CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Ca, huynh không thể nói như vậy, hắn chính là Hoàng thượng!” Đối với việc Trác Lỗi nhất thời tức giận, trực tiếp kêu tên Thác Bạt Liệt, có hơi lo lắng nhìn bốn phía, sợ bị người khác nghe được.

Trác Lỗi vừa nghe Trác Tuấn nói như vậy, cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng hắn lại có chút khó chịu, hắn cần phải đi hỏi rõ, ở trong mắt hắn, hắn vẫn cảm thấy Như Ý không phải người ngồi chờ chết như vậy, hơn nữa cũng không phải người bị người lợi dụng vẫn còn cam tâm bị lợi dụng như thế.

“Ý Nhi, sao muội thờ ơ thế?” Trác Lỗi nhận được tin tức từ chỗ Trác Tuấn, cuối cùng đi ra từ chỗ đó, hắn đi thẳng tới chỗ Như Ý.

Như Ý ngẩng đầu nhìn Trác Lỗi, cũng không nói gì, tiếp tục trêu chọc Bạch Dực đáng yêu kia, không để ý gìđến nữa.

Nhìn vẻ mặt này của Như Ý, Trác Lỗi càng gấp gáp: “Ý Nhi, nếu muội thật sự không thoải mái, ca gánh vác cho muội!” Trác Lỗi cảm thấy Như Ý sợ không muốn làm khó mình, vì vậy mới không muốn đáp lại chuyện này như vậy.

Như Ý nhìn bộ dạng lo lắng của Trác Lỗi, cũng không tiện bày dáng vẻ như vậy nữa, thật ra thì tin tức cô đã sớm nghe nói, nhưng cô thật ra cố ý bình tĩnh, kịch này mới vừa khởi xướng, nếu như cứ phản ứng như thế, vậy kế tiếp còn diễn tiếp thế nào chứ.

“Ca, yên tâm, muội rất tốt! Huynh không cần lo lắng cho muội.” Như Ý nói với vẻ mặt đầy chân thành, có điều lần này dường như Trác Lỗi không nguyện ý tin tưởng như lần trước, hắn cảm thấy đây đều là an ủi của Như Ý đối với mình.

“Ý Nhi, nếu tâm trạng muội không tốt, không cần kiềm nén, huynh biết muội vẫn luôn rất kiên cường, nhưng mà…” Trác Lỗi tiến lên kéo tay Như Ý, quan tâm trong mắt lộ ra rõ ràng.

Như Ý nhìn Trác Lỗi nôn nóng như vậy, trong lòng ấm áp, kéo Trác Lỗi ngồi xuống, nói rõ ràng chân tướng sự tình với Trác Lỗi, để tránh hắn suy nghĩ lung tung nữa.

Nghĩ đến trước giờ cô không phải một người mềm yếu, người khác cho cô một thước, cô sẽ kính lại người khác một trượng.

Loading...

Vừa nghe mưu kế của Như Ý, ánh mắt kinh hãi của Trác Lỗi nhìn Như Ý, có chút khó tin, không nghĩ tới cô lại đã sớm suy nghĩ xong mưu kế, chờ người khác nhảy vào trong, nhưng nghĩ đến Thác Bạt Liệt cùng cô gái khác dây dưa, mà Như Ý vì sao không có bất mãn nào khác, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, hắn nhớ Như Ý đã từng nói, cô muốn có được tình yêu hoàn chỉnh của một người, bây giờ sao cô bỗng chốc rộng rãi như vậy, lại chắp tay nhường Thác Bạt Liệt cho người ta.

“Nhưng, Ý Nhi, làm như vậy, giữa các người thật không có liên quan gì sao?” Trác Lỗi vẫn là có chút lo lắng, lo lắng Thác Bạt Liệt tâm trí nhất thời mê mẩn, nếu vậy sao xứng đáng với Như Ý.

Như Ý cười một tiếng: “Nếu như hắn ngay cả chút chuyện này cũng không giữ được lòng mình, vậy làm sao để muội tin tưởng hắn?” Như Ý nói lời này, trong mắt tất cả đều là kiên định, ở trong lòng của cô, cô vẫn nói như vậy, Thác Bạt Liệt nếu như thật phụ lòng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho hắn hối hận.

