CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Một hắc y nhân ngã dưới chân cô, cô tự nhiên sẽ không giống như nữ tử khác kinh ngạc hay hoảng sợ.

“Ý Nhi, nàng không sao chứ!” Có điều Mộ Dung Tinh Thần vẫn sợ Như Ý bị hành động của mình dọa sợ.

Như Ý mỉm cười lắc đầu: “Cẩn thận!” Nói rồi, một chưởng của Như Ý tung ra, một hắc ý nhân khác ngã xuống: “Ngươi còn tưởng ta có chuyện sao?” Như Ý lúc này giống như một cô gái nhỏ trêu đùa Mộ Dung Tinh Thần.

Mộ Dung Tinh Thần thấy nụ cười của Như Ý, sự khát máu vừa rồi vì thế mà tan biến, ngay cả đôi mắt đó cũng không có sự tàn nhẫn.

Bên này Như Ý cùng Mộ Dung Tinh Thần đối phó với đối thủ rõ ràng không mất chút sức nào.

Mà mọi người đều có thể thấy rất rõ, ngược lại bên của Phinh Đình nguy hiểm lại rất lớn, tuy có rất nhiều người bảo vệ nhưng mắt thấy Phinh Đình sắp không chống đỡ được rồi.

“Dừng tay!”

“A!”

Một hắc y nhân túm lấy Phinh Đình, đưa kiếm lên cổ của nàng ta, sau đó quát lớn, nhìn thẳng vào tất cả mọi người.

Tất cả mọi người bởi vì tiếng quát của hắc y nhân mà toàn bộ dừng lại.

“Ngươi muốn như thế nào? Thả Phinh Đình cô nương ra!” Huyền Dạ lúc này vững tâm nhất trong số tất cả mọi người, không muốn người trước mặt làm hại người trong tay hắn.

Người đó khẽ cười: “Huyền bảng chủ, ngươi ngốc rồi sao, ta sao có thể hại vị cô nương này này được chứ, ta còn muốn kêu nàng ta dẫn ta đi tìm bảo vật…! Các ngươi nếu như ai dám đi theo thì ta sẽ không khách sáo với nàng ta, không để nàng ta chết, nhưng khiến nàng ta da thịt bị tổn thương còn được, huống chi ta khuyên các vị ở đây, bây giờ người này đối với các ngươi mà nói đều không có tác dụng, các người ai bước lên, đều không được chỗ tốt, cho nên tốt nhất đừng có bám theo!” Hắc y nhân nói rất ngông cuồng, sau đó ở trong vòng bảo vệ của những hắc y nhân khắc, từ từ lùi khỏi đại điện, người khẽ nhún một cái, biến mất khỏi sơn trang này.

Trong lúc rối loạn, Cát Băng Cát Lượng còn một số người khác cũng dần dần rời khỏi, cũng không biết có phải đuổi theo người kia hay không, hay cảm thấy vở kịch này không có gì để xem nữa.

Bây giờ ở lại chỉ có Hồng Đậu của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu cùng các thủ hạ, còn cả người luôn bảo vệ bên cạnh Như Ý – Mộ Dung Tinh Thần nữa.

“Tinh Thần, ở đây không có chuyện gì rồi, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!” Như Ý bây giờ còn có việc đằng sau cần phải sắp xếp, cho nên cũng không tiện giữ Mộ Dung Tinh Thần lại.

Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý nhìn mình, không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy ánh mắt của Như Ý thân thiện hơn rất nhiều, có điều nếu Như Ý đã nói gì thì tự nhiên sẽ là như thế.

“Vậy ta đi trước đây, có chuyện gì nàng trực tiếp đến tìm ta là được!” Mộ Dung Tinh Thần hình như chưa có ý định rời khỏi sơn trang.

Mãi đến khi một người ở bên tai của hắn thấp giọng nói mấy câu.

“Ngươi chắc chắn!” Hắn nhỏ giọng hỏi người đó.

