CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Cát Lượng cũng biết Cát Băng áy náy nên vỗ vai hắn trấn an.

”Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ còn cách giải quyết cho tốt, những cái khác không cần nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm người bắt nữ nhân kia về, nàng ta vậy mà lại ra khỏi núi Đào Viên, đã thế còn không ai biết, e là hiện tại nàng ta không tìm được nơi đặt chân, chắc là có thể tìm được nàng thôi!.”

Cát Lượng phân tích sự việc rất tốt, hi vọng giống như những gì mình phân tích, chỉ cần tìm thấy nữ nhân kia thì hẳn có thể đảo ngược tình thế.

Lúc Cát Băng đến chỗ Như Ý lần nữa thì Như Ý đang ngắm hoa đào ngoài cửa sổ một mình, cũng không biết là tầm mắt đang dừng ở trên bông hoa nào.

Như Ý đang nghĩ, tối hôm qua Mộ Dung Tinh Thần nói dựa theo lời cô phân phó đã đi phát tán lời đồn rồi, hơn nữa với sự hiệu biết của cô về Mộ Dung Tinh Thần, chuyện kia xử lí khá lưu loát, cho nên Như Ý chắc chắn điều Cát Băng đang lo sợ chính là những chuyện này.

”Mỗi ngày ngươi đều nhìn những bông hoa này, rốt cuộc là nghĩ cái gì thế?” Cát Băng nhìn nữ tử im lặng dựa bên cửa sổ ngắm hoa đào bay bay, trong lòng cũng an tĩnh lại.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao dạo gần đây mình luôn muốn đến chiếc sân này, nghĩ muốn ở chung một chỗ với Như Ý, bởi vì Như Ý làm hắn cảm thấy một loại tĩnh tâm, yên bình. Cho dù ngoài kia nhiều chuyện, nhiều tranh chấp, thì chỉ cần hắn đến đây, trong lòng sẽ bình tĩnh lại, không cần phân tranh, trong lòng chỉ còn sự yên ổn.

Như Ý nghiêng đầu nhìn Cát Băng: ”Ta đang nghĩ, ngoại vật đều có bắt đầu, nguyên nhân và kết quả, gieo nhân gì thì gặt quả đó, cho dù là cây đào này hay là con người!”

Như Ý nói lời này, thực chất giống như đang nhắc nhở Cát Băng, nhân ác mà ngay đó hắn ta gieo, sau này chắc chắn sẽ khiến anh ta phải nếm kết cục thảm hại.

Cát Băng bị Như Ý nói như vậy, trong lòng run lên, chẳng lẽ Như Ý đã biết gì đó rồi? Cát Băng hơi lo lắng nhìn về phía Như Ý.

Nhưng Như Ý đã sớm thu ánh mắt của mình mà tiếp tục nhìn về phía những bông hoa đang lay động, mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Cát Băng vỗ vỗ ngực, chắc là ảo giác của mình thôi. Dường như hiện tại rất kiêng kị những thứ này, không biết là bắt đầu từ lúc nào bản thân cũng tin vào mấy cái nhân quả gì đó.

Động tác nhỏ của Cát Băng đã rơi vào mắt Như Ý, trong lòng Như Ý chỉ cười lạnh, Cát Băng à Cát Băng, ngươi cũng chột dạ ư, xem ra người cũng chẳng phải loại hoàn toàn không có trái tim nhỉ!

”Nhân tiện, mấy ngày này có rất nhiều Võ Lâm nhân sĩ muốn đến núi Đào Viên, lúc đó sẽ bảo ngươi đi cùng để xem Hắc Huyền Lệnh, nếu có thể thì hãy để mọi người chứng kiến ngươi mới là chủ nhân mà Hắc Huyền Lệnh chọn ra, còn tất cả những gì sơn trang Huyền Thiết làm, chẳng qua chỉ là lừa người mà thôi!” Vẻ mặt Cát Băng khinh thường nói tựa như hắn làm một chuyện đúng đắn bao nhiêu, còn sơn trang Huyền Thiết tồi tệ thế nào.

Như Ý nhìn thấy sắc mặt của Cát Băng, trong lòng trầm xuống, nhưng lại rất ít tỏ rõ hỉ nộ ra ngoài.

Thực ra chuyện Cát Băng nói, là vì Như Ý bảo Mộ Dung Tinh Thần đi làm, cho nên cô chắc cũng đoán ra được sự việc ra sao, chỉ là không biết tiếp theo sẽ tiến triển như thế nào, mà Cát Băng lại muốn để mọi người chứng kiến? Điều này hình như không giống với tác phong của hắn, vậy khả năng duy nhất có thể đoán ra chính là Cát Băng lại có thủ đoạn khác rồi.

”Được, ta đợi.” Như Ý gật nhẹ, dường như chẳng quan tâm một chút nào.

Nên vui vẻ không? Cát Băng tự hỏi như vậy, nhưng đối với việc Như Ý không có gì khác thường, trái lại trong lòng không yên lắm, hắn cũng không biết có phải là càng ngày càng để ý đến Như Ý nên mới có làm giác lo được lo mất hay không?

Tất nhiên là Như Ý cũng không biết vì chuyện gì mà lúc này trên mặt Cát Băng lại lộ ra vẻ lo lắng, cô nghĩ chẳng qua đây là thủ đoạn mà Cát Băng hay dùng, ban đầu đều sẽ giả bộ ngoan ngoãn, người tốt này nọ, nhưng không biết trong lòng hắn chứa thứ dơ bẩn cỡ nào, ngày ngày đều đối mặt vơi kẻ tội ác tày trời, đây cũng coi như là một thử thách với Như Ý.

Vì Cát Băng Cát Lượng nhận được thư mời của các môn phái võ lâm, hiện giờ trong quán rượu và quán trà ở chợ dưới chân núi Đào Viên gần như kín người hết chỗ.

Lúc này vấn đề mọi người thảo luận cũng xoay quanh sơn trang Huyền Thiết và Hắc Huyền Lệnh, bàn tán vô cùng sôi nổi.

”Ai….ngươi nói xem, lần nãy sẽ lại không có kết quả nữa chứ!?” Một tên xấu xí nhìn mọi người xung quanh, nhỏ giọng hỏi bằng hữu của mình.

Một tên áo tím thoạt nhìn nho nhã hơn ở bên cạnh chỉ một hơi uống cạn chén rượu, sau đó ăn một miếng thức ăn, dường như chẳng lo lắng vấn đề của bằng hữu mình chút nào.

”Này, hỏi ngươi đấy!” Tên xấu xí kia nhìn thấy dáng vẻ bằng hữu của mình như vậy, còn cả những người xung quanh dường như cũng đang nghe chuyện sẽ xảy ra như thế nào có chút sốt ruột đập đập nam tử mặc áo tím.

”Chuyện này, không rõ, nếu là giả, núi Đào Viên dám nhận thư mời cho nên ta thấy tám chín phần mười không sai được!” Tên nam tử áo tím nói xong lại uống thêm một ly nữa.

Tên xấu xí kia vừa nghe nam tử áo tím nói vậy, hình như cảm thấy rất có lí, gật gật đầu hết sức đồng ý.

Những kẻ bên cạnh thấy hai người đều không kiêng dè gì mà nói ra, bèn không để ý lời nói nữa, có gì nói đó.

Một kẻ trong đó đột nhiên hỏi một câu khiến cả quán trở nên an tĩnh.

”Ngươi nói xem, sơn mạch Đào Viên này có phải thực sự vì Hắc Huyền Lệnh cho nên mới hỏa thiêu sơn trang Huyền Thiết không?”

Vấn đề này, câu hỏi này, vốn dĩ chẳng ai có chứng cứ, cũng chỉ là suy đoán, đồn đãi, không ai dám trả lời. Vì nếu nói ra, vậy có khả năng sẽ kết thù với núi Đào Viên, nếu đáp không phải, nếu thật sự có chuyện như vậy, thì người kia chắc chắn sẽ chết không yên ổn.

Bỗng chốc cả quán rượu trở nên yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

”Nhiều chuyện như vậy làm gì, hại ông đây ăn cơm cũng không dám ăn!”

Cũng không biết là tên to con nào tính khí nóng nảy nói một câu như vậy, những người khác cũng nhỏ giọng hùa theo, quán rượu lại náo nhiệt như trước.

Chỉ là ở góc nào đó trong quán rượu có một lão nhân nhìn thoáng qua giống như ăn xin, nghe mọi người nói chuyện mặt mày dựng thẳng, giống như nghe được chuyện gì vui vẻ, trong nháy mắt cả người đã nhảy ra khỏi cửa sổ, không ai cảm nhận được.

Nhưng đáng thương cho tên tiểu nhị kia, vừa còn không ghét bỏ cho lão nhân kia một hũ rượu để lão ở trong góc đó uống, lúc này người cũng đã chạy rồi, hắn đoán cũng chỉ có mình phải chịu bồi thường.

Lão nhân phi ra ngoài, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, e là không có mấy người có năng lực như thế, nếu người ta phát hiện ra dấu vết của lão, chắc chắc sẽ nghi ngờ người này là ai? Bởi vì ở trong giang hồ, người có bản lĩnh như vậy chắc chắn sẽ bị quảng mà cáo.

Mà kẻ xấu xí và nam tử áo tím trong quán rượu vừa nãy, lúc mọi người thảo luận trở lại, hai người nhỏ giọng thì thầm, liếc nhau một cái sau đó rời khỏi quán rượu.

”Tình hình thế nào?”

Ở trong một gian phòng nào đó, nam tử áo tím và kẻ xấu xí vừa rời khỏi quán rượu đang quỳ trên mặt đất, trước mặt họ có một nữ tử đang ngồi tao nhã nâng cốc trà nhìn hai người, giọng nói nhẹ nhàng nhưng truyền đến tai hai người lại rất rõ ràng.

”Thưa lâu chủ, những người kia đúng là đa số đều hướng về phía Hắc Huyền Lệnh, hôm nay dù có người hỏi đến chuyện phóng hỏa của sơn trang Huyền Thiết nhưng mọi người đều không dám đáp lời, sợ rước họa vào thân, thuộc hạ nghĩ hiện tại bọn họ e ngại sơn mạch Đào Viên hơn!” Nam tử áo tím hồi đáp.

Hồng Đậu chậm rãi đứng dậy, nhìn hai người một cái, gật đầu phất tay bảo hai người lui xuống.

Người bình thường đều cho nàng là chủ nhân của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, chỉ có người bên trong nội bộ của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu mới biết chủ nhân thật sự là Mộ Dung Tinh Thần.

Theo yêu cầu của Mộ Dung Tinh Thần, Hồng Đậu đã lan truyền tin tức Hắc Huyền Lệnh ở sơn mạch Đào Viên ra, đồng thời ngầm lộ ra chuyện phóng hỏa sơn trang Huyền Thiết có liên quan đến sự biến mất của Hắc Huyền Lệnh, rất nhiều người chú ý đến sơn mạch Đào Viên, cho nên mới có đủ các loại môn phái gửi ra thư mời với đủ loại lí do.

Mấy ngày Mộ Dung Tinh Thần rời đi, Hồng Đậu ngoài thu xếp những chuyện này, còn tự hỏi tại sao lại xảy ra trận hỏa hoạn này, hôm đó Phinh Đình đã nói một ít, nhưng cũng không nói cụ thể là ai gây nên, trong lòng nàng ta hi vọng nếu chuyện này đã xảy ra thì tốt nhất là do Cát Lượng làm, tuy nàng đã chấm dứt tình cảm với Cát Băng, nhưng nàng biết trong lòng mình vẫn không muốn thừa nhận Cát Băng là người như vậy.

Nghĩ đến đây Hồng Đậu nhíu mày, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đến chỗ Phình Đình chứng thực, hỏi cho rõ ràng.

”Hồng Đậu, ngươi đến rồi à!”

Phình Đình vừa thấy Hồng Đậu đến, lập tức đứng dậy, thân thể nàng cũng thấy đỡ hơn rất nhiều, xem ra Tịch Mịch Yên Vũ Lâu này quả đúng là không đơn giản, đến cả thuốc mà nàng ta dùng cũng không phải bình thường có thể có được.

Hồng Đậu thấy Phinh Đình đứng dậy, vội vàng đi qua ngăn nàng: ”Thân thể vẫn chưa tốt, ngươi đừng lộn xộn!”

Đối với ý tốt của Hồng Đậu, Phinh Đình gật đầu, nàng không nói nhiều, cũng không giải thích gì hết, dường như loại cảm giác mới lạ này hoàn toàn không giống với tình huống ban đầu bản thân bị thương gặp được Như Ý.

”Hồng Đậu!”

”Phinh Đình!”

Hai người nhìn nhau một cái, lại đồng thời lên tiếng.

Đối với loại ăn ý này, hai ngươi lại nhìn nhau, sau đó không khỏi nở nụ cười.

”Phinh Đình, là thế này, ta có một vài vấn đề muốn hỏi rõ ràng cho nên mới muốn tìm cô chứng thực một chút!” Không biết vì sao, Hồng Đậu đối mặt với Phinh Đình lại có chút khó mở lời, thực ra nàng hẳn là hiểu được, bất luận có phải Cát Băng đầu sỏ gây nên hay không thì Cát Băng vẫn không thoát khỏi liên can đến sơn mạch Đào Viên.

Hồng Đậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hồng Đậu, cũng biết câu hỏi sau đó có khá năng hơi khó mở lời, nhưng Hồng Đậu đã cứu mình, chỉ là hỏi một chút, hơn nữa đối với nàng mà nói cũng chẳng có gì phải giấu diếm. Phinh Đình rất phối hợp gật đầu.

”Hồng Đậu, ngươi nói đi, chỉ cần ta biết ta nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn!”

Hồng Đậu nghe Phinh Đình nói vậy, bản thân chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường Phinh Đình, cúi đầu suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.

”Phinh Đình, ta muốn biết một vài chuyện ngươi nói, rốt cuộc là ai làm? Nói cách khác, tình hình lúc ấy như thế nào, ngươi có thể nói lại một lần nữa cho ta không?” Hồng Đậu vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Phinh Đình, thấy khuôn mặt vỗn dĩ trắng bệch lúc này lại đỏ lên, trong lòng cũng biết có hơi khó xử, nhưng nàng cũng đã nói ra rồi, vì vậy bèn kéo tay Phinh Đình, ánh mắt mong chờ nhìn nàng: ”Phinh Đình, ta biết bảo ngươi thuật lại chuyện này một lần nữa quả thực có chút làm khó ngươi, nhưng ta thực sự có nỗi khổ tâm của mình!” Trong lòng lại nói thêm một câu, coi như là vì sư phụ của nàng mà phải hiểu rõ, nhưng thực chất nàng cũng không thuyết phục được mình hoàn toàn, có thật là chỉ vì sư phụ thôi không?

Bình luận

Truyện đang đọc