“Bình Tài Nhân à, làm không tệ, tốc độ này thật nhanh mà!” Thái hậu đối với chuyện tối hôm qua có nghe được chút tin đồn, nhìn người ngồi bên cạnh mình, vừa nghe thấy lời bà ta, trên mặt đã hiện lên vẻ nham hiểm, trong mắt mang một loại châm chọc, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

Bình Tài Nhân vừa nghe Thái hậu khen mình, bản thân cũng đã vô cùng đắc ý rồi, hôm nay lại kiêu ngạo hơn, nhìn về phía Thái hậu mặc dù coi như là cung kính, nhưng trong lòng lại không để ý, trong lòng nàng ta nói, đó thì tính là gì, cái nàng ta muốn không chỉ điểm này, nàng ta chính là muốn trái tim của Thác Bạt Liệt.

“Thái hậu à, tất cả những thứ này nào phải là công lao của thần thiếp, cũng là thuốc kia của Thái hậu nổi tác dụng, chẳng những để cho tướng mạo này của thần thiếp càng mê người, ngay cả trên người cũng có một mùi thơm kỳ lạ!” Bình Tài Nhân cũng có chút kỳ quái, mặc dù hoàng hậu đã đi rồi, nhưng Hoàng thượng nhanh như vậy đã cảm thấy hứng thú với mình như vậy, hơn nữa vừa đụng vào mình, không bao lâu, khơi dậy dục vọng sâu đậm của Hoàng thượng, có thể thấy được hiệu quả bên trong thuốc kia nhất định còn có tác dụng nào khác.

Thái hậu vừa nghe, trên mặt sợ hãi, bà ta dĩ nhiên biết dược hiệu quả của thuốc kia, mặc dù vẫn không biết đối phương là ai, nhưng lúc đầu hiệu quả thuốc này bà ta đã thử qua, cho nên cũng sẽ không hoài nghi.

“Tiếp tục biểu hiện đi, phải biết ngươi giữ Hoàng thượng càng lâu, càng nhiều lần, vậy thế nào cũng lưu lại được long chủng!” Lời này của Thái Hậu là thật, phải biết mặc dù không có con, cũng có thể có con.

“Đúng rồi, gần đây Hoàng thượng có gì khác thường hay không?” Thái hậu có chút không xác định, mặc dù bà ta biết hiệu quả thuốc này tốt, nhưng để tránh không có sơ hở nào, bà ta hỏi lần nữa.

Bình Tài Nhân vừa nghe Thái hậu nói thế, cái này cũng không do dự. Kể lại sự khác lạ của Hoàng thượng đối với mình thành thật cho Thái hậu.

Thái hậu gật đầu, xem ra chắc là nguyên nhân tác dụng thuốc. Ngay sau đó Thái hậu lại nghĩ tới một chuyện, nếu có thai, vậy thì chuyện này phải rõ ràng hơn mới phải.

“Lúc Hoàng thượng rời đi có để ngươi uống canh gì hay không, ví dụ như loại canh tuyệt tử?”

Bình Tài Nhân hơi sửng sốt, Hoàng thượng sẽ sao? Vậy mà có loại này, nàng ta hồi tưởng lại lúc mình đã hầu hạ Hoàng thượng xong, mỗi lần ngồi dậy đều sẽ được hầu hạ uống gì đó, bây giờ nghe Thái hậu nói như vậy nàng ta mới biết lại là canh tuyệt tử, trong nháy mắt trong lòng như nghẹt thở vậy, nhưng ngay sau đó lại vui vẻ ra mặt, phải biết bây giờ Thác Bạt Liệt thật sự đối xử khác với mình, bằng không lần này vì sao không cho nàng ta uống cái gọi là canh tuyệt tử đó.

“Bẩm Thái hậu, bây giờ Hoàng thượng cưng chiều thần thiếp, ngài ấy không hỏi tới hoàng hậu chút nào, thực ra là lạnh nhạt với hoàng hậu, hơn nữa bây giờ sủng ái thần thiếp cũng không cho uống cái gọi là canh tuyệt tử kia, thần thiếp cảm thấy trong lòng Hoàng thượng đã ngày càng khác biệt với thần thiếp!” Bình Tài Nhân kiên định một cách khác thường tự cho là đúng.