Người đó nghiêm túc gật đầu. Mộ Dung Tinh Thần khẽ nhíu mày, nhưng cũng biết lúc này không phải lúc nhi nữ tình trường, hắn xoay người đi đến chắn trước mặt của Như Ý: “Như Ý, Hắc Hạp của ta có chuyện cần phải xử lý, sự tình ở chỗ này cũng kết thúc rồi, cho nên ta phải rời khỏi, lần trước thứ đồ đó cho nàng, nàng phải bảo vệ cho tốt, có bất cứ chuyện gì đều có thể dùng thứ đó tìm ta!” Mộ Dung Tinh Thần mặc dù trong lời nói rõ ràng là không lỡ, nhưng hắn không thể không rời khỏi.

Như Ý gật đầu: “Yên tâm đi, thứ người cho ta, ta tự nhiên sẽ giữ cẩn thận!”

Vốn dĩ một câu vô tâm của Như Ý, sau này lại không tách rời khỏi cô, thời khắc ở cùng Mộ Dung Tinh Thần, khiến hắn có thể vượt qua được những ngày không có Như Ý ở bên cạnh.

Như Ý thấy Mộ Dung Tinh Thần rời khỏi, lúc này mới kéo tay của Hồng Đậu: “Muội muội tốt, muội định như thế nào?” Đối với người trước mắt, Như Ý luôn không phát hiện Hồng Đậu có ý hại đến mình, mặc dù che giấu không ít thứ, dù sao đây chính là giang hồ, một bể thuốc nhuộm lớn, có thể đem người trong giang hồ nhuộm thành muôn vàn sắc thái.

Hồng Đậu có chút thích thú nắm lấy tay của Như Ý: “Tỷ tỷ, hay là tỷ cùng ta đến Tịch Mịch Yên Vũ Lâu đi, ta nói cho tỷ biết…”

Hồng Đậu nói, mắt còn liếc người xung quanh, sau đó áp sát vào tai của Như Ý: “Bên dưới của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu chúng ta có địa phương gọi là Yên Vũ Các, nơi đó mỹ nam vô số, nếu như tỷ đến, ta có thể không lấy tiền của tỷ, tùy ý tỷ chọn!” Hồng Đậu nói rồi còn tinh quái nháy nháy mắt.

“Muội đó!”

Như Ý cũng không nhịn được mà gật đầu với Hồng Đậu: “Đây chính là muội nói đấy, ta vừa có việc, cho nên tạm thời không rời khỏi đây được, mấy ngày nữa, ta sẽ đi tìm muội, đến lúc đó muội không được trốn đâu đấy!” Như Ý thấy dáng vẻ tinh nghịch của Hồng Đậu, bản thân cũng không nhịn được mà tinh nghịch theo.

Hồng Đậu giống như tìm được tri âm vậy: “Vậy thì quyết rồi đấy, thứ này cho tỷ, đến lúc đó tỷ trực tiếp cầm thứ này đưa bọn họ xem, bọn họ sẽ biết làm như thế nào!” Hồng Đậu lấy ra một chiếc mộc bài kỳ lạ của mình cho Như Ý.

Như Ý cũng không lằng nhằng, trực tiếp nhận lấy, cô là người có thể tùy cơ ứng biến, gặp người nào thì nói tiếng đó.

“Vậy ta đi trước đây!” Hồng Đậu chắp tay, sau đó chắp tay với Huyền Dạ, trực tiếp xoay người rời khỏi đây.

Người nên đi đều đã đi sắp hết rồi, hiện nay còn lại đều là người của Huyền Thiết sơn trang.

“Huyền Dạ, chúng ta trước vẫn là hợp kế với bên dưới đi!” Như Ý thấy Huyền Thiết ở bên cạnh có chút lo lắng, cũng biết chỉ có kế hoạch tiếp theo mới khiến Huyền Thiết không lo lắng như vậy nữa.

“Được! Môn chủ!” Tất cả mọi người đều đã rời khỏi, người ở bên trong lúc này đều là người của sơn trang, Huyền Dạ cũng không che giấu thân phận thật của Như Ý.

Nha hoàn đi theo bên cạnh của Như Ý, còn cả tất cả đệ tử có mặt đều bị Huyền Dạ lừa.

Huyền Dạ xoay người lại, giới thiệu với đệ tử của sơn trang có mặt tại đây: “Bây giờ chính thức tuyên bố với mọi người, vị Như Ý cô nương này mới là chủ nhân chân chính của sơn trang chúng ta, các ngươi phải cùng ta gọi cô ấy là môn chủ có biết chưa?”

“Vâng! Môn chủ!” Tất cả mọi người cung kính quỳ xuống thi lễ với Như Ý, sau đó đồng thanh hô.

“Mọi người đều đứng lên cả đi!” Như Ý bình tĩnh gật đầu, đối diện với cảnh quỳ của nhiều người như vậy, cô cũng không có một chút hoảng hốt, mọi thứ đều quá bình thản.

Đến mật thất, lúc này chỉ còn lại Huyền Thiết và Huyền Dạ, còn có ba người Như Ý, Phinh Đình cũng bị bắt đi rồi.

Thật ra, Phinh Đình bị bắt đi cũng là bọn họ cố ý để thả đối phương, chính là vì muốn tìm ra Hắc Huyền Lệnh thật.

“Môn chủ, tiếp theo đây chúng ta phải làm như thế nào?” Huyền Thiết bởi vì lo lắng nên hỏi trước.

Như Ý cũng không để ý sự căng thẳng của Huyền Thiết: “Huyền Thiết, tiếp sau đây, ta muốn ngươi dịch dung nghĩ cách tiến vào Đào Viên sơn mạch, ngươi có nắm chắc không?” Như Ý biết bất luận như thế nào, Huyền Thiết đều sẽ nghĩ cách vào được bên trong, dù sao bên trong có nữ tử mà hắn yêu.

Huyền Thiết chắp tay: “Môn chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ nghĩ cách vào bên trong!”

Như Ý khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, ngươi sau khi vào được, nghĩ cách liên hệ với Phinh Đình, và phía bên Phinh Đình, ta đã sớm dặn dò nàng ta rồi, đến lúc đó ngươi phụ trách đem tin tức trở về, lần này chúng ta cần lấy lại được đồ vật, sau đó khiến Đào Viên sơn mạch thật sự trở thành một nơi thần bí!” Trong mắt của Như Ý lộ ra tinh quang, lời nói rất thâm sâu.

Huyền Thiết đã hiểu lời của Như Ý, trịnh trọng gật đầu.

“Huyền Thiết, vậy người bây giờ đi chuẩn bị trước đí, nhận lúc bọn họ vẫn chưa trở về sơn mạch, ngươi sẽ tiến vào dễ dàng hơn!”

“Vâng!” Đối với kiến nghị của Như Ý, Huyền Thiết cũng cảm thấy rất có lý, sau đó nhanh chóng rời khỏi mật thất.

Sau đó, trong mật thất chỉ còn lại hai người Như Ý và Huyền Dạ.

Như Ý nhớ đến chuyện mà mình giao cho Huyền Dạ lần trước: “Huyền Dạ, nhóm người lần trước, các ngươi tra được là người của ai không?” Như Ý nhớ lúc đó kêu Huyền Dạ quan sát kỳ biến, cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào rồi.

“Bẩm môn chủ, đối phương cũng đương đối cẩn thận, hơn nữa bây giờ người của Đào Viên sơn mạch cũng đang điều tra chi tiết về chúng ta, cho nên chúng ta tạm thời còn chưa rút được thân đi điều tra, có điều chắc chắn có điểm khả nghi, đối phương cũng muốn ép chế Đào Viên sơn mạch, hơn nữa đối phương còn đắc tội với đại nhân vật.” Huyền Dạ đối với kết quả như thế này cũng rất vui mừng.

Như Ý coi như cũng bỏ được tảng đá trong lòng, dù sao nhiều thêm một đối thủ cường đại như vậy, không phải một chuyện tốt.

“Đúng rồi, ta lần trước kêu ngươi liên hệ với những thương nhân đó, như thế nào rồi?” Như Ý vốn dĩ chuẩn bị xuống núi thì sẽ tự mình liên lạc những thương nhân mất liên lạc đó, chỉ là không ngờ xuống núi lại gặp phải chuyện liên quan đến Hắc Huyền Lệnh, cô nhớ lại lời nói Tử Yên lúc ban đầu, thả mắt ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, Như Ý cũng thấy có chút thoải mái hơn, có thể tìm được con của mình, cô cảm thấy bản thân giống như tiến vào một tầng bí mật, một bí mật rất lớn, sự bí ẩn của nó vây quanh lấy cô.

Huyền Dạ thấy cảm xúc của Như Ý có chút rơi xuống thấp, vì không để cô cô lo lắng, Huyền Dạ cười nói: “Môn chủ không cần lo lắng, mấy thương nhân đó luôn rất tốt, hơn nữa sau khi liên lạc và vì phân phó của môn chủ, bọn họ đều nghe sự chỉ huy của chúng môn chủ! Có điều,” Huyền Dạ nhìn sắc mặt của Như Ý, bởi vì Như Ý quá bình tĩnh, ông ta cũng không biết nói nên nói ra hay không.

“Nói đi, ta không sao!” Như Ý biết Huyền Dạ đang quan ngại sắc mặt của mình, biết tâm trạng của cô không tốt cho nên mới không nói vế sau, nhưng cô đã quen với bình tĩnh đối diện mọi chuyện rồi, cho nên mới khiến Huyền Dạ cũng không đoán được.

“Chỉ là, có người hình như rất có hứng thú với chuyện kinh doanh của môn chủ, thuộc hạ suy đoán, đối phương là muốn biết thân phận của môn chủ, mấy lần đánh tiếng với chúng ta, đều giống như nhằm vào môn chủ! Có điều, môn chủ yên tâm, bọn họ căn bản không tra ra được!”

Huyền Dạ nói chắc chắn như vậy, Như Ý cũng không có lộ diện, tự nhiên đối phương sẽ không tra ra được, hơn nữa ám ngữ mà Như Ý thiết lập, sợ rằng không có ai hiểu được!

Như Ý nghe Huyền Dạ nói như vậy, lúc này cũng muốn biết người hiếu kỳ về mình, cô có chút suy đoán người hiếu kỳ về mình có phải cùng là một người đối phó với người của Đào Viên sơn mạch không! Nếu như là thật, vậy thì thật sự có chút thú vị rồi.

“Ngươi đi tìm hiểu về đối phương là ai đi, nếu như có cơ hội, gặp mặt cũng không phải không được!” Như Ý nói lời này mang theo một loại gian xảo, trong gian xảo lại mang theo một loại đề phòng, giống như một con nhím đáng yêu, nhìn thì thấy dễ dàng nhưng cũng chỉ có thể nhìn từ xa.

“Đi mau lên!” Hắc y nhân sau khi mang Phinh Đình bay đi rất xa, cuối cùng hạ xuống một cái viện.

Phinh Đình hung hăng trừng mắt với hắc y nhân, vội vàng nói: “Hắc Lang, bây giờ người muốn làm gì, sao lại đối với ta như vậy!” Mặt mày Phinh Đình rất ương bướng, đối với người quen trước mắt, nàng ta chính là không nhìn được.

Hắc Lang đó cười ha hả: “Phinh Đình, ngươi không phải luôn rất tự tin về mình sao? Như thế nài, lần trước bị chặt mất đuôi, hiện nay cũng không phải đối thủ của ta! Dựa vào người, thật sự còn tưởng mình có thể bay lên cành cao sao, ngươi nhìn ngươi bây giờ còn không phải ở trên tay của ta, sau đây nhìn xem hai vị đương gia xử lý ngươi như thế nào đi?” Thái độ của Hắc Lang bây giờ thể hiện với Phinh Đình mới đúng, hắn trước nay luôn coi Phinh Đình này là người được đương gia tin tưởng nhất, ngược lại là mình, mỗi lần lập công lại không nhận được sự khen ngợi của đương gia, điều này khiến hắn rất khó chịu, hắn thừa nhận công phu của mình không bằng nữ nhân trước mặt này, có điều trong số nhiều người, hắn vẫn bắt bắt được nữ nhân trước mặt này, điều đó chỉ có thể nói rõ lần bị thương trước đó, nữ nhân này e rằng đã phế rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc