn lạnh lùng như cũ, bạn của tôi!”

Chuyện giữa anh ta và Minh Ngôn Hạo là bí mật giữa hai người họ, không người nào biết.

Bọn họ từ bạn bè trở thành kẻ thù!

Như Ý vẫn luôn tưởng rằng anh ta và anh là bạn tốt, nhưng lại không ngờ rằng hai người lại là oan gia.

Lúc Âu Dương Tuyệt quay lại bệnh viện, vừa hay bác sỹ già cũng bước ra từ phòng bệnh.

“Cậu nhóc, thì ra cậu ở đây à. Vừa nãy tôi còn đi khắp nơi tìm cậu.” Bác sỹ già nói.

“Bác sỹ, cô ấy sao rồi?” Âu Dương Tuyệt đón lấy bác sỹ hỏi.

“Không sao. Bạn gái cậu chỉ là cơ thể suy yếu nên mới hôn mê. Mua cho cô bé nhiều đồ bổ, biết chưa?” Bác sỹ già tốt bụng nói.

“Cơ thể suy yếu?” Âu Dương Tuyệt không khỏi nhớ đến tình cảnh ra ngoài với Như Ý. Lúc đó cô khỏe mạnh như hổ, một người còn trèo lên trèo xuống lắp bốn chiếc máy quay…

“Vâng vâng, cảm ơn bác sỹ. Tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận. Ờ! Phải là chăm sóc bạn gái của tôi cẩn thận.” Âu Dương Tuyệt vừa trả lời vừa cười nham hiểm.

Mặc dù anh ta biết bác sỹ hiểu nhầm quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng lại không nói rõ. Hơn nữa, anh ta vẫn luôn muốn theo đuổi Như Ý, chỉ là Như Ý không cho anh cơ hội.

Như Ý nếu như nghe thấy cuộc trò chuyện này của hai người, chắc sẽ nôn ra máu mà chết…

“Người trẻ bây giờ thật là!” Bác sỹ già nhìn dáng vẻ của Âu Dương Tuyệt, thở dài một hơi rồi lắc đầu đi.

Đợi bác sỹ già đi rồi thì Âu Dương Tuyệt bước vào phòng bệnh. Chỉ thấy Như Ý nằm trên giường bệnh trắng toát ngủ say.

Thần thái đáng yêu này khiến Âu Dương Tuyệt nhịn không nổi nhào tới hôn cô.

“Đúng là yêu tinh mà…” Âu Dương Tuyệt chầm chậm cúi người rồi nhẹ nhàng hôn lên trán trắng trẻo của cô.

Đây có được tính là cưỡng hôn không?

Chỉ là Như Ý ngủ say rồi, chắc lắm cũng chỉ coi như hôn trộm thôi.

Ngoài cửa, một người đàn ông anh tuấn mặc âu phục đen nhìn thấy cảnh này qua khe cửa. Nhưng thoáng một chốc, người đàn ông đó đã không thấy đâu rồi.

Âu Dương Tuyệt cười gian tà nhìn ngoài cửa, líu ríu nói: “Rõ ràng trong lòng lo lắng như vậy, nhưng lại muốn giả vờ như hờ hững không quan tâm. Người trẻ bây giờ thật là…” Anh ta đột nhiên học giọng điệu nói chuyện lúc nãy của bác sỹ già.

Người đến quả thực là Minh Ngôn Hạo, nhưng điều anh quan tâm không phải là bệnh tình của Như Ý, mà là lo lắng Như Ý có để lộ bí mật của anh không. Trước đây anh có lẽ sẽ không lo lắng, nhưng bây giờ Âu Dương Tuyệt xuất hiện bên cạnh cô, anh không thể không lo lắng rồi.

Ngồi trên xe Rolls Royce xa hoa, Minh Ngôn Hạo vỗ mạnh lên tay lái, giống như một con sư tử đang tức giận vậy.

“Đáng chét.” Anh bực bội mắng.

“Nếu như vừa bắt đầu đã động thủ, sẽ không có nhiều khó khăn như vậy rồi. Phụ nữ thì làm sao. Nếu như nhiệm vụ này thất bại rồi, mày sẽ phải chết đó mày có hiểu không.”

Anh lặp đi lặp lại mà nhắc nhở mình.

“Dương Thiên, lòng của em không đủ cứng, em phải độc ác hơn.” Minh Ngôn Hạo nhớ lại lời khuyên ban đầu của thầy ở nơi đó.

Mà người nghe thấy câu nói này đều cười trộm, bao gồm cả Âu Dương Tuyệt …

Không biết qua bao lâu, Như Ý mơ màng mở mắt. Xung quanh đen như mực, qua một lúc mắt của cô mới thích ứng được hoàn cảnh xung quanh.

Cô cảm thấy cô đang ở một căn phòng lạ lẫm. Mà cô đột nhiên cảm nhận được hơi thở của một người. Hơi thở đó lúc mạnh lúc yếu mà truyền đến bên tai cô, cô chỉ cảm thấy ngứa ran.

Cô kinh hãi quay người lại thì chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cô. Đường nét hơi nữ tính, mái tóc dài vừa phải lại thêm nụ cười hơi gian tà. Người đàn ông như này có hấp dẫn chí mạng với bất cứ người phụ nữ nào.

“Tỉnh lại rồi?” Khóe miệng Âu Dương Tuyệt khẽ nhếch lên, anh mở mắt nhìn Như Ý nói.

“Anh, anh… sao lại ở đây.” Trong lòng Như Ý hỗn loạn. Đây là lần đầu tiên cô cùng người đàn ông này tiếp xúc gần như vậy: “Anh muốn làm gì, mau đi ra.” Như Ý vừa nói vừa đẩy anh.

Âu Dương Tuyệt nắm lấy cái tay đang làm loạn của cô, hơi cau mày nói: “Câu này là anh nên hỏi em mới phải, em xem bây giờ là ai đang chủ động.”

Như Ý quả nhiên yên tĩnh lại, xem tình trạng bây giờ của hai người. Hai người ngủ trên một giường bệnh, vì giường bệnh không đủ lớn nên hai người dính chặt lấy nhau. Mà điều càng khiến Như Ý đỏ mặt đó là chân của cô không chút hình tượng mà gác lên eo anh. Đầu của cô còn gối lên tay của anh.

Đợi cô nhìn rõ xong thì vội vàng dùng cả tay cả chân muốn rời khỏi giường bệnh. Dáng vẻ lạnh lùng lúc trước không thấy đâu nữa.

Cho dù ai đang ngủ, bên gối xuất hiện một người đàn ông thì cũng không thể bình tĩnh nổi.

“Đừng động!” Âu Dương Tuyệt dường như đã sớm đoán được cô sẽ phản ứng như này nên vươn một tay kéo cô lại rồi lật người đè cô dưới chăn.

“Bệnh thần kinh, mau thả ra!” Như Ý giận dữ nhìn Âu Dương Tuyệt.

Cô vùng vẫy một lúc mới phát hiện không thể thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Âu Dương Tuyệt, chỉ có thể tức giận trừng mắt.

“Yên tĩnh nào. Đây là bệnh viện. Nếu như em không muốn càng nhiều người thấy chúng ta đang dính với nhau thì em ngoan ngoãn mà yên tĩnh cho anh.” Âu Dương Tuyệt nói.

Âu Dương Tuyệt nói đúng. Nếu như bây giờ bác sỹ mà vào, chắc sẽ tưởng hai người bọn họ đang làm gì đó. Mặc dù bọn họ không hề làm gì.

Quả nhiên, bị Âu Dương Tuyệt uy hiếp nên Như Ý an tĩnh lại. Cô nhìn bên ngoài cửa phòng, lo lắng nói: “Rốt cuộc làm sao vậy, anh giải thích rõ cho tôi. Tôi không phải đang trên xe sao? Sao đột nhiên lại chạy đến bệnh viện rồi.”

“Chuyện xảy ra trên xe em không nhớ chút nào sao?” Âu Dương Tuyệt lại hỏi ngược lại.

Bình luận

Truyện đang đọc