Thái hậu nhìn dáng vẻ Bình Tài Nhân như vậy, tự nhiên có chút không vui: “Không nên quá tự cho rằng mình thanh cao, cũng không cần tự cho là đúng, phải biết rất nhiều lúc mê hoặc ngươi thường chính là những thứ đạo lí ngươi đã nhận định kia, hơn nữa đứng càng cao, càng dễ dàng ngã thảm!” Thái hậu nói lời này là mỗi người đều có thể gặp phải, đặc biệt giống như Thác Bạt Liệt, hoàng nhi bà ta, bà ta cũng không cảm thấy Thác Bạt Liệt dễ dàng đặt tâm tư trên người Bình Tài Nhân như vậy, có lẽ chỉ là một quá trình từ từ, hoặc là do Bình Tài Nhân phóng đại cũng có khả năng.

Bình Tài Nhân nghe Thái hậu khiển trách như vậy, trong lòng rất khó chịu, mặc dù ngoài miệng đáp lại tốt dị thường: “Đa tạ Thái hậu nhắc nhở, thần thiếp biết rồi!” Thật ra thì trong lòng nàng ta cảm thấy Thái hậu chỉ là sợ sớm có một ngày nàng ta thực hiện được ý đồ, không đặt bà ta trong lòng, Bình Tài Nhân cảm thấy mình mới sẽ không ngu như vậy, cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng lời của Thái hậu như vậy, dù sao bây giờ mình càng ngày càng chiếm quyền chủ đạo.

“Các ngươi phái người đi, nghe thấy Hoàng hậu nương nương phản ứng ra sao?” Mặc dù Thác Bạt Liệt đáp ứng Như Ý không giám sát cô, nhưng sợ cô không biết chuyện mình và Bình Tài Nhân, hắn đặc biệt ba hoa thêm chuyện của hai người “Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, không nhìn ra bất kỳ không vui nào!”Làm thuộc hạ, mặc dù không biết Thác Bạt Liệt lại xướng cái gì, nhưng dù sao đây là nhiệm vụ bây giờ của bọn họ, bọn họ chỉ báo cáo đúng sự thật.

Có điều Thác Bạt Liệt đối với kết quả như vậy rất bất mãn, trong tay bóp rất chặt: “Nàng không có một chút khổ sở hoặc là thương tâm?” Thác Bạt Liệt vẫn có chút không xác định mà hỏi, mặc dù chuyện này hai người đã nói trước xong, nhưng cô lại thật sự một chút cũng không quan tâm, cái này làm trong lòng Thác Bạt Liệt rất là khó chịu.

Người nọ sửng sốt một chút: “Bẩm Hoàng thượng, hoàng hậu rất là bình tĩnh, không có bất kỳ khác thường nào! Thậm chí Trác Lỗi so với ngài ấy còn nóng ruột hơn.”

Nói chưa dứt lời, tâm tình Thác Bạt Liệt vốn đã không tốt, giờ phút này coi như là thêm dầu vào lửa, ngẩng đầu lên, nhìn về phía thuộc hạ, con ngươi kia dường như cũng sắp trừng ra ngoài.

“Cái tên Trác Lỗi đó, được rồi, ngươi lui ra đi!” Nhắc tới Trác Lỗi, Thác Bạt Liệt vẫn tức giận, nhìn về phía thuộc hạ, ánh mắt cũng giống như muốn giết người, mặc dù lửa giận kia dường như còn có một người khác, nhưng cho dù như vậy, nhìn chằm chằm thuộc hạ kia, lửa giận đó cũng không giảm được.

Thuộc hạ kia nhìn thấy ánh mắt này của Thác Bạt Liệt, cũng biết tâm tình hắn không tốt, vội vàng lui ra, bỗng dưng vô cớ lại gần lửa không phải là một hành vi sáng suốt.

Trác Lỗi à Trác Lỗi, chờ sau này, xem trẫm quyết định thế nào việc đi ở của ngươi, Thác Bạt Liệt nhìn về hướng Trác phủ, trên mặt lộ ra vẻ mặt sát khí, nổi lên cái ý tưởng đó cũng dị thường không kém.

Còn về Như Ý, ban đầu Thác Bạt Liệt vốn đã nói xong một số chuyện với Như Ý, nhưng thái độ hôm nay của Như Ý dường như cũng khiến trong lòng hắn rất khó chịu, hắn quyết định, hoặc là lực độ còn chưa đủ, cho nên không đủ để Như Ý coi trọng, màn kịch này hắn cũng đã nghĩ xong diễn thế nào để dựa theo ý của Như Ý, nhưng phân cảnh trong này, thêm thế nào hôm nay hắn nói mới tính.

