CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý tò mò hỏi: “Hoàng thượng?”

Ám Tinh khẽ gật đầu.

Như Ý nói: “Cô không phải là người của hoàng thượng sao, tại sao hoàng thượng lại cử cô đến?”

Ám Tinh nói: “Sau khi rời khỏi Thục Ninh cung, hoàng thượng đã đến rồi…”

Như Ý đột nhiên ngạc nhiên nói: “Tôi biết rồi! Ý định ban đầu của hoàng thượng không phải là phải cô đến bảo vệ tôi, mà chỉ là cố ý đi đến chỗ hoàng hậu mượn người đến để bảo vệ! Hắn chỉ muốn gõ núi động hổ, cảnh cáo thái hậu không nên manh động!”

Ám Tinh nói: “Cô suy đoán giống hệt như thái hậu! Nhưng những chuyện này là chuyện của chủ tử các ngài không liên quan đến nô tì chúng tôi, cho dù là hoàng thượng hay là thái hậu, đã là chủ tử ra lệnh cho tôi đến để bảo vệ cô, tôi phải có trách nhiệm bảo vệ cô!”

“Haha, vậy không phải lại vất vả cho Ám Tinh cô nương rồi?”

trên khuôn mặt Như Ý khẽ nở nụ cười.

Trong lòng lại rất kinh ngạc.

“Tên ngốc kia lại chạy đến chỗ thái hậu mượn người đến để bảo vệ ta, cái này không phải là nói rõ với thái hậu là hiện tại ta đã mất hết võ công sao?’

“Thái hậu vốn vẫn còn có chút kiêng dè ta, bây giờ biết ta đã mất hết võ công, chắc chắn sẽ lập tức phái người đến giết chết ta!”

“Thật là một tên ngốc!”

“May là bây giờ thái hậu đã cưỡi trên lưng hổ, rất khó xuống, tiêu nhiều tiền như vậy, một lòng muốn trở nên xinh đẹp…”

Trong lòng Như Ý bí mật phân tích, biết trong thời điểm hiện tại thái hậu sẽ không giết cô.

Nhưng một khi chuyện này thành công, người đầu tiên thái hậu muốn tiêu diệt chính là cô!

Vốn đã bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn, Như Ý ở trong hoàn cảnh khó khăn vùng vẫy tìm cách sống đợi người, cảnh ngộ càng khó khăn.

Ám Tinh nói: “Trác vương phi hình như không chào đón nô tì?”

Như ý cười gượng nói: “Ám Tinh cô nương võ công cao cường, tất cả mọi người đều biết! Thái hậu và hoàng thượng phái Ám Tinh cô nương đến bảo vệ tôi, quả thật là phúc phận mà ta tu mấy kiếp mới được!”

“Trác vương phi quá khen rồi, nô tì chẳng qua chỉ là một hộ vệ mà thôi.”

Như Ý nói: “Đã đến rồi, chỉ làm một hộ vệ, thật là quá đáng tiếc rồi. Nhân tiện làm một người mẫu cho tôi đi! Với vẻ đẹp này của Ám Tinh cô nương thật ra rất thích hợp làm một người mẫu.”

Ám Tinh nói: “Người mẫu là gì?”

Như Ý cười nói: “Đợi mấy giờ nữa sẽ biết thôi.”

Ban đêm.

Tất cả đều theo sự sắp xếp của Như Ý, tiến hành đầu vào đấy….

Tất cả mọi chuyện, đều vô cùng thuận lợi.

Ngoại trừ số khách được mời đến vượt quá sự mong đợi.

Ban đầu Trác Thanh Di chỉ mời có 20 người quen đến, kết quả vừa vào đêm liền đến hơn 50 người….

Khoảng sân nhỏ của Thanh Nhã Các không thể chứa được nhiều như vậy, cuối cùng chỉ có thể để một bộ phận đứng ở bên ngoài bức tường thấp…

Trác Thanh Di vội vã bước vào nói: “Như Ý! Mọi chuyện đã chuẩn bị xong rồi! Bây giờ, nên làm gì tiếp?”

Như Ý nói: “Không cần vội. Muội còn đợi một đồ vật nữa!”

Trác Thanh Di nói: “Đợi cái gì?”

Như Ý nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi gió Đông thổi! Đợi cơn gió Đông này đến, tự nhiên có thể bắt đầu! Tứ tỷ, tỷ không cần lo lắng.”

Đột nhiên, một thái giám vội vã đi vào, trên tay còn cầm một cuộn gấm màu trắng.

“Vương phi nương nương, không biết bức thêu này có đáp ứng yêu cầu của nương nương không?”

Thái giám dâng cuộn gấm màu trắng lên.

Như Ý nhìn, lại cẩn thận dùng tay ấn mấy cái, tấm tắc nói: “Không tồi không tồi! Vô cùng phù hợp, tính chất sờ lên cảm giác được kết hợp từ vải bố và giấy cứng, bề mặt mịn nhưng không quá bóng, không quá phản quang, cái này quả thật là thứ tốt nhất trong các loại gấm.”

Thái giám có chút bối rối nói: “Nương nương. Đây là vải gấm kém nhất trong các loại gấm ở trong cung…”

Như Ý cười nói: “Đối với ta mà nói lại là tốt nhất!”

Thái giám nói: “Nương nương còn cần bao nhiêu? Nô tài sẽ đi lấy đến!”

Như Ý nhìn miếng vải gấm trong tay: “Không cần lấy nữa. Cái này là đủ rồi! Người đâu, lấy kiếm ra đây!”

Một cung nữ vội vàng đưa một thanh kiếm sắc bén đến.

Như Ý cầm thanh kiếm lên, khua tay mấy cái với miếng vải gấm, miếng vải gấm bị cắt thành một hình chữ nhật dài 1.6 mét, rộng 1.2 mét.

Thái giám nói: “Vương phi nương nương, cắt thành như này, sợ rằng không thể làm ra được một bộ y phục hoàn chỉnh nữa!”

Như Ý cười nói: “Nhưng ta không muốn làm y phục! Chuyện này ngươi làm rất tốt! Ngươi tên là gì?”

Thái giám nói: “Nô tài tên Tiểu Oải Tử!”

Như Ý nói: “Trông ngươi cùng không thấp mà, tại sao lại tên Tiểu Oải Tử?”

Thái giám nói: “Cái….cái tên này…”

Như Ý thấy hắn ấp a ấp úng, nói: “Ngươi có lời gì thì nói đi. Ở chỗ bổn cung, không cần phải tuân theo bất cứ quy tắc nào, bổn cung kêu ngươi nói, ngươi cứ nói. Nói thẳng, không cần quanh co!”

Thái giám gật đầu nói: “Bẩm nương nương! Nô tài tuân chỉ. Thực ra, trong hoàng cung này tên của thái giám đều là lấy một cách tùy tiện! Các thái giám thấp kém không có địa vị như nô tài, bị phân đến căn phòng kia, phải làm theo sự phân công của người quản lý thái giám, nếu như người quản lý thái giám không thích tên của mình, sẽ tùy tiện lấy một cái tên khác dễ nhớ hơn. Vì vậy tên của những thái giám có địa vị thấp đều là Tiểu Oải Tử, Tiểu Trác Tử, Tiểu Quất Tử…”

Như Ý nói: “Bổn cung cũng không quá thích thái giám, nhưng thái giám cũng là người. Tại sao phải tùy ý thay đổi tên để làm nhục họ? Nếu như bị điều đến một địa phương khác lại phải đổi một lần nữa, nếu như vận may không tốt, không phải một đời người phải đổi rất nhiều tên sao?”

Thái giám có chút khổ tâm nói: “Được nương nương thương xót là phúc phận của nô tài chúng thần. Rất nhiều nô tài ở lại trong cung cả một đời vẫn không có cách nào thăng chức, tên cũng bị đổi đến hai ba mươi cái, cuối cùng ngay cả bản thân họ cũng không nhớ mình tên là gì!”

Như Ý nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Thái giám nói: “Năm nay nô tài 15 tuổi!”

Như Ý nói: “Bây giờ ngươi là chức vị gì?”

Thái giám nói: “Bẩm nương nương. Nô tài chỉ là một thái giám cấp bậc thấp nhất, không có bất kỳ chức vị nào.”

Như Ý nói: “Ta thấy ngươi rất thông minh, làm việc lại rất chu đáo. Ngươi có nguyện ý sau này ở lại Thanh Nhã Các phục dịch không?”

Thái giám lập tức gãi đầu nói: “Nương nương! Tiểu Oải Tử có thể hầu hạ nương nương, là may mắn của Tiểu Oải Tử!”

Như ý cau mày nói: “Tiểu Oải Tử quá khó nghe rối, cũng quá làm nhục ngươi rồi! Ngươi không cần dùng cái tên này nữa!”

Thái giám có chút sợ hãi nói: “Nô tài nghe để cho nương nương làm chủ. Mời nương nương đặt tên cho Tiểu Oải Tử.”

Như Ý nói: “Ta không đặt tên cho ngươi. Nếu như ta cũng nghĩ ra cho ngươi một cái tên không hay, ngươi lại phải đổi một lần nữa, với những lão thái giám kia có gì khác biệt chứ? Ngươi vốn tên là gì? Bây giờ dùng tên ban đầu của ngươi đi!”

Thái giám có chút không dám tin, do dự một lúc mới ấp úng nói: “Nô tài…nô tài vào cung từ nhỏ cũng không biết mình tên là gì. Nhưng lúc nô tài còn bé đều được gọi là Tiểu Hỉ Tử.”

“Tiểu Hỉ Tử?”

“Vâng.”

“Ngươi thích cái tên này sao?”

“Nô tài thích hay không thích không quan trọng, chỉ cần nương nương thích là được rồi.”

“Vậy dùng cái tên này đi! Sau này ngươi sẽ dùng cái tên này! Sau này nếu như ai kêu ngươi đổi tên, ngươi cứ nói là bổn cung nói, không thể đổi tên nữa, biết chưa?”

Như Ý biết hắn quen làm nô tài, chính là trong lòng cảm thấy thấp kém, cũng dứt khoát không hỏi hắn, trực tiếp thay hắn làm chủ!

Ban đầu, Như Ý có chút phản cảm với cái nghề thái giám này.

Nhưng tiếp xúc nhiều, phát hiện rất nhiều thái giám thực ra rất khổ.

Là một người đàn ông, ai mà nguyện ý vào hoàng cung để làm thái giám chứ?

Rất nhiều người đều có cảnh đời và những việc đã trải qua thê thảm, vắng vẻ lạnh lẽo, bần cùng thiếu thốn.

Chả trách trước đây ở trên ti vi thường nhìn thấy những thái giám đáng ghét tham lam, hợm hĩnh!

Thực ra là vì hầu hết thái giám đều phải chịu rất nhiều đau khổ.

Lau sạch thân thể làm một nô tài, đời người cũng không có mục tiêu, hi vọng khác.

Chỉ có thể đem tất cả mục đặt lên tiền bạc.

Tên Tiểu Hỉ Tử này còn rất trẻ, trắng nõn, gầy gò, nhưng cũng sạch sẽ, làm việc chăm chỉ nhanh nhẹn, mặc dù người nhỏ, nhưng là một người giúp việc tốt.

Như Ý cũng có chút thiện cảm.

Lại nghe thấy trước đây thường bị người khác bắt nạt, nên có ý muốn giữ hắn ở lại Thanh Nhã Các.

“Sau này người tên là Tiểu Hỉ Tử. Ngươi có đồng ý không?”

“Nô tài đồng ý.”

Tiểu Hỉ Tử được sủng ái mà lo sợ, vội vàng cảm ơn.

“Tiểu Hỉ Tử. Sau này ngươi là người của Thanh Nhã Các. Bây giờ ngươi lập tức đi tìm mấy cái thân tre mỏng và dài đến đây, bổn cung muốn chiếu một bộ phim cung đình bom tấn!”

Như Ý tiến hành kế hoạch của mình một cách suôn sẻ, lại không biết rằng mối nguy hiểm đang đến gần….

PS: Về máy tính bảng.

Có vẻ như nhiều độc giả không biết máy tính bảng của Như Ý đến từ đâu.

Như Ý tiến hành kế hoạch của mình một cách suôn sẻ, lại không biết rằng mối nguy hiểm đang đến gần….

Thục Ninh cung.

Khuôn mặt thái hậu tràn đầy sát khí.

Trong phòng chính có hai người phụ nữ khuôn mặt lạnh lùng, mặc y phục đen đang quỳ.

Cặp tỷ muội này, tên Xuân Hoa, Xuân Vũ, là sát thủ mà thái hậu bí mật bồi dưỡng.

“Xuân Hoa, Xuân Vũ, ai gia bồi dưỡng hai tỷ muội các ngươi suốt mười lăm năm, bây giờ đã đến lúc các ngươi báo đáp lại ai gia.”

Lông mày của thái hậu hơi nhíu lại, đáy mắt lóe lên một tia hung ác, nham hiểm.

Xuân Hoa nói: “Thái hậu cứ phân phó, hai tỷ muội thần nhất định thề chết hoàn thành nhiệm vụ!”

Thái hậu nói: “Các ngươi lẻn vào Thanh Nhã Các, đợi đến khi Trác vương phi chỉ có một mình, giết chết cô ta! Bây giờ Trác vương phi đã mất hết võ công, là cơ hội duy nhất để đối phó với cô ta!”

Xuân Hoa nói: “Thái hậu…Trác vương phi không phải đang giúp thái hậu nghiên cứu, chế tạo bài thuốc gia truyền để làm đẹp sao?”

Thái hậu lạnh lùng nói: “Ai gia thà để cô ta chết! Cô ta chết rồi, phương thuốc không phải vẫn rơi vào tay ai gia sao? Đi! Nhất định phải giết chết cô ta!”

“Vâng! Thái hậu!”

Cặp tỷ muội Hoa giống như âm hồn trong bóng đêm, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Thanh Nhã Các.

Nhận lời mời của Trác Thanh Di, tất cả các phi tần và cũng nữ sớm đã biến chiếc sân nhỏ hẹp chật đến mức một giọt nước cũng không thể rò rỉ được…

Mà vẫn chưa được nhìn thấy cái gọi là bữa tiệc sắc đẹp!

Mọi người đều hồi hộp chờ đợi.

Đặc biệt là những người đứng bên ngoài bức tường thấp, sự kiên nhẫn của họ đã nhanh chóng bị bào mòn.

“Trác tú nữ này đang làm cái quỷ gì thế?”

“Gọi chúng ta đến đây, bản thân lại không thấy đâu!”

“Cô ta đã không còn là tú nữ nữa rồi, hơn nữa cả phủ Trác vương đã đều bị vào nhà lao rồi.”

“Nếu như không phải trước đây cô ta đã giúp chúng ta, chúng ta cũng sẽ không đến đâu!”

“Đúng vậy đúng vậy! Không biết làm cái quỷ gì đây!”

“Lâu như vậy rồi vẫn không thấy người đâu, lẽ nào gọi chúng ta đến đây ăn không khí sao?”

Đám người bắt đầu xôn xao….

Sau khi Tiểu Hỉ Tử phủ tấm vải gấm trắng xong xuôi, trong tay Như Ý cầm một chiếc máy tính bảng được lấy ra từ trong hòm đặc công, nở nụ cười trang nhã đi ra!

“Các tỷ muội. Buổi tối tốt lành! Hôm nay, mọi người có duyên tụ họp ở đây chính là một loại duyên phân! Hôm nay, sẽ cho tất cả mọi người chứng kiến một kỳ tích.”

Như Ý khẽ mỉm cười, thấy khuôn mặt mọi người đầy sự nghi ngờ….

Cô hét lên một tiếng: “Tiểu Hỉ Tử! Tắt đèn!”

“Phù!”

Đột nhiên, tất cả đèn lồng và nến đều bị tắt đi.

Xung quanh biến thành một mảng tối đen.

Mà tất cả phi tần và cung nữ đều bắt đầu hoảng sợ….

Trong bóng tối, truyền đến một giọng nói đầy bình tĩnh: “Mọi người không cần hoảng sợ! Nhìn vào đây đi!”

Chỉ thấy phía trước, đột nhiên có một ánh sáng mạnh sáng lên….

Ánh sáng chiếu lên mặt tấm vải gấm màu trắng đã được treo lên trước….

Sau đó chiếu đến một hình ảnh sống động rất rõ…

Cảnh xuân kiều diễm…Bạo Quân và Như Ý đang tắm gội, trình diễn một màn trò chơi cung đình sắc dục mập mờ…

Bình luận

Truyện đang đọc