Nghĩ tới đây, Thác Bạt Liệt mới vừa tức giận trên gương mặt đen nhánh rốt cuộc có hai đóa hoa nhỏ, mặc dù không lớn, nhưng để tỏ rõ mưu kế của hắn khiến hắn rất thỏa mãn.

Lông mày hắn nhướng cao, con ngươi trợn tròn, tất cả mọi chuyện dường như đã ở trong kế hoạch của hắn.

“Gần đây vì sao ngươi không có động tĩnh?” Đang lúc ở nơi người ngựa đều dâng trào như suối, thì hai người thần bí lại không nhịn được nữa, một người đàn bà có hơi nhíu mày hỏi một người đàn ông khác.

Người đàn ông kia sắc mặt ôn hòa, không có chút lăn tăn, nhưng đối với câu hỏi của người đàn bà tỏ ra từ chối cho ý kiến.

Người đàn bà thấy đối phương không để ý tới mình, trong lòng hung bạo dị thường, ả ta ghét bị phớt lờ như vậy, đeo khăn đội đầu mà mắng tới.

“Ngươi đừng quên, ta bây giờ là chủ tử cuả ngươi, ngươi đối đãi chủ tử ngươi như vậy, còn tự cho là mình giỏi lắm, ta nói cho ngươi nếu không là ta, chính chủ tử trước của ngươi cũng sẽ không đáp ứng!” Người đàn bà quýnh lên, cũng không quên còn có một người có thể làm cái tên tự cao trước mặt khiếp sợ.

Đôi mắt người nọ lộ ra sự sắc bén, hai tay xiết chặt, ngay sau đó buông lỏng, răng bị hắn cắn rất chặt.. Tiên Hiệp Hay

“Chủ tử trước của ta, ta nghĩ căn bản sẽ không quan tâm những thứ này, bởi vì mưu lược của hắn vượt xa ngươi, ngươi vẫn chăm sóc mình đi!” Mặt hắn coi thường nhắc nhở người đàn bà.

Người đàn bà vừa nghe mấy chữ này, người cả kinh, có chút không tin nhìn đối phương. ả ta ngược lại không nghĩ tới đối phương đối với tình hình của mình dường như rất rõ, hơn nữa dáng vẻ không che giấu chút nào, hắn không sợ mình bỏ đi sao, hắn cho là ở chỗ này rất an toàn sao, đúng lúc ả ta vô cùng muốn biết thân phận đối phương, bằng không thì thân phận của mình đã bị hắn biết, mà mình còn không biết hắn, đó không phải là quá không có lợi sao?

“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ngươi biết bản lãnh ta ở đâu không? Đó chính là không sợ và giỏi nhìn thấu nội tâm các người!” Người đàn ông tập trung tinh lực nhìn người đàn bà, trong ánh mắt kia mang theo sự uy hiếp nồng đậm và khinh bỉ, nhưng đủ để cho người ta bị khiếp sợ.

Người đàn bà bị loại khí thế này dồn ép, lui về phía sau một bước, nhưng cũng không muốn bị đối phương uy hiếp chút nào, sống tạm bợ vậy, con người ngang ngược, người đứng cao ngạo thẳng tắp: “Thân phận ngươi không đơn giản, hoặc là không đơn giản đến mức nào, nhưng ta cũng không phải dễ ăn, đừng dùng chiêu này dọa ta, rốt cuộc ngươi làm sao mới để ta biết thân phận thực của ngươi, nhìn dáng vẻ ngươi thì là người ta biết!”

Người đàn ông cười một tiếng, nơi khóe miệng giương lên nụ cười chặn lại ánh mắt đối phương: “Bằng bản lĩnh làm việc của mình, ta biết thân phận ngươi, đó cũng là bản lĩnh của ta, đừng đánh chủ ý với ta, nhắc nhở ngươi một câu, làm việc không nên quá tự cho là đúng, không phải mỗi người đều ‘Thông minh’ như ngươi, còn có chuyện bên kia, ta đã dẫn ra một con đường khác, ngươi căn bản không cần lo lắng, phải biết mục đích của chúng ta là như nhau!” Cười xấu xa một tiếng, người nọ lướt qua, người như lá liễu nhẹ bay, linh hoạt trong nháy mắt, đã biến mất không